Đỗ Hoài Bích là đại tiểu thư của phủ họ Đỗ. Từ khi anh trai Đỗ Hoài Dung mất tích, mọi chuyện trong nhà trừ quản lý gia nghiệp đến phụng dưỡng cha mẹ già, chăm sóc cháu nhỏ đều đến tay cô. Cũng bởi vì cô và con trai của Khang Triệu Khanh quen nhau từ hồi đi du học ở Anh, nên lần này phủ họ Đỗ xảy ra họa lớn, Khang Triệu Khanh liền đích thân đến nhà xin hỏi cưới cô cho con trai mình và định đoạt chuyện hôn sự giữa hai người. Đỗ Hoài Bích thực lòng rất thích Khang Thiếu Đình, vì thế dẫu biết rõ trong cuộc hôn nhân này còn chứa đựng nhiều ẩn tình không quang minh chính đại, nhưng cô vẫn thỏa hiệp.
Vốn mong đợi, mọi chuyện lặng sóng thì sẽ kết hôn với Khang Thiếu Đình, nào ngờ lại gặp phải trận đại hồng thủy trăm năm chưa từng thấy. Giờ thời thế loạn lạc, nước lại chưa rút, nhiều mối làm ăn của gia đình đành phải gác lại. Lúc rảnh rỗi, Hoài Bích lại dạy chữ cho đứa cháu trai tên là Đỗ Hân. Đang nghe cháu đọc Tam tự kinh thì ngẩng đầu thấy Khang Thiếu Đình bước vào, trong lòng Hoài Bích vô cùng sung sướng, nhưng nhìn kẻ ra người vào, cô đành mỉm cười, khẽ hỏi: “Sao hôm nay lại đến thế? Việc cứu nạn có thuận lợi không?”
“Nhiệm vụ nặng nề, đường sá lại xa xôi, đâu thể một, hai ngày là xong xuôi được.” Khang Thiếu Đình ôm Đỗ Hân vào lòng, nhéo đôi má tròn ung ủng của cậu bé, nựng: “Mấy hôm không gặp, Hân Nhi không nhận ra chú nữa à?”
Khang Thiếu Đình hớn hở quay sang Hoài Bích nói: “Ai dạy thằng bé nói vậy? Trông rất ra dáng đấy! Em dạy à?”
“Em đâu có dạy nó gọi linh tinh thế!” Hoài Bích ôm cháu vào lòng, giả bộ tức giận, lấy tay nhéo mũi cậu bé, mắng yêu: “Lần sau mà còn gọi linh tinh nữa, cô sẽ phạt cháu chép sách.” Nói xong, cô lấy một cây kẹo mạch nha đưa cho thằng bé rồi gọi gia nhân dẫn nó ra vườn chơi.
Khang Thiếu Đình bước lại gần, cầm bàn tay trái của cô lên, cất giọng hoài nghi: “Lạ thật! Đúng là lạ thật! Sao trên tay lại có nhẫn nhỉ? Không biết hiệp sĩ nào tặng em thế?”
Hoài Bích cũng vờ rầu rĩ, nhìn chiếc nhẫn một hồi rồi đột nhiên nói: “Đúng là lạ thật! Sao trên đời lại có người ăn vụng chùi mép nhanh thế nhỉ! Vậy mà em lại gặp phải anh chàng đó mới chết chứ!” Nói xong, hai người nhìn nhau cười.
Đúng lúc đó, người hầu dâng trà lên, Hoài Bích vội vàng rút tay về, hỏi chuyện chính sự: “Kể cho em nghe xem mấy hôm nay anh làm gì đi! Em đang muốn nghe đây.”
Khang Thiếu Đình nhấp một ngụm trà, nhưng không biết bắt đầu kể từ đâu, đành nói: “Cũng chẳng làm được công to việc lớn gì. Chẳng qua bẻ mấy cái răng của lũ tham quan ô trọc trên Cục Lương thực, bắt chúng phải nôn gạo cứu tế ra. Nhưng số gạo ấy chẳng thấm tháp gì so với nhu cầu của người dân. Thế nên anh có chuyện muốn bàn bạc với em đây.”
“Chuyện gì ạ?” Hoài Bích tò mò hỏi.
“Hai tháng trước, chẳng phải có người mang hiệu thuốc ra gán nợ sao? Thuốc trong tiệm còn nhiều không?”
“Em đã động chạm gì đến đâu. Nhà em cũng chưa bao giờ buôn bán thuốc nên đang định sang tay cho người khác, kết quả gặp ngay trận lụt này, nên số thuốc vẫn cất trong kho, chưa đả động gì đến.”
“Thế thì tốt quá!” Khang Thiếu Đình vui mừng buông tách trà xuống, sau đó kể rõ sự tình cho cô nghe. “Hoài Bích, anh muốn lấy danh nghĩa của chính phủ ra mua tất cả số thuốc đó của em. Chỉ có điều giờ đang bí tiền, e phải nợ vài ngày mới trả em được.”
Hoài Bích biết anh đến tìm mình vì chuyện này thì trong lòng thoáng thất vọng, nhưng cô vẫn cười, hỏi lại: “Anh cần dùng số thuốc ấy vào việc gì?”
“Hôm qua, lúc đi tuần, anh phát hiện cuộc sống của nạn dân rất khó khắn. Nếu không kịp thời cung cấp thuốc, e rằng dịch bệnh sẽ bùng phát. Phòng bệnh luôn tốt hơn chữa bệnh mà.”
Hoài Bích sao không thấu hiểu nỗi khổ tâm ấy của Khang Thiếu Đình, chỉ có điều số thuốc này có giá trị rất lớn. Nhà họ Đỗ vừa mới khởi sắc nên cần tiền mặt để duy trì hoạt động buôn bán. Nhưng nghĩ lại thì cơ hội kiếm tiền lúc nào cũng có thể gặp, mà tiền thì chẳng bao giờ kiếm đủ, thế là Hoài Bích liền sai thím Vương đi gọi quản gia lên. Cô lấy chìa khóa kho ở chỗ quản gia, giao cho Khang Thiếu Đình, nói: “Em đang lo thuốc để lâu sẽ ẩm mốc hết, nay anh mang đi cứu người là việc nên làm. Đừng nhắc đến tiền nữa. Nhà em cũng không mong muốn sống nhờ vào số tiền đó. Cứu người là việc gấp.”
“Hoài Bích…” Khang Thiếu Đình luôn cảm thấy mình mắc nợ cô quá nhiều. Giờ đây, vì một câu nói của anh, cô có thể mang cả cửa hiệu của nhà mình ra giao cho anh. Đối diện với người con gái tình sâu nghĩa nặng như vậy, làm sao anh không cảm động, không áy náy cho được? Anh thề với lòng mình: Sau này, chỉ cần cô mở miệng nhờ cậy, anh sẽ bất chấp tất cả để làm cho cô vừa lòng. Đáng tiếc, thứ Hoài Bích cần lại chẳng phải như vậy.
“Anh đừng cám ơn. Em không thích nghe đâu.” Đỗ Hoài Bích thấy vai anh dính bụi bẩn, liền lấy khăn tay phủi sạch rồi cười, nói tiếp: “Thực ra, em rất vui khi thấy anh có hoài bão và thành công trong sự nghiệp. Thời còn học ở trường, anh lập chí muốn cải cách, tuy con đường phía trước còn rất dài và cũng rất gập ghềnh, nhưng em tin rồi có một ngày anh sẽ được thỏa nguyện.”
Khang Thiếu Đình lại nắm chặt tay cô, áp mạnh vào ngực mình. Tuy chiếc nhẫn kim cương trên tay cô sáng lấp lánh đến chói mắt nhưng nó không đáng quý bằng tấm lòng của người đang đeo nó. “Hoài Bích, mặc dù em chưa bao giờ hỏi, nhưng anh vẫn muốn nói cho em biết rõ. Ban đầu, anh đồng ý đính hôn với em vì cha anh muốn thế, tuy nhiên khi lồng chiếc nhẫn này vào tay em thì đó chính là lời hứa của anh. Đợi giải quyết xong vụ thiên tai này, anh sẽ đường hoàng rước em về nhà, không bao giờ để em phải chịu ấm ức nữa. Sau này, em chỉ cần ở bên anh thôi, được không?”
Hoài Bích gật đầu, mắt long lanh ánh nước. Điều cô kì vọng chẳng phải chính là lời hứa này sao? Chỉ cần được ở bên cạnh anh, dẫu phải hi sinh thêm nữa, cô cũng cam lòng.
Sau khi vận chuyển thuốc ra khỏi phủ họ Đỗ, Khang Thiếu Đình tức tốc chở ngay đến mấy điểm cứu tế. Lang trung điều chế thuốc rồi phân phát cho người dân cùng với lương thực. Ngoài ra, anh còn phát riêng một ít thuốc cho thầy thuốc Lương rồi dặn cấp dưới nói đây là chính phủ trợ giúp ông ta. Nhan Khai Thần đến lều khám bệnh, vừa hay bắt gặp cảnh tượng này, nàng cũng phải khen thầm trong bụng.
Chỉ có điều, thấy Khang Thiếu Đình không tới gọi mình cùng đi, nàng cũng hơi buồn. Chẳng lẽ vì chân nàng đi lại bất tiện nên anh không đến tìm nàng cùng đi phát chẩn? Thực ra, vết thương nhỏ này đâu đáng kể gì, chẳng qua nàng giả bộ lừa anh thôi. Nhưng giờ con cá đã mất tăm mất tích thì làm sao mà thả mồi câu được? Đang lúc buồn bực, nàng một mình dạo bước ra phía ngoài lều. Đột nhiên, Nhan Khai Thần cảm giác sau lưng có người đang đến gần, quay đầu lại, nàng nhìn thấy hai gã đàn ông mặc áo chẽn màu đen, đang hùng hổ lao tới. Đang định cho bọn chúng nếm mùi nhưng lại sợ lộ tẩy nên nàng đành giả vờ để chúng bắt. Mắt bị bịt kín bưng, miệng cũng bị nhét giẻ, rồi cả người nàng bị chúng vác lên vai. Chẳng bao lâu sau, bọn lưu manh dừng lại, quẳng mạnh nàng xuống đất, làm nàng đau hết cả mình mẩy.
Nàng nghe thấy một tên chửi đổng bằng giọng thô lỗ; “Mẹ kiếp! Đúng là con bé này! Tiếc là không thấy thằng đi cùng nó đâu để tóm cổ về một thể, báo thù cho huynh đệ đã mất của chúng ta!”
“Mày điều tra kĩ chưa đấy? Có thật là cái thằng đi cùng con này làm không?” Một giọng nói khác vang lên.
“Sai làm sao được! Kiểu gì chẳng có liên quan đến chúng! Đợi nhị gia đến xem xử lý nó thế nào!” Gã đó đang to mồm, bỗng nhiên đổi giọng cung kính: “Nhị gia, ngài đến rồi ạ!”
Thì ra lại có thêm người nữa đến, giọng tên này nhọn và mảnh hơn giọng của gã lúc nãy. “Nó làm hả? Nâng mặt con bé đó lên cho tao xem nào!”
Hắn vừa dứt lời, lập tức có kể giật miếng vải đen bịt mắt Nhai Khai Thần ra. Nàng ngẩng đầu lên, thấy một người đàn ông trung niên mặc áo dài đứng giữa hai đứa tay chân. Khuôn mặt hắn toát lên vẻ keo kiệt, hẹp hòi, rất ăn nhập với thân hình chẳng lấy gì làm to cao cho lắm.
Hắn cúi sát xuống, lướt móng tay út dài nghểu lên má nàng, nhếch miệng cười đều rồi chậc lưỡi vẻ tiếc rẻ: “Chà chà… Đúng là đáng tiếc! Mặt mũi xinh xắn thế này mà giết đi thì phí quá!” Gã thuộc hạ có giọng nói thô lỗ vội xúm lại nịnh bợ, mặt gã trông vô cùng gian manh. “Nếu nhị gia thích, chi bằng cứ chơi nó đã rồi tính sau. Dưới sự dạy dỗ của nhị gia, chưa biết chừng nó lại khai ra kẻ đồng phạm ấy chứ. Đàn bà ấy mà, không dạy dỗ là bọn nó không biết sự lợi hại của đàn ông đâu.”
Nhị gia cười khan, mắt híp tịt thành một đường chỉ, cả khuôn mặt trông chả khác gì cục bột đang lên men. Hắn vừa ra hiệu, hai gã đô con liền kéo Nhan Khai Thần vào căn phòng ngủ rất sang trọng rồi đẩy nàng ngã vật ra giường. Khi bị một lực mạnh ép xuống, hơi khí còn sót lại trên chăn nệm tỏa ra mùi thuốc lá trộn lẫn với phấn son.
Nhị gia cười nham hiểm, dáng vẻ rất hèn hạ. Nhan Khan Thần trừng mắt lườm khuôn mặt phì nộn như cái bánh trương phềnh, chỉ muốn tống cho hắn một quả đấm. Nhưng hắn cứ lượn lờ ở đầu giường, liên tục xoa hai tay vào nhau, cứ như không làm nóng cơ thể trước khi lâm trận thì ngọn cờ phía dưới không thể giương cao nổi. Vậy mà vừa mới lên tinh thần thì bọn thuộc hạ của hắn lại đột nhiên mở cửa chạy xộc vào, nói: “Nhị gia! Nhị gia! Xin ngày ra mau…”
Gã có giọng nói thô lỗ hấp tấp chạy vào báo tin nhưng lại chọn nhầm thời điểm, nên phải lãnh trọn cú tát trời giáng mang theo tất cả phẫn nộ của nhị gia. Hắn mắng xối xả: “Mẹ kiếp! ai cho mày vào đây? Mau cút đi cho tao!”
Gã thuộc hạ ôm nỗi ấm ức, vội vàng thanh minh: “Nhị gia, con có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám làm ngài mất hứng. Nhưng vừa mới bắt được tên phản đồ của bang mình, đường chủ sai con gọi ngày mau qua đó.”
Nhị gia ngẩn người, quay đầu nhìn Nhan Khai Thần, miễn cưỡng phất tay áo đi ra ngoài. Trước khi đi ra khỏi cửa, hắn còn ra lệnh cho một tên canh chừng nàng thật cẩn thận, chút nữa về sẽ xử lý sau. Nhân cơ hội này, Nhan Khai Thần vội vàng cởi dây trói. Nàng thừa biết cách cởi nút thắt này, nếu không vì muốn tìm hiểu gốc gác của đối phương thì bọn chúng sức mấy trói nổi nàng.
Nhan Khai Thân rón rén bước đến gần cửa, ghé tai nghe lén, thấy nhị gia đã đi khá xa, liền ngồi xổm xuống nhìn qua khe cửa, đúng là chỉ có một đôi chân. Nàng nhanh trí giả vờ muốn tự tử để dụ tên gác cửa xông vào. Khi hắn vừa đến gần, nàng lập tức phi tới, cắm phập chiếc kẹp tóc trên đầu vào đúng thái dương của đối phương. Tên gác cửa gần như không kịp kêu lên tiếng nào đã gục đầu ngã vật xuống đất. Nàng kéo hắn nhét vào gầm giường rồi nhanh chóng thay bộ quần áo trên người hắn, đoạn tìm thêm chiếc mũ bê rê trong tủ quần áo, chụp luôn lên đầu. Bây giờ, nếu không nhìn kĩ thì khó có ai nhận ra nàng là phụ nữ. Lúc này, ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân rầm rập, nàng thò đầu ra nhìn, thì ra mấy tên tay chân của nhị gia đang đi tuần. Nàng hạ quyết tâm, vội vàng mở toang cửa sổ, dùng hết sức đập mạnh chiếc ghễ gỗ bên cạnh xuống đất rồi kêu toáng lên: “Có người nhảy cửa sổ!” Hét xong, nàng nhanh chóng kéo sụp mũ xuống, lao thẳng ra ngoài. Bọn tay chân đang đi tuần ở hành lang nghe thấy động tĩnh, liền ập tới, kết quả, vừa bước chân vào phòng thì kẻ nấp bên ngoài đã đóng sập cửa lại.
Nhan Khai Thần lấy hai chân ghế cài vào tay nắm cửa, khóa chúng ở bên trong. Thấy bọn chúng bực tức chửi thể, nàng cười khẩy, nói: “Trong thời gian này, tốt nhất các anh cứ chịu khó an phận thì hơn. Đường chủ của các anh đang bận giải quyết chuyện quan trọng, nếu ông ta biết các anh canh chừng một cô gái cũng chẳng xong, lại còn dám ngồi đây gào thét thì thử hỏi các anh có thoát nổi án tử không? Ai to gan thì cứ gào rách cổ cho đường chủ các anh đến mà cứu mạng!” Lời uy hiếp của nàng quả nhiên có tác dụng, mặc dù đám tay chân rất phẫn nộ, nhưng chẳng tên nào dám hò hét nữa.
Nhan Khai Thần thấy đã đạt được mục đích thì vội vàng chạy xuống lầu, thấy lính gác, nàng liền nhanh chân đi qua. Ngặt nỗi khu nhà này lớn quá, thấy một gian phòng có nhiều tên đứng ngoài canh gác, nàng đoán chắc bên trong có nhân vật quan trọng, đương nhiên nên rời khỏi đó càng xa xàng tốt. Nhưng chưa đi được mấy bước, nàng chợt dừng lại, bởi trong phòng vọng ra tiếng quát mắng. Giọng nói đó vô cùng quen thuộc, giống hệt giọng một cố nhân lâu ngày không gặp.
Nàng rất muốn tìm hiểu cho rõ, muốn biết rốt cuộc người đó có phải người mình đang nghĩ đến hay không. Hiềm nỗi, ngoài cửa được canh gác hết sức cẩn mật, muốn trà trộn vào trong còn khó hơn bắc thang lên trời. Ngẫm nghĩ một lát, nàng thấy chỉ còn cách mạo hiểm nhìn trộm từ ngoài cửa sổ. Cửa sổ của căn phòng này nằm đối diện với đại viện, trong đại viện chỉ có vài tên lưu manh đang đi tuần. Nhan Khai Thần tính toán phương hướng, đám lưu manh đi tuần vừa đến, nàng liền ngồi sụp xuống gõ đế giầy xuống sàn. Đợi chúng đi qua, nàng vội vàng đi đến cửa sổ, ghé mắt nhìn vào trong.
Một hàng lưu manh đứng canh gác hai bên cửa ra vào, tên nào tên nấy trông rất mực trang nghiêm. Tên nhị gia khi nãy nhíu mày ngồi trên ghế, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi trên xô pha. Người đàn ông đó quay lưng lại phía nàng, không biết vô tình hay hưu ý mà y vắt chân chữ ngũ, chân y gác đúng vào gương mặt đầm đìa máu của người đàn ông đang quỳ phía trước. Y rít một hơi rồi gảy tàn thuốc vào gạt tàn, nhưng đầu thuốc lại nhét vào miệng người đàn ông kia. Anh ta đau đớn đến nỗi khản giọng rên rỉ. Tên phản đồ không chịu nổi sự tra tấn đó, khổ sở van xin: “Đường chủ! Đường chủ! Xin ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho cái mạng rẻ mạt này của tôi. Từ nay về sau, tôi không bao giờ dám thế nữa. Đường chủ, xin ngài tha cho tôi lần này…”
“Tha cho mi?” Gã đường chủ cười lạnh, rút phắt cẳng chân đang bị tên phản đồ ôm chặt lấy, đá thẳng vào mặt anh ta, gằn giọng: “Ngay từ đầu các huynh đệ gia nhập bang phái, ta đã nói trước, chỉ cần đi theo Vương Kình Vũ ta thì bất kể cơm rượu hay gái gú, chỉ cần Vương Kình Vũ ta có, quyết không thiếu phần của anh em! Nhưng ta cũng nói, nếu có kẻ dám phản bội Tiểu Kim Đường thì ta sẽ khiến kẻ đó chết mà không có đất chôn thây!”
“Đường chủ! Tôi không dám thế nữa đâu. Xin đường chủ tha cho cái mạng chó này của tôi. Đường chủ! Tôi không cố tình làm như vậy mà.”
“Mi cũng to gan thật đấy! Ngay cả hàng ở Lương Sơn của ta mà mi cũng dám thò tay vào. Hay mi thấy thương cô ta?” Dứt lời, Vương Kình Vũ kéo người phụ nữ đang quỳ cạnh y lên. Cô ta mặc quần lửng đến đầu gối, cổ áo ướt mồ hôi, tay chân đều đeo xiềng xích.
Động tác thô bạo của y khiến mặt người phụ nữ đập bốp vào đầu tên phản đồ, nhưng cô ta lại không hề lộ vẻ bất mãn. Đôi mắt vốn linh hoạt và đầy thần thái giờ đã trở nên đờ đẫn, trống rỗng. Cô ta ngơ ngác nhìn đối phương. Tên phản đồ cúi gằm mặt, không dám nhìn người phụ nữ. Vương Kình Vũ sợ gã chưa nhìn rõ, liền giật mạnh sợi xích trên tay người phụ nữ, suýt nữa cả người cô ta bị hất văng đi. “Không phải mi rất đồng cảm với cô ta sao? Thế nào? Giờ không dám nhìn cô ta nữa à? Nếu mi nói thích, ta sẽ cho mi. Thế nào? Muốn không?”
Tên phản đồ im re, không dám nói câu gì, toàn thân run lẩy bẩy. Vương Kình Vũ phá lên cười đắc chí: “Không dám nhận à? Ta để cô ta tự nguyện theo ngươi…” Nói xong, y lại giật tay, ném cô ta về phía tên phản đồ. Nào ngờ người phụ nữ đó như hóa điên, há miệng cắn phập vào bắp tay tên phản đồ. Đến khi đối phương đau đớn muốn chết, dường như sắp ngất đến nơi, cô ta mới chầm chậm bò về cạnh chân Vương Kình Vũ, quỳ xuống như cũ.
Vương Kình Vũ nhìn vành môi đỏ au sắc máu của cô ta, lấy tay quệt nhẹ rồi dịu dàng nói: “Cuối cùng, nuôi cô suốt cả năm nay cũng không uổng phí công sức, cô đã tận trung với ta như thế thì đáng được nhận thưởng.” Y vỗ nhẹ vào má cô ta, bất giác cười ha hả. Nhưng cũng lúc ấy, y đã cầm lấy dụng cụ hành hình đặt trên bàn, chém mạnh vào cánh tay phải của người đàn ông đang quỳ dưới đất. Trong tích tắc, một tiếng rống như muốn xé tim xé phổi vang lên thống thiết. Lần này, tên phản đồ ngất đi thật. Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, đây chính là cái giá khi phản bội Tiểu Kim Đường.
Tận mắt chứng kiến cảnh tượng ấy, đột nhiên Nhan Khai Thần rất sợ Vương Kình Vũ bất ngờ quay người lại. Bởi nàng sợ khoảnh khắc đó, nàng sẽ phải chịu một nỗi đau khó lòng chịu đựng nổi. Nhưng khi nàng kịp định thần lại thì hai khẩu súng đã lặng lẽ kề vào gáy tự lúc nào.
Khi Nhan Khai Thần bị dẫn vào đại sảnh, Vương Kình Vũ không ngẩng lên nhìn nàng mà vẫn cúi đầu đùa nghịch sợi xích sắt đang buộc ở cổ tay gầy nhẳng của người phụ nữ nọ. Y thích tiếng kim loại va vào nhau loảng xoảng, âm thanh ấy khiến y nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên giết người. Chỉ cần nhớ lại khuôn mặt nanh ác của Vạn Tam Tư trước khi chết, toàn thân y lại thấy vô cùng phấn khích. Dương Nhị đứng bên cạnh gượng gạo móc khăn tay, liên tục lau mồ hôi lạnh trên trán, ánh mắt liếc qua liếc lại giữa Vương Kình Vũ và người phụ nữ làm hỏng việc nọ. Một lát sau, Vương Kình Vũ nới lỏng tay, quay người nắm lấy cổ áo của Nhan Khai Thần, xem nàng hấp dẫn đến độ nào. Không ngờ vừa nhìn rõ khuôn mặt của nàng thì ý nghĩ sàm sỡ trong đầu y lập tức tan theo mây khói. Y rụt phắt tay lại như bị điện giật. Gương mặt nàng gần trong gang tấc mà sao thấy xa tít tắp tận không gian nào. Đó chính là gương mặt từng phụng phịu vì bị y cười nhạo bị sún răng. Gương mặt ấy gắn liền với những ngày tháng chưa bao giờ phai mờ trong tâm trí y. Nhưng giờ gặp lại tại nơi này, y không còn là đứa trẻ hiếu động và bồng bột năm nào. Còn nàng, cũng không còn là tờ giấy trắng thuần khiết chưa từng bị vấy bẩn, không còn là cô bé nằm gối đầu trên đùi y, bóc hạt sen trắng nõn cho y ăn nữa. Một người có gan trốn đến tận đây đâu phải kẻ đơn giản. Một người từng là phạm nhân bị xử bắn, làm sao có thể chết đi rồi sống lại? Y nhắm mắt, hít một hơi thật sau, đau buồn ngồi phịch xuống xô pha. Không buồn ngước mắt nhìn lần nữa, xua tay bảo: “Thả cô ấy đi.”
“Đường chủ? Thằng đi cùng nó giết chết hai huynh đệ của ta đấy ạ.” Dương Nhị quá đỗi bất ngờ, lập tức nhắc nhở.
Vương Kình Vũ đập mạnh vào tay ghế, quát lớn: “Ta bảo thả là thả! Từ nay về sau, ai dám động đến cô ấy tức là đối đầu với Vương Kình Vũ ta!” Y đứng bật dậy, đi một mạch ra ngoài, đầu cũng không ngoảnh lại. Y đi vội đến nỗi không kịp để cho mọi người phỏng đoán giữa y và cô gái này có mối quan hệ gì. Có thể cô ta là người đàn bà từng đi qua đời y, bởi rốt cuộc chẳng ai biết quá khứ của đường chủ như thế nào.
Nhan Khai Thần dán mắt vào bóng lưng dần mất hút ngoài cửa. Bây giờ, y tên là Vương Kình Vũ, là đường chủ của Tiểu Kim Đường. Bảo sao nàng không dám nhận y. Nếu trên thế giới này chỉ còn lại một bí mậtcuối cùng thì ắt phải có người biết bí mật duy nhất ấy.
Ba thị trấn bị nước lũ bao vây khiến hàng vạn người dân rơi vào cảnh màn trời chiếu đất, người chết bệnh, kẻ chết đói hoặc lưu vong sang thành phố khác. Nhưng trước khi cơn lũ tràn đến, một số nơi vẫn có cách giữ vững con đường tiền tài. Trước đến giờ, thiên tai luôn là đặc lợi của người nghèo. Còn đối với quan lại và đám thương nhân giàu có thì bất luận có gặp phải biến cố lớn thế nào, họ vẫn có bản lĩnh tiếp tục những thời khắc tiêu khiển chìm đắm trong xa hoa.
Trong ngõ Yên Hoa – một trong những con ngõ ít ỏi không bị ngập nước ở Vũ Xương, kĩ viện Sở Vân là nơi làm ăn phát đạt nhất. Những quan chức thương nhân chưa thể đi và cũng không đi nổi chỉ có thể tìm thú vui ở nơi này. Nếu Nhan Khai Thần muốn thâm nhập vào nơi cất hương giấu hoa cao cấp này thì ngoài việc trong tay có tiền ra, nàng còn phải đóng giả thành một đấng nam nhi. Chính vì vậy, nàng đến chỗ ông chủ Lý lấy tiền và thay một bộ quần áo thời thượng, áo kẻ ca rô, quần có dây đeo, thêm chiếc mũ bê rê nữa, mặc vào trông cũng ra dáng một trang nam tử. Vừa đến cổng kĩ viện Sở Vân, một thư đồng đã nhiệt tình bước ra tiếp đón, ân cần chạy trước chạy sau, nói: “Xin hỏi công tử đây quý danh là gì ạ? Nhìn phong độ và khí chất của công tử, theo con mắt thiển cận của tôi thì chắc chắn là khách quý thường xuyên đến Sở Vân rồi, nhưng sao tôi không có ấn tượng về công tử nhỉ? Hay đây là lần đầu tiên công tử hạ cố đến đây?”
Nhan Khai Thần chỉ gật đầu, không đáp lời. Thư đồng để ý đến vẻ ngoài là lạ của vị khách mới đến, liếc mắt thăm dò mấy lần, tuy thắc mắc nhưng vẫn cung kính mời khách vào trong. Một người đàn bà tuổi trung niên đeo chuỗi hạt trân châu, trang điểm lòe loẹt đon đả chạy đến. Bà ta họ Lăng, chính là tú bà ở đây. Nhân cơ hội này, thư đồng liền chạy đến gần bà ta, thì thầm câu gì đó. Bà Lăng nghe xong, mặt mày đang tươi cười hớn hở lập tức lạnh đi mấy phần.
Bà ta ưỡn ẹo đi quanh Nhan Khai Thần một vòng, cười giả lả, nói: “Chẳng hay quý danh của công tử là gì? Chắc công tử đây cũng là người hiểu đời, bất luận lầu xanh cao cấp hay bình dân thì ai cũng hiểu rõ một nguyên tắc bất thành văn. Chỗ chúng tôi là nơi hưởng lạc của các quý ông, chưa bao giờ tiếp đón các quý bà quý cô. Hôm nay sợ làm mất hứng của công tử rồi ạ!”
“Ô, ở đây có quý bà sao?” Nhan Khai Thần cầm xấp tiền phẩy qua phẩy lại trước mặt mụ tú bà, sau đó lại lấy thêm một xấp nữa, cười nói: “Từ trước đã nghe nói tài nghệ, dung mạo và phẩm hạnh của các nàng phấn hương ở kĩ viện không phải cô gái nào cũng sánh được. Không biết chút tiền rượu này có đủ uống một ly ở đây không?”
“Úi chà! Xem cậu nói kìa!” Bà Lăng nhìn thấy xấp tiền, mắt lập tức sáng rỡ, vội vàng cầm lấy tiền rồi nói: “Chúng tôi mở cửa làm ăn để đón khách thập phương. Công tử chịu chiếu cô đến Sở Vân đã là niềm vinh hạnh cho chúng tôi, chúng tôi chỉ mong ra tận cổng đón tiếp, giờ sao dám không hầu hạ công tử? Hi Nhi đâu, mau đưa khách quý lên phòng phía đông, nhớ hầu hạ chu đáo đấy!”
Bà Lăng gọi một cô bé tầm mười lăm tuổi, bảo cô bé dẫn Nhai Khai Thần đến Tĩnh Xuyên các ở phía đông. Nhan Khai Thần vừa ngồi xuống, trà nước, bánh ngọt, đồ điểm tâm đã lập tức được bưng lên. Nàng thong thả mở nắp tách trà, hớt bớt lá trà nổi trên mặt nước rồi nhấp một ngụm. Hi Nhi đứng cạnh thỏ thẻ hỏi: “Tiểu thư … à không … công tử muốn tìm một cô nương như thế nào để em gọi giúp!”
“Đỗ cô nương đi. Nghe nói tài nghệ đánh đàn của Đỗ cô nương rất tuyệt, nếu hôm nay không gặp được cô nương ấy thì coi như uổng phí chuyến viếng thăm này rồi.” Nàng đáp.
Hi Nhi lắc đầu, nói: “E không được rồi. Hôm qua, Đỗ cô nương vừa mới khỏi bệnh, chỉ tiếp khách quen thôi, hay em giới thiệu cho công tử một người còn tốt hơn nhé?”
“Nói thế mà nghe được à?” Nhan Khai Thần tức giật đập mạnh nắp trà xuống bàn, trách con bé: “Sao, tôi không xứng được uống ly rượu với Đỗ cô nương sao?”
Hi Nhi cuống quýt dỗ dành: “Xin công tử chớ giận! Tại em lỡ lời, không biết nói hay. Chỉ có điều đúng là Đỗ cô nương đã được một vị khách quý khác xin hẹn gặp trước rồi. Bây giờ, cô ấy đang hầu rượu ở lầu phía tây. Không phải em chê công tử là khách lạ, nhưng bên lầu phía tây toàn là quan khách của chính phủ, kĩ viện nhỏ bé của chúng em đâu dám làm họ bực mình. Mà công tử cũng trách được phiền phức, phải không ạ? Công tử đến Sở Vân để tìm niềm vui, vậy hà cớ gì phải rước bực mình vào thân? Huống hồ, thứ cho em nói một câu không phải, thường ngày kĩ viện chúng em không bao giờ tiếp người có thân phận như “công tử” đây, bởi chúng em sợ họ đến để lôi cổ người đàn ông của mình về, rồi làm loạn cả kĩ viện lên. Đến nước ấy thì chẳng ai còn mặt mũi nào nữa.”
Nhan Khai Thần không nói gì, chỉ quay lại, lấy ngón tay trỏ nâng cằm của Hi Nhi lên bỡn cợt rồi cười: “Các đại lão gia làm sao bì được với hương ấm ngọc êm? Nếu tôi muốn đến đây làm loạn thì chẳng phải là mang vận đen đến cho các cô nương nhà em sao? Nhưng ai bảo các cô nương ấy xinh đẹp đến nỗi tôi đây cũng thấy ghen tị…”
Hi Nhi xấu hổ quay mặt đi chỗ khác, thoáng vẻ chua chát, nói: “Công tử cứ thích giễu người khác. Hay là công tử đợi ở đây một lát, em sang bên lầu phía tây thông báo cho Đỗ cô nương.”
“Thế thì phiền em nhé!” Nhan Khai Thần nhét mấy tờ tiền vào trong vạt áo của cô bé, cười tươi rói, đợi cô bé đi thông báo. Khi bóng người vừa khuất dạng, nụ cười trên môi Nhan Khai Thần lập tức nguội lạnh.
Chẳng bao lâu sau, một thanh niên mặc vest trông rất phong độ đẩy cửa bước vào, nhưng đó không phải là Đỗ cô nương tuyệt sắc Giang thành, mà là Tiết Vân Tần. Nghe Hi Nhi kể lại chuyện này, hắn đã thấy có uẩn khúc, bèn bảo Đỗ cô nương cứ thay hắn ở lại tiếp đãi tiệc chia tay đồng nghiệp làm cùng trong thành ủy, còn mình sẽ đích thân đến gặp vị khách thần bí kia. Quả nhiên không ngoài dự đoán. Đúng là nàng!
“Cô to gan thât! Dám tìm đến tận đây. Có phải lão Lý nói cho cô biết không?”
“Tại vì diện kiến kim nhan của trợ lý Tiết khó khăn quá, nên tôi mới bất đắc dĩ phải bày ra kế này.” Nhan Khai Thần hiểu rõ ẩn ý trong câu nói của hắn: Nếu không có nhiệm vụ thì các đặc công không được phép gặp gỡ trao đổi riêng với nhau. Huống hồ, nàng lại đang cản trở việc tìm vui hưởng lạc của hắn.
“Nói ngắn gọn thôi, ở đây không như bên ngoài.” Tiết Vân Tần không muốn truy cứu, hắn ngồi xuống chiếc ghế đối diện, cầm đôi đũa duy nhất trên bàn, gắp một miếng ngó sen kho tàu. Từ lúc bắt đầu bữa tiệc đến giờ, hắn bị chuốc khá nhiều rượu, bụng rỗng uống rượu đúng là không dễ chịu chút nào.
Nhan Khai Thần không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Anh còn nhớ tôi có một người anh họ chứ? Ngày trước, tôi từng nhờ anh giúp tôi tìm anh ấy, nhưng anh luôn nói chưa có tin tức. Vậy Vương Kình Vũ là ai, anh không đến nỗi không biết chứ?”
“Không liên quan đến cô!”
“Ngay từ đầu, anh đã biết chuyện này, nhưng vẫn vờ như không biết, đúng không?” Nhan Khai Thần lo lắng trong việc này còn có nội tình, nếu không, một nghi phạm giết người làm sao có thể thay đổi cả bộ mặt như vậy. Nếu không có người nâng đỡ thì chui vào tổ chức xã hội đen làm đường chủ đâu phải chuyện dễ dàng. Quan sát đối phương vài giây, nàng lại ôn tồn nói: “Tôi chỉ muốn biết chuyện này có liên quan đến anh không.”
“Cô chỉ cần mua bán cho tốt, chuyện khác không đến lượt cô bận tâm. Còn nữa, đừng đi điều tra những chuyện cô không nên biết, nếu không chẳng ai bảo vệ nổi cô đâu.” Dứt lời, Tiết Vân Tần buông đũa, ngữ điệu trở nên nặng nề hơn. “Việc chính còn chưa ngã ngũ mà dám nhúng tay vào chuyện khác sao?”
Nhan Khai Thần quay mặt đi, nói: “May phúc, không câu được cá lớn, nhưng cá nhỏ thì đã mắc câu.”
“Ồ! Thế thì tốt!”
Lúc này, Tiết Vân Tần mới để ý đến bộ dạng của nàng, hắn không kìm được chau mày trách: “Hôm nay, cô đùa thế là đủ rồi đấy! Ăn mặc kiểu gì thế hả? Đây không phải nơi cô nên đến!”
“Sao nào? Anh coi tôi là đứa trẻ nuôi mãi không lớn đấy hả? Sao tôi không thể đến nơi này? Vụ mua bán tôi đang làm bây giờ đâu khác nơi này là mấy.” Nói xong, Nhan Khai Thần nâng ly rượu lên uống cạn.
Tiết Vân Tần cố gắng kiềm chế cơn giận, đứng bật dậy đi ra ngoài. Nghĩ đến ẩn ý trong câu nói của nàng, lòng hắn như nổi sóng.
Lúc sắp ra khỏi cửa, đột nhiên Nhan Khai Thần lại thong thả buông một câu: “Đi theo trợ lý Tiết Vân Tần bấy lâu nay, đương nhiên tôi phải học được cách làm thế nào để tiến hành vụ mua bán một cách gọn gàng, đẹp đẽ nhất chứ! Cố nhân đã nói rồi, “hậu sinh khả úy”! Thậm chí, tôi còn nhập tâm vào nhiệm vụ này hơn cả anh ấy chứ!” Năm đó, hắn đã làm như thế nào, giờ nàng phải đáp trả bằng đúng cách ấy, không những vậy còn phải cao tay hơn.
Tiết Vân Tần nghĩ đến ẩn ý trong câu nói của nàng, nhớ đến những chuyện cũ tưởng đã lắng xuống, bất giác quay phắt người lại, trừng mắt nhìn Nhan Khai Thần đang ung dung thưởng rượu. Bây giờ, nàng đã học được dáng vẻ điềm tĩnh của hắn. Trong khi đó, hắn lại bị đối phương chọc đúng vào yếu huyệt.
Đúng lúc ấy, Đỗ cô nương và mụ tú bà bước vào, thấy hai người gườm gườm nhìn nhau với vẻ mặt đầy nộ khí, biết tình hình không ổn, bà ta vội vàng dàn hòa. Tiết Vân Tần cười lạnh, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mặt Nhan Khai Thần, nói: “Bà Lăng, bây giờ Sở Vân còn tiếp cả khách nữ nữa cơ à?”
Mụ tú bà chỉ biết cười cầu hòa. Nhan Khai Thần biết bà ta có ý tiễn khách, nhưng nàng không những không giận mà ngược lại còn vui vẻ uống nốt ngụm rượu cuối cùng trong ly trước khi rời khỏi chỗ ngồi.
Lúc đi lướt qua người hắn, nàng vỗ nhẹ sống lưng cứng đờ như pho tượng của hắn rồi mỉm cười. Nụ cười mang đầy ý vị sâu xa.