Những ngày tháng 5 và tháng 6/1993, không khí tang thương bao trùm khắp vùng Frankston (Victioria, Australia). Chỉ trong vài tuần, liên tiếp những vụ án mạng đã diễn ra và nạn nhân đều là phụ nữ. Đầu tiên là cái chết của 3 cô gái 17, 18 và 22 tuổi. Đặc điểm chung của 3 nạn nhân là bị giết hại theo những cách giống nhau, cơ thể có nhiều nhát dao đâm ở lưng, ngực.
Các nạn nhân không hề có mối liên quan nào, điều này cho thấy thủ phạm giết người cách ngẫu nhiên và không cần lý do. Lúc này, cảnh sát biết rằng họ đang phải đối mặt với một tên giết người hàng loạt manh động và cực kỳ nguy hiểm.
Khi dân chúng thì lo sợ, cảnh sát thì hoang mang vì chưa tìm ra hung thủ thì vụ án tiếp theo càng làm nghiêm trọng hơn tình hình. Nạn nhân thứ 4 là người phụ nữ 41 tuổi bị cưỡng hiếp trước khi bị đâm. Tuy nhiên, may mắn cô đã thoát chết do phút sơ suất của hung thủ, thấy nạn nhân nằm im nên tưởng cô đã chết.
Dựa vào những lời khai của nạn nhân duy nhất còn sống sót, cảnh sát bắt đầu có manh mối điều tra. Cuối cùng, chân dung nghi phạm bắt đầu hiện ra khiến ai cũng thấy bất ngờ. Đối tượng tên chính là Paul Charles Denyer. Thanh niên 21 tuổi này được đánh giá là người vụng về, chậm chạp nhưng vui vẻ, hài hước.
Tuy nhiên, càng tìm hiểu về con người này, cảnh sát càng cảm thấy nhiều điều bất ổn.
Chàng trai bất thường
Paul Charles Denyer sinh ngày 14/4/1972, là con thứ 3 trong gia đình có 6 anh em. Bố mẹ Denyer là những người lao động nhập cư nên ngay từ nhỏ, Denyer không nhận được nhiều tình yêu thương và sự quan tâm sát sao từ bố mẹ.
Từ nhỏ, bố mẹ Denyer đã thấy cậu con trai thứ có những biểu hiện kỳ lạ với những hành vi kỳ quặc. Denyer thường xuyên tự gõ đầu mình. Tuy nhiên, thời gian ấy họ chỉ nghĩ đó là những hành động của trẻ con.
Trong giai đoạn đi nhà trẻ, Denyer tỏ ra rất bướng bỉnh và thường xuyên đánh nhau với bạn bè.
Một bước ngoặt lớn trong cuộc đời Denyer là việc gia đình chuyển tới Victoria năm 1981 khi bố thay đổi công việc. Việc này, khiến 6 anh em nhà Denyer rất buồn. Đặc biệt là Denyer, cậu bé khi ấy thấy rất hụt hẫng vì sẽ phải thay đổi và thích nghi với một môi trường mới.
Ở trường học mới, Denyer tỏ ra nhút nhát, ít nói và sống khép kín hơn. Denyer không chơi với các bạn cùng lớp mà chọn cho mình một sở thích riêng là sưu tập dao, súng cao su… Chán nghịch đồ chơi, Denyer chuyển sang giết những con vật trong nhà một cách không thương tiếc. Lớn thêm chút nữa, Denyer bắt đầu bị ám ảnh bởi máu và những bộ phim kinh dị.
Vào ngày sinh nhật lần thứ 13, Paul Denyer bị buộc tội ăn cắp xe ô tô nhưng rất may được bố mẹ bảo lãnh nên cậu ta chỉ bị cảnh cáo. Lên 15 tuổi, Denyer bắt đầu xuất hiện những sở thích bệnh hoạn như ép những đứa trẻ khác thủ dâm hay lạm dụng tình dục.
Nhiều người trong gia đình Denyer bắt đầu thấy lo sợ khi càng lớn Denyer càng ương bướng và có những hành vi đáng sợ. Họ mơ hồ nhìn thấy viễn cảnh một ngày nào đó Denyer sẽ ra tay giết người.
Những vụ việc khó hiểu
Năm 1992, sau thời gian lang thang không học hành, không nghề nghiệp, Paul Denyer gặp gỡ và quen biết một cô gái tên là Sharon Johnson. Có được tình yêu của Sharon, Denyer quyết tâm thay đổi để trở thành người đàn ông tốt. Tuy nhiên qua vài nơi xin việc nhưng đều bị từ chối, Denyer bắt đầu cảm thấy chán nản. Cuối cùng, Denyer xin vào doanh trại làm lính đánh thủy.
Thời gian đầu, được người yêu động viên, mọi việc diễn ra thuận lợi nhưng dần dần, hắn thường xuyên bị đồng nghiệp phàn nàn, vì suốt ngày chăm chú mài dao, sưu tập vũ khí mà không chăm lo tới chuyên môn, thường xuyên trốn việc, gây gổ với mọi người. Cuối cùng, Denyer bị đuổi việc.
Lười biếng, Denyer lại trở về cuộc sống vật vờ mà không chịu đi tìm việc khác. Nhưng không muốn để người yêu biết, hằng ngày hắn vẫn vờ đi làm. Sau đó, Denyer đã thuyết phục Sharon cho chuyển tới ở cùng nhà với lý do đi học để phục vụ cho công việc để phục vụ cho công việc. Thấy người yêu có quyết tâm, Sharon vui vẻ đồng ý.
Và từ đây, những tháng ngày bình yên tại khu vực nơi Sharon sinh sống đã chấm dứt khi mà hàng loạt điều khó hiểu, kinh hoàng liên tục xuất hiện mà không thể tìm ra nguyên nhân.
Một tuần sau khi Denyer chuyển đến, những người hàng xóm bắt đầu nhận thấy dấu hiệu căn hộ của mình bị đột nhập. Một vài gia đình thậm chí còn bị kẻ gian lôi hết quần áo trong tủ ra rồi cắt xé thành đống vải vụn cùng với những bức tranh treo trên tường. Đây là điều hết sức kỳ lạ vì từ trước tới nay, khu vực này vẫn được coi là an toàn, người dân thậm chí đi ngủ còn không khóa cửa.
Hiện trường kinh hoàng
Trong các căn hộ bị “ghé thăm”, kinh hoàng nhất là căn hộ của hai chị em Tricia và Donna, họ sống cùng dãy nhà với Denyer và Sharon. Đó là một buổi tối tháng 1/1993, Tricia và Donna cùng ra ngoài từ chiều và về nhà khi đã khuya. Biết được tình hình an ninh trong khu gần đây không được đảm bảo nên trước khi đi, họ đã kiểm tra khóa cửa rất cẩn thận.
Đêm hôm đó, lúc Donna vừa mở cửa, cô lập tức choáng váng bởi cảnh tượng khủng khiếp hiện ra trước mắt. Khắp bốn mặt tường phòng khách là những dòng chữ viết bằng máu “Hãy chết đi Don”. Dưới sàn nhà, xác chết của con mèo cưng nằm dưới một bức ảnh người phụ nữ mặc bikini.
Cố gắng đi vào bên trong bếp, cô bủn rủn chân tay khi thấy thêm dòng chữ bằng máu viết trên tường: “Donna, ngươi đã chết”. Xung quanh, những vết máu có ở khắp nơi, trên sàn nhà, trong phòng tắm, các bức tường và thậm chí cả trần nhà. Kể cả khi cảnh sát đã có mặt tại căn hộ, Donna vẫn chưa hết run rẩy.
Cảnh sát sau đó đã kiểm tra mọi ngóc ngách căn hộ. Trong phòng ngủ tại tầng 2, họ nhận thấy đồ đạc bị lật tung, một số bộ quần áo bị cắt nát. Trên tấm gương nhỏ ở phía bàn trang điểm, còn có thêm dòng chữ “Donna và Robyn”. Donna cho biết cô không biết ai có tên là Robyn.
Quá lo sợ cho những chuyện bất thường xảy ra ở nhà, cô cùng Tricia sang nhà hàng xóm ở nhờ qua đêm. Lúc ấy, Paul Denyer nói với Donna rằng kể từ nay cô sẽ được an toàn và nếu cảnh sát bắt được kẻ phạm tội, hắn sẽ đích thân dạy cho tên này một bài học.
Paul Denyer còn tốt bụng nói với người yêu cho hai chị em hàng xóm ở nhờ vài hôm. Tuy nhiên, Donna mơ hồ nhận thấy có gì đó bất an khi đứng trước người hàng xóm này nên đã từ chối. Bản thân cô cũng không hiểu sao mình lại có cảm giác khó diễn tả ấy.
Sau vụ việc, rất nhiều biện pháp đã được đưa ra, người dân luôn sống trong cảnh giác, lực lượng cảnh sát khẩn trương tìm ra thủ phạm trấn an người dân nhưng cuối cùng bi kịch vẫn xảy ra.