Những Chiến Binh Phần 1 Tập 5: Con Đường Hiểm Nguy

Chương 18


Khi Tim Lửa bải hoải lê bước qua lối vào trại, anh nhận thấy bé Mâm Xôi đang lao về phía mình, chỉ chực ngã trong niềm háo hức đón những chiến binh trở về. "Chúng ta có thắng không?" Nó hỏi. Nó dừng sững lại và tròn xoe mắt nhìn Vằn Xám. "Ai đây? Đó là tù binh phải không?"

"Không, chú ấy là mèo bộ tộc Sấm," Tim Lửa trả lời. "Chuyện dài lắm, bé Mâm Xôi, giờ tôi quá mệt để mà giải thích được. Bảo mẹ cháu kể cho cháu nghe đi."

Bé Mâm Xôi lùi lại một bước, tiu nghỉu. Mặc dù nó không nhớ, nhưng Tim Lửa bỗng hồi tưởng lại cảnh nó đã từng nằm bú chúng bên cạnh hai đứa con của Vằn Xám. Hoa Vàng đã chăm sóc bọn chúng vài ngày khi chúng ở bộ tộc Sấm sau cái chết của Suối Bạc.

Thằng mèo mướp đậm màu trố mắt dòm Vằn Xám, vẻ hoài nghi hai chiến binh đi qua nó, xong nó quay qua bé Hung đang lao bổ tới. "Nghe này!" Thằng bé meo. "Có một mèo mới trong bộ tộc."

"Ai vậy?" Con chị thắc mắc.

"Một kẻ phản bội," Vằn Đen quát to khi đi ngang qua chúng trên đường vào hang chiến binh. "Nhưng mà, tất cả chúng ta đều là kẻ phản bội theo như lời của Sao Xanh."

Cặp mèo con trợn mắt trao tráo dòm ông ta với sự hoang mang cực độ trên mặt. Tim Lửa cố dằn nén cơn tam bành, không có thời gian để rơi vào đôi co với Vằn Đen, nhưng ông chiến binh đó không được đổ cơn tức giận của mình lên đầu lũ trẻ. Bỗng thấy thông cảm một cách bất thường với bé Mâm Xôi, anh quay lại và meo. "Ừ, chúng ta đã thắng. Chúng ta giữ được gò đá Thái Dương."

Bé Mâm Xôi nhảy cẫng lên sung sướng. "Tuyệt chiêu! Con đi kể với các mèo già đây." Nó cuống quýt chạy đi, cùng với bé Hung đuổi theo sát nút.

"Lũ con của Sao Cọp đó hả?" Vằn Xám tò mò hỏi, nhìn chúng chạy đi.

"Phải," Tim Lửa không muốn bàn luận về tụi nó vào lúc này. "Đi tìm Da Xỉ Than để vá víu thương tích lại đi."

Vằn Xám nhìn quanh khi hai chiến binh băng qua trảng trống bị cháy rụi. "Sẽ không bao giờ như xưa được." Anh lầm bầm thất vọng.

"Mùa lá mới sang năm, cậu sẽ thấy," Tim Lửa trả lời, cố làm cho bạn vui lên. Anh hy vọng Vằn Xám chỉ ngụ ý đến sự thiệt hại do vụ cháy gây ra, chứ không hàm ý rằng cậu ta sẽ không bao giờ khôi phục được vị trí cũ của mình trong bộ tộc. "Tất cả mọi thứ sẽ phát triển mạnh mẽ như trước."

Vằn Xám không tiếp lời. Trông anh ấy không có vẻ hạnh phúc như Tim Lửa mong đợi, như thể anh ấy bắt đầu hồ nghi những mèo còn lại trong bộ tộc sinh ra mình sẽ chấp nhận mình. Hơn nữa, Tim Lửa có thể thấy trong mắt anh ấy hiện lên nỗi đau, hàm ý rằng anh đã thấy nhớ đám con mà anh vừa từ bỏ. Suy cho cùng, anh ấy còn chưa kịp nói lời từ biệt với chúng.

Những chiến binh trở về đang tụ tập trong trảng trống của Da Xỉ Than. Khi Tim Lửa và Vằn Xám tới, cô mèo lang y ngẩng lên khỏi thao tác ấn mạng nhện vào một vết thương ở bên sườn chân Mây. "Tim Lửa đây rồi," cô meo và thêm. "Bộ tộc Sao vĩ đại, trông thầy như thể thầy vừa chiến đấu với bọn quái vật trên đường Sấm Rền vậy."

"Cũng gần như thế." Tim Lửa càu nhàu. Đến lúc ngồi xuống đợi Da Xỉ than khám, anh mới nhận ra thương tích của mình ghê gớm đến thế nào. Cái vết ở cẳng chân do Sao Báo Đốm gây ra vẫn đang rỉ máu và anh cúi đầu xuống liếm nó.

"Anh nghĩ gì mà lại mang hắn trở lại nữa?" Tim Lửa nhìn lên thấy Da Bụi đang nhìn Vằn Xám chòng chọc. "Chúng ta không muốn hắn ở đây."

"Ai là 'chúng ta'?" Tim Lửa hỏi, nhe răng ra. "Tôi nghĩ anh ấy thuộc về chỗ này – và Bão Cát cũng nghĩ vậy, và..." Anh im bặt khi Da Bụi ngúng nguẩy quay lưng đi.

Vằn Xám bắn một cái nhìn cáo lỗi cho Tim Lửa. "Họ sẽ không chấp nhận mình đâu," anh meo. "Sự thật là mình đã rời bỏ bộ tộc, và giờ đây..."

"Hãy cho họ thời gian," Tim Lửa cố động viên bạn. "Họ sẽ thay đổi ý kiến."

Trong thâm tâm, anh ước gì mình có thể tin điều này. Nhờ sự lãnh đạm của Sao Xanh, một vài mèo bộ tộc Sấm không băn khoăn gì đến việc trở về của Vằn Xám. Một vấn đề nữa, Tim Lửa nghĩ – cộng thêm mối lo lắng không biết chuyện gì đang thực sự diễn ra trong rừng – làm sao bộ tộc có thể hy vọng thoát khỏi sự diệt vong mà bộ tộc Sao đã tiên đoán nếu như họ không đoàn kết?

Tim Lửa tự hỏi liệu Vằn Xám có biết từ mèo lang y bộ tộc Sông về mối đe dọa đen tối trong rừng, về cái 'bầy' mà bộ tộc Sao đã cảnh báo họ hay không. Mặc dù lông của Tim Lửa xù lên hãi hùng, nhưng anh vẫn cảm thấy an ủi rằng Vằn Xám đã trở về và rằng anh sẽ lại có bạn để dựa vào, cho dù điều gì chăng nữa đang ở phía trước. Tim Lửa lại bắt đầu liếm vết thương, ước gì mình có thể tận hưởng thật lâu niềm vui đón anh chiến binh xám trở về.

"Tốt lắm, cứ liếm sạch nó đi," Da Xỉ Than meo khi cô tới bên anh. Cô hít ngửi vết thương ở cẳng chân của anh rồi nhanh chóng kiểm tra các vết thương khác. "Thầy sẽ khỏe," cô bảo đảm với anh. "Để em cho thầy một ít mạng nhện cầm máu, nhưng ngoài ra, thầy cần phải nghỉ ngơi đó."

"Cô có gặp Sao Xanh chưa?" Tim Lửa hỏi khi Da Xỉ Than mang mạng nhện tới và đắp chúng lên vết thương. "Bà có bị thương nặng không?"

"Một vết trên vai," cô mèo lang y đáp. "Em đã cho bà hỗn hợp lá và bà đã trở về hang của bà rồi."

Tim Lửa ráng đứng dậy. "Để tôi đi thăm bà xem sao."

"Được, nhưng nếu bà đang ngủ thì đừng đánh thức bà dậy. Công việc bộ tộc, hay bất cứ việc gì, cũng phải đợi," và trong khi Tim Lửa đi, cô nói với Vằn Xám. "Để tôi khám cho anh nào," cô liếm nhanh vào tai anh ấy. "Thật tốt khi anh quay về."

Rốt cuộc cũng có mèo đón nhận Vằn Xám, Tim Lửa tự nhủ khi bước qua trảng trống. Những mèo khác sẽ đổi ý – Vằn Xám cần thời gian để chứng tỏ mình lại là một thành viên trung thành của bộ tộc Sấm.

"Tim Lửa!" Bão Cát gọi khi anh gần tới hang của Sao Xanh. "Lông Chuột và tôi sắp sửa đi săn."

"Cảm ơn." Tim Lửa meo tỏ vẻ biết ơn.

"Anh không sao chứ?" Bão Cát áp sát hơn, mắt cô nheo lại. "Tôi nghĩ là anh hài lòng... chúng ta đã thắng trận và Vằn Xám đã trở về."

Tim Lửa dụi mõm lẹ vào hông cô. Anh thở phào khi cô mèo cam nhạt có vẻ đã tha thứ cho việc anh hành động sau lưng Sao Xanh để dàn xếp cuộc thương lượng với bộ tộc Gió. "Tôi biết... nhưng tôi không chắc tất cả mọi mèo sẽ chấp nhận Vằn Xám. Họ sẽ khó quên chuyện anh ấy yêu một mèo từ bộ tộc khác, sau đó lại rời bỏ chúng ta."

Bão Cát nhún vai. "Chuyện đó là dĩ vãng rồi. Giờ anh ấy đã ở đây rồi. Rồi họ sẽ phải kiên nhẫn chịu đựng."

"Đó không phải là vấn đề!" Đau đớn và mệt mỏi khiến Tim Lửa cáu bẳn hơn anh dự định. "Chúng ta không thể chịu nỗi cãi cọ vào lúc này. Cô không thấy sao?"

Bão Cát trố mắt nhìn anh, nỗi tức giận dâng trào trong đôi mắt xanh lá cây nhạt của cô. "Xin lỗi," cô gắt. "Tôi chỉ cố giúp anh thôi mà."

"Bão Cát, đừng..." Tim Lửa chù chừ, nhận ra mình vừa nói lỡ lời, nhưng quá trễ. Bão Cát đã quay đi và bước trở lại hang chiến binh, nơi Lông Chuột đang đợi cô.

Cảm thấy thoái chí hơn nữa, Tim Lửa đi vào hang của Sao Xanh. Nhìn từ ngưỡng cửa vào, anh tưởng bà đang ngủ, bà cuộn tròn trong ổ, nhưng bả mở mắt ngay lập tức và ngẩng đầu lên.

"Tim Lửa," giọng bà rề rề. "Anh muốn gì?"

"Chỉ là báo cáo, thưa Sao Xanh," Tim Lửa luồn vào hang và đứng trước mặt bà tộc trưởng. "Tất cả mọi mèo đều đã về. Không có thương tích nghiêm trọng, theo như tôi thấy."

"Tốt," nghe có vẻ quan tâm hơn, bà thêm. "Lính nhỏ của anh hôm nay đánh hăng lắm."

"Dạ phải." Tim Lửa cảm thấy một niềm tự hào về thằng cháu mình. Cho dù rắc rối gì xảy ra với chân Mây trong quá khứ, không ai có thể phủ nhận lòng dũng cảm của nó.

"Ta nghĩ đã đến lúc cho cậu ta trở thành chiến binh," Sao Xanh tiếp. "Chúng ta sẽ làm lễ phong danh cho cậu ta vào lúc hoàng hôn."

Hy vọng căng phồng trong lồng ngực Tim Lửa. Cuối cùng Sao Xanh đã nhận ra nhu cầu cần thêm nhiều chiến binh mới chăng?

Nhưng niềm lạc quan của anh giống như nước thấm vào cát khô khi môi của Sao Xanh cong lên cười khẩy, và bà thêm. "Bắt buộc phải có nghi lễ vậy thôi. Nó vô nghĩa đối với ta, nhưng những mèo đó khờ dại cả tin đến mức họ sẽ không chấp nhận chân Mây nếu không có nghi lễ."

Lễ phong danh có ý nghĩa bao nhiêu đối với chân Mây? Tim Lửa tự hỏi. Nó có thực sự màng đến luật chiến binh? Nếu không, Tim Lửa ngẫm nghĩ, thì tên mèo trẻ này không xứng đáng trở thành chiến binh, cho dù nó chiến đấu can trường đến đâu chăng nữa.

Nhưng Sao xanh đã quyết định, và Tim Lửa sẽ không cố lay chuyển bà. Thay vì thế, anh đề nghị. "Chân Lẹ cũng nên là chiến binh nữa. Hôm nay cậu ấy cũng rất giỏi."

"Chân Lẹ mang tin trở về trại. Đó là việc của lính nhỏ. Nó chưa sẵn sàng trở thành chiến binh."

"Nhưng cậu ấy đã trở lại trận chiến." Tim Lửa kháng cự.

"Không!" Đuôi Sao Xanh quật một cái tức tối. "Ta không thể tin cây chân Lẹ. Chân Mây mạnh mẽ và dũng cảm hơn – ngoài ra, cậu ta không quỵ lụy bộ tộc Sao như đám mèo còn lại các anh. Bộ tộc cần thêm những chiến binh như thế."

Tim Lửa muốn nói rằng sự thiếu tôn kính luật chiến binh của chân Mây là điều cuối cùng bộ tộc Sấm cần, nhưng anh không dám. Thay vì vậy, anh chỉ nghiêng đầu và lùi đi khỏi. "Gặp bà lúc hoàng hôn." Anh meo và đi báo tin cho chân Mây.

Lính nhỏ của anh, đúng như Tim Lửa đoán, sướng ngây ngất với cái tin nó sẽ trở thành chiến binh. Tim Lửa chỉ dẫn cho nó những gì nó cần phải làm trong buổi lễ, và rồi đi về hang chiến binh để ngủ một giấc vô cùng cần thiết. Tim của anh tụt xuống chân khi anh thấy Đuôi Dài đang ngồi cùng với những lính nhỏ bên ngoài hang của chúng. Có một việc anh phải làm trước khi nghỉ ngơi.

Bước về phía Đuôi Dài, anh hất hàm ra hiệu cho anh chiến binh mèo mướp ra gặp anh, ngoài tầm nghe của những lính nhỏ. "Đuôi Dài," anh cất tiếng, lựa lời thích hợp. "Xin lỗi, tôi có tin xấu. Sao Xanh đã đồng ý phong cho chân Mây thành chiến binh, nhưng..."

"Nhưng còn chân Lẹ thì không?" Đuôi Dài tức giận nói nốt. "Anh định nói vậy chứ gì?"

"Tôi rất tiếc, Đuôi Dài," anh meo. "Tôi đã cố thuyết phục Sao Xanh, nhưng bà không chấp thuận."

"Vậy à," anh chiến binh nhạt rỉa rói."Nhưng thật lạ là lính nhỏ của anh được chọn, còn lính nhỏ của tôi thì bị bỏ đi. Chân Lẹ không bao giờ trốn đi với Hai Chân cả!"

"Tôi không bới chuyện đó ra nữa." Tim Lửa quạu quọ. Chân Mây không bao giờ cố ý muốn rời bỏ bộ tộc, nhưng mọi mèo đều biết nó đã viếng thăm ổ của Hai Chân thường xuyên để xin thức ăn trước khi kẻ Hai Chân bắt nó đi và nhốt nó lại. "Sao Xanh bảo bà phong chân Mây làm chiến binh vì cậu ta chiến đấu dũng mãnh, trong khi chân Lẹ..."

"Đưa tin," lông của Đuôi Dài xù lên giận dữ. "Và ai sai nó đi? Đáng lý ra nó đã ở lại chiến đấu nếu như anh không sai nó đi!"

"Tôi biết," Tim Lửa mệt mỏi meo. "Tôi cũng thất vọng không kém gì anh. Tôi sẽ làm hết sức để giúp chân Lẹ mau chóng trở thành chiến binh. Tôi hứa."

"Nếu tôi mà tin thì cái quái gì tôi cũng tin cả!" Đuôi Dài la to. Anh ta nguẩy lưng đi khỏi Tim Lửa, bực dọc cào cào chân xuống đất tựa như giấu phân, và bước trở lại chỗ các lính nhỏ.

Mặt trời chìm khuất đằng sau bức tường trại khi Tim Lửa ló ra khỏi hang chiến binh, cùng với Vằn Xám theo bén gót. Giấc ngủ giúp anh lấy lại sức và anh cố phấn chấn về lễ phong danh sắp tới, dẫu rằng anh chẳng mong đợi gì nó.

Bóng tối phủ trùm xuống trại, và Tim Lửa thấy Sao Xanh chui ra khỏi hang của bà. Thật nhẹ nhõm cho Tim Lửa, bà di chuyển rất lanh lẹ, và vết thương từ trận chiến vừa qua có vẻ chẳng nề hà gì đến bà khi bà nhảy phóc lên Bục Đá.

"Hỡi những mèo vừa đủ lớn để tự săn mồi, hãy đến đây, bên dưới Bục Đá để họp bộ tộc." Bà gọi.

Vằn Xám hích Tim Lửa một cái chân tình. "Cậu dạy chân Mây hay lắm," anh meo. "Mình không ngờ tên mèo con xíu xiu lại lớn lên thành chiến binh thực thụ như thế này!"

Tim Lửa tiếp nhận lời tán dương của bạn bằng cách ấn mõm vào anh chiến binh xám. Bạn anh nhớ rõ anh đã phiền muộn như thế nào khi Da Xỉ Than gặp nạn, và việc lính nhỏ sẵn sàng trở thành chiến binh là quan trọng ra sao đối với Tim Lửa. Vằn Xám đã chứng kiến lính nhỏ của mình – chân Diều Hâu, thành chiến binh cách đây khá lâu rồi.

Nhiều mèo đã tề tựu trong trảng trống. Tin tức về lễ phong danh của chân Mây đã lan truyền khắp trại. Da Xỉ Than xuất hiện từ hang của cô và vào vị trí của mình ở gần chân tảng đá, trong khi Hoa Vàng đưa hai đứa con ra ngồi ở đằng trước đám đông. Lứa con của Da Cây Liễu ở bên mẹ của chúng ở lối vào nhà trẻ.

Tim Lửa nhận thấy bọn lính nhỏ khác là những mèo cuối cùng gia nhập vòng tròn xung quanh Bục Đá. Anh thấy chân Sáng đẩy chân Lẹ ra khỏi hang của chúng. Thậm chí khi chú mèo đen trắng đã ra tới trảng trống, nó cũng chỉ ngồi mấp mé ngoài rìa đám đông và những lính nhỏ khác ngồi quây xung quanh nó.

Một sự ngán ngẩm vuột ngang qua Tim Lửa. Chân Mây không hề có lỗi trong việc Sao Xanh chọn nó chứ không chọn mấy đứa kia. Nó sẽ khó mà nhận được những lời chúc thật lòng của bạn bè khi trở thành chiến binh.

Nhưng chân Mây dường như chẳng bận lòng. Nó nhảy tung tăng ra khỏi hang mèo già và bước tới bên Tim Lửa với cái đuôi ve vẩy trong không khí, mắt sáng quắc lên phấn khích.

Tim Lửa nói thầm vào tai nó. "Cậu rất tự hào về cháu, chân Mây. Ngày mai chúng ta sẽ đi săn gần Khu nhà của Hai Chân và sẽ báo cho Công Nương biết.

Chân Mây nháng cho anh một cái nhìn thích chí, nhưng trước khi nó nói gì thì Sao Xanh đã lên tiếng. "Chân Mây, sáng nay cậu chiến đấu rất cừ chống lại bộ tộc Sông và ta quyết định đã đến lúc cậu có một vị trí chiến binh trong bộ tộc Sấm."

Tên mèo trắng hướng lên Bục Đá và nhìn chăm chú vào tộc trưởng khi bà hô vang những lời nghi thức. "Ta, Sao Xanh, tộc trưởng bộ tộc Sấm, mời gọi những chiến binh tổ tiên của ta hãy nhìn xuống lính nhỏ này. Cậu ta đã luyện tập cật lực để hiểu rõ luật lệ cao quý của các ngài, và để đáp lại, ta tiến cử cậu ấy với các ngài như một chiến binh thực thụ."

Giọng bà réo rắt và Tim Lửa nghĩ rõ ràng bà chỉ thực hiện chiếu lệ các nghi thức mà đã không còn ý nghĩa đối với bà nữa. Bồn chồn anh tự hỏi liệu bộ tộc Sao có sẵn sàng chứng giám cho chân Mây hay không khi mà cả nó lẫn tộc trưởng của nó không tôn kính những tổ tiên chiến binh của mình.

"Chân Mây," Sao Xanh tiếp. "Cậu có hứa sẽ giữ gìn luật chiến binh và hứa sẽ bảo vệ và bênh vực bộ tộc này, kể cả khi phải đánh đổi bằng mạng sống của mình hay không?"

"Có." Chân Mây sốt sắng meo.

Liệu nó có hiểu nó vừa mới hứa cái gì? Tim Lửa tự hỏi. Anh tin chắc là chân Mây sẽ hết lòng hết dạ bảo vệ bộ tộc, bởi vì những mèo này là bạn của nó, nhưng anh biết tên mèo trẻ đó sẽ không hành động vì chút lòng trung thành nào với luật chiến binh cả.

"Vậy thì với quyền năng của bộ tộc Sao, ta sẽ phong danh chiến binh cho anh: Chân Mây, từ khoảnh khắc này anh sẽ được biết đến là Đuôi Mây. Bộ tộc Sao tôn vinh lòng lòng can đảm và sức mạnh của anh, và chúng ta chào đón anh là một chiến binh thực thụ của bộ tộc Sấm."

Nhảy xuống khỏi Bục Đá, bà bước tới Đuôi Mây và ấn mõm bà vào đầu nó. Đuôi Mây liếm vào vai bà một cái thật tôn kính, rồi bước tới đứng bên cạnh Tim Lửa.

Đây là khoảnh khắc mà bộ tộc đáng lý ra phải chúc mừng tân chiến binh bằng cách đồng thanh gọi tên của nó, nhưng lúc này chỉ là một sự im lặng. Tim Lửa nghe được những tiếng lầm bầm sợ hãi nổi lên quanh mình, như thể bầy mèo đã nhận ra sự thiếu thuyết phục của Sao Xanh khi bà đọc những lời nghi thức. Liếc nhanh về phía đám lính nhỏ ngoài rìa đám đông, Tim Lửa thấy tất cả bọn chúng đang nhìn tịt xuống chân mình, và chân Lẹ quay hẳn lưng khỏi thằng bạn cùng hang với nó.

Đuôi Mây bắt đầu trông hơi suy sụp thì Mặt Vện – chị mèo đã cho nó bú từ tấm bé, bước đến và dụi mõm chị vào mõm nó. "Giỏi lắm! Đuôi Mây!" Chị meo. "Ta rất tự hào về con."

Tựa hồ như chị vừa bắn phát pháo hiệu, Da Xỉ Than và Vằn Xám bước đến, và rồi những mèo khác cũng bắt đầu xúm xít quanh nó, gọi to cái tên mới của Đuôi Mây và chúc mừng nó. Nhưng Tim Lửa nhận thấy không có bóng dáng của Đuôi Dài, và những lính nhỏ chờ cho tới khi tất cả đều kết thúc, với chân Sáng dẫn đầu, mỗi đứa gấp rút mèo lên vài tiếng ơ hờ rồi lỉnh đi hết. Chân Lẹ không có ở trong đám bọn chúng.

"Đêm nay trò sẽ thức canh," Tim Lửa nhắc thằng cựu lính nhỏ của mình, cố tỏ vẻ như những chiến binh khác nêu lên nghi thức này. "Hãy nhớ, trò cần phải im lặng cho đến khi bình minh lên."

Đuôi Mây gật đầu và sải bước đi tìm một vị trí ở ngay trung tâm trảng