Dù rằng không khí đã bắt đầu nóng lên, nhưng năm học chưa kết thúc nên tất nhiên vẫn không thể nóng như mùa hè được. Những cơn mưa cứ thế rơi lên chiếc xe BMW rất đẹp đang lướt rất nhanh trên đường.
Chiếc xe dừng lại trước một ngôi trường quen thuộc. Cửa kính xe được mở ra, một cậu thiếu niên đeo chiếc kính râm, ăn mặc một bộ quần áo giàu có đang nhìn ra. Học sinh cả trường ùa đến:
“Vỹ à, sao cậu lại đi đột ngột thế?”
“Mới hôm qua cậu còn đang học ở đây, sao lại đi nhanh như vậy?”
“Vỹ, chúng tớ ghét cậu!!!”
Trinh cũng chạy đến:
“Vỹ, tớ sẽ rất nhớ cậu!”
Vỹ lạnh lùng không nói gì cả, chỉ gật đầu đáp lại, đôi mắt đằng sau chiếc kính râm kia dường như đang tìm kiếm một ai đó.
Ai nấy đều tò mò chạy ra chỗ cái xe BMW to lớn nhìn cực đẹp ấy. Cửa xe mở ra, cơn mưa lúc này cũng vừa tạnh. Ánh nắng nhẹ bắt đầu chiếu, và một thiếu niên bước ra. Gương mặt lạnh lùng, đeo kính râm, bộ quần áo sành điệu tôn lên cái dáng cao ráo, một tay kéo chiếc vali nhìn rõ phong thái mạnh mẽ, tất cả mọi người đặc biệt là con gái đều há hốc mồm, dù cậu đeo kính nhưng ai cũng nhận ra cậu rất đẹp trai. Thế nhưng chính cái lạnh như băng của cậu khiến không ai dám lại gần.
Bước sau thiếu niên là một cô bé rất xinh đẹp, nhìn cũng mạnh mẽ giống cậu, tay cũng kéo chiếc vali. Sau đó là một chàng trai rất cao, đẹp trai y như thiếu niên kia, và một người đàn ông sang trọng, có cả những người cúi xuống chào mỗi khi họ bước ra. Ai cũng phải biết đó là những người rất giàu có.
Bốn người bước vào trong sân bay. Họ nhìn thấy ba người đứng đó.
Đó là gia đình gồm người chồng Việt, người vợ Minh và người con trai Quang. Họ đều tới tiễn Vỹ, Thanh và Hùng. Việt bước tới chỗ Hùng:
“Chào anh, đã lâu quá rồi…”
“Vâng chào anh Việt! Cám ơn anh thời gian qua đã ở bên Minh!”
Minh lặng lẽ nhìn Hùng, rồi đi tới chỗ Vỹ:
“Vỹ à, cháu phải đi rồi, cô vẫn muốn nói lời xin lỗi với cháu…”
Vỹ lạnh lùng:
“Cháu đã nghe rồi, vì thế cô không phải áy náy nữa!”
“Vậy cháu có tha lỗi cho cô không?”
“Cô là người tốt, nhưng để tha thứ cho cô vẫn là điều cháu không thể làm được!”
Thấy không khí căng thẳng, Bằng liền hỏi lảng:
“Cô Minh ơi Điệp đâu ạ?”
“Con bé vừa ở đây thôi, nó lại đi đâu đó rồi! Mấy cháu cứ đợi, nó về bây giờ!”
“Không cần đâu ạ!” - Vỹ bỏ kính râm ra, cái kính này khiến mọi thứ tối quá đi mất – “Cháu đi luôn đây!”
Không để ai trả lời, cậu rảo bước đi rất nhanh.
Tuy rằng là đi nhanh nhưng trong lòng cậu vẫn cố gắng đi thật chậm.
Vì cậu vẫn muốn được gặp nó một lần nữa.
Tiếc rằng, chính cô bạn ấy cũng không đủ can đảm.
Nó đang ở rất gần cậu, nhưng cũng thật xa.
Rất gần là vì cậu chỉ cần ngước lên là nhìn thấy nó.
Rất xa là vì cả cậu và nó không đủ dũng cảm để nhìn thấy nhau.
Hôm qua nó đã khóc nhiều lắm rồi.
Vậy mà tự dưng…
…một giọt nước mắt lại rơi xuống…
“TÁCH!”
Một tiếng gì đó rất nhỏ và Vỹ cảm thấy trán mình ươn ướt (cảnh này giống trong Thần Điêu Đại Hiệp ở đoạn nước mắt Quách Tương rơi xuống trán Dương Quá).
Cậu ngẩng lên.
Giữa hàng trăm con người đang đi lại trong sân bay…
Cô bé ấy hiện ra như một bông hoa điệp vàng rực.
Cậu thiếu niên đứng lặng…
Hai đôi mắt bắt gặp nhau…
Những ánh mắt lặng lẽ nhưng thực ra rất muốn nói điều gì đó.
Muốn nói rất nhiều.
Nhưng chỉ có thể nói ở một nơi rất xa không nghe thấy được.
“Vỹ, cậu đã nói nếu không có tớ cậu sẽ không đi đâu kia mà?”
“Tôi đã nói thế, nhưng tôi không thể làm được!”
“Tại sao chứ? Tại sao cậu lại không làm được điều đó chứ?”
“Tôi đã không còn ghét cậu nữa, chính vì thế tôi không làm được!”
“Tớ ghét cậu, Vỹ…!”
Những lời nói ấy mãi mãi sẽ không được nói ra.
Điệp, cám ơn cậu đã tới tiễn tôi!
Vậy là tôi vẫn được gặp cậu.
Hãy ở lại và tận hưởng hết những hạnh phúc thực sự cậu đang cần.
Hãy quên tôi đi…
Nhớ là đừng có học kém Vật lý nữa đấy!
Vỹ đeo chiếc kính râm vào.
Vậy là mình không được nhìn đôi mắt ấy nữa.
Cậu ấy bước đi.
Vỹ, đừng đi!!
Nhưng mình không thể níu giữ cậu ấy lại được…
Trên bầu trời có một chiếc máy bay bay xa mãi vào những đám mây. Trường Đại học Khoa học Tự nhiên, Đại học Quốc gia Hà Nội.
Mùa hè rồi, oi quá đi mất thôi! Sao hôm nay lại oi bức hơn mọi ngày thế nhỉ? Các sinh viên cứ đi đi lại lại, ngồi học cũng chẳng học được.
Cô sinh viên tên Tuyết lôi ngay cái chai nước đá đã chuẩn bị ra, tu một ngụm và nói:
“Hôm nay nghe nói nhiệt độ đã giảm, sao mà nóng thế nhỉ?”
“Cái dự báo thời tiết dở hơi!” - Mọi người toát mồ hôi, xả tức giận vào dự báo thời tiết.
“Sắp mưa đó, học Khoa học Tự nhiên mà còn đổ cho dự báo thời tiết sao?” - Một giọng nói vang lên.
Tất cả nhìn ra cửa. “Nhân tài tự nhiên” đã xuất hiện!
Cô sinh viên xinh đẹp như một thiên thần bước vào trong với một đống sách vở trên tay. Nở một nụ cười như tỏa nắng, cô ngồi vào chỗ một cách bình thản, dù trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.
Tuyết ngồi ngay bên cạnh cô sinh viên ấy:
“Điệp à, sao mày biết là sắp mưa vậy?”
“Hỏi rõ lạ, tao chỉ cần thấy oi bức là biết sắp mưa rồi!”
“Thật không đó?”
“Thì mày cứ chờ đi, chuẩn bị mưa xuống thì mất tao cái gì?”
“Hề hề, chẳng mất gì hết!”
“Sao lại chẳng mất!? Ai mày cũng dám cá cược, sao trừ tao thế hả?”
“Vì mày giỏi quá chứ sao?”
Điệp nhìn ra cửa sổ, những đám mây đen đã kéo đến che đi những ánh nắng. Bà Tuyết này cũng biết nịnh đấy chứ!
“Tao học với mày từ lớp 1 rồi, nhưng hầu như chỉ có 2 người là tao không dám cá cái gì cả vì hai đứa mày quá giỏi!”
“Ai vậy?”
“Thanh! Nó nói cái gì cũng đúng, có lần tao đã mất cả tiền ăn sáng cả tháng vì cá với nó. Giá giờ có nó thì vui ơi là vui!” - Tuyết nói.
Cái tên “Thanh” lại dập tắt nụ cười của Điệp.
Cô cảm thấy buồn.
Đã 5 năm trôi qua rồi, người bạn thân chí cốt ấy vẫn chưa một lần nào trở về.
Chỉ có thể chat chit qua Yahoo cùng nhau chứ chẳng liên lạc được kiểu khác.
Nhưng điều mà làm Điệp buồn hơn…
…đó chính là việc Thanh đang ở bên một người…
Cơn mưa rào mùa hạ rơi xuống rất to.
Giữa dòng người trong những chiếc áo mưa đang đi trên con đường đầy những hạt nước đuổi nhau trên không gian, cô gái xinh đẹp cầm chiếc ô lặng lẽ đi trong màn mưa dày đặc. 5 năm đã qua, giờ đã là một cô gái 20 tuổi, Điệp xinh đẹp nổi bật như một ngôi sao giữa cơn mưa trắng xóa. Ai đi đường dù mưa to cũng phải ngoái lại nhìn cô, và cảm thấy thắc mắc rằng tại sao một cô gái xinh đẹp như thế lại buồn vậy?
Điệp chợt dừng lại. Bên con đường cũ ngày xưa vẫn còn có cây hoa điệp ấy.
Cây hoa điệp đã già đi nhiều, nhưng nó vẫn thật đẹp.
“Bỗng dưng nó cảm thấy có nước rơi vào đầu. Cứ ngỡ nhà ai tưới cây, nhưng rồi nước càng nhiều thêm. Nó ngẩng lên. Mưa! Trời ơi nó đi được nửa đường rồi, quanh đây không có hàng nào có ô hay áo mưa. Mưa xuống rất nhanh, Điệp phát hoảng khi biết mưa mùa hạ rất lớn, nó sẽ ướt như chuột mất. Nhưng chẳng có ngôi nhà nào có một cái mái hiên cho nó trú, nhà ai cũng cao vút lên không đủ để che cơn mưa lớn cho Điệp. Nó vội vã chạy tới gốc cây điệp lớn gần đó, may không có sấm sét. Mưa trút xuống rất lớn. Những kẽ lá không che mưa cho Điệp được, mưa theo đó rơi mạnh xuống mái tóc và chiếc áo trắng của nó.
Nó đưa chiếc cặp lên đầu, chỉ còn 10 phút nữa thôi, nó muộn học mất! Nó cảm thấy bất lực trong cơn mưa. Mưa sao kéo dài thế? Mọi khi mưa đến rồi lại đi mà.
Nó ngồi thụp xuống, gục mặt vào đầu gối. Nó mệt mỏi quá rồi. Những hạt mưa cứ rơi.
Bỗng Điệp không còn cảm thấy những hạt nước trĩu nặng ấy chạy nhảy trên người mình nữa.
Tạnh mưa rồi sao?
Đâu, vẫn rào rào xối xả mà!
Nó đứng dưới bóng râm của cây đã tối, giờ lại còn tối hơn.
Điệp ngẩng lên. Một hình bóng cao lớn đang đứng với chiếc ô che mưa cho nó. Nó nhìn thấy sự lạnh lùng bao quanh hình bóng ấy.
Nó đứng dậy. Cậu thật cao, nó không thể nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo của cậu. Nhưng nó cũng không muốn, vì đó là đôi mắt giấu một nỗi đau quá khứ.
Vỹ lạnh lùng nhìn cô bạn:
"Cậu ướt hết rồi!"
Điệp nhìn mình. Mái tóc ướt bám chặt lấy da mặt nó, áo cũng đã ướt nhưng may không ướt sạch người. Nó cảm thấy lạnh. Hắt xì hơi!
Vỹ bỗng tiến lại rất gần nó, đưa tay lên vén những mái tóc đang ướt sũng bám chặt vào mặt Điệp. Bàn tay cậu chạm vào mặt Điệp khiến cho nó đỏ bừng mặt, vội quay ra Cô lại nhớ đến cái ngày còn đang đi học hè chuẩn bị bước vào năm lớp 9.
Hôm đó, do có chuyện buồn nên người bạn ấy đã quyết định về quê, không học hè nữa.
Vậy mà cô cứ tưởng cậu ấy sẽ đi mãi mãi.
Cơn mưa đó đã đánh dấu mãi trong cô hình ảnh của người mà cô mãi mãi không thể quên được.
Cứ ngỡ rằng giấc mơ xưa kia đã phai màu rồi…
Giờ cô lại nhớ…
Mưa rơi lạnh lẽo, chỉ còn mình cô trên con đường.
Những khoảnh khắc ngày hè đó.
Kể cả lần đầu tiên gặp người bạn ấy, cô vẫn không quên.
Những phút giây ghét nhau, chọc nhau, nghĩ ra những trò đùa quái quỷ.
Rồi càng ghét nhau thì càng gần nhau, hiểu nhau, ở bên nhau.
Và để cùng nhau tiến đến những ước mơ đẹp nhất trong cuộc đời.
Cậu ấy đã từng cùng cô ước nguyện đêm sao.
Thế nhưng điều ước đó cô chưa kịp biết…
Thì cậu đã ra đi…
Đã bước đi một cách lạnh lùng, tàn nhẫn!
Không còn hơi thở ấm áp, không còn vòng tay yêu thương của ngày ấy nữa. Không còn được nhìn thấy nụ cười xảo quyệt, nhìn thấy đôi mắt sáng đầy ước mơ của cậu ấy nữa.
Chỉ còn nước mắt cô lại một lần nữa rơi.
Cứ khi mưa, cô lại nhớ đến cậu ấy như vậy…
Có lẽ, cậu ấy đã trở thành một chàng trai cao lớn, tài năng.
Và chàng trai ấy sẽ không nhớ đến cô nữa…
Cô sẽ chìm trong biết bao người bạn khác của chàng trai đó.
Mưa hạ thường đến rồi lại đi, nhưng hôm nay sao rả rích quá.
Cả nhà đi vắng hết rồi, bố mẹ đi làm, Quang thì đi thi nên không ở nhà được. Điệp buồn bã đi lại trong căn nhà vắng vẻ, bỗng nó chợt nhớ tới một người. Nó vội giở máy ra nhắn tin:
“Anh Bằng à, anh có nhà không?”
“Có chuyện gì vậy em?”
“Em đang ở nhà một mình buồn quá, anh có đang ở nhà không vậy?”
“Ôi anh cũng đang ở cơ quan chán chết nè, nhưng không đi đâu được!”
“Hix vậy à, thế thôi em không làm phiền anh nữa…”
5 năm rồi, ai cũng bận như vậy đấy.
Điệp đành kéo ghế ra giở máy tính lướt web. Vào Facebook tý vậy.
Đăng nhập….
Vừa mở trang chủ Facebook ra Điệp đã nhìn thấy một chia sẻ của con bạn mình.
“Cả nhà ơi mau dzô vào đường dẫn này nhé: http:…, truyện này hay lắm đấy!!”
Và cái chia sẻ đó được tận 100 cái thích liền! Không hiểu đường dẫn là cái gì mà sao được nhiều “like” thế nhỉ?
Điệp tò mò bấm vào.
Mở ra một trang blog rất đẹp, hình như là truyện ngắn.