Những Chiến Binh Phần 1 Tập 4: Bão Nổi

Chương 1-2: PHẦN MỞ ĐẦU


Một tiếng kêu đau đớn dội vang khắp khoảnh rừng thưa ngập ánh trăng. Hai ông mèo ở trong mảng tối dưới một trong những bụi cây bên rìa trảng trống. Một ông quằn quại rên siết, điên cuồng quất đuôi xuống nền đất. Trong khi ông mèo kia nhổng đứng thẳng trên hai chân, đầu rủ xuống, bất lực. Ông đã là mèo lang y từ biết bao mùa trăng dài, nhưng cũng đành buông tay đứng nhìn căn bệnh hiểm nghèo, vốn đã cướp đi bao sinh mệnh, hành hạ tộc trưởng bộ tộc mình. Ông biết rõ là không loại thảo mộc nào có thể làm dịu những trận co rút dữ dội và cơn sốt mà căn bệnh gây ra, và bộ lông đốm loang lổ của ông dựng xù lên bởi nỗi thất vọng tan nát cõi lòng khi thấy tộc trưởng oằn người một lần nữa rồi kiệt sức rơi phịch xuống ổ rêu. Hoảng sợ, ông mèo lang y nhào tới và hít ngửi. Vẫn còn hơi thở trong cơ thể tộc trưởng, nhưng nó bốc mùi và thoi thóp, đôi sườn gầy guộc của ông giật cục lên theo từng hơi thở.

Một tiếng rúc xé toang cả khu rừng. Lần này không phải là tiếng mèo, mà là tiếng cú. Ông mèo lang y cứng đờ người ra. Bọn cú luôn mang chết chóc đến cho rừng, đánh cắp con mồi và thậm chí còn bắt cả mèo con đi lạc quá xa khỏi mẹ chúng. Ông mèo lang y ngước đôi mắt hóa đá lên trời, thành khẩn cầu xin tâm linh những tổ tiên chiến binh cho tiếng cú kêu không phải là điềm gở. Ông nhìn trân trối qua đám cành lá đan kín tạo nên trần hang, tìm kiếm Dải Thiên Hà trên bầu trời đen kịt. Những mảng sao rộng nơi tổ tiên bộ tộc Sao cư ngụ đã bị mây che khuất. Ông mèo lang y rùng mình sợ hãi. Phải chăng những tổ tiên chiến binh đã bỏ rơi họ và để mặc cho căn bệnh quái ác này tiêu diệt trại?

Bỗng rồi, gió đêm lay động rừng cây, khua những chiếc lá khô giòn xao xác. Trên cao, những đám mây dạt đi, một ngôi sao đơn độc chiếu một tia sáng yếu ớt xuyên qua trần hang. Trong bóng tối, tộc trưởng kéo một hơi thở dài. Tia hy vọng lướt qua như cá nhảy trong tim của ông mèo lang y. Dù gì bộ tộc Sao vẫn ở bên họ.

Rũ người đi vì nhẹ nhõm, ông mèo lang y ngước cằm lên, thầm trao lời tạ ơn đến những tổ tiên chiến binh đã giữ mạng tộc trưởng của ông. Khi nhắm mắt lại trước luồng sáng của vì sao, ông nghe thấy tiếng những tâm linh thì thầm tận sâu thẳm trong đầu. Họ thì thầm về những trận chiến kinh thiên động địa sẽ đến, về những vùng lãnh thổ mới, và về một bộ tộc vĩ đại trỗi dậy từ đống tro tàn của bộ tộc cũ. Ông mèo lang y cảm nhận một niềm hân hoan trào dâng trong lồng ngực và rung động đến cả tay chân ông. Ngôi sao này mang đến nhiều thông điệp hơn chỉ là thông điệp cho sự sống sót.

Thình lình, một đôi cánh rộng màu xám quét ngang qua ánh sao, đầy hang chìm vào màn đen. Ông mèo lang y vội lùi lại, nằm ẹp bụng xuống sàn khi con cú nọ rít lên rợn óc và cào cấu trần hang bằng đôi móng vuốt của nó. Chắc hẳn là nó ngửi thấy mùi bệnh tật đang làm suy yếu tộc trưởng, nên đã sà xuống hòng tìm con mồi dễ dàng. Nhưng đám cây cành quá dày cho con vật có thể xuyên qua được.

Ông mèo lang y lắng nghe tiếng đập cánh chầm chậm của con cú bay xa dần vào rừng sâu, sau đó đứng lên, tim nện thình thịch, và lại quan sát tìm kiếm trên bầu trời đêm một lần nữa. Cũng như con cú, ngôi sao kia đã khuất rồi. Ở vị trí hồi nãy của ngôi sao chỉ còn lai bức màn đen. Nỗi kinh hoàng bò nhộn nhạo bên dưới lớp da của ông mèo lang y, bóp nghẹt trái tim ông.

"Ông có nghe thấy không?" Một anh mèo gọi vọng qua lối vào hang, giọng anh ta thét lên sợ hãi. Ông mèo lang y lật đật ép mình chui ra trảng trống, biết rằng bộ tộc đang chờ đợi một lời giải cho điềm báo vừa rồi. Những chiến binh, những nữ miu, những mèo già – những mèo đủ khỏe để ra khỏi ổ của họ – túm tụm trong góc tối ở rìa phía bên kia của trảng trống. Ông mèo lang y dừng lại một thoáng, lắng nghe tiếng bộ tộc hốt hoảng xì xầm với nhau.

"Con cú làm gì ở đây?" Một chiến binh vằn rít lên, mắt anh ta rừng rực trong bóng tối.

"Chúng không bao giờ đến gần trại như thế cả." Một mèo già rền rĩ.

"Nó có bắt mất đứa bé nào không?" Một chiến binh khác chất vấn, xoay cái đầu rộng bè sang mèo đứng gần mình.

"Lần này thì không!" Một nữ miu lông bạc đáp. Ba đứa con của chị đã chết vì căn bệnh. Giọng chị trơ ra vì đau đớn. "Nhưng có thể nó sẽ quay lại. Chắc nó đã ngửi thấy mùi bệnh tật của chúng ta rồi."

"Cô nghĩ là mùi chết chóc cũng đuổi nó đi sao?" Một chiến binh mèo mướp khập khiễng bước vào trảng trống. Chân hắn dính bết bùn, bộ lông rối xù. Hắn vừa chôn cất một đồng bào trong bộ tộc mình xong. Còn nhiều cái huyệt nữa cần phải được đào, nhưng đêm nay hắn đã kiệt sức rồi, không thể đào thêm được nữa. "Tộc trưởng của chúng ta thế nào, hả?" Hắn hỏi, giọng thít lại lo sợ.

"Chúng tôi không biết," ông mèo vằn đáp.

"Thế mèo lang y đâu?" Chị nữ miu tru tréo.

Bầy mèo ngó nháo nhác quanh trảng trống, và ông mèo lang y thấy những đôi mắt khiếp đảm của họ lập lòe trong bóng tối. Ông có thể nghe rõ sự hoảng loạn trong giọng nói của họ và biết họ cần được trấn an, cần được bảo đảm rằng bộ tộc Sao không hề ruồng bỏ họ hoàn toàn. Hít một hơi thật sâu, ông mèo ép cho đám lông trên vai mình ẹp xuống và nhẹ bước qua trảng trống.

"Chúng tôi không cần mèo lang y thông báo cho chúng tôi rằng con cú đó báo cái chết." Một mèo già van vỉ, ánh mắt cụ đong đầy nỗi khiếp sợ.

"Làm sao lão biết?" Chiến binh lông vằn quặc lại.

"Phải," chị nữ miu đồng tình, liếc nhìn vị mèo già. "Bộ tộc Sao đâu có nói chuyện với lão!" Chị quay lại khi mèo lang y đến gần họ. "Có phải con cú là điềm gở không?" Chị lo lắng meo.

Nhúc nhích bàn chân với vẻ khổ sở, ông mèo lang y tránh né câu trả lời trực tiếp. "Đêm nay bộ tộc Sao đã nói chuyện với tôi," ông loan báo. "Mọi mèo có thấy ánh sao sáng giữa đám mây không?"

Chị nữ miu gật đầu. Xung quanh chị, một rừng mắt mèo lóe lên niềm hy vọng hão huyền. "Như vậy có nghĩa là gì?" Vị mèo già hỏi.

"Tộc trưởng của chúng ta sẽ sống chứ?" Chiến binh mèo mướp kêu lên.

Ông mèo lang y lưỡng lự.

"Ngài không thể chết vào lúc này được!" Chị nữ miu thét vang. Thế còn chín mạng của ngài đâu! Bộ tộc Sao chỉ vừa mới ban cho ngài cách đây sáu mùa trăng thôi mà!"

"Bộ tộc Sao chỉ ban cho chúng ta sức mạnh như vậy thôi," ông mèo lang y trả lời. Nhưng tổ tiên chúng ta vẫn chưa quên chúng ta," ông nói tiếp, cố gạt hình ánh đôi cánh đen thùi của con cú che khuất ánh sao le lói. "Ngôi sao đó mang đến một thông điệp hy vọng."

Một tiếng rú chói tai cất lên từ một góc tối lù mù của trại. Một chị nữ miu nhị thể bật đứng dậy và lao bắn về nơi phát ra âm thanh ấy. Những mèo khác vẫn đau đáu vào mèo lang y, van nài một lời trấn an.

"Bộ tộc Sao có báo mưa không?" Một chiến binh trẻ hỏi. "Đã lâu lắm rồi trời không mưa. Nếu có mưa thì bệnh tật sẽ bị rửa trôi ra khỏi trại.

Ông mèo lang y lắc đầu. "Không phải mưa, mà là một bình minh tươi sáng đang chờ đợi chúng ta. Trong tia sáng đó, những tổ tiên chiến binh của chúng ta đã chỉ cho tôi thấy một tương lai huy hoàng!"

"Thế chúng ta sẽ sống sót chứ?" Nữ miu bạc meo.

"Chúng ta sẽ còn hơn cả sống sót," ông mèo lang y cam đoan. "Chúng ta sẽ thống trị toàn bộ khu rừng!"

Những lời lào xào mừngrỡ xáo động trong bầy mèo, những tiếng rù sung sướng đầu tiên đã được nghe thấytrong trại trong gần một mùa trăng nay. Nhưng ông mèo lang y quay đầu đi để chegiấu những sợi ria đang run rẩy của mình. Ông cầu nguyện cho bộ tộc sẽ đừng hỏivề con cú nữa. Ông không dám chia sẻ với họ lời cảnh báo khủng khiếp mà bộ tộcSao đã thêm vào khi đôi cánh chim che khuất ánh sao – rằng bộ tộc sẽ phải trả mộtcái giá cao nhất để có được buổi bình minh tuyệt diệu của mình.