Những Trái Tim Từng Bị Tổn Thương

Chương 16: Trả thù

Khi Hạ đã bình phục hoàn toàn, công việc cũng không nhiều, học tập cũng đơn giản không có gì khó khắn, thi thoảng có nhờ vài người bạn lên lớp điểm danh hộ.

Tùng vốn nằm như vậy đã lâu mọi người cũng quen dần rồi, cứ theo định kỳ 1 tuần Hạ vào thăm một lần.

Việc điều tra vẫn cứ như vậy mà diễn ra, Hạ vốn đã năm bắt được chút thông tin mà Trần Minh đã cho, bằng chứng có đủ, chỉ đợi chút thời cơ là được. Vốn dĩ mấy việc này để bên công an làm sẽ hay hơn, nhưng vì bố mẹ Hạ đã chết bởi giang hồ thi bây giờ Hạ cũng sẽ sử bằng giang hồ.

Hắc Phong là một bang lớn, chúng còn bảo cả việc làm vệ sĩ, mà người bảo vệ cho bố mẹ Tuấn chính là người của Hắc Phong. Hạ đã từng đấu qua với Báo Đen, anh ta thật sự không là gì với Hạ. Nhưng nếu có 10 người như anh ta Hạ sẽ không phải là đối thủ.

Hạ vẫn là con người như vậy hành động im lặng không nói một lời. Vẫn cứ tự làm theo ý mình, mà quên mất rằng mình giờ đã là người của Trần Minh.

Hôm ấy, Hạ vẫn đi học nhưng không về nhà. Đang trên đường ra chỗ lấy xe Hạ bắt gặp nhóm thanh niên đang xô xát. Không phải chuyện của mình thì đừng quan tâm sẽ tốt hơn. Nhưng mà ngứa mắt không chịu được, mấy thằng nhãi mới học đòi đi bắt nạt người khác, Hạ đành phải nhúng tay vào

-Này mấy đứa.

Hạ quát lớn, tiến lại gần chỗ đám đông.

-Con nhỏ kia, không phải việc của mình thì biến ra đằng kia, để tao làm việc.

Thằng đó nhìn là biết công tử nhà giàu nhưng đua đòi, chắc nghiện không có tiền nên đành trấn lột đây.

Nó quát Hạ nhưng Hạ quan tâm, cứ đứng đấy nhìn.

-Điếc sao. bảo đi ra cơ mà.

Vẫn là thằng đó, chỉ tay vào mặt Hạ đuổi đi, nhìn đã thấy ngứa chân tay rồi. Hạ bẻ ngón tay của nó vặn ra sau, nghe một tiếng Rắc, khá to. Những thằng còn lại có vẻ sợ nên chạy đi.

-A Aaaaa

Hạ nháy mắt bảo người bị đánh chạy đi, còn mình quay lại nhìn thằng bị đánh với anh mắt khinh bỉ.

-Tao ghét nhất là loại đàn ông khinh thường phụ nữ và sử dụng ma túy.

Hạ quay đi, vẫn chiếc mui trần đỏ đó, Hạ phóng nhanh trên phố, tạt vào một quá nhỏ ven đương mua một bộ quần áo rẻ tiền cùng với chiếc mũ le màu đen.

Chiếc xe được đưa vào tiệm trao đổi, Hạ lấy một chiếc xem đen cùng hãng, tháo toàn bộ dây truyền và hoa tài mà Trần Minh đã chuận bị cho để lại trong chiếc xe màu đỏ. Và dặn chủ quán, nếu trong vòng một tuần không có ai đến tìm chiếc xem này thì hãy bán nó đi.

Hạ biết rằng phi vụ này dữ nhiều hơn lành, tránh để liên lụy đến những người khác thì hãy tự mình làm.

Lái chiếc xem đó đến cổng một công ty báo trí, Hạ vốn sẽ chẳng cần tốn nhiều thời gian. Thấy có một phóng viên đang đi từ ngoài vào trong công ty Hạ chạy lại va phải người phong viên, đánh rơi tập lại tài liệu, sau đó bỏ cứ thế chạy đi.

-Cô gì ơi….Cô đánh rơi đồ này.

Người phóng viên gọi Hạ lại. Anh ta thấy Hạ chạy đi, tò mò mở ra xem, toàn bộ đều lài tài liệu liên quan đến công ty của gia đình nhà Tuấn.

-Ngày mai sẽ có tin hot đây, tháng này chắc chắn mình sẽ được tăng lương. Cô gái cám ơn cô, tôi sẽ không phụ lòng cô đâu.

Người phóng viên cảm tạ Hạ, quyết tâm sẽ làm tốt.

Hạ rời khỏi công ty báo trí, lái xe đến trước cổng công ty của gia đình nhà Tuấn.

Lúc đó, một người mẹ Tuấn cùng với một vài người bạn đang đi từ trong đi ra, xung quanh có vài tên vệ sĩ.

-Đúng thật là làm nhiều chuyện xấu nên cần nhiều vệ sĩ.

Hạ nhếch mép cười. Chiếc xe từ từ lăn bánh, xe của Hạ cũng từ từ mà theo sau. Cô luôn giữ khoảng cách đúng với chiếc xe phía trước. Chiếc xe dùng lại tại một nhà hàng ăn. Mấy người phụ nữ tiến vào Hã cũng vậy mà theo sau.

Mấy người phụ nữ vào bàn ngồi, trong lúc chờ món ăn mẹ Tuấn có vào nhà vệ sinh.

Bà ta đang lúi húi rửa tay, vừa ngẩng mặt lên thì thấy một cô gái từ đâu xuất hiện, từ đầu tới chân đều mặc đồ đen, mũ kéo xuống che hết đôi mắt.

-AAA làm giật cả mình.

Mẹ Tuấn hốt hoảng.

-Cô gái cô muốn rửa tay sao? có rất nhiều chỗ khác mà.

Thật sự từ lúc gặp mặt bà ta nước mắt Hạ không ngừng rơi. Hạ rất muốn xông đến một dao đâm chết bà ta, để trả thù cho ba mẹ.

-Bà nhìn kỹ đi xem tôi là ai.

Hạ vẫn giữ nguyên tư thế, giọng nói kìm nén sự tức giận của Hạ vang lên.

Mẹ Tuấn hơi ngạc nhiên, sau đó nhẹ nhàng gỡ chiếc mũ xuống.

-HẠ….ạ..a

Mẹ Tuấn hốt hoảng khi nhìn thấy Hạ, đôi mắt thù hận của Hạ khiến bà ta sợ hãi, Chân run rẩy loạng choạng lùi vài bước.

-Sao cô lại ở đây.

-Tại sao ư?

Bà ta lùi bao nhiêu bước Hạ tiến bấy nhiêu bước.

-Câu này tôi phải hỏi bà mới đúng. Tôi nghĩ chắc bà phải biết rõ chứ.

-Tôi không biết, tôi không biết gì hết.

-Không biết sao. Tôi hỏi bà, mẹ tôi đắc tội gì với bà?, bố tôi đắc tội gì với bà?, mẹ kế tôi đắc tội gì với bà?, tôi đâu có đắc tội với bà, mà sao năm lần bảy lượt bà giết hết người thân của tôi.

Hạ vừa nói, vừa dồn bà ta vào chân tường.

-Tôi…tôi…ôi

Bà ta sợ hãi nói lắp bắp. Hạ rút từ trong túi ra một con dao nhỏ cầm con dao đó, Hạ lướt qua mặt của bà ta.

-Tôi xin lỗi, tôi… Đó là lúc tôi còn trẻ dại dột chưa suy nghĩ thấu đáo nên đã làm ra chuyện đó.

-Đúng. Nếu bà suy nghĩ một chút, lúc đó bà phải nghĩ đến trường hợp sau này tôi sẽ báo thù chứ.

-Tôi ngu dốt, xin tha mạng cho tôi.

Bà ta chắp tay vái lậy van xin Hạ.

-Giết bà sao, không bao giờ. Cái chết quá đơn giản với bà, tôi sẽ không giết bà.

Con dao trong tay Hạ cứ đưa qua đưa lại trên mặt bà ta khiến bà ta sợ hãi run rẩy.

-Tôi phải để cho bà sống, để bà cảm nhận sự đau đớn, khi mất tất cả mọi thứ. Công ty, nhà cửa, tiền bạc, chồng, con. Bà phải cảm nhận được tất cả, đến sau này bà mới cảm nhận được sự đau đớn hơn là cái chết.

Hạ nói xong con dao trên tay khéo một đường rồi 2 đường trên mặt bà ta tạo thành hình dấu nhân rất to giữa mặt, tiếng hét thất thanh vang lên. Đám vệ sĩ của bà ta xong vào, Hạ rời khỏi người bà ta, chạy ra cử bị vệ sĩ chặn lại, cô cầm con dao, khua khua vài đường sao đó xông vào đánh.

Người nào may thì chỉ bị cứa cho vài phát những đứa khác thì bị đâm chết. Mẹ Tuấn ngồi xuống sàn nhà chỉ biết kêu gào khóc lóc. Bảo vệ có chạy đến nhưng không kịp, vụ án mạng chỉ còn lại vài cái xác nằm dưới sàn nhà.

-Bắt lấy nó.

Khi Hạ chạy ra khỏi quán ăn, cũng là lúc mà đồng bọn của đám vệ sĩ chạy đến.

-Mẹ kiếp.

Hạ nhanh chân, chạy ngay vào xe, và phóng đi.