Những Miền Linh Dị - Tập 1: Thái Lan

Chương 41: C41 Bích Họa Tuyệt Sắc (4)

6

   Kể tới đây, lão sư phụ đột nhiên dừng lại. Tôi đang sốt sắng muốn biết chuyện tiếp theo nhưng đợi mãi vẫn không thấy lão lên tiếng, bèn vờ ho khan vài tiếng như thúc giục.

   Lão sư phụ khẽ cười, hỏi: "Thí chủ đoán xem, sau đó sẽ xảy ra chuyện gì?"

   Đang đợi dài cổ, tôi nghe mà bực mình, suýt chút nữa thì buột miệng bật lại "tôi mà đoán được thì hỏi ông làm quái gì nữa", may mà tôi nín được.

   Tôi chỉ im lặng chờ lão kể tiếp.

   Hơn chục cô gái đi theo cô gái dẫn đầu cung kính bước tới trước mặt Vương Vệ Quốc, khom lưng xuống thật thấp. Những khe ngực sâu hun hút ẩn hiện trong cổ áo đã khiến Vương Vệ Quốc mất hồn, quên bẵng luôn Trần Xương Bình đang kêu ca không nhìn thấy gì, còn bực bội quát lên: "Thôi mày im đi! Không bố mày vứt mày lại bây giờ!"

   Trần Xương Bình đang hoang mang tột độ, nghe Vương Vệ Quốc dọa dẫm thì càng run sợ, ngồi nhũn xuống đất bật khóc. Có lẽ không nhìn thấy gì nên các giác quan còn lại trở nên nhạy bén hơn hẳn. Cậu ngửi thấy một mùi hương lạ thoang thoảng, có kẽ tỏa ra từ người các cô gái kia.


   Cậu cảm thấy trong mùi hương đó còn xen lẫn mùi kỳ quái, rất khó mô tả, khen khét ngây ngấy như mùi mỡ rán. Nhưng vì sợ Vương Vệ Quốc, cậu không dám ho he, chỉ biết ngồi im, hai tay bám chặt xuống đất.

   Cô gái dẫn đầu nói vài câu gì đó với Vương Vệ Quốc nhưng Vương Vệ Quốc không hiểu, cứ đứng ngẩn ra chẳng biết phải đối đáp thế nào, hai con mắt cứ láo liên dán chặt vào cơ thể của những thiếu nữ.

   Thấy Vương Vệ Quốc không hiểu, cô gái dẫn đầu thoáng ngỡ ngàng, cảnh giác lùi lại rồi chỉ vào chuỗi tràng hạt trên tay Vương Vệ Quốc, lại nói vài câu gì đó.

   Vương Vệ Quốc có ngốc đến mấy thì giờ cũng đã hiểu ra. Đám thiếu nữ đang muốn tìm hoặc đang đợi kẻ quái thai đã bị mãng xà nuốt chửng giữa đường, tín vật chính là chuỗi tràng hạt. Hắn cảm thấy mình đã gặp may mắn, hắn không nói năng gì, chỉ nghiêm mặt lại, giơ cổ tay lên.

   Vừa nhìn thấy động tác này, các cô gái lập tức toàn thân run bắn, bắt chéo hai tay trước ngực quỳ rạp xuống đất. Cô gái dẫn đầu sắc mặt đầy kinh hãi, liên tục chỉ vào thác nước, lại chỉ ra phía sau, mặt mũi méo xệch đi.

   Vương Vệ Quốc đoán chừng đám thiếu nữ rất kính nể người mang tràng hạt, trong lòng mừng thầm, lại càng cố tình tỏ ra thật oai nghiêm.

   Cô gái dẫn đầu thấy Vương Vệ Quốc không nói năng gì thì mừng rỡ, vội vã đứng dậy, khúm núm cúi gập nửa người, nói vài câu gì đó với các cô gái phía sau.

   Từ sau lưng cô gái lập tức bước ra hai cô gái xinh đẹp nhất, giống hệt như nhau, có lẽ là chị em sinh đôi đang tiến lại gần, rồi một trái một phải đỡ lấy tay Vương Vệ Quốc, hình như muốn dẫn hắn đi đâu.

   Từ cha sinh mẹ đẻ đến giờ, Vương Vệ Quốc chưa bao giờ được đối đãi ân cần đến vậy, hồn xiêu phách lạc. Nào là cổ sói, nào là con ngươi đỏ, nào là cá khổng lồ, hắn đều quên sạch bách, hí hửng dang tay ôm lấy hai chị em.

   Cô gái dẫn đầu thoáng ngạc nhiên nhìn Vương Vệ Quốc nhưng không dám nói câu gì, lại chỉ vào Trần Xương Bình ý muốn hỏi có dẫn theo cùng không. Vương Vệ Quốc giờ mới sực nhớ ra Trần Xương Bình đang mù dở, thấy cũng tội nghiệp, liền phẩy tay một cái, ra hiệu cứ dẫn theo. Lại có hai cô gái tách ra, miễn cưỡng bước lại đỡ lấy Trần Xương Bình.

   "Anh ơi!" Trần Xương Bình giật nảy mình kêu lên. "Chuyện gì thế này? Các anh là ai?"


   Vương Vệ Quốc không nhịn được cười, nghĩ bụng thằng ranh kia lớn bằng này rồi mà chưa bao giờ được gần gũi đàn bà, đến đàn ông hay đàn bà cũng chẳng phân biệt được, làan này phải cho nó hưởng phúc một phen.

   Cô gái dẫn đầu đoàn người đi vòng qua hồ, rẽ sang bên trái. Lúc này mới thấy giữa hai vách núi có một khe đá thẳng tắp, chỉ đủ cho một người lách qua. Vách đá dốc ngược, xung quanh mây gai chằng chịt, cây cối rậm rạp che kín bưng. Nếu không có người dẫn đường, chắc chắn không thể nhận ra khe núi này.

   Đi theo khe núi khoảng một trăm mét, Vương Vệ Quốc bỗng thấy trước mắt sáng bừng. Một thung lũng miwr rộng trước mắt và một ngôi làng rất bề thế.

   Khe núi uốn lượn như con rắn bạc từ trên đỉnh núi xuôi theo sườn dốc đổ xuống hồ nước sau làng, bụi nước trắng xóa tung lên mờ mịt. Rìa làng um tùm đủ các loại cây ăn quả ngon lành như dưa, thanh long, chuối tiêu, nho, vải... Quả mọc lúc lỉu, đọng đầy những giọt sương long lanh trông vô cùng đẹp mắt. Trên cánh đồng thênh thang, lúa xanh non mơn mởn rập rờn theo gió. Một vài phụ nữ mặc quần cộc để lộ đôi chân trần màu đồng tròn lẳn, thẳng tắp đang vung khẽ roi da quát gọi bầy trâu.

   Đúng là tiên cảnh nhân gian!

   Cô gái dẫn đầu liền cao giọng nói gì như hát. Tất cả mọi người đều dừng ngay côn việc lại, tươi cười tiến ra khỏi thôn xếp thành hai hàng ngay ngắn, đồng thanh cất tiếng hát véo von, còn vỗ tay theo nhịp.

   Vương Vệ Quốc thấy người trong thôn toàn là phụ nữ, mỗi người mỗi vẻ nhưng ai ai cũng là tuyệt sắc giai nhân, thầm nghĩ không biết mình phúc đức mấy đời mới được bước chân vào ngôi làng tiên nữ thế này, lòng dạ lâng lâng đến tậm mây xanh, buột miệng nói: "Xương Bình, từ rày về sau mày chỉ việc theo anh hưởng phúc thôi!"

   "Phúc gì cơ ạ?" Trần Xương Bình chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết đưa tay quờ quạng về phía trước.


   "Thằng đần, mày không thấy à? Ở đây toàn gái đẹp, lại có cơm ăn nước uống đầy đủ, không phải hưởng phúc thì là gì! Ối chao, mà mày mù mất rồi còn đâu."

   Vương Vệ Quốc sải rộng bước chân đi vào trong thôn, hai hàng phụ nữ hai bên vái chào cung kính, hắn tưởng như mình là một vị quân vương.

    Trần Xương Bình vội dò dẫm đi theo, trong lòng hoang mang kinh hãi, chẳng may vấp chân ngã nhào, vội lồm cồm bò dậy, gọi toáng lên phía sau: "Anh ơu, làm gì có con gái nào ở đây? Em cảm thấy toàn là đàn ông mà!"

   Nhưng chẳng ai đáp lời cậu. Cậu bèn tự mình bò dậy, lần mò theo con đường đất đi tới trước cổng làng.

   Ở hai bên cổng có hai bức tượng, bên trên viết loằng ngoằng những con chữ kì quặc.

   Nhưng Trần Xương Bình không nhìn thấy. Lại càng không nhìn thấy hìng thù của hai pho tượng, giống hệt nhau như đúc ra từ cùng một khuôn. Nửa trên là cơ thể thanh xuân của thiếu nữ nhưng nửa thân dưới lại mang hình hài đàn ông...