Vào tháng 1 năm 1964, Catalina Ortega đến phòng cảnh sát tư pháp ở Leon, Guanajuato khai báo trong tình trạng bị đánh đập nặng và suy dinh dưỡng. Qua lời khai của cô, một câu chuyện đen tối và vô cùng kinh khủng về các chị em nhà Gonzalez, người đã giam giữ cô trong nhà thổ và buộc cô trở thành nô lệ tình dục, đã bị phát hiện ra. Sau đó, câu chuyện đã gây sốc cho toàn bộ người dân và cũng là vụ án lớn nhất trong biên niên sử của lịch sử tội phạm Mexico.
Delfina, Maria de Jesus, Carmen và Maria Luisa Gonzalez Valenzuela sinh ra ở El Salto de Juanacatlan, Jalisco trong nghèo đói. Cha của họ, ông Isidro Torres là người đàn ông bạo lực, độc đoán và bảo thủ. Ông là một thành viên trong đội trật tự của Porfirio Diaz, phụ trách việc đảm bảo an ninh cho thị trấn nhưng với bản tính bạo lực, ông thường xuyên lạm dụng quyền lực của mình để đánh người. Có một lần, ông đã bắn và giết một người đàn ông trong một lần tranh cãi, và khi các cô con gái của mình ăn mặc không theo đúng ý mình, ông ta sẽ nhốt chúng lại để dạy cho chúng một bài học.
Lớn lên trong nghèo khổ và sợ hãi, các chị em nhà Gonzalez đã cố gắng tiết kiệm một khoản tiền và mở một quán rượu ở San Pancho. Quán rượu không đem lại nhiều lợi nhuận, thu nhập cũng chỉ đủ ăn, các chị em quyết định làm ăn lớn hơn. Họ mạo hiểm với nghề mại dâm bằng cách mở nhà thổ. Các chị em hối lộ các quan chức địa phương bằng tiền hoặc tình dục để chính quyền lờ đi cho. Sau đó, chúng mở các nhà thổ bí mật ở San Francisco del Rincon, Purisima del Rincon, và Leon ở Guanajuato, El Salto và San Juan de los Lagos, Jalisco và một số ở San Juan del Rio, bang Queretaro, gần Mexico City.
Carmen, Delfina và Maria de Jesus "Chuy", điều hành gái mại dâm ở Guanajuato và Jalisco trong khi Maria Luisa "Eva the Leggy One" điều hành quán bar và nhà thổ gần biên giới Mexico. Các chị em đã mua một quán bar ở Lagos, Jalisco từ một người đàn ông đồng tính có biệt danh là "El Poquianchi". Biệt danh đó được truyền cho các chị em, sau đó đổi thành Las Poquianchis, một biệt hiệu mà chúng ghét.
Các chị em nhà Gonzalez đã đi khắp đất nước, đến các vùng nông thôn, trang trại để tìm đến những người phụ nữ xinh đẹp nhất. Chúng hứa với các cô gái là sẽ cho họ một công việc để làm ở Guadalajara hoặc Leon như là hầu gái hoặc hầu bàn. Những cô gái trẻ miền nông thôn nghèo khổ, ôm mộng về tiền bạc và cuộc sống ở thành phố lớn đã rất vui vẻ nhận lời. Trong một số trường hợp, chúng đã bắt cóc phụ nữ với sự giúp đỡ của một đội trưởng quân đội tên là Hermengildo Zuniga, cũng là người yêu của Delfina. Vào cuối năm 1950, Carmen chết vì ung thư.
Các cô gái trẻ được đưa vào làm việc tại quán bar "Guadalajara de Noche" và "Barca de Oro" của các chị em và nhanh chóng nhận ra mình sẽ sống trong một cơn ác mộng - bị cầm tù và buộc phải bán mình cho binh lính, cảnh sát và những gã đàn ông thô bạo... Những trinh nữ xinh đẹp nhất sẽ được nhốt trong phòng để chờ tiếp đón những vị khách hàng quen với chiếc ví dày, còn các cô gái có nhan sắc kém hơn sẽ bị cưỡng hiếp, đe dọa, cho tắm bằng nước đá như một sự khởi đầu.
Các cô gái không bao giờ được phép ra khỏi nhà thổ. Con trai của Delfina, Ramon Torres, "El Tepo" cũng đóng vai trò là người giữ cửa, các cô gái một khi đã chạy trốn sẽ bị Ramon bắt về bằng mọi cách. Trong nhiều năm, các chị em nhà Gonzalez kiếm được rất nhiều tiền nhờ bán rượu và môi giới mại dâm cho binh lính, cảnh sát và người dân.
Khi một trong các cô gái có thai, cô sẽ bị đánh đập và buộc phải phá bỏ, các bào thai sẽ bị vứt lại ở nhà thổ hoặc chôn cất trong một trang trại giống như trại tập trung được gọi là Loma de Angel. Nếu một cô gái bị bệnh nặng, do suy dinh dưỡng hoặc STD hoặc biến chứng từ phá thai, cô sẽ bị nhốt trong phòng, bị bỏ đói tới chết hoặc các cô gái khác buộc phải đánh cô đến chết bằng gậy. Sau đó, tay chân của chị em nhà Gonzalez sẽ xử lý các xác chết bằng cách thiêu cháy hoặc chôn trong các ngôi mộ tập thể.
Vào tháng 1 năm 1964, Catalina Ortega đã trốn thoát khỏi Loma del Angel qua một khe hở nhỏ trên tường. Cô nhanh chóng chạy đến đồn cảnh sát ở Leon và khai báo tất cả mọi chuyện. Ngay lập tức, cảnh sát đã ra lệnh bắt giữ chị em nhà Gonzalez. Ngày 14 tháng 1 năm 1964, cảnh sát đã đột kích trang trại Loma del Angel, tại đây, cảnh sát và phóng viên đã tìm thấy một tá phụ nữ gầy gò và bẩn thỉu bị nhốt trong một căn phòng. Khi cảnh sát và phóng viên lục soát trang trại, một số cô gái chỉ vào những đốm trên mặt đất và nói với họ rằng họ sẽ tìm thấy "xác chết" ở đây. Chính quyền đã tìm thấy thi thể bị phân hủy và xương của ít nhất 91 phụ nữ, nam giới và bào thai.
Ngay sau đó, chị em nhà Gonzalez và tay chân đã bị đưa đến một nhà tù San Francisco del Rincon.
Hàng chục các cô gái còn sống sót trong nhà thổ đã tố cáo chị em nhà Gonzalez đã hãm hiếp, giết người và tống tiền. Họ cũng tố cáo Delfina, Maria Luisa và Maria de Jesus tham nhũng và hối lộ các chính quyền địa phương và tiểu bang để lờ đi tội ác của các chị em nhà này. Cuộc xét xử diễn ra vô cùng hỗn loạn bởi những lời lăng mạ và la hét qua lại từ các chị em nhà Gonzalez và những người buộc tội chúng.
Cuối cùng, một thẩm phán đã kết án 3 chị em 40 năm tù.
Delfina Gonzalez Valenzuela, người chị lớn nhất phát điên vì lo sợ rằng mình sẽ bị giết trong tù. Ngày 17 tháng 10 năm 1968, trong khi bà ta gào thét và rồi lại cầu nguyện, công nhân sửa chữa bên trên phòng giam của bà ta đã cúi xuống nhìn và vô tình một chậu xi măng rơi lên đầu bà ta khiến bà ta chết ngay sau đó.
Maria Luisa Gonzalez Valenzuela đã chết trong phòng giam của mình tại nhà tù Irapuato vào ngày 19 tháng 11 năm 1984. Cơ thể của bà ta bị chuột gặm và được phát hiện một ngày sau đó.
Maria de Jesus Gonzalez Valenzuela, người trẻ tuổi nhất cũng là người duy nhất được thả tự do. Không rõ cuộc sống của bà ta sau đấy thế nào nhưng có người kể lại rằng bà ta gặp một người đàn ông 64 tuổi trong tù, và khi cả hai được thả tự do, họ kết hôn và sống cuộc sống thầm lặng, cuối cùng đã chết vì tuổi già vào giữa những năm 1990.
Năm 2002, công nhân đến dọn đất để xây dựng nhà ở mới tại Purisima del Rincon, Guanajuato, họ đào đất từ trang trại Loma del Angel khét tiếng và tìm thấy phần còn lại của khoảng 20 bộ xương trong một cái hố. Các nhà chức trách cho biết các nạn nhân có thể bị chôn vùi ở đó vào những năm 1950 hoặc 1960, là nạn nhân của Las Poquianchis.