Tôi ôm mớ cảm xúc ngọt ngào hỗn độn của mình suốt đêm. Nó to tới mức chiếm hết cái giường của tôi, chật chội khiến tôi chẳng thể ngủ được.
Bản thể tinh thần của Taurus lại xuất hiện. Điều ấy được xác nhận bởi những vệt giày màu xám nhạt còn lại trên sàn nhà. Có vẻ anh ấy đã dẫm phải cái gì đó đầy bụi.
Tôi không ngừng suy nghĩ về những lần gặp gỡ kì lạ gần đây của mình với Tee, với Taurus. Nếu đúng là chỉ những linh hồn có mối quan hệ gần gũi mới có thể xảy ra những cuộc gặp gỡ như thế, thì một số vấn đề tăm tối có thể trở nên khá sáng sủa. Như những cảm giác thân thuộc êm đềm với Taurus ngay từ lần đầu tiên tôi gặp anh. Phản ứng quá đà của cơ thể tôi. Hay mối quan hệ tràn ngập say mê như những mảnh ghép trùng khít hoàn hảo với Madame J.
Sáng, khi ngoài cửa sổ xuất hiện vài tia sáng nhạt màu, tôi mặc bộ đồ nỉ của Tee vứt trong đáy ngăn kéo, làm cái việc chưa bao giờ tôi thực hiện: chạy bộ.
Tôi chạy dọc con phố của buổi sáng trong veo. Hít sâu vào lồng ngực luồng không khí lạnh lẽo cô đơn của buổi sớm. Khi vào đến bên trong, chúng đông cứng lại, sắc nhọn như những lưỡi dao.
Có thể coi tất cả những gì mình cảm thấy là thật hay không? Hay tôi vẫn đang lạc lối đâu đó trong chính tâm trí của mình?
Tôi rẽ sang con đường trung tâm. Mặc cho con đường với hai hàng cây xanh mướt hai bên kéo mình về phía trước. Mồ hôi rịn ra dưới lớp áo nỉ dày, chảy dài dọc sống lưng.
Tôi dừng lại ở một ngã tư, bên cột đèn đỏ, cố định hình lại những thứ lẫn lộn méo mó đang nhảy nhót bên trong mình. Tôi đặt tay lên cột đèn đỏ. Nó lành lạnh và ướt. Cái lạnh buốt nhấm nháp lòng bàn tay tôi. Từ khi mẹ chuyển đi, mỗi lần đi học về, tôi đều phải đi bộ một quãng khá dài đến ngã tư, chờ đèn đỏ để sang đường. Những lần ấy, dường như những cảm xúc lẫn lộn cũng khiến tôi bối rối như lần này.
Mọi việc dường như chẳng thay đổi nhiều lắm.
Tôi đứng dựa lưng vào cột đèn, ngắm nhìn cái đèn vàng. Nó cứ nhấp nháy liên hồi. Phố vắng teo. Không gian vắng lặng rộng mênh mông tràn ngập hơi lạnh này thật xa lạ với tôi. Trong đống hỗn độn của tôi, cô đơn cứ phình to thêm ra khi nó có thêm một chút vị hoang vắng. Bản thể tinh thần của Taurus. Anh ta có gì đó giống với Taurus tôi đã gặp ở quán bar. Sự gần gũi ấy. Không hề giống với gã đã chat với tôi buổi tối đó.
Khi tôi về đến sân khu tập thể, cái xe màu đen quen thuộc đã đỗ ở góc sân. Tôi liếc nhìn đồng hồ. Mới sáu giờ sáng, bình thường gã lái taxi không tới đón tôi sớm như vậy.
Cửa kính xe từ từ hạ xuống, một cánh tay trắng xanh xao thò ra vẫy vẫy. Madame J.
Tôi tự động chui vào trong xe. Thật lạ khi có cố gắng cũng không thể dỗi hờn người đàn bà này. Vả chăng, dỗi hờn thì cũng có làm được gì.
- Chị tới lâu chưa? Tôi hỏi.
- Chưa đầy một phút. Madame J trả lời.
- Đi đâu đó nhé! Madame J quay sang tôi. Giọng nói của cô có âm vang của mấy giọt sương. Nó trong veo.
Tôi gật đầu.
Chúng tôi lướt ra khỏi mấy con phố cũ thân quen. Gió giật tung mớ tóc vốn đã rối bù của tôi. Nỗi buồn tụt lại phía sau. Đi nhanh thế này thật dễ chịu. Tôi nhủ thầm.
- Ừ.
- Gì cơ?
- Đi nhanh thế này, hạ kính xe xuống thế này, dễ chịu. Madame J cười.
Tôi cũng cười. Giá những giây phút thế này cứ kéo dài mãi.
- Ừ. Madame J gật đầu. Lần này tôi không hỏi lại nữa.
Liệu có thể tồn tại sự thấu hiểu nhau đáng ngạc nhiên như thế không? Giữa tôi và Tee, hay Taurus, đều chưa lần nào xuất hiện điều này. Hay sự gần gũi trùng khít giữa những bản thể tinh thần cũng có nhiều loại nhỉ. Tôi tự cười những suy nghĩ kì lạ của mình.
Xe dừng lại ở một con đường ven hồ. Đường vắng, sương vươn dài nôn nao trên mặt đường quanh co. Những hàng rào sơn trắng của những căn biệt thự mới xây khiến khung cảnh càng có chút gì mơ hồ. Như thể, chúng chẳng thể tồn tại ở nơi đây.
- Đẹp quá! Tôi thì thào khi chúng tôi đứng dựa vào lan can bằng thép lành lạnh. Khung cảnh lãng đãng vẩn vơ trước mặt khiến tôi không bận tâm tới việc gì khác ngoài ngắm cảnh và để mặc cho những gợn sóng lăn tăn nho nhỏ trên mặt hồ lan vào tận những khoảng trống xa xôi nhất bên trong mình.
Chúng tôi yên lặng. Yên lặng hơn cả thứ không gian mềm mại mơ hồ xung quanh.
- Em đừng gọi cho anh ta nữa. Madame J nói, giọng cô ấy không tự nhiên.
- Chị đã yêu cầu em.
- Không phải Taurus. Đừng gọi cho anh ta nữa. Madame J dừng lại. Sương dường như đặc hơn. Nhìn chúng dày đến khó tin.
- Em sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc của chị.Em hứa. Đây hoàn toàn là chuyện em phải được biết. Tôi trả lời.
- Không ích gì đâu. Cô bé. Madame J thở dài. Em không đủ sức.
- Không đủ sức? Tôi lặp lại.
- Đúng. Khi đã biến đổi, mọi việc gần như không thể. Madame J chậm rãi.
Hai tiếng ấy xuyên qua tim tôi trước khi tôi kịp nhận ra chúng.
- Biến đổi? Giọng tôi lạc đi.
- Ừ, cô bé, biến đổi. Madame J vẫn giữ giọng bình thản. Anh ta đã ở quá xa em rồi. Madame J đặt tay lên vai tôi.
Trong lỗ tai của tôi vang lên những tiếng đập cánh hoảng loạn của những con côn trùng nhỏ xíu. Chúng bấn loạn lao vào nhau, đập cánh liên hồi. Những tiếng đập cánh lào rào ồn ĩ của chúng khiến tôi không còn nghe được Madame J nói gì. Tôi úp mặt vào lòng bàn tay, khẽ rùng mình. Có cái gì đó lạnh buốt trên vai trái của tôi, nơi Madame J đặt tay lên. Tôi nhấc bàn tay của Madame J ra khỏi vai mình, kinh hoàng khi nhận ra những vệt chất nhầy màu vàng khẽ tuột ra khỏi những ngón tay trắng xanh của cô.
- Đôi khi chúng vẫn bất ngờ xuất hiện như thế. Cô cười, một nụ cười đóng băng. Thường trong những dịp biến đổi quan trọng, chúng mới rỉ ra. Cô nhìn tôi, ánh mắt thoáng chút ngần ngại trước nét mặt của tôi. Không có gì trầm trọng, chỉ là một công việc khác của chị.Rồi, cũng sẽ tới lượt em.
- Đi về thôi! Madame J khẽ nói. Như thế là quá nhiều với em rồi.
- Buổi tối hôm đó... đêm hôm đó, chị đã ở trong căn phòng ấy, với lũ gián và thằn lằn ấy. Đúng không? Những ý nghĩ ấy bật ra bất ngờ, biến thành những âm sắc trắng xanh.
- Có cả Tee nữa. Madame J gằn giọng.
Tôi thấy khó thở. Như thể bị ai đấm vào giữa mặt.
- Không được, chưa tới lúc, cô bé. Madame J thì thào. Chưa tới lượt em.
Cô vòng tay ôm lấy tôi. Tôi thấy mình lịm đi, khuôn mặt của Madame J nhòe nhoẹt rồi biến mất.