“Chu Mặc, chuyện gì xảy ra vậy?” Nghe tiếng cái ly vỡ, Phí Nhĩ Đức vội quay đầu nhìn lại, nhìn thấy nam nhân kia sắc mặt tái nhợt, trong lòng lo lắng mà tiến nhanh đến, kéo nam nhân lại gần rồi dùng khăn lau vết rượu dính trên áo, một bên thấp giọng nói, “Làm sao vậy, có phải thấy không thoải mái ở đâu không?”
Nếu nhìn gần có thế thấy những đầu ngón tay của Chu Mặc đang run rẩy, cái nụ cười băng lãnh kia như những con dao đâm vào người hắn, không thể nhúc nhích, cơn ác mộng lại tràn về trong đầu khiến hắn vô cùng sợ hãi, sợ đến mức không hô hấp được.
“Chu Mặc? Chu Mặc?” Kêu vài tiếng, nam nhân đó cũng không hề phản ứng, điều này lại khiến Phí Nhĩ Đức vô cùng lo lắng.
“Không. . . . . . Ta không sao, ta chỉ bất cẩn một chút thôi.” Nhận thấy được sự thất lễ của mình, Chu Mặc vội vàng cười nói, nhưng chính nụ cười đó lại làm tăng lên sự tái nhợt của khuôn mặt.
“Nếu thấy mệt thì nên nghỉ ngơi một chút đi.” Phí Nhĩ Đức kéo Chu Mặc đi về phía cửa sổ, chỗ mà nam tử kia đang đứng làm cho Chu Mặc vô cùng hoảng sợ, nam nhân lập tức vung tay ra khỏi tay Phí Nhĩ Đức: “Không. . . . Không cần!”
Người nam nhân kia, người đó vừa nãy đứng gần cửa sổ!
“Làm sao vậy?” Phí Nhĩ Đức hướng đến chỗ cửa sổ nhìn, chỉ thấy có một đôi nam nữ đang âu yếm nhau bên ban công, nghĩ chỉ vì Chu Mặc ngại không muốn nhìn cái cảnh mặn nồng đó nên cười nói, “Mắt ngươi quả thực tinh, ta cũng chưa phát hiện ra bên kia có một đôi nam nữ.”
Một đôi nam nữ? Nghe Phí Nhĩ Đức nói vậy, Chu Mặc đánh bạo quay đầu lại nhìn, chỉ thấy được đôi nam nữ kia đang tựa vào ban công mà âu yếm nhau, người nam tử vừa rồi, không hề thấy bóng dáng đâu.
Chẳng lẽ là hắn nhìn lầm sao? Không lẽ vừa nãy chỉ là ảo giác?
Nhưng là, nụ cười âm lãnh đó lại thật đến mức không tin được . . . . . .
Chu Mặc thật muốn làm rõ là việc hắn vừa thấy là sự thật hay chỉ là ảo giác.
“Phí Nhĩ Đức.” Ngay lúc thần trí Chu Mặc còn đang hoảng loạn, thì có một giọng nữ nhân tao nhã vang lên bên tai, ngẩng đầu lên nhìn, một nữ nhân mặc một bộ đầm dạ hộ trắng đang hướng đến Phí Nhĩ Đức cười.
“Cách Lôi Ti?” Phí Nhĩ Đức nhìn thấy nữ nhân đó thì lập tức buông bàn tay đang giữ chặt Chu Mặc ra, người sau dường như cảm giác được rõ ràng nam nhân kia tinh thần như đang run lên.
Làm cho hắn có chút cảm giác mất mát nói không nên lời.
“Kiệt Khắc đâu? Sao ta không thấy hắn.” Nữ nhân này giống như cái tên của nàng tất cả đều toát ra khí phách, cả cơ thể lại có một mùi hương dịu ngọt, giống như một bông hoa bách hợp xinh đẹp động lòng người.
“Hắn không có tới.” Mắt Phí Nhĩ Đức như đã muốn bị nữ nhân mê hoặc .
“Vị này chính là?” Cách Lôi Ti đem mắt nhìn về phía nam nhân Trung Quốc đang đứng bên cạnh Phí Nhĩ Đức, đôi mắt xanh biếc liên hồi đánh giá trên cơ thể Chu Mặc làm cho hắn có chút không thoải mái, cảm giác vô cùng khó chịu ánh mắt đó giống như đang đánh giá một món hàng nào đó vậy.
“Chu Mặc, lần này hắn đi cùng ta.” Phí Nhĩ Đức cười giới thiệu Chu Mặc, Cách Lôi Ti cúi đầu gật chào, người sau cũng chỉ có thể gật đầu đáp lễ.
“Phí Nhĩ Đức, lần trước cám ơn ngươi tới tiếp ta, lại còn có thể cùng ngươi dùng bữa tối, ta cảm thấy thập phần vui sướng.” Nghe Cách Lôi Ti nói, Chu Mặc nghĩ chắc đó là cái lần hắn bị Phí Nhĩ Đức bắt đi may quần áo, rồi lại bị Phí Nhĩ Đức bỏ lại giữa đường.
Nữ nhân này, là đang ra hiệu điều gì cho Phí Nhĩ Đức sao?
Bất quá cho dù chỉ là ra hiệu, Chu Mặc cũng biết được Phí Nhĩ Đức đang vô cùng thích thú, cặp mắt màu lam dường như đang mỉm cười .
Thật sự là —— đáng chết!
“Đó là vinh hạnh của ta.”
Nhìn thấy hai người cười nói tán gẫu vô cùng vui vẻ, Chu Mặc bắt đầu đi lùi ra sau, tính rằng sẽ rời đi trong im lặng, nhưng vừa lui được hai bước lại bị Phí Nhĩ Đức lập tức bắt lấy, điều này khiến cho Chu Mặc hơi kinh ngạc một chút.
“Ngươi muốn đi đâu?” Phí Nhĩ Đức cau mày nói.
Chu Mặc có thể cảm giác được ánh mắt vô cùng thích thú của Cách Lôi Ti khi thấy Phí Nhĩ Đức bắt lấy tay mình, hắn cười lấy tay gỡ tay của Phí Nhĩ Đức ra, cười nói: “Ta đi toilet một chút, ngươi xem áo của ta này. . . . . .”
“Ta cùng ngươi đi.”
“Phí Nhĩ Đức, cha ta gần đây có một mối làm ăn lớn với một bằng hữu mà người đó lại đang ở đây, người này cũng đến từ Trung Quốc, ta nghe nói ngươi sắp tới sẽ mở rộng thị trường sang Trung Quốc, hắn hiện đang ở đằng kia, cần ta dẫn ngươi đến giới thiệu không?” Cách Lôi Ti cười nói.
“Phí Nhĩ Đức, ngươi đi đi.” Chu Mặc cười nói, “Ngươi lo lắng là ta đến toilet sẽ gặp một tên sắc lang nào hay sao?” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Chu Mặc lại mong Phí Nhĩ Đức theo bên mình, nhưng Chu Mặc là người sống bằng lí trí.
“Vậy được rồi, có chuyện gì thì gọi cho ta.”
“Ân.” Nhìn nam tử cao ráo cùng nữ nhân trang nhã sánh bước cùng ngau, Chu Mặc có chút cười khổ, nữ nhân kia ngay cả dáng người và trí thức cũng đều tuyệt vời, nếu cùng Phí Nhĩ Đức thành một đôi, dựa theo tiếng Trung Quốc có thể gọi là trời sinh một cặp.
Có chút ngây dại tiêu sái đi vào toilet, khi vào trong thì phát hiện nơi này chỉ có mình mình, mọi người đều đang bận rộn với việc giao tiếp.
Như vậy cũng tốt, im lặng một chút, có thể làm cho hắn tĩnh tâm hơn một chút.
Cúi đầu, nam nhân dùng tay hắt nước lên mặt mình, dòng nước theo bên hai gò má mà nhỏ xuống từng giọt, tựa hồ có ít nhiệt, nhiệt làm cho hắn thấy có chút khó chịu, không ngừng dùng nước mà hắt lên mặt nhưng dòng nước chảy xuống lại cứ ấm ấm đến mức đáng sợ.
“Ba” một tiếng, cửa toillet bị mở ra, Chu Mặc nghĩ thầm chắc là có ai đó đi vào, bộ dáng của hắn bây giờ mà để người ta nhìn thấy thì không tốt lắm, nên hắn cứ cúi đầu xuống không dám ngẩng lên .
Hắn có thể nhìn thấy một đôi giày da đen đang tiến đến ngay phía sau, dần dà tiến sát đến lưng hắn.
Có chút khó hiểu, một cảm giác sợ hãi bao trùm lấy Chu Mặc, lại càng khiến hắn cúi đầu sâu hơn.
Đến khi. . . . . . nam tử phía sau bước đến đứng cạnh Chu Mặc, mang theo một âm thanh âm lãnh với một nụ cười khẽ: “Chúng ta. . . . . . đã ba năm rồi không gặp nhau.”
Giờ khắc này, Chu Mặc bỗng nhiên thức tỉnh và hiểu ra rằng những hình ảnh khi nãy không phải là ảo giác.