Trước đây, Lăng Khả đã từng thấy những bức tranh màu nước và bản phác thảo của Thích Phong ở trên Qzone. Cậu biết hắn có năng khiếu hội họa, cho nên loại hình vẽ đơn giản này, đối với hắn mà nói hiển nhiên là tiện tay vẽ bừa cũng ra.
Nhưng vào lúc nhìn thấy hình đầu mèo Thích Phong vẽ trên mác cốc, Lăng Khả vẫn hết sức bất ngờ.
Nam sinh bình thường rất ít người có tính cách trẻ con như vậy, hoặc có thể nói là… hơi bị gái tính đi?
Giơ cái cốc lên nhìn nhìn một chút, Lăng Khả phát hiện nét mặt của hai con mèo không giống nhau. Con mèo trên cốc của Thích Phong có vẻ mặt vô cùng thỏa mãn, còn con đại diện cho cậu lại hơi ngầu ngầu.
Lăng Khả không khỏi mỉm cười, trong lòng dâng lên một tia ngòn ngọt.
Tuy hiện nay hai người chỉ là bạn cùng phòng, thế nhưng cậu cứ có loại ảo giác tựa như bọn họ đang nói chuyện yêu đương.
Mặt Lăng Khả thoáng chốc nóng lên. Cậu vội vã cúi đầu, hắt nước lạnh hòng xua đuổi những suy nghĩ kỳ lạ trong óc mình.
Có thể là bị động tác rời giường của Lăng Khả đánh thức, bên ngoài rất nhanh truyền tới tiếng gọi của Thích Phong. Giọng điệu hắn ta mang theo một chút khàn khàn mỏi mệt vì ngủ không đủ giấc. Lăng Khả nghe vào thì lập tức rùng mình.
Cậu đang đánh răng dở, vì thế một tay cầm bàn chải, một tay cầm cốc nước, trực tiếp đi ra ngoài: “Hửm??”
Thích Phong thò nửa thân trên ra ngoài thành giường, nhìn về phía nhà vệ sinh. Khi thấy Lăng Khả, hắn mới rụt người về, vùi vào gối, nói: “Sao cậu dậy sớm vậy?”
Lăng Khả trở vào nhổ nước súc miệng ra, sau đó mới cất giọng đáp: “Cậu muốn ngủ thì cứ tiếp tục ngủ đi.”
Bên ngoài không có tiếng đáp lại, nhưng Lăng Khả lại lờ mờ nghe thấy đối phương khó chịu mà “hừ” một tiếng.
Ặc, vì sao cậu lại có cảm giác Thích Phong vừa… làm nũng với mình nhỉ?
Trên đầu Lăng Khả rớt xuống mấy vạch đen. Sau khi đánh răng rửa mặt xong, cậu liền đi ra ngoài. Chỉ thấy Thích Phong vẫn nằm ở trên giường, cứ mười giây lại trở mình một cái, có vẻ như ngủ rất không yên ổn. Chẳng bao lâu sau, hắn bắt đầu ngáp ngắn ngắp dài, dưới mắt lộ ra một quầng thâm nhàn nhạt, hiển nhiên là ngủ không ngon.
“Không ngủ được à?” Lăng Khả đã thay quần áo mới.
Thích Phong trực tiếp bò xuống giường, dùng hành động trả lời cậu.
Lăng Khả nhìn thoáng qua vẻ mặt âm u của đối phương, âm thầm suy diễn… có phải Thích Phong đang gắt ngủ?
“Lăng Khả, đến đây một chút.” Thích Phong vừa vào toilet đã mở miệng gọi cậu.
“… Làm sao vậy?”
“Lưng tôi hơi ngứa, cậu có thể gãi giúp tôi một chút không?” Thích Phong đưa lưng về phía Lăng Khả, hai tay đang vòng qua người mà gãi gáy với thắt lưng, nhưng đoạn giữa lưng thì không thể nào với tới.
Nói xong, hắn trực tiếp cởi áo ngủ của mình, để lộ ra một tấm lưng bóng loáng.
Sáng sớm đã được chứng kiến cảnh tượng “tươi mát” như thế này, Lăng Khả suýt nữa lại phun ra ba lít máu.
Nhưng là một “thẳng nam”, khi bạn cùng phòng cũng thẳng đuốt đuồn đuột của mình có nhu cầu, giúp hắn gãi lưng thực sự là một việc rất bình thường.
Lăng Khả chẳng biết phải làm sao để không phun ra mấy câu “đậu má”.
Cậu thầm nhẩm cái câu “phi lễ chớ nhìn” hết mấy lần, rồi mới run rẩy mà vươn móng vuốt của mình ra…
Vào khoảnh khắc đầu ngón tay đụng tới da thịt của đối phương, Lăng Khả cảm thấy máu huyết trong người sôi lên sùng sục.
“Nhẹ quá, mạnh hơn đi…” Thích Phong hơi cong lưng, chẳng chút nào ý thức mà nói ra những lời lẽ hết sức chọc người: “Lên trên một chút.”
“… Chỗ này à?” Lăng Khả cảm thấy ý chí của mình đã tới ranh giới nguy cơ.
“Đúng rồi, chính là chỗ đó!” Thích Phong nhích nhích cơ bắp trên lưng một chút, thở ra một hơi dài trầm thấp đầy thoải mái: “Ưmmm ~ dùng sức thêm một chút…”
Lăng Khả: “… … …” Con mẹ nó, ông trời muốn giết chết tôi!!!
Gãi hơn chục đường, Thích Phong chẳng những không cảm thấy thoải mái mà ngược lại càng ngày càng khó chịu.
Lăng Khả ghé mặt lại gần quan sát mới phát hiện chỗ bất ổn – trên lưng của Thích Phong có một vệt mẩn đỏ lờ mờ, kéo dài từ sau gáy tới tận thắt lưng.
“Không phải là cậu bị dị ứng đấy chứ?” Lăng Khả nhíu mày, trong nháy mắt, tà niệm đã tiêu tan hơn một nửa.
Thích Phong nghiêng đầu, nôn nóng hỏi: “Dị ứng?”
Lăng Khả giải thích: “Ừ, có lẽ cái chiếu kia có vấn đề, hôm qua mua về cũng không giặt, lưng cậu nổi mẩn rồi.”
Thích Phong khó chịu mà gãi: “Tôi nói mà, vừa thức dậy đã thấy không thoải mái.”
Lăng Khả nhanh chóng ngăn hắn lại: “Tạm thời đừng gãi nữa, tôi xuống hiệu thuốc hỏi mua thuốc chống dị ứng giúp cậu.”
“Tôi đi cùng cậu.” Thích Phong vứt áo xuống, nhanh chóng đánh răng.
Bên cạnh trường học có hiệu thuốc. Trên đường đi, Thích Phong cố nén cảm giác khó chịu. Khuôn mặt bình thường luôn mang ý cười cũng như được phủ thêm một tầng sương lạnh, hệt như có ai đó nợ hắn năm trăm vạn vậy.
Chủ hiệu thuốc là một người đàn ông trên dưới ba mươi tuổi. Nghe Thích Phong nói bị dị ứng, đối phương liền bảo hắn vén áo lên cho mình xem. Nhưng Thích Phong chỉ hơi vạch cổ áo phía sau ra một chút, cau mày bảo người nọ xem qua rồi chẩn đoán bệnh tình.
Quả nhiên là bị dị ứng. Chủ hiệu thuốc đề nghị hắn mua thuốc chống dị ứng và thuốc giảm ngứa về bôi, nếu không đỡ thì trực tiếp tới bệnh viện.
Mua thuốc xong, hai người liền quay về ký túc xá. Vừa vào phòng, Thích Phong đã không nhịn nổi nữa mà quay sang nhờ Lăng Khả: “Giúp một chút đi.”
【 Hệ thống xuất hiện 】
Nhiệm vụ vinh quang: bôi thuốc mỡ x1
Điểm kinh nghiệm: 50
Giá trị thương tổn: 999
Lăng Khả mê man.
Được chứ, trong vòng chưa đầy hai mươi bốn tiếng đồng hồ, cậu và Thích Phong liền từ quan hệ xa lạ giữa người theo dõi và người được theo dõi trên mạng xã hội, vọt thẳng lên thành quan hệ thân mật kề da sát thịt…
Thật sự là quá con mẹ nó thần kỳ!
Thích Phong không cho Lăng Khả thời gian do dự, hắn cởi áo rất nhanh.
Trong khoảnh khắc, Lăng Khả có loại xúc động muốn che mắt lại.
… Nhân sinh như một vở kịch, tất cả đều dựa vào khả năng diễn xuất mà thôi!
Lăng Khả khẽ cắn môi. Cậu quệt một ít thuốc mỡ lên đầu ngón tay, lại thầm nhủ một câu “trời cao sắp giao cho ta sứ mệnh trọng đại” (1), sau đó mới mang theo vẻ mặt sẵn sàng hy sinh mà xoa lưng của Thích Phong.
(1) Bắt nguồn từ lời dạy của Mạnh Tử. Giải thích là: khi trời sắp ban cho một người việc lớn, trước sẽ khiến người đó nếm trải đủ khổ đau đói rét… nhằm kích thích ý chí của hắn, làm hắn mạnh mẽ hơn để có khả năng hoàn thành nhiệm vụ. Đại khái Lăng Khả thầm nhủ: “ông trời đang thử thách mình”.
Cảm giác khi bôi thuốc và khi gãi lưng rất khác nhau. Dù sao thì gãi chủ yếu là dùng móng tay, diện tích tiếp xúc da thịt rất ít. Nhưng bôi thuốc ít nhất phải dùng đến ba cái bụng ngón tay…
Nhiệt độ cơ thể của Thích Phong trực tiếp thấm qua da tay, vọt lên đại não Lăng Khả. Đầu óc cậu liên tục nổ uỳnh oàng, còn vang lên những tiếng “U~ u~ u~” hệt như còi xe lửa réo ở bên tai.
…
Trải qua chuyện này, Lăng Khả cảm thấy, những ngày tháng chung sống với Thích Phong ở tương lai, không có gì mà cậu không thể nhịn.
Khi quá trình bôi thuốc kết thúc, cửa ký túc xá bị mở ra. Một người đeo balo to tướng trên lưng hấp tấp xông vào.
Thích Phong và Lăng Khả đưa lưng về phía cửa, nghe được động tĩnh thì đồng loạt quay đầu nhìn qua.
Người nọ cũng đang quan sát bọn họ. Hắn run rẩy giơ ngón tay lên chỉ chỉ, sắc mặt hơi cổ quái, hỏi: “Hai anh đẹp trai, các cậu đang làm gì vậy?”
Giờ phút này, bởi vì trong lòng có quỷ cho nên Lăng Khả rất là muốn chết.
Ngược lại, Thích Phong phản ứng rất nhanh. Hắn giải thích: “Tôi bị dị ứng, đang nhờ cậu ấy bôi thuốc giúp… Cậu mới tới à?” Nói xong, hắn liền đứng dậy, thu lại tuýp thuốc mỡ trong tay Lăng khả, “Cảm ơn” cậu một tiếng rồi nhìn về phía người đang đứng ngoài cửa kia: “Tôi là Thích Phong, cậu ấy là Lăng Khả, ở cùng ký túc xá.”
Đầu óc Lăng Khả vẫn còn đang nổ đùng đoàng. Cậu không nhìn rõ người mới tới, nghe Thích Phong giới thiệu giúp mình rồi thì liền gật đầu với đối phương, sau đó chột dạ chui vào toilet rửa tay.
“Tôi tên là Cao Tuấn Phi.” Người nọ gỡ cái balo khổng lồ xuống, tùy tiện ném sang một bên. Tiến lên phía trước một bước, hắn vừa bắt tay với Thích Phong, vừa trêu chọc: “Anh bạn, cậu ăn cái gì để lớn lên vậy? Tôi chưa từng thấy người nào đẹp trai như cậu cả!”
Giọng nói của hắn mang theo nét đặc trưng của người phương Bắc.
Thích Phong được khen đã thành quen, nghe đối phương nói như vậy không cảm thấy mất tự nhiên, không khách sáo mà cũng chẳng khiêm tốn, ngược lại cười nói: “Cậu cũng rất đẹp trai đó.”
Lăng Khả rửa tay xong đi ra mới cẩn thận quan sát bạn cùng phòng mới.
Cao Tuấn Phi cao tương đương Thích Phong, mặc một bộ quần áo cộc màu xanh lam nhìn hơi bụi bặm. Da hắn ngăm đen như kiểu phơi nắng nhiều.
Nếu nói Thích Phong là kiểu cậu ấm được chăm chút kỹ càng thì Cao Tuấn Phi chính là loại hình hoang dã và phóng khoáng. Gương mặt hắn lộ ra một chút kiêu ngạo ngông cuồng, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều toát ra hơi thở của người đàn ông gần hoàn thiện.
… Nhưng mà, Lăng Khả cứ cảm thấy đối phương nhìn hơi quen.
Cao Tuấn Phi quay sang nhìn Lăng Khả, nhe răng cười với cậu.
Nhìn thấy hai cái răng nanh kia, Lăng Khả lập tức ngẩn ra: “Cậu là…”
Cao Tuấn Phi chớp chớp mắt, quyết định giả ngu.
Lăng Khả bị vẻ mặt vô tội của hắn mê hoặc, trong chốc lát liền có chút không chắc chắn.
Người mà cậu gặp hôm qua tự xưng là đàn anh trong trường. Mà Tề Thu Nhị khẳng định đối phương chắc chắn là người ngoài trà trộn vào đây. Nhưng bất kể trường hợp nào, cũng đều không thể liên quan tới một sinh viên vừa nhập học còn lạ lẫm với hoàn cảnh mới được.
Hơn nữa, người hôm qua đội mũ lưỡi trai, Lăng Khả chỉ nhìn hắn một cái lúc trả tiền, quả thực ấn tượng không sâu sắc lắm.
Nhưng sau đó, trong óc Lăng Khả chợt lóe lên một tia sáng. Cậu nhớ cái tên người hôm qua tự giới thiệu với mình.
— Cao Tuấn Dương? Cao Tuấn Phi? Chỉ khác có một chữ? Không phải là quá trùng hợp rồi đi?
“Cậu là người bán dạo ở gần ký túc xá ngày hôm qua phải không?” Cuối cùng, Lăng Khả vẫn hỏi ra.
Cao Tuấn Phi không giả vờ được nữa, cười “ha ha” thành tiếng: “Cậu thật là tinh mắt, thế mà cũng nhận ra.”
Lăng Khả: “…” Đệt, đúng thật kìa!
Nhưng Lăng Khả cảm thấy rất kỳ quái. Cao Tuấn Phi là một sinh viên mới, sao lại biết đường mở quầy bán dạo dưới lầu ký túc xá được? Còn cái thẻ sinh viên “Cao Tuấn Dương” kia lấy ở đâu ra? Hắn làm như vậy có thể vi phạm nội quy trường học hay không chứ?
Dường như Cao Tuấn Phi đoán được nghi vấn trong đầu cậu, kéo ghế đến chỗ dưới điều hòa, ngồi xuống, chủ động giải đáp: “Cao Tuấn Dương là anh tôi, hơn tôi sáu tuổi. Trước khi anh ấy tốt nghiệp Đại học F, năm nào tôi cũng đến đây chơi, còn ngủ lại trong ký túc xá của trường. Vì thế nên tôi còn quen thuộc với hoàn cảnh nơi này hơn so với rất nhiều sinh viên cũ đấy.”
Lăng Khả căng thẳng hỏi: “Tôi nghe nói nếu trường tóm được sẽ bị ghi lỗi vào học bạ, không sao chứ?”
Cao Tuấn Phi khoát tay: “Yên tâm đi, hội trưởng hội sinh viên đương nhiệm là đàn em của anh tôi. Tôi cầm thẻ sinh viên của anh tôi, dù bọn họ có tra được cũng sẽ không làm gì tôi cả.”
Thích Phong đứng ở bên cạnh, cảm giác hơi không nắm được tình hình. Tại sao chỉ trong nháy mắt Lăng Khả đã quen biết với Cao Tuấn Phi rồi?
Lăng Khả giải thích qua loa cho hắn biết. Lúc này, hắn mới hiểu rõ, quay sang quan sát bạn cùng phòng mới bằng ánh mắt đầy hứng thú.
Tiếp theo, Lăng Khả lại hỏi Cao Tuấn Phi vấn đề mà mình quan tâm nhất: “Mấy cái đồ cậu bán, là hàng chính hãng đấy chứ?”
Cao Tuấn Phi nhướng mày: “Đương nhiên, đều là hàng nhập từ Mã Vân gia (2) xịn!”
(2) Mã Vân là tỷ phú, doanh nhân thương mại điện tử người Trung Quốc. Ông là người sáng lập và chủ tịch điều hành của Tập đoàn Alibaba, một gia đình của các doanh nghiệp dựa trên Internet rất thành công.
Lăng Khả giật giật khóe miệng, còn có Mã Vân không xịn à (3)?
(3) Như đã nói ở trên, Mã Vân là chủ một tập đoàn thương mại điện tử, kiểu như Shopee hay Sendo ở VN. Hàng trên đó có thể là giả, nhưng trang bán hàng hoặc ứng dụng bán hàng thì chắc chắn là không giả được nha:v
Thích Phong lại tò mò đối với thu nhập của Cao Tuấn Phi: “Một ngày bán hàng cậu kiếm được bao nhiêu tiền?”
Cao Tuấn Phi lấy một tệp tiền trong túi cái quần bò rách tơi rách tả trên người ra, vẩy vẩy: “Không nhiều lắm, một năm chỉ bán được một lần, kiếm một, hai ngàn coi như trợ cấp sinh hoạt phí. Năm nay giá thị trường không tồi, tổng cộng thu về được một ngàn sáu trăm đồng.”
Lăng Khả biết, chắc chắn Thích Phong không coi chút tiền lẻ này ra gì. Mà đối với Lăng Khả, tiền lại không phải vấn đề, cơ bản là cậu không thể làm chuyện mạo hiểm được.
Nhưng điều kiện kinh tế của mỗi người khác nhau, tính cách cũng không giống. Cao Tuấn Phi là người có khả năng thích ứng với hoàn cảnh sống mạnh mẽ nhất. Ít ra thì mạnh hơn nhiều so với cậu ấm Thích Phong bị một cái chiếu hạ gục trong chớp mắt.
Cao Tuấn Phi dứt lời, lại rút hai tờ mười đồng đưa cho Lăng Khả: “Về sau đều là anh em một nhà, nể mặt bạn cùng phòng, tôi không lấy lãi hai cái phích nước kia, nhưng các cậu cũng phải giữ bí mật cho tôi. Tuy hôm qua gặp rất nhiều người, nhưng tôi nghĩ không ai nhận ra mình cả.”
Nếu hắn đã nói “anh em một nhà”, vậy Lăng Khả sẽ không so đo mấy mươi đồng này nữa. Dù sao thì hòa thượng cũng chẳng chạy được khỏi miếu, nếu phích nước có vấn đề, cậu sẽ tìm hắn tính sổ sau.
Cao Tuấn Phi vừa nghe đối phương nói không cần, liền không hề khách sáo cất tiền đi, đứng dậy vỗ vai Lăng Khả, nói: “Có nghĩa khí lắm, về sau có gì không hiểu cứ việc hỏi tôi. Tôi chính là Giang hồ – Bách Hiểu Sinh (4) ở cái Đại học F này. Nào nào, thêm bạn WeChat đi.”
(4) Bách Hiểu Sinh: học giả uyên bác, tác giả của “Binh khí phổ” xuất hiện trong bộ “Tiểu Lý phi đao” của nhà văn Cổ Long. Để viết lên Binh Khí Phổ, Bách Hiểu Sinh đã tự mình nếm trải hết thảy những thứ binh khí trên chốn giang hồ.
Lăng Khả: “Được.”
Thích Phong: “???”
—
N hạc dạo:
Cao Tuấn Phi: “Thêm bạn WeChat đi!”
Lăng Khả lấy điện thoại ra: “Được.”
Thích Phong: “???” Rốt cuộc tôi đã làm sai cái gì, vì sao chỉ thêm hắn mà không thêm tôi!!!