Đôi môi mỏng dịu dàng phớt qua bờ mơi đỏ mọng của Lạc Thủy, thừa dịp người con gái còn chưa kịp phản ứng, Lam Khanh đã nhanh chóng ôm eo nhỏ của cô, để cô không thể lùi lại được nữa, dịu dàng di chuyển sang bên tai, hơi thở nặng nề phả ra trên viền tai của Lạc Thủy.
"Heo mập lớn đầu mới rời giường, ừm, muốn được hôn." Anh đang lẩm bẩm những lời nói mê hoặc như vậy, giọng nói mềm mại, dịu dàng chưa từng có.
Lạc Thủy cúi đầu, căn bản không dám nhìn anh, hít thở cũng khó khăn, làm trái tim lỡ mất một nhịp đập. Theo trực giác đưa tay ngăn cản, chống đỡ lồng ngực của anh, dường như đầu lưỡi ướt át đang nhẹ nhàng chạy dọc theo viền tai của cô, từng chút từng chút kiên nhẫn chiếm lấy tinh thần và lí trí của cô, truyền tới một cảm giác tê dại, kích thích làm cả người cô mềm nhũn.
Cô nghe thấy hơi thở của anh càng ngày càng nặng nề, đột nhiên cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng lại không thể nào kìm nén được những khát vọng càng ngày càng lan rộng trong lòng.
"Phu nhân......" Lạc Thủy nghe được giọng nói run rẩy của anh, khẽ mở mắt, hoảng hốt ‘a’ lên một tiếng, nhìn thấy trong khóe mắt anh ẩn chứa những tia sáng sâu kín, không khỏi cảm thấy kích động, mơ mơ màng màng đưa tay sờ lên đôi mắt anh, lông mi thật là dài, làn da sáng bóng, rất giống với những tưởng tượng của cô. Lúc này cô mới giật mình, thật sự cô đưa tay chạm vào anh..... Anh......
Lạc Thủy xấu hổ rút tay về, e thẹn nắm chặt tay, cả gương mặt nóng bừng, trong không khí đều là hơi thở của anh, cố gắng lắm mới có thể hít thở bình thường.
Cô còn chưa đẩy ra, đã cảm thấy bên hông căng thẳng, ánh sáng trước mặt tối sầm lại, mặt của anh đang tiến tới gần cô hơn, tiếp tục hôn xuống, đôi môi mềm mại của anh đặt trên môi cô, nhẹ nhàng, chầm chậm vuốt ve môi cô, mới đầu chỉ là nhẹ nhàng thưởng thức, hướng dẫn từng bước rất kiên nhẫn, nhưng không có nghĩ tới chính bản thân anh lại sinh ra phản ứng, không nhịn được dùng đầu lưỡi vòng quanh, như miêu tả hình dáng môi cô, thân thể không bị khống chế, đè ép lên cô, như muốn kêu gào muốn được nhiều hơn thế nữa.
"Lam Khanh...... Em khó chịu......"
Lam Khanh nghe được tiếng kêu mềm mại như làm nũng, giật mình, thiếu chút nữa là đập trúng đầu, ngẩng đầu lên mang vẻ không giám tin, đầu óc không thể khống chế được mà nghĩ tới những tài liệu đã xem lúc trước, [lequydon/quynh/le2207] gãi đầu, đại thần thẹn thùng muốn hỏi chẳng lẽ đây chính là rên rỉ trong truyền thuyết à? Ặc......Anh chỉ mới bắt đầu hôn nhẹ thôi mà, nhanh như vậy đã muốn tiến vào một giai đoạn khác rồi sao?
Ngây ngẩn cả người, rốt cuộc Lạc Thủy cũng đẩy anh ra, hít một hơi thật sâu, khó khăn lắm mới có thể hít thở bình thường, hông của cô bị siết chặt! Sắp đứt lìa luôn rồi! Đặc biệt là phần eo, mới vừa rồi bị tay của anh bóp chặt, thêm vào đó là bản thân cô quá khẩn trương, vừa thả lỏng ra, đau đến mức Lạc Thủy phải hít hà.
Nhìn bộ dạng của Lạc Thủy, cũng biết thật sự rất khó chịu, đại thần ngại ngùng, vốn là nhiệt độ trong xe đã nóng, cộng thêm sự lúng túng cùng nhau kích thích, hai đám mây đỏ hồng xuất hiện trên mặt Lam Khanh ngay lập tức.
Lạc Thủy ảo não xoa chỗ eo, bất ngờ thấy gương mặt đỏ ửng của Lam Khanh, bất giác nở nụ cười, rực rỡ sáng chói đến nỗi mây trên trời cũng biến sắc, kích động nắm chặt lấy quần áo, cặp mắt tỏa ra vô số ngôi sao màu hồng, hận không có được cái máy chụp hình để có thể chụp lại được hình ảnh trăm năm khó gặp một lần này, đại thần cũng biết đỏ mặt!
Ánh mắt nóng rực quét qua Lạc Thủy, Lam Khanh thấy bộ dáng vui vẻ của cô, cũng bình tĩnh trở lại, từ từ tới gần: “Phu nhân còn muốn hôn hả?”
Chà, chà, Lạc Thủy không cười nữa, rất thức thời lắc đầu: “Không có, không có đâu.”
Lam Khanh hỏi: "Sao vui vẻ như vậy?"
Lạc Thủy trả lời ngay: "Còn không phải là do đi cùng với anh sao?”
Nói xong, liền muốn tự đánh mình mấy phát, cảm thấy mình thật sự mất hết thể diện, ai bảo nhanh miệng này, ai bảo cái miệng nhanh nhẩu này.
Lam Khanh hài lòng chạy xe đi, từ ghế sau lấy lên một cái gối ôm, cho Lạc Thủy dựa vào.
Lạc Thủy điều chỉnh lại lưng ghế dựa một chút, sau đó ngồi dựa vào hết sức thoải mái dễ chịu.
Đưa mắt nhìn qua một bên gò má anh, một chút xíu ửng hồng trên gương mặt sáng bóng, vô cùng xinh đẹp, đáng yêu, quyến rũ, động lòng người (Tác giả bỉ ổi: mau sờ đi!) ngây ngất hỏi: "Không phải anh đang ở Thượng Hải sao? Tại sao đột nhiên lại tới đây vậy?”
Lam Khanh lấy điện thoại di động ra, mở ra cái tin nhắn mà buổi sáng cô đã gửi cho anh, đưa cho cô đọc: “Anh có thể không tới à?” Chính là phu nhân muốn được hôn nha, lại còn gấp gáp tới nỗi không thể đợi, làm hại anh không thể làm bài tập đàng hoàng, không nhịn được chỉ có thể than thở.
Lạc Thủy đưa mắt nhìn, lại vừa 囧 vừa xấu hổ, còn có chút tò mò, làm sao anh lại không biết đây chỉ là giỡn chơi thôi mà? Còn không biết mượn xe của ai nữa, lại chạy một quãng đường xa như vậy tới đây, chỉ để hôn...... Lạc Thủy không chịu nỗi nữa, sờ sờ môi, sau đó chột dạ mà để tay xuống, khụ khụ, trên môi hơi nhột một chút, rất giống...... Ăn tiêu cay, cay đến nỗi nước mắt ròng ròng, nhưng lại không thể nào ngừng được, ăn xong rồi thì trên môi lại bắt đầu cảm thấy tê tê ngứa ngứa.
Nhiệt độ trong xe hơi nóng.
Lạc Thủy kéo cửa sổ bên phải xuống, gió thổi vào phần phật, đầu óc thanh tỉnh hơn một chút, nghĩ đến chuyện quan trọng: “Chuyện làm người phát ngôn cho Thịnh Thế thì phải làm sao?”
Lam Khanh nhìn kính chiếu hậu bên trái, mở đèn xi nhan bên trái, chuyển vào đường cao tốc, nói: “Sau này, chuyện trong nhà đều do phu nhân quyết định là được rồi.” Giọng nói bình thường đến không thể bình thường hơn, vừa bình tĩnh lại thong dong.
Lạc Thủy lại bị nghẹn ở hai chữ ‘trong nhà’, lông mày nhăn lại một chỗ, chuyện trong nhà nha, à, chuyện trong nhà, không phải vấn đề là ‘trong nhà’ ai hay sao? Sau đó hết sức quỷ dị cô nghe được câu trả lời của chính mình: cô và anh là ‘trong nhà’.
Sau đó cô cũng vô cùng tự nhiên trả lời: "Vậy em không đi đâu.”
"Phu nhân nói sao thì chính là như vậy."
Trong lúc Lạc Thủy gọi điện thoại cho những bạn học đi cùng, nhờ bọn họ lấy đồ giúp mình, thì rất nhanh đã đi đến Thượng Hải.
Rốt cuộc chuyến đi Thượng Hải bắt đầu.
Sắp xếp của trường học rất gọn gàng, ngày hôm đó đến Thượng Hải thì giống trống khua chiêng cùng nhau tưởng nhớ lại những lịch sử đã qua, đầu tiên là đi cúng tế trước đền thờ của tiền nhân, Lạc Thủy đứng ở trong nhóm giữa, chỉ có thể thấy Lam Khanh đi cùng mấy giáo viên ở từ xa, không biết có phải hay không, nhìn qua có vẻ rất quen thuộc Thượng Hải, mặc kệ là giáo viên của đại học Y hay là giáo viên của đại học X, gặp phải vấn đề gì đều tìm anh để nói chuyện.
Dọc theo đường đi, căn bản hai người không có cơ hội ở chung với nhau.
Lạc Thủy nghe nữ sinh bên cạnh ríu rít kể về đội ngũ trước mặt, nhất là Lam Khanh, anh tuấn khôi ngô thế nào, tài hoa hơn người ra sao, lại khiêm tốn lễ độ tới mức độ nào, làm trong lòng cô có cảm giác không được chân thực lắm.
Quả nhiên, anh thật sự là người đàn ông của cô, chỉ thuộc về cô.
Hôm nay anh còn mặc bộ quần áo thể thao màu trắng, đường cong lưu loát, thật sự là áo còn trắng hơn cả tuyết.
Lạc Thủy ngu ngơ nghĩ: thì ra nhờ vậy mà lưng cửa anh mới đẹp như thế, đường cong thật đẹp, chỗ eo ôm vào một chút, đang muốn nhìn tới bộ phận quan trọng nhất, giống như cảm giác được gì đó, người phía trước đưa mắt lướt qua cả đám người, nhìn thẳng vào cô.
Ánh mắt gặp nhau.
Nữ sinh A nói: "Trời ơi, Lam Khanh đang nhìn mình...mình thật hạnh phúc quá đi."
Nữ sinh B nắm quyền nói: "Anh ấy đang nhìn mình, là nhìn mình đó!"
Bọn họ nhìn nhau nở nụ cười, xẹt ra vô số tia lửa, Lam Khanh quay đầu.
Ngay sau khi cúng tế là đi thăm viện bảo tàng Đảng Cộng Sản Trung Quốc Nhất Đại và Đảng Cộng Sản Trung Quốc Nhị Đại. Suốt cả quãng đường đi, không phải leo lên xe điện ngầm thì chính là vào viện bảo tàng, rốt cuộc cũng chưa nhìn được Thượng Hải như thế nào.
Viện bảo tàng Nhất Đại nằm ở số 76 đường Hướng Nghiệp ——bên ngoài là tường gạch màu xanh, cửa chính được sơn đen. Ở tại lối ra trước sảnh lớn của viện bảo tàng treo một bức tranh chữ của Đổng Tất Vũ: Tác thủy dã giản, tương tất dã cự (*)
(* Quỳnh: nghĩa của câu này là khởi đầu thì đơn giản, kết thúc thì vĩ đại, to lớn, mình nghĩ để nguyên Hán Việt hay hơn, nên mình để vậy.)
Lạc Thủy đi theo mọi người vào trong.
Chính giữa phòng trưng bày một chiếc bàn hội nghị hình chữ nhật được trải khăn trắng, cùng các hình ảnh tiêu biểu, còn có những tượng sáp được mô phỏng theo nguyên cảnh rất sống động.
Ngay lập tức có một loại cảm giác xuyên qua thời gian đến tại thời điểm lịch sử này, đối với những nhân vật lịch sử trong sách, từ trước tới giờ Lạc Thủy căn cứ trên nguyên tắc chỉ cần biết một chút là được rồi, có thể tưởng tượng lúc đó những người này đã từng hô mưa gọi gió như thế nào là đủ rồi.
Nhưng lúc này nhìn thấy Lý Đạt, vẫn phải kinh ngạc thốt lên một tiếng.
Ông ta mang một đôi mắt kính gọng tròn màu đen, không giấu được ánh mắt thâm thúy có thần, gương mặt với đường nét sắc sảo, đôi môi đầy đặn, đôi mắt hai mí sắc tinh tế, mang lại một cảm giác phong lưu không gò bó mạnh mẽ của một người trí thức, hoàn toàn không giống với cảm giác cổ hủ cứng nhắc đã khắc sâu trong lòng mọi người.
Cho dù ở hiện tại cũng là một mỹ nam toàn diện, (quynhle2207**lequydon) hơn nữa ở vào những năm đó quả thật giống như một tác phẩm điêu khắc của tạo hóa, tuyệt đối là họa thủy mà.
Ngắm nhìn tượng sáp vô cùng sống động, dừng chân lại qua lâu, Lạc Thủy rớt lại đằng sau đám người, cho nên liền vội vàng quay người chạy về phía trước.
Bùm.
Lạc Thủy quay người quá mau, đại khái là người phía sau cũng bước tới quá gần, chưa kịp phản ứng lại thì hai người đã đụng vào nhau. Trong tay người kia lại là một chồng tài liệu cao ngất, vì vậy, tiếng bùm mới vừa rồi chính là âm thanh của chồng tài liệ rơi đầy trên mặt đất.
Lạc Thủy vội vàng nói xin lỗi, nhỏ giọng muốn giúp bà ấy nhặt tài liệu, đối phương cũng nhanh chóng ngồi xổm xuống, nhưng chỉ là ngồi xổm xuống, không có nhặt tài liệu, tại sao không nhặt tài liệu vậy? Vậy đối phương muốn làm gì? Lạc Thủy suy nghĩ hai giây, ngước mắt lên đầy kinh ngạc.
Lần đầu tiên Lạc Thủy thấy một người có thể mang phong cách xuất chúng như vậy, không phải là một cô gái trẻ cố ý ăn diện, son phấn đầy người, mà là loại phong thái nghiêm túc chững trạc.
Cả người sạch sẽ thanh lịch, khoác trên người cái áo khoác bằng gấm có hoa lớn rất đẹp, mặt trên là đoạn dài vải Lưu Tô, rũ xuống dưới, giống như đang phấp phới, lay nhẹ, không biết có biết bao nhiêu phong thái..
Mái tóc dùng cây trâm lưu ly cài lại, phía trước có những lọn tóc rũ xuống hai bên, mặt trái xoan tinh sảo, chỉ có một vài nếp nhăn nơi khóe mắt để lộ ra người trước mắt này là một người phụ nữ trung niên.
Lạc Thủy thấy được bóng mình trong mắt bà, đột nhiên ý thức được bọn họ đang đối mặt, ngồi đối diện, quan sát nhau thật tỉ mỉ, cảnh tượng này hơi kì lạ. Vẻ mặt Lạc Thủy cổ quái, nhanh chóng cúi đầu nhặt tài liệu, sắp xếp xong đưa lại cho bà ấy.
Người phụ nữ nhận lấy tài liệu, cũng không có tránh qua, ngược lại chỉ tượng sáp sau lưng cô hỏi: "Cháu rất khâm phục vị tiền nhân kia sao?”
Đây rõ ràng là một cách bắt chuyện rất bình thường, nhưng từ trong miệng bà ấy nói ra, lại không cảm thấy mất tự nhiên, còn rất thỏa đáng, hào phóng, Lạc Thủy nghiêng đầu, suy nghĩ nghiêm túc rồi nói: "Lý Hán Tuấn, không cuối đầu chịu khuất phục để cầu toàn, giữ vững chánh nghĩa."
Sau thời kỳ thứ hai của đảng cộng sản Trung Quốc, /quynhle2207/le..quy..don/ Lý Hán Tuấn phát sinh mâu thuẫn với Trương Quốc Đạo và Trần Độc Tú, ý kiến không đồng nhất, dần dần thoát khỏi hoạt động của đảng, mặc dù nội bộ không có người của đảng tổ chức hoạt động, nhưng vẫn kiên trì làm công việc cách mạng, dùng cách thức của riêng mình, hướng đi của riêng mình.
Có lẽ người này không trở thành lịch sử trong sử sách của đảng cộng sản Trung Quốc, nhưng ông ta sống rất chân thật.
"Tôi cũng thế." Người phụ nữ gật đầu: “Như vậy, hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại."
Tạm biệt người phụ nữ, Lạc Thủy vội vàng chạy theo đội ngũ.
Lam Khanh phát hiện Lạc Thủy đã lọt ra ngoài phạm vi tầm mắt của anh, cho nên vòng trở lại, nắm tay Lạc Thủy: “Sao đi chậm vậy?”
Lạc Thủy sợ bị người khác nhìn thấy, rút tay về, cách ra hai bước, nói: "Ngắm nhìn tượng sáp thêm chút thôi.”
Lam Khanh nhất quyết không bỏ qua, dính sát vào, đã chuẩn bị từ trước giữ vai Lạc Thủy, lần này trực tiếp kéo tay Lạc Thủy qua, vừa vặn bàn tay lớn có thể bao phủ tay cô.
Lạc Thủy bất đắc dĩ tránh không được, không thể làm gì khác hơn là đi theo anh.
Nhưng mà Lam Khanh cũng phải bỏ tay ra rất nhanh, trước mặt là người giáo viên dẫn đoàn đang đi xung quanh tìm anh.
Ban ngày đi thăm viện bảo tàng, buổi tối còn phải đi thăm hỏi những cụ già đã từng tham gia kháng chiến, tới hơn nửa đêm trở về khách sạn thì mọi người đã mệt rã rời, nhào tới giường liền ngủ thật say, trời sập xuống cũng cứ ngủ trước đi rồi nói.
Đến ngày thứ tư, rốt cuộc thì Lạc Thủy khắc sâu quan điểm: đây là đi du lịch do chính phủ đài thọ, do chính phủ đài thọ đó nha.
Hoạt động của một trường thì còn nhàn nhã một chút, giờ hai trường cùng nhau hoạt động, không tích cực cũng không được mà, /lequydon/quynhle2207/ dùng hết sức để tìm hiểu lịch sử, muốn cho mọi người ghi nhớ về một tình yêu đảng, yêu tổ quốc, và ấn tượng về tiền nhân một cách đàng hoàng.
Trường học của Lạc Thủy cũng được coi là tích cực đi, chỉ thiếu chút nữa là phải dùng dây thừng để kéo nhân viên tổ chức hoạt động đi.