Những Chiến Binh Phần 1 Tập 5: Con Đường Hiểm Nguy

Chương 22


Mặt trăng tròn bò ngang qua bầu trời, núp sau những làn mây mỏng khi Sao Xanh dẫn những chiến binh của bà đến cuộc Tụ Họp. Tim Lửa cảm thấy nhộn nhạo không yên. Dẫu hùng hồn tuyên chiến chống lại bộ tộc Sao nhưng bà vẫn kiên quyết đi dự họp. "Làm sao ta có thể tin tưởng anh dẫn dắt bộ tộc cơ chứ?" Bà khè vào mặt trợ thủ của mình khi anh hỏi bà xem nên mang theo chiến binh nào. Tim Lửa chỉ cúi đầu chịu trận, nhưng cảm thấy đau tê tái khi biết tộc trưởng tin chắc mình là kẻ phản bội.

Anh cũng lưỡng lự với việc chọn Vằn Xám, nhưng bạn của anh đã khẩn thiết nài nỉ. "Làm ơn mà, Tim Lửa! mình có thể biết thêm tin tức về bé Phi Điểu(*) và bé Bão," Tim Lửa biết Vằn Xám sẽ hứng chịu sự thù địch từ bộ tộc Sông khi xuất hiện quá sớm như vậy từ sau trận chiến tại gò đá Thái Dương, và nửa mong Sao Xanh sẽ bác bỏ. Nhưng tộc trưởng bộ tộc Sấm chỉ quật đuôi một cách thô bạo. "Cứ để hắn đi. Các ngươi là một lũ phản bội, cho nên, có gì đâu mà quan trọng?"

(*) Tức là con chim đang bay.

Lúc này Tim Lửa đang tập hợp lại cùng những chiến binh khác của bộ tộc Sấm, chuẩn bị theo Sao Xanh xuống con dốc. Khi họ lao vào thung lũng, điều đầu tiên đập vào mắt anh là Sao Cọp và Sao Báo Đốm đang ngồi sát bên nhau, hài lòng nhìn đám lính nhỏ của họ đang vui đùa vật lộn. Tim Lửa sởn gai ốc khi anh thấy họ sáp vào thân thiện đến vậy. Dẫu không có bằng chứng cho thấy Sao Cọp đang âm mưu trả thù bộ tộc cũ của hắn, nhưng Sao Báo Đốm tất nhiên sẽ tỏ ra thái độ thù địch sau trận thua tại gò đá Thái Dương.

"Ngài làm rất tốt," Sao Báo Đốm meo với ông mèo sánh vai với mình. "Những mèo kia thật trẻ khỏe, và họ thật tinh thông những thế di chuyển trong chiến đấu."

Một tiếng kêu rừ rừ trong ngực Sao Cọp. "Chúng tôi đã có tiến triển," ông ta tán đồng. "Nhưng vẫn còn cả một chặng đường dài phía trước."

Một cặp mèo ôm nhau lăn phầm phập đến ngay chân tộc trưởng của chúng, và Sao Báo Đốm nhảy lùi lại sau để tránh chỗ cho chúng. Bọn mèo choai bộ tộc Bóng Tối đúng là vai u thịt bắp và được ăn uống no đủ, Tim Lửa nghĩ – anh hầu như không thể tin là chúng cũng chính là những sinh vật gầy giơ xương, đang chờ chết khi dịch bệnh lướt qua trại của họ. Anh thấp thỏm trao đổi một cái nhìn với Vằn Xám; sớm hay muộn, anh chắc chắn, bộ tộc Sấm cũng sẽ phải đụng độ với những đấu sĩ năng nổ này trên chiến trường.

Chỉ một lời từ Sao Cọp, những chú lính nhỏ dừng ngay trò đánh trận giả lại và ngồi xuống, liếm láp mớ lông bù xù của mình. Hai tộc trưởng bắt đầu đi về phía Tảng Đá Lớn. Tim Lửa chú ý thấy Sao Xanh đã đợi ở chân tảng đá rồi, nhưng anh không hề thấy Sao Cao – tộc trưởng bộ tộc Gió đâu cả.

Khi bầy mèo bộ tộc Sấm tản ra để gặp gỡ chiến binh của những bộ tộc khác, anh để ý thấy Vằn Xám vội vã tới gặp một chị mèo béo tròn, lông vàng nâu óng ả, mùi bộ tộc Sông phả ra từ chị ta. Tim Lửa nhói lên nỗi lo lắng khi nhìn theo bạn. Anh tin tưởng Vằn Xám tuyệt đối, mặc dù cậu ta ở bên ấy. Nhưng các chiến binh bộ tộc Sấm sẽ nghi ngờ lòng trung thành của cậu khi họ thấy cậu hồ hởi nói chuyện với một mèo bộ tộc Sông.

"Da Rêu, cô khỏe chứ?" Vằn Xám chào hỏi chị mèo. "Bé Phi Điểu và bé Bão thế nào rồi?"

"Giờ là chân Phi Điểu với chân Bão rồi," Da Rêu tự hào đáp. "Chúng vừa mới trở thành lính nhỏ."

"Tuyệt quá!" Đôi mắt vàng của Vằn Xám sáng lên khi anh quay sang Tim Lửa. "Cậu có nghe Da Rêu nói không? Lũ con mình giờ là lính nhỏ rồi đấy," anh liếc quanh. "Chúng không ở đây đâu nhỉ?"

Da Rêu lắc đầu. "Chúng mới là những lính nhỏ mà. Có lẽ lần tới. Tôi sẽ bảo với chúng là anh hỏi thăm chúng, Vằn Xám à."

"Cảm ơn cô," vẻ phấn khích của Vằn Xám tan biến, thay vào đó là sự lo lắng. "Chúng nghĩ gì khi tôi không quay lại từ trận chiến đó?"

"Một khi biết anh chưa chết, chúng đã tươi tỉnh hơn lên," Da Rêu đáp. "Thôi nào, Vằn Xám – chẳng có gì sốc hết. Mọi mèo bộ tộc Sông đều biết rốt cuộc anh cũng quay về bộ tộc cũ của anh thôi."

Vằn Xám chớp mắt ngạc nhiên. "Thật à?"

"Thật chứ. Tất cả những lúc anh ngóng trăng quanh biên giới hoặc ngó mông lung qua bên kia sông. Tất cả những câu chuyện anh kể với bọn trẻ về việc anh và Tim Lửa đã từng lớn lên bên nhau khi các anh là lính nhỏ... Chẳng khó gì để thấy con tim anh chưa bao giờ rời bỏ bộ tộc Sấm."

Vằn Xám lại chớp mắt lần nữa. "Tôi xin lỗi, Da Rêu."

"Có gì mà lỗi phải," Da Rêu cương quyết độp lại. "Anh có thể yên tâm rằng lũ con anh sẽ được chăm sóc tốt. Tôi sẽ để mắt đến chúng, Bàn Chân Sương và Lông Đá Quý đang bảo trợ chúng."

"Họ ư?" Mắt Vằn Xám sáng lên. "Tuyệt làm sao!"

Tim Lửa chợt dấy lên mối hoài nghi. Bàn Chân Sương và Lông Đá Quý đều là những chiến binh gạo cội, nhưng anh tự hỏi tại sao họ lại đồng ý làm mèo bảo trợ cho những đứa con của Vằn Xám. Bàn Chân Sương từng là bạn thân của mẹ chúng – Suối Bạc, thành thử, việc cô ấy mong được nhận quyền lợi này cũng dễ hiểu. Nhưng cô ấy và anh trai đã phản ứng thù địch thái quá khi anh bảo với họ muốn dính líu tới những đứa trẻ mang nửa dòng máu bộ tộc Sấm. Có khi nào họ muốn dạy chúng trở nên đặc biệt căm thù bộ tộc của cha chúng?

"Cô sẽ nói với chúng là tôi tự hào về chúng chứ?" Vằn Xám khẩn nài Da Rêu. "Và nhắc chúng phải vâng lời mèo bảo trợ nghe chưa?"

"Dĩ nhiên tôi sẽ nói," Da Rêu bật ra tiếng rừ trấn an. "Tôi còn biết Bàn Chân Sương sẽ giúp anh giữ liên lạc với chúng. Có lẽ Sao Báo Đốm không thích đâu, nhưng... ừm, cái gì bà ấy không biết sẽ không làm tổn thương bà ấy."

Tim Lửa có cơ sở để nghi ngờ – sau khi khước từ Sao Xanh, Bàn Chân Sương có lẽ không muốn can hệ gì hơn với bộ tộc Sấm nữa. Anh ngờ rằng cô sẽ càng trung thành hơn bao giờ hết với bộ tộc Sông và Hồ Xám, mèo mà cô luôn yêu thương như mẹ của mình.

"Cảm ơn, Da Rêu," Vằn Xám meo. "Tôi sẽ không quên những gì cô đã làm." Anh nhìn quanh khi tiếng ngao vang lên từ đỉnh Tảng Đá Lớn, báo hiệu cuộc họp mở màn.

Quay sang, Tim Lửa thấy lúc này cả bốn tộc trưởng đã quần tụ, lông của họ ánh ngời lên dưới trăng khi họ đứng nhìn những mèo bên dưới. Tâm trí anh chỉ quan tâm chút ít khi các tộc trưởng chính thức khai mạc cuộc họp. Thay vào đó, anh tự hỏi Sao Xanh có đề cập đến vụ chân Lẹ và chân Sáng bị tấn công tàn bạo hay không, và liệu những tộc trưởng khác có báo tin tức khủng khiếp tương tự hay không. Tim Lửa nửa muốn họ có, bởi vì điều ấy chứng tỏ cái thế lực đen tối trong rừng kia không chỉ đe dọa riêng bộ tộc Sấm, và như vậy, chúng không phải là do bộ tộc Sao phái tới để trừng phạt sự cự tuyệt của Sao Xanh. Tim Lửa không khỏi nghĩ thậm chí còn có gì đó ghê gớm hơn thế, một bóng đen khổng lồ đang vây bủa toàn bộ khu rừng – một thứ mà không biết đến luật chiến binh và xem mèo chỉ đơn thuần là mồi của mình.

Khi Sao Cao báo cáo xong, Sao Cọp tiến lên trước. Ông ta trình bày vắn tắt rằng chương trình huấn luyện của bộ tộc Bóng Tối đang tiến triển, rằng lại một lứa mèo nữa chào đời, và rằng ba lính nhỏ vừa trở thành chiến binh. "Bộ tộc Bóng Tối đã lại hùng mạnh," ông ta kết thúc. "Chúng tôi sẵn sàng đóng trọn vai trò trong cuộc sống của rừng."

Tim Lửa tự hỏi liệu điều đó có ngụ ý là sẵn sàng tấn công những mèo bộ tộc khác hay không. Anh phấp phỏng chờ đợi, con tim tụt lút, Sao Cọp sẽ ấp ủ việc bành trướng lãnh thổ của ông ta. Tộc trưởng bộ tộc Bóng Tối dừng lời và nhìn chằm chằm xuống bầy mèo đang tụ họp, như sắp sửa loan báo một tin đặc biệt quan trọng. "Ta có một thỉnh cầu," ông ta bắt đầu. "Nhiều mèo biết rằng khi ta rời bộ tộc Sấm, hai đứa con của ta vẫn còn ở trong nhà trẻ. Chúng còn quá nhỏ để mang đi, và ta rất biết ơn bộ tộc Sấm đã chăm sóc chúng. Nhưng bây giờ đã đến lúc cho chúng gia nhập bộ tộc của ta, nơi mà chúng hoàn toàn có quyền thuộc về. Sao Xanh, ta thỉnh cầu bà trao lại chân Mâm Xôi và chân Hung cho ta."

Những tiếng ngao phản đối từ những chiến binh bộ tộc Sấm bừng lên trước khi Sao Cọp dứt lời. Tim Lửa quá choáng váng để mà phụ họa với họ. Anh đã ưu tư hoài, rằng chỉ gặp con mình ở các cuộc Tụ Họp là không đủ đối với Sao Cọp, nhưng anh không bao giờ ngờ lại có hẳn một lời đề nghị công khai về việc phải trao trả bọn trẻ cho bộ tộc Bóng Tối.

Sao Xanh đứng lên và đợi cho tiếng huyên náo lặng đi rồi mới cất tiếng. "Dĩ nhiên là không," bà meo. "Đó là bọn trẻ của bộ tộc Sấm. Giờ chúng đã là lính nhỏ, và chúng sẽ ở lại nơi mà chúng thuộc về."

"Ở bộ tộc Sấm?" Sao Cọp phản đối bà. "Ta nghĩ là không, Sao Xanh. Bọn trẻ thuộc về ta, và những chiến binh của ta sẽ chăm lo việc huấn luyện chúng."

Với lý lẽ ấy, Tim Lửa nghĩ, thì đám con Vằn Xám lẽ ra nên được đưa trở về bộ tộc Sấm, mặc dù anh đoán rằng Sao Xanh không muốn khơi lại cuộc cãi vã đó với bộ tộc Sông. "Mối quan tâm của ngài rất tự nhiên, Sao Cọp. Nhưng ngài có thể chắc chắn rằng bọn trẻ sẽ nhận được sự huấn luyện tốt nhất ở bộ tộc Sấm."

Sao Cọp không đáp một thoáng, ánh nhìn của ông ta quét khắp lượt trảng trống, và khi ông ta nói, dường như ông ta không chỉ nói với Sao Xanh mà với toàn thể khán thính giả mèo. "Tộc trưởng bộ tộc Sấm nói với ta rằng lũ con của ta sẽ được dạy dỗ tốt dưới sự lãnh đạo của bà ta – nhưng bộ tộc Sấm có một kỷ lục thảm hại trong việc chăm sóc những mèo nhỏ của họ. Một mèo con đã bị diều hâu cướp đi. Một lính nhỏ bị tấn công dã man đến chết, và một lính nhỏ khác bị tàn tật vĩnh viễn khi chúng được cử đi ra ngoài một mình mà không có chiến binh đi cùng. Có mèo nào thắc mắc việc ta lo lắng cho sự an nguy của các con ta hay không?"

Những tiếng kêu thảng thốt, kinh hãi nổi lên khắp trảng trống. Tim Lửa há hốc mồm nhìn tộc trưởng bộ tộc Bóng Tối. Làm sao mà hắn biết chuyện chân Lẹ và chân Sáng? Còn quá sớm để tin tức có thể lan truyền đến bộ tộc Bóng Tối – ngoại trừ... Vằn Đen! Tim Lửa nghĩ, điên giận xòe hết móng vuốt ra. Gã chiến binh phản bội ấy chắc chắn đã đi thẳng đến Sao Cọp và ton hót tất cả mọi thứ!

Trong cơn cuồng nộ, Tim Lửa bỏ lỡ lời đáp của Sao Xanh, và khi anh tập trung trở lại thì Sao Cọp đang nói. "Ta không thấy có gì khó khăn cả," hắn meo thật trơn tru. "Suy cho cùng thì đây không phải là lần đầu tiên bộ tộc Sấm đem mèo con cho bộ tộc khác. Đúng không, Sao Xanh?"

Nỗi sợ hãi túm chặt lấy bụng Tim Lửa. Sao Cọp đang nói bóng nói gió đến Bàn Chân Sương và Lông Đá Quý. Hồ Xám đã bảo với Sao Cọp rằng họ được sinh ra ở bộ tộc Sấm. Tim Lửa thầm tạ ơn bộ tộc Sao vì Sao Cọp không biết tên của những mèo con ấy hoặc tên của mẹ chúng. Nhưng phần ít ỏi mà hắn biết đó vẫn còn hơn là những mèo còn lại của bộ tộc Sấm.

Tim Lửa liếc ngang qua Lông Đá Quý, đang ngồi cách mình chừng hai cái đuôi. Anh mèo xám xanh nhổm người lên, đầu ngẩng cao, và nhìn trừng trừng lên Tảng Đá Lớn. Ánh nhìn của anh ta không dán vào Sao Cọp, Tim Lửa để ý thấy, mà vào Sao Xanh, và biểu hiện trong mắt anh ta chỉ thuần túy là sự căm thù.

Bấu chặt móng vuốt vào nền đất, Tim Lửa chờ câu trả lời của tộc trưởng bộ tộc Sấm. Anh có thể thấy bà bị rúng động đến thế nào, và khi mà bà xoay xở đáp lại được thì từng lời như từng cái gai nhọn đâm vào cổ họng bà. "Quá khứ là quá khứ. Chúng ta phải xem xét, đánh giá từng sự việc theo hoàn cảnh và giá trị riêng của nó. Ta sẽ suy nghĩ kỹ về những gì ngài nói, Sao Cọp, và ta sẽ cho ngài câu trả lời vào cuộc Tụ Họp tới."

Tim Lửa không tin Sao cọp sẽ bằng lòng chờ suốt một mùa trăng, nhưng thật ngạc nhiên với anh, tộc trưởng bộ tộc Bóng Tối nghiêng đầu và bước lùi lại một bước. "Được," ông ta đồng ý. "Thêm một mùa trăng nữa – nhưng không lâu hơn."