Trước lúc đèn đầu giường tắt, Lý Gia Đồ vẫn đang đọc sách bằng máy tính bảng. Không hiểu sao, cậu vừa ngẩng đầu lên thì thấy Tô Đồng quay đầu đi. Trong mắt anh chan chứa ý cười rất rõ, vỗ nhẹ lên cái gối bên cạnh. Lý Gia Đồ bèn buông máy tính bảng xuống, chui vào chăn rồi nằm.
Vì mới đổi sang một lọ dưỡng da mới(*) nên mùi hương khi Tô Đồng hô hấp cũng đổi thay. Trong bóng tối, trán anh chạm trán cậu khiến cậu không khỏi bật cười, chóp mũi cũng đụng chóp mũi luôn.
(*Nguyên văn ở đây là: 醒肤露 – Mình tra thấy toàn ảnh từ hãng L’oreal nhưng vẫn không biết đây là lọ gì, nên đặt tên như thế nào cho đúng với cái công dụng được giải thích trên baidu nên đành để chung là lọ dưỡng da…)
“Anh thơm quá.” Cậu nhỏ giọng nói.
Lúc xương sụn trên sóng mũi chạm vào nhau, hơi thở hơi trắc trở chút. Cậu cọ cọ mũi anh, lại vì hành động trẻ con như thế này mà bật cười, không nhịn được cúi đầu xuống, kề trán dưới cằm anh.
Giọng của Tô Đồng mang vẻ bất đắc dĩ và nghi hoặc, “Em cười gì vậy?”
“Có gì đâu.” Lý Gia Đồ vội lắc đầu, cũng không nghĩ ra vì sao mình lại muốn cười. Cậu không nghĩ ra nguyên nhân nên đành phải nói, “Vì vui đó.”
“Vui à?” Tô Đồng ngạc nhiên, sau đó cũng bật cười theo.
Lý Gia Đồ nghe tiếng cười rất nhỏ của anh bèn hỏi, “Cười gì đấy?”
“Vì vui đó.” Chóp mũi anh chạm vào cánh mũi cậu.
Cậu không nhìn được gương mặt của Tô Đồng, kể cả tầm mắt anh đang đặt ở đâu, anh đang nhìn gì đều không thấy rõ. Hơi thở của anh rất thơm, Lý Gia Đồ hít tất cả vào cơ thể mình, tìm được tần suất chuyển đổi hô hấp.
Môi ở đâu nhỉ? Lý Gia Đồ chẳng nhìn thấy.
Cậu đoán chắc Tô Đồng cũng không thấy rõ, thế nhưng hơi thở cận kề như vậy nên chắc môi không cách xa nhau lắm. Cậu cảm thấy môi mình khô khốc, không chừng dù có hôn đi nữa thì cũng sẽ không thấy cảm giác gì. Cậu hơi ngẩng đầu, còn chưa kịp xác định xem môi mình đã chạm vào da hay môi của anh thì anh đã đè xuống.
Đây không phải lần đầu hôn nhau, nhưng trong trí óc của Lý Gia Đồ vẫn trống trơn, tưởng này nụ hôn này là giả. Đôi môi khô dần có độ ấm và độ ẩm hơn, bàn tay bên kia được đặt dưới người không biết làm thế nào, cậu do dự nên nâng tay ôm lấy cổ Tô Đồng không, ấy vậy mà bàn tay anh đã lẻn vào áo ngủ cậu, từ trên xuống dưới, vuốt ve xương hồ điệp, vòng eo của cậu, lúc tiến vào quần của cậu thì dừng lại.
Tô Đồng xoay chân cậu vòng ngang hông mình.
Lý Gia Đồ khó khăn lắm mới giơ được đôi tay hơi chết lặng lên, lúc anh nắm lấy mông cậu thì hơi ngẩn ngơ.
“Anh nhìn thấy em không?” Tô Đồng đè cậu dưới thân, khi đang vén áo hôn lên ngực thì Lý Gia Đồ mơ màng hỏi.
Tô Đồng hơi sững lại, tay anh đè xuống trong bóng tối, bất cẩn đặt lên hai tay cậu đã vô thức duỗi lên gối, “Anh bật đèn nhé?”
Lý Gia Đồ nắm tay lại, mơ màng lên tiếng, “Ừm.”
Chỉ nửa phút trôi qua thôi nhưng chắc là tay Tô Đồng rất dùng sức nên vị trí đặt tay lên cánh tay cậu hình như có dấu ấn. Lý Gia Đồ còn chưa kịp cảm nhận sức mạnh được giữ lại trên làn da ấy thì Tô Đồng đã bật đèn đầu giường lên rồi.
Ánh đèn màu cam chiếu lên đuôi lông mày và cằm của cậu.
Tô Đồng cúi đầu ngắm cậu.
Ánh sáng quá mờ nên Lý Gia Đồ không thấy rõ bản thân mình trong đôi mắt anh. Nhưng cậu nghĩ, chắc chắn trên mặt đã đầy vẻ si mê rồi.
Điều hòa hơi lạnh, Tô Đồng kéo chăn lên, che khuất cơ thể của hai người.
Chưa tới một khắc sau, Lý Gia Đồ đã thấy ổ chăn trắng thuần này tràn ngập hơi nước. Điều hòa bị cản nên bớt lạnh, ánh đèn chiếu xuyên qua sợi bông bên trong khiến cậu cảm thấy hai người như đang trốn trong một bức màn màu cam.
Nụ hôn của Tô Đồng rải khắp lồng ngực và vùng bụng của cậu, không nhẹ cũng chẳng nặng, mỗi nụ hôn đều rất rõ ràng. Lúc cậu cởi quần áo anh, sự hoang mang và chần chừ không hiểu vì sao lại ập vào đầu cậu, rướn tay xuống dưới theo bản năng.
Dường như anh đã đoán trước được nên cầm hai tay cậu, không để cậu tạo thêm động tác dư thừa nào.
Biên họ hai chân mở ra khiến Lý Gia Đồ không khỏi nhíu mày. Tô Đồng bò lên trên, hai tay chống bên cạnh tai cậu.
“Lý Gia Đồ…” Giọng anh khản đặc, tựa như đang đặt mình vào một cánh rừng mưa nhiệt đới, ngập tràn sự ẩm ướt và dính dớp.
Cũng chỉ vào đúng thời khắc này đây, Lý Gia Đồ mới có thể nghe thấy giọng nói đó của anh.
Tuy không phải chưa từng nghe nhưng đây là lần đầu tiên anh gọi tên của cậu, khiến cậu ngạc nhiên, “Gì cơ?” Đây dường như cũng không phải giọng nói của cậu nữa.
Không có gì cả, Tô Đồng không nói một câu nào, lại tựa như đã thốt ra thiên ngôn vạn ngữ.
Lý Gia Đồ không thể truy hỏi xem anh có lời gì muốn nói, nếu không thể nói thì suy nghĩ cũng tốn công vô ích thôi, nhất là khi Tô Đồng nâng chân cậu lên, cảm giác đau đớn khi bị xé rách trong nháy mắt ấy càng khiến cậu không tính toán nổi nữa.
Chẳng thể suy nghĩ được cái gì nữa cả.
Trong đầu cậu đâu cũng là Tô Đồng, và cả chính cậu.
Tô Đồng dùng đôi tay ươn ướt trơn bóng tiếp xúc với phần giữa hai chân cậu. Lúc hôn, anh nhiều lần ngậm môi dưới của cậu. Đầu lưỡi anh cuốn lấy đầu lưỡi cậu rồi lại buông. Và anh tiến vào cơ thể cậu.
Anh đang dùng sức.
Trước đây Lý Gia Đồ đã từng đọc được ở trong sách, rằng thật ra lúc đàn ông làm chuyện này, người ấy luôn chuyên chú một lòng một dạ. Đầu cậu trống rỗng, đánh mất luôn năng lực ngôn ngữ. Những âm tiết trắc trở suýt nữa đã thoát ra khỏi cổ họng, tước đoạt khả năng tự hỏi của cậu.
“Đau không?” Tô Đồng hỏi, dường như đã đè nén giọng nói trong lồng ngực.
Lý Gia Đồ lắc đầu, sợ anh không nhìn thấy bèn nói thêm, “Không đau.” Nhưng thật ra cậu cũng không biết mình có thốt ra hai từ này hay chăng.
Cậu dùng sức đưa đôi tay đã ướt mồ hôi nắm chặt lấy cổ tay anh.
Lý Gia Đồ không phân biệt nổi rốt cuộc là cậu đang đau đớn hay sung sướng nữa, cảm giác ấy vừa vô cùng rõ ràng, rồi lại vừa vô cùng hư ảo.
Mãi đến khi ý thức của Lý Gia Đồ tỉnh táo lại, toàn thảy lý trí đều quay về đầu thì thấy điện thoại đang sáng lên nơi đầu giường. Cậu dụi mắt, nhìn kỹ, kinh ngạc nhận ra đó là cuộc gọi của Tưởng Linh Xuyên.
Lúc cậu hãy còn đang xác định xem mình có nhìn lầm không thì Tô Đồng đã bước tới và tắt máy, ngồi xuống bên giường rồi dùng khăn ướt lau những dấu vết còn giữ lại trên người Lý Gia Đồ.
“Đi tắm nhé?” Anh hỏi.
Chiếc khăn ướt lau qua vùng bụng, hơi ngưa ngứa. Lý Gia Đồ cố ý không cúi đầu nhìn động tác trên tay anh, đợi anh rút tay về rồi mới xuống giường.
Không biết hiện tại đã là mấy giờ rồi, có phải đã khuya rồi không? Nhưng cậu vẫn nhớ lúc hai bọn cậu về phòng còn chưa tới chín giờ, chắc hẳn bây giờ cũng không muộn lắm.
Lý Gia Đồ ra khỏi phòng, đột nhiên nhớ ra chưa lấy quần áo nên đành quay trở lại.
Vừa lúc ấy, cậu trông thấy Tô Đồng đang xử lý bao cao su đã dùng thì không khỏi sửng sốt.
“Sao thế?” Anh thắt bao cao su lại rồi hỏi.
Lý Gia Đồ chần chừ, nhân lúc ánh đèn không sáng lắm bèn nói, “Không có gì. Chưa từng thấy nên muốn xem thôi.”
Tô Đồng bật cười nhìn cậu rồi buồn cười lắc đầu, bọc bao cao su đã xử lý bằng khăn giấy rồi vứt vào sọt rác.
Trước đó, đúng là Lý Gia Đồ chưa từng nhìn thấy một cái bao cao su nào thật sự đã được dùng. Mỗi lần làm xong sẽ là một nụ hôn dài, càng hôn càng tỉnh táo, hoặc càng hôn càng mơ màng, nên sau đó cậu chẳng nhìn Tô Đồng nữa. Anh làm cái gì, Lý Gia Đồ cũng chẳng biết, mãi đến khi anh về, hỏi cậu có muốn đi tắm không.
Không ngờ nó bị kéo dài hơn trước lúc dùng nhỉ. —— Suy nghĩ này xẹt qua đầu cậu, nhưng xét thấy càng nói càng quái lạ nên cậu bèn tức khắc vào nhà tắm luôn.
Lý Gia Đồ đứng dưới vòi hoa sen, làn da bị nước ấm dội vào tới nỗi đỏ lên và nhăn nhúm, khi ấy cậu mới tắt nước.
Sau khi cậu đi ra thì không thấy Tô Đồng ở đâu cả. Mặc quần áo xong, cậu tìm trong căn hộ một chốc mới thấy Tô Đồng đang đứng ngoài ban công gọi điện thoại. Lý Gia Đồ do dự không biết nên nghe không, nhưng lo là như thế lại bất lịch sự nên đành về phòng.
Phải chăng anh đang gọi điện với Tưởng Linh Xuyên?
Rốt cuộc là do cậu sơ suất rồi, Tô Đồng và Tưởng Linh Xuyên là bạn bè, hai người nào có thể chỉ vì không yêu đương mà không liên lạc với nhau được? Chính Lý Gia Đồ tự sợ là sẽ như thế, nhưng chuyện này xảy ra với Tô Đồng. Mà Tô Đồng và cậu không giống nhau.
Hai người vẫn liên lạc với nhau, Tưởng Linh Xuyên có biết chuyện bài post ở tieba không nhỉ? Cô sẽ kể cho Tô Đồng hay chăng? Nhưng nếu cô muốn nhắc tới thì chắc chắn là không phải bây giờ. Nếu Tô Đồng muốn biết, chắc chắn là đã biết từ trước.
Anh có biết không nhỉ?
Nếu anh đã biết rồi thì rõ ràng là trước đó cũng biết cậu đã giấu chuyện. Nhưng anh thì không vạch trần cậu.
Còn nếu như anh không biết…
Lý Gia Đồ chẳng nghĩ ra nổi một lý do nào để giải thích sao Tô Đồng có thể không biết chuyện được. Nếu anh biết, tại sao anh không vạch trần? Ngồi trên giường, Lý Gia Đồ nghĩ này nghĩ nọ, đành xuống giường bước ra phòng khách.
Chưa cần đến gần ban công thì cậu cũng đã nghe được giọng nói kích động của anh.
Lý Gia Đồ vừa nghe đã sững người. Cậu chưa từng nghe anh dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện, mà cho dù cậu có muốn cũng không thể tưởng tượng anh sẽ dùng thái độ kích động như vậy để nói chuyện. Sự xa lạ này khiến cậu không khỏi hốt hoảng, rồi lại về phòng.
Dù lòng đầy sự hiếu kỳ, không biết Tô Đồng đang nói chuyện cùng ai, chẳng biết họ đang nói chuyện gì là thế, nhưng Lý Gia Đồ càng không muốn nhìn thấy một Tô Đồng xa lạ đến vậy.
Tô Đồng đã từng nói, anh là một người không có lòng kiên nhẫn. Một anh ở trước mặt cậu không thật sự là anh.
Vậy dáng vẻ kia mới là một phần của Tô Đồng “chân thật” ấy sao?
Đang mải suy nghĩ đến đó thì Lý Gia Đồ nghe thấy tiếng Tô Đồng quay trở lại.
Cậu ngẩng đầu lên thì bắt gặp nụ cười mỉm của anh. Tựa như chuyện vừa nãy xảy ra đều là ảo giác của Lý Gia Đồ, anh vẫn là một người ôn hòa như vậy. Lý Gia Đồ mờ mịt.
“Anh có một số việc phải đi ra ngoài xử lý.” Tô Đồng tìm quần áo từ trong tủ đồ rồi xoay người, áy náy nói với cậu.
Lý Gia Đồ nhìn chiếc đồng hồ đeo tay trên đầu giường, chưa đến mười hai giờ, “Ừm.”
“Đi ngủ sớm chút nhé, mai còn phải đi học.” Anh khẽ xoa tóc cậu, đi đến bên kia giường, “Anh tắt đèn đây.”
Cậu gật đầu, “Vâng.”
Trước khi ánh sáng biến mất, Lý Gia Đồ trông thấy vẻ mặt bối rối của Tô Đồng.
Sau đó thì phòng quá tối, cậu không nhìn thấy gì nữa cả.
“Này, Tô Đồng.” Trước lúc anh ra ngoài, cậu gọi một tiếng.
Anh mở cửa phòng, nhưng không một ánh sáng nào lọt qua, “Hửm?”
Lý Gia Đồ vẫn không thấy rõ vẻ mặt anh, bèn ngẩng đầu nói, “Anh hôn em đi.”
Tô Đồng đóng cửa lại, ngay cả một chút ánh sáng mỏng manh cũng không có.
Lý Gia Đồ không biết anh phán đoán như thế nào mà đã đi tới trước mặt cậu. Anh khom người, hôn lên môi cậu một cái.
“Chuẩn quá.” Tô Đồng vừa hôn xong thì bật cười.
Cậu cũng cười theo, “Trúng chóc luôn.”
“Anh đi đây, ngủ sớm chút nhé. Xong việc anh sẽ về.” Tô Đồng nói xong thì ra khỏi phòng.