Những Chàng Trai Của Màn Đêm

Chương 4: 4 Em Chịu Thiệt Rồi



20h30, bầu trời tối sầm, ánh đèn thành phố lung linh huyền ảo.

Người người vào ra bãi giữ xe tấp nập.

Nổi bật trong đám đông đang chen chút là một chàng thanh niên cao ráo trắng trẻo.

Hiểu Minh đã thay bộ võ phục trang nghiêm bằng một chiếc áo thun màu đen cổ tròn, chiếc áo thun co giãn bó sát thân hình vạm vỡ càng khiến cơ thể anh tràn trề sức sống.

Anh lái chiếc xe máy của Thiên Kim.

Còn xe anh để lại ở trung tâm.
Phóng nhanh về phía đại điện, anh phanh gấp quay xe một vòng trông rất chuyên nghiệp.

Ánh mắt nhìn về Thiên Kim rồi quay ra phía sau có ý cô hãy mau mau lên xe.
Bảo Anh và Bảo An khẽ dìu Thiên Kim lên xe.

Ngồi hẳn hoi đằng sau, cô mới phát giác ra ánh nhìn từ những người xung quanh.

Ngoài những ánh mắt ngạc nhiên tò mò cũng có không ít tia nhìn ganh tị từ những cô gái đồng trang lứa.

Cô thúc vào người anh ra hiệu mọi việc đã ổn.

Cô chỉ muốn mau chóng thoát khỏi nơi này để về với mái ấm thân thuộc.
Ông trời thay đổi tính khí khác thường cứ như một cô gái mới lớn.

Vừa nãy trời còn êm đềm thoáng đãng thì giờ đây mây đen đã bao trùm khiến không gian âm u lạnh lẽo.


"Bám chắc vào!" Vẫn giọng nói trầm ấm từ HIểu Minh.

Cô vịn chặt vào yên xe, hai người phóng đi như bay.
Những giọt mưa mỗi lúc một nặng hạt hơn.

Theo gió lốc và tốc độ của xe máy.

Chúng tạt vào mặt anh như ngàn viên đạn nhựa.

Đau rát.

Những làn gió lạnh buốt da thịt cứ thế kéo qua luồn lách khắp cơ thể.

Cô nép mình về phía trước sát vào thân hình cao lớn.

Hơi ấm từ người đàn ông tỏa ra làm cô dễ chịu.

Nhưng không hề đụng chạm thân thể.

Cô cảm thấy một chút cảm giác an tâm, cảm giác khi được che chở.
********
Phía trước cầu thang bộ tầng trệt, một chàng trai đang khom vai kiên nhẫn dìu một cô gái đau đớn lết chân lên từng bậc thang một.

Nhìn thấy cô nhăn mặt, chậm chạm từng bước.

Anh mất hết sự kiên nhẫn nhấc bổng cô lên.

Một tay luồn sau khoeo chân, tay kia vòng sau lưng.

Bế một cô gái khiến bắp tay anh nỗi rõ hơn.
"Anh làm gì vậy".

Cô cất giọng hốt hoảng, thân người cứng đờ.
"Tôi đang vội." Hiểu Minh bình thản đáp, mắt vẫn hướng về phía trước.
Cô còn tưởng anh thương hại cô đau đớn.

Hóa ra anh ta vẫn là một kẻ lạnh lùng và hách dịch.

Nhưng nhìn anh lúc này đã không còn đáng ghét như lúc trước.

Thân thể đụng chạm vào nhau sát như thế này làm gương mặt cô bắt đầu ửng đỏ.
Thoảng qua hơi ấm và mùi hương quen thuộc của ngày hôm qua.

Cô không nhận ra rằng cô đã ngắm nhìn gương mặt tuấn tú ấy quá lâu, trong vòng tay ấy.

Và bỗng dưng, đôi môi anh nhếch lên ẩn ý cười nhàn nhạt đánh bật cô khỏi sự mơ màng.

"Anh cười gì?" Cô chau mày tỏ vẻ khó hiểu.
"Năm mươi sáu phải không?"
Nghe thấy con số 56 làm cô đỏ mặt.

Thầm nghĩ làm sao anh ta đoán đúng được cân nặng của cô.

Anh ta không chỉ hách dịch mà còn nhạy cảm đến mức biến thái.

Với chiều cao 1m67 thì cân nặng 54 đến 56 ký được xem là dáng chuẩn.

Cô 56 ký chẳng qua là do có những bộ phận nảy nở hơn người thôi.

Nhưng với ý cười của anh chắc chắn đang nghĩ rằng cô mũm mĩm thừa cân ở đâu đó.

Điều này mới thật sự làm cô tức tối.

Vậy mới nói con gái nhạy cảm đến mức thái quá.

Tốt nhất không nên đụng chạm đến cân nặng và tuổi tác của họ.

Bây giờ cô khẳng định lại lần nữa rằng anh ta thật sự đáng ghét.

Cô lườm Hiểu Minh rồi quay mặt đi không thèm nhìn anh thêm nữa.
Trước cửa phòng 406 là một đôi thanh niên bề ngoài khắng khít lãng mạn nhưng bên trong mâu thuẫn ngập tràn.

Giọng trầm ấm lại vang lên: "Tôi cho em hai lựa chọn.

Một là em tự mình lết vào trong.

Hai là để tôi bế em lên giường."
Thiên Kim hốt hoảng nhìn anh.

Ánh mắt chuyển dần sang sự căm phẫn.


Cô thật không tin nổi một người mẫu nổi tiếng lại ăn nói cộc lốc thế này.

Cô khựng lại.

Lên giường ư...!Cách dùng từ của anh làm cô lại ngượng chín mặt.
"Anh quay mặt đi".

Cô nhanh tay bấm một dãy số vào ổ mật mã trước cửa.
"Phiền anh.

Tiễn Phật thì tiễn đến Tây Thiên.” Cô nói mà không thèm nhìn anh.
Sau cánh cửa là một căn phòng đầy màu sắc ngọt ngào ngập tràn yêu thương.

Hiểu Minh bồng cô trên tay chầm chậm rảo bước ngước nhìn từng ngóc ngách bên trong.

Thiết kế không khác lắm với căn phòng của anh nhưng màu sắc chính là hai màu trắng và hồng.

Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống mặt giường mềm mại rồi xoay người bỏ đi.

Khóe miệng mấp máy vài từ không rõ ràng: "Xin lỗi! Em chịu thiệt rồi."
Thiên Kim loáng thoáng nghe thấy nhưng cô tưởng mình nhầm lẫn vì đó là lời dễ nghe nhất từ trước tới giờ của anh.
"Đóng cửa giúp tôi.

Làm ơn!" Cô nói vọng ra.