Như Mộng Hữu Lệnh

Chương 8

Khương Nhập Vi một chân còn đang trong phòng học, chân kia ở ngoài.

Thế nhưng ngoài phòng học cũng khác với những gì cô vẫn quen thuộc, mà hoàn toàn trống rỗng chỉ có chân dẫm lên một tấm thảm mềm mại. Ở cuối là một cái bàn tròn, sau cô tới mới nhìn ra chỉ là một bàn trà lớn. Thế nhưng lúc đó mắt Khương Nhập Vi trợn lên, theo bản năng định quay đầu lại, nhưng đúng lúc đó lại bị Đường Xuân Sinh kéo đi, từ sau đẩy cô đi trong nháy mắt, cửa phòng học sầm đóng lại, cả kinh Khương Nhập Vi trong lòng như có địa chấn.

Địa chấn không ai không sợ, Khương Nhập Vi lập tức bật khóc.

"Đi đi đi." Đường Xuân Sinh lôi kéo Khương Nhập Vi cũng không quay đầu lại về phía trước, thẳng đến trước cái bàn trà, đẩy cô ngồi ở trên bàn.

Bàn trà lạnh lẽo khiến Khương Nhập Vi không khỏi rùng mình, cô nước mắt lưng tròng nhìn Đường Xuân Sinh, khóc thút thít nói: "Cậu rốt cuộc là làm gì vậy a."

Đường Xuân Sinh không dừng một giây, cũng không biết từ nơi nào rút ra một quyển giấy trắng, đặt trên bàn trà.

"Vẽ tranh, vẽ tranh."

Khương Nhập Vi há hốc miệng, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn. Đây là một quyển giấy Tuyên Thành, cái đó cô nhận ra, nhưng ngoài ra hoàn toàn mờ mịt. Vẽ? Vì sao? Vì sao Đường Xuân Sinh lại bắt cô vẽ tranh? Lần trước tại nhà trẻ cũng vậy, còn lúc này, lẽ nào...

Như có gì đánh mạnh vào lòng Khương Nhập Vi, cô cúi đầu cắn chặt răng, một cử động cũng không có.

"Bút đâu, " Đường Xuân Sinh há miệng kêu, "Bút đâu?"

Khương Nhập Vi nghĩ nàng không hỏi mình, vì vậy bảo trì bất động, thế nhưng lẽ nào ở đây còn có người khác? Đúng lúc này, cô nghe được có thanh âm vang lên, có tiết tấu lại càng ngày càng gần, sau lại thanh âm nặng nề tan đi, chờ sau khi hoàn toàn an tĩnh lại, Khương Nhập Vi thử ngẩng đầu, dĩ nhiên thấy một cây sáo đứng trên thảm trước mặt cô.

Kỳ lạ nhất chính là, đuôi cây sáo còn cắm một chiếc bút lông. Tựa như một người gầy gò, nuôi dài một mái tóc rất dày, còn bôi sáp lên tóc, vuốt ngược lên trời.

Khương Nhập Vi ngây ngốc nhìn, cây sáo đột nhiên chuyển động, phóng hai bước nhỏ, sau đó nhảy dựng lên, bay lên bàn, đứng thẳng bên người Khương Nhập Vi.

Đường Xuân Sinh từ cây sáo rút bút lông ra, nhét vào tay Khương Nhập Vi, trên mặt như trước vẫn giữ nguyên vẻ hưng phấn nói: "Cho cậu, giấy bút đều có, cậu vẽ được rồi."

Khương Nhập Vi không cầm bút lông, hung hăng nắm chặt tay lại, nhất thời hai nàng đều cau mày.

Đường Xuân Sinh hô hấp rõ ràng có chút dồn dập, không trấn tĩnh được, trong nháy mắt bắt đầu giậm chân giục: "Cậu vẽ đi."

Khương Nhập Vi sắc mặt tái nhợt, bất an mà nhích ra xa Đường Xuân Sinh. Nhưng cô lập tức tựu trợn mắt há hốc mồm mà phát hiện cây sáo cũng theo cô nhảy vài bước, thấy cô nhìn, còn nghiêng mình cọ lên người cô.

Động tác này khiến Khương Nhập Vi thực sự là tóc gáy đều dựng thẳng lên, cô khẩn trương bò lên trên bàn trà, bò sang phía bên kia, chờ cô vừa đặt chân tới, cây sáo cũng đã theo sát cô, thậm chí còn nhảy lên mu bàn chân cô, cố gắng bám theo.

Khương Nhập Vi nhắm mắt lại, nắm chặt hai tay, cũng nhịn không được nữa thét lên. Cô từ lớn tới giờ chưa từng thét chói tai như vậy, quả thực đến điếc cả tai chính mình.

Nghe được tiếng thét của cô cây sáo hình như càng thêm hăng hái, nhảy nhót quanh cô, Khương Nhập Vi thậm chí có thể nghe được từ đó truyền ra thanh âm chói tai, hòa theo tiếng thét của cô.

Thế nhưng cây sáo kia đến lưỡi gà còn không có, cô đã thấy rõ ràng!

Đường Xuân Sinh ôm đầu nhìn cảnh hỗn loạn, nhịn không nổi rốt cục cũng nhảy lên bàn trà, nàng nắm vai Khương Nhập Vi kêu lớn: "Đừng hét nữa."

Khương Nhập Vi liều mạng lắc đầu, còn đang so giọng với cây sáo. Đường Xuân Sinh chỉ có thể vươn tay định bịt miệng cô, tựa hồ quá kích động, cô nghiêng đầu né nàng, né về phía sau nhiều quá, rốt cục cong người ngã xuống.

Khương Nhập Vi tựa hồ thấy từ chính khóe mắt mình bay ra giọt nước mắt vẽ nên một đường cong trên không trung, sau đó hung hăng rơi xuống mà vỡ tan.

Nga, không đúng, kì thực chính cô cũng rơi xuống. Mặt đất được trải thảm, lưng tuy rằng rất đau, nhưng không đau bằng trên người. Đúng vậy, Đường Xuân Sinh vẫn bịt miệng cô không tha, ngã theo Khương Nhập Vi mà nện lên người cô.

Đủ nỗi kinh hoảng trước kia giờ chỉ còn đứng hàng thứ hai. Khương Nhập Vi vừa vào tuổi dậy thì, gần đây bộ ngực có chút phát triển, chính mình vô ý đụng tới cũng có điểm đau đớn, hiện tại Đường Xuân Sinh cả người đều đặt ở trên người cô, của đối phương chạm vào ngực cô cũng là... Khương Nhập Vi nước mắt rơi loạn, cố sức dịch tay Đường Xuân Sinh ra, kêu: "Tránh ra, cậu tránh ra đi."

Đường Xuân Sinh nheo mắt lại, cảnh giác nói: "Tôi đi ra cậu có còn hét nữa không?"

"Đau quá." Khương Nhập Vi đẩy vai Đường Xuân Sinh, "Đau quá..."

"Đau ở đâu a, va vào đâu?" Đường Xuân Sinh vội hỏi, lấy tay sờ gáy cô, "Không nên a, thảm dày như thế này."

Khương Nhập Vi nỗ lực hồi lâu cuối cùng cũng đẩy được Đường Xuân Sinh như quả tạ sang một bên, trở mình bỏ dậy.

Ngực thực sự rất đau a, thế nhưng cô không thể không biết xấu hổ mà xoa trước mặt người khác, chỉ có thể xoay lại, lấy tay nhẹ nhàng xoa, ngực vừa thấp thoáng nhô lên đôi gò nhỏ, sẽ không bị đè cho bằng phẳng như trước chứ.

"Nga, đau ở đây à?"

Khương Nhập Vi vừa ngẳng đầu, thoáng chốc đã thấy Đường Xuân Sinh không biết thế nào xuất hiện trước mắt cô, nàng nhìn động tác của cô chợt hiểu.

Khương Nhập Vi vừa ngượng vừa giận không chịu nổi, xoay người bỏ chạy.

"A, cậu đi đâu?"

Khương Nhập Vi chạy vài bước lại ngã xuống, lần này cùng cô nằm trên đất chính là cây sáo, nằm dài dưới chân cô.

"Ô... Ô... Tôi phải về nhà." Khương Nhập Vi lại nằm trên mặt đất, hoảng loạn không chịu nổi.

Đường Xuân Sinh chậm rãi đi tới, ngồi xổm bên người cô, cười hì hì nói: "Tôi không phải không cho cậu về nhà, thế nhưng, cậu trước tiên phải đưa bọn tôi về nhà."

Khương Nhập Vi mở to hai mắt nhìn nàng, vẻ mặt như hiện lên dấu chấm hỏi.

Đường Xuân Sinh kéo cô lên: "Trước tiên, cậu vẽ đi."

Trọng tâm câu chuyện —— giờ đã trở lại.

"Khương Nhập Vi, tôi hỏi cậu, trước kia tôi bảo cậu vẽ một mảnh đất trồng hạt táo ấy, cậu đã làm thế đúng không?"

Khương Nhập Vi rụt vai, ngậm miệng không đáp.

Không nói nhưng còn rõ ràng hơn là nói, Đường Xuân Sinh vui mừng bảo: "Tôi chỉ biết cậu vẽ nên như vậy, nếu không thời gian không trôi nhanh đến thế."

Khương Nhập Vi run rẩy hỏi: "Cậu... Cậu có ý gì?"

"Khương Nhập Vi, cậu thực sự cho rằng cây táo kia mọc mất chín năm à, " Đường Xuân Sinh nhếch miệng cười, lộ ra khuôn mặt thực xinh đẹp, dù có bị méo mó bởi vẻ điên cuồng, nàng khua tay nói, "Kỳ thực cây mọc trong có một đêm a, trong một đêm đó, Khương Nhập Vi, cậu đã lớn lên thế này rồi. Ha ha ha, ha ha ha..."

Khương Nhập Vi cảm thấy mắt bắt đầu hoa lên, còn nghe tiếng nổ lùng bùng bên tai. Cô cứng ngắc quay đầu, cùng Đường Xuân Sinh cuồng hoan bất chợt còn có cây sáo, lộn ngược một vòng, thỉnh thoảng còn lộn hai vòng một lúc, còn tự thổi.

Không đúng, không, không, Khương Nhập Vi lắc đầu, nghe nói trong mộng cảm giác cũng sẽ rất chân thực,cô tự cấu mình một cái, quả quyết rằng mình đang mơ, đây tất cả đều là giả, đúng vậy, phải là giả.

Khương Nhập Vi mắt trợn trắng, sấp mặt ngã xuống.

Trong nháy mắt ngã xuống kia, Khương Nhập Vi thấy được khuôn mặt mẹ.

Lâm Mai cầm một cây chổi lông gà, đuổi đánh Khương Nhập Vi khắp nhà, rốt cục đẩy con ngã xuống đất.

"Nói, " Lâm Mai hùng hổ nói, "Còn bịa chuyện sao, dám bịa chuyện?"

"Con không bịa, đây thật là từ bức tranh đi ra." Khương Nhập Vi kêu, quằn quại trên mặt đất, né tránh hung khí trong tay mẹ.

"Mày dám cãi à, để tao xem mày cãi, " Lâm Mai nghiến răng nghiến lợi, cái phất trần từng hồi từng hồi giáng xuống, mỗi phát một câu, "Mới bé vậy đã bịa đặt, nói đủ thứ, sau đó sẽ hư hỏng, mày không biết xấu hổ, tao còn mặt mũi nào..."

Khương nãi nãi đuổi theo ra, nhưng không dám tới gần, nước mắt chảy dài: "Đừng đánh nữa, con nhỏ mà hư không nên đánh, dạy bảo là tốt rồi..."

"Bà nội, " Khương Nhập Vi hướng bà kêu, "Con không nói dối..."

Khương nãi nãi ôm lấy cháu trai sợ hãi đang trốn khóc: "Đừng bướng, xin lỗi mẹ đi, nhận sai..."

Khương Nhập Vi đau đến "Ai, ai" kêu loạn, lại bò lên ôm chân mẹ: "Mẹ, sao mẹ không tin con, con..."

Lâm Mai tức giận đến sắc mặt biến đổi, cái phất trần nâng lên cao, nặng nề mà giáng xuống.

"A..."

Khương nãi nãi nhắm mắt lại run rẩy, bên tai không còn nghe tiếng cháu gái, bà vội vã mở mắt ra, chỉ thấy cháu nằm sấp trước mắt, bên tai một dòng màu tươi chậm rãi chảy xuống.

"Làm bậy quá, làm bậy quá..." Khương nãi nãi ngã ngồi dưới đất, vỗ về cháu trai đang tức giận khóc đến thở không ra hơi, "Mẹ con sao nhẫn tâm đến thế..."

Lâm Mai ngẩn người nhìn con đã lặng yên không một tiếng động, hồi lâu sau mới rốt cục phản ứng, vứt cái phất trần chạy vội gọi Khương Chí Viễn.

Buổi tối ngồi trông trong phòng bệnh, Khương Chí Viễn sắc mặt sa sầm, ông cầm điếu thuốc, chỉ vào Lâm Mai mắng: "Sao cô nhẫn tâm đến thế? Con mới tám tuổi, sao cô có thể làm thế?"

Lâm Mai ngồi cạnh, trên mặt có chút ảo não, nhưng rất nhanh trả lời: "Tôi chỉ dọa nó thôi, nó chính là tự rước họa vào thân."

"Nó đã làm gì, cô nói đi!"

"Trưa nay tôi định làm trứng tráng cà chua, đây không phải món ăn con ông thích sao, kết quả tôi phát hiện hết trứng gà, đã nghĩ làm rau trộn cà chua là được rồi. Rốt cuộc con gái ông chạy đến bếp bảo nó có trứng gà. Hôm đó tan học về nhà nó trốn trong phòng ngủ không thấy mặt, bếp còn không vào, còn tưởng rằng tôi không biết. Tôi lúc đó mới hỏi nó trứng ở đâu ra, ông đoán xem con ông nói gì?" Lâm Mai cả giận, "Nó nói trứng xuất hiện từ bức tranh!"

Khương Chí Viễn ngẩn ngơ, nguyên nhân này có vẻ không ổn.

Lâm Mai thấy sắc mặt có chút đổi, lập tức lại nói: "Ông nói sao tôi không cáu, hỏi nó nó cũng chỉ nói như thế, tôi biết nó nhất định là đi đâu nhặt được, đường đến trường không có chợ, không biết nó nhặt được ở đâu. Ông bảo có nên dạy bảo nó không, không dạy sau đó nó lớn lên thành kẻ trộm, đó không phải là lỗi của mẹ nó?"

Khương Chí Viễn gõ điếu thuốc trên bàn, thấp giọng nói: "Cô phản đối là đúng, nhưng cũng không thể đánh như thế, cô xem tai nó chảy máu như vậy, trên đầu quấn băng, khắp người đều là vết đỏ, cô không thấy ánh mắt của bác sĩ sao..." Càng nghĩ ông lại càng tức giận. Trước đây cảm thấy Lâm Mai tính tình mạnh mẽ, nhưng hiện xem ra nàng thiếu tình mẫu tử, đâu giống phụ nữ khác.

"Tôi dạy con tôi, không sai." Lâm Mai đứng dậy, "Nếu con không có vấn đề gì, ông ở lại đây trông. Tôi còn phải về nhà dỗ con trai ngủ, vừa rồi nó có lẽ cũng sợ không ít."

Khương Chí Viễn chỉnh chăn cho con, lãnh đạm bảo: "Tôi khuyên cô làm mẹ phải công bình một chút, cẩn thận con gái lớn lên sẽ căm ghét cô."

Lâm Mai nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch của con gái còn đang mê man trên giường bệnh, nhỏ giọng nói thầm nói: "Đã biết." Nói cho cùng nàng cũng chỉ là tiếc rèn sắt không thành thép, để con học cái xấu mà thôi. Chẳng qua con mắc lỗi, nàng cảm thấy chính mình không làm gì sai, trẻ con nhà ai chưa từng bị đánh, đến cả con trai nàng vạn phần sủng ái trên mông cũng còn lưu vài cái tát của nàng.

Ngay lúc đó Lâm Mai cũng không biết, vì bị nàng đánh, não Khương Nhập Vi có chút chấn động, thời gian sau cô dần dần trở nên ít nói lại kì quái hơn. Khi đó không chút coi trọng sức khỏe tâm lí của trẻ em, thân thể cô khỏe rồi người nhà cũng không nghĩ tới chuyện đưa cô đi bệnh viện điều trị, mãi đến khi vào cấp 2, tình trạng của cô từng chút một lại chuyển biến tốt mà tự khỏi.