Kinh dịch có viết:
Nam nữ giao hoan, hóa sinh vạn vật. Nữ dưỡng sắc nhờ nam, nam bán mạng
vì nữ. Ai cũng muốn chiếm thế thượng phong, vậy mà có kẻ vẫn bại trận.
Ấy là những kẻ khi mặc quần áo vào thì trông mạnh mẽ như thể cả đời có
thể hô phong hoán vũ, nhưng trên đời nào ai thắng nổi tuổi tác, lột trần lột trụi ra mới ý thức được mình đã bước sang phía bên kia dốc của cuộc đời. Vạn Tam Tư chính là loại người như vậy.
Đối diện với Hà
Diễm xinh đẹp và hừng hực xuân tình, trăm lần thì cả trăm lần lão đều
muốn vui vẻ tới bến, chỉ có điều cứ tới thời điểm then chốt thì lão lại
lực bất tòng tâm, chưa chính thức lâm trận đã phải giơ cờ đầu hàng. Nếu
là hai mươi hay ba mươi năm trước thì ngày nào lão chẳng hừng hực khí
thế, khiến đàn bà phải van xin lão dừng lại, chứ đâu có thảm hại giống
hôm nay. Vạn Tam Tư ảo não quay mặt đi chỗ khác, không muốn nhìn khuôn
mặt háo hức chờ đợi của người đàn bà đang nằm cùng với mình. Lão biết cô ả đang đợi nhưng giờ đây với lão, ánh mắt khao khát dục tình của ả
chẳng khác nào lệnh bài đòi mạng, khiến lão muốn chùn bước.
“Cưng ơi… Tối nay em ngủ yên bên anh nhé. Được không?” Lão mở miệng cầu xin
một người đàn bà vì lão muốn người đàn bà ấy tha cho lão chuyện chăn
gối. Dù là người hiếu thắng đến đâu thì cũng không thể không chấp nhận
hiện thực. Lão quả thực đã già rồi.
Nhưng Hà Diễm tảng lờ như
không nghe thấy, vẫn nở nụ cười lẳng lơ đầy quyến rũ và nói: “Vạn lão
gia, ông đang đùa em chắc? Người ta mong ngày mong đêm mà ông nỡ lòng
nào lại chọc ghẹo em?”
Nói rồi, cô ả cắn môi, khuôn mặt càng toát lên vẻ đa tình, nhẹ nhàng gãi ngón tay trỏ trên ngực lão rồi di chuyển
dần xuống phía dưới. “Ban ngày ông dám đi trêu hoa ghẹo nguyệt ở nơi
khác mà về nhà lại giả bộ nho nhã với em à? Ai không biết ông tuổi cao
nhưng sức vẫn cường, tuy đã bước sang cái tuổi này nhưng lên giường vẫn
chẳng hề thua kém đám thanh niên. Chưa cần nói thời trai trẻ Vạn lão gia sung sức ra sao mà ngay cả hiện tại, nếu nhắc đến ông, những bông hoa
xinh đẹp và tài năng bại dưới tay ông ai chẳng giơ ngón tay cái lên khen ông là trang hảo hán thực thụ? Thế mà sao hôm nay sang chỗ em, ông lại
giả vờ giả vịt? Hứ, mất hết cả hứng!”
“Miệng lưỡi của em ấy à,
khiến người ta đau không được mà hận cũng không xong, chỉ muốn ăn sống
nuốt tươi em cho hả dạ.” Vạn Tam Tư thích thú đè lên người Hà Diễm,
thuận thế cắn nhẹ một cái đầy khiêu khích vào cằm ả. Chỉ vì câu “tuổi
cao sức vẫn cường” của Hà Diễm nên bất luận thế nào lão cũng phải lấy
lại sĩ diện của đàn ông.
“Yêu tinh bé nhỏ của anh, em muốn đòi
mạng anh à? Đã thế thì anh cho em muốn xin chết cũng không được.” Nói
rồi, lão cắn mạnh một cái khiến cô ả nhíu mày nhăn nhó.
Hà Diễm
bất ngờ đẩy mạnh lão ra, nguýt một cái ra vẻ chê bai, không những vậy
còn trách lão quá vội vàng: “Vạn lão gia xấu bụng quá! Ông muốn chà đạp
em đấy à? Đợi em vào bếp lấy chai rượu vang rồi chúng ta vừa uống vừa
chơi, thế mới lãng mạn chứ.”
Thả con săn sắt, bắt con cá rô là
bản lĩnh của Hà Diễm. Những kinh nghiệm trước đây dạy ả rằng: Đàn ông mà được phục tùng, chiều chuộng quá mức sẽ dễ làm mình làm mẩy. Thế là cô ả nói: “Ngoan nào, ở đây đợi em nhé…” rồi khoác váy ngủ, bước xuống
giường.
“Ừ, anh sẽ đợi. Nhưng nhanh lên đấy.” Vạn Tam Tư cười híp mắt vẻ đầy hưởng thụ, thực ra lão rất thích mấy “chiêu” này của cô ả.
Hành lang không một bóng người, bọn vệ sĩ đứng canh cửa phòng đều bị Hà Diễm xua hết xuống tầng dưới. Ả không quen có người canh gác ngoài phòng
ngủ, bởi như vậy sẽ không giấu được những bí mật xảy ra trong phòng. Ví
dụ buổi tối muốn vui vẻ một chút, nhỡ có phát ra âm thanh gì thì đều bị
người bên ngoài nghe thấy hết. Ả là đĩ, nhưng chỉ đĩ với một mình Vạn
Tam Tư chứ không phải với bọn họ, nên đương nhiên ả không muốn để cho
bọn họ nghe thấy, nhìn thấy. Hơn nữa, đang xuân thì phơi phới thế này mà phải hầu hạ một lão già, đối với ả là một điều nhục nhã.
Bước
vào phòng bếp, Hà Diễm cố tình đi vòng qua hành lang tầng hai, nhìn
xuống dưới qua cửa sổ. Ở đó có một ngôi nhà gỗ nhỏ xíu dành cho chó, chỉ đủ chứa một người. Cô ả ngạo mạn đá tung mái nhà, ghé mắt vào nhìn “con chó đực” đang trốn bên trong, thấy “nó” đang nằm co ro say ngủ như tằm
nằm trong kén. Sợi xích sắt to như ngón tay cái cuốn quanh cổ tay, nửa
thân trên loã lồ với vô số vết thương tím ngắt. Người ta nói khả năng tự phục hồi của chó rất mạnh mẽ, nhưng chưa chắc khả năng của “nó” đã tốt. Hà Diễm nhíu mày, quay ngoắt đầu vào bếp lấy rượu, không thèm nhìn “nó” thêm lần thứ hai bởi mùi cơm thừa canh cặn trong cái chậu dành cho chó
bốc lên khiến ả buồn nôn.
Trong phòng ngủ, Vạn Tam Tư vô thức hút đến điếu thuốc thứ hai mà vẫn chưa thấy Hà Diễm quay lại. Khó khăn lắm
mới gom góp được chút nhiệt tình nhưng giờ nó đã hoàn toàn biến thành
mây khói, lão đâm ra buồn ngủ, ngáp liền mấy cái. Đồng hồ sinh lý của
lão đã rệu rã thấy rõ. Vạn Tam Tư định ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo
tường, nhưng tất cả đèn trong phòng đều đã bị Hà Diễm tắt ngóm cả, chỉ
để lại ngọn đèn bàn màu đỏ quạch ở đầu giường. Căn phòng tối mờ, yên ắng khác thường. Lão nghển cổ tựa vào đầu giường, nhẫn nại đợi cô ả.
“Kẹt…” Cánh cửa từ từ mở ra, một tia sáng mỏng manh từ hành lang hắt vào phòng rồi trong tích tắc khép lại ngay. Kẻ mới đến dừng chân ở cửa như thể
đang chờ đợi. Chiêu “muốn mà giả bộ từ chối” của Hà Diễm đây mà. Nó làm
lão lấy lại hứng ngay lập tức, máu huyết trong cơ thể cơ hồ cuồn cuộn
tuôn chảy.
“Cưng à, đợi em lâu chết đi được. Mau lại đây với anh
nào. Nhanh lên.” Lão hưng phấn mời gọi chẳng khác gì một con sói háo
sắc, trong khi “con mồi” của lão đứng ở cửa, yên lặng tựa một bức tượng
bị trùm voan đen. Sau đó, “con mồi” chầm chậm bước tới gần. Một tràng âm thanh vang lên như tiếng kim loại va vào nhau xủng xoảng, càng lúc càng rõ.
Trong tích tắc, trực giác mách bảo về mối hiểm nguy đang tới gần khiến da đầu Vạn Tam Tư như tê dại, bàn tay lão vô thức mò xuống
gối tìm khẩu súng. Mỗi khi cảm thấy bất an, lão đều nắm chặt vũ khí
trong tay.
Lúc này, ngọn đèn màu đỏ ở đầu giường đã soi rõ bóng
hình của đối phương. Lão lật tấm khăn voàn màu đen trùm trên mặt “Hà
Diễm” xuống. Không ngờ kẻ đó không phải Hà Diễm mà là gã đàn ông “được”
Hà Diễm nuôi như nuôi chó. Lần trước nhìn thấy thứ rác rưởi này, lão còn nhếch miệng cười giễu “nó” trông giống chó thật. Lúc Hà Diễm vung roi
dạy dỗ “nó” chẳng khác gì đang huấn luyện một con chó không biết nghe
lời chủ, lão còn vỗ tay tán thưởng. Chẳng ngờ hôm nay, thứ rác rưởi ấy
lại trỗi dậy thiên tính hung tàn của loài sói. Mặc dù không có hàm răng
sắc nhọn giống chó sói nhưng ”nó” lại có xích sắt đủ để giết người. Thứ
rác rưởi ấy muốn giết lão, ”nó” nhất định phải báo thù.
Vạn Tam
Tư lập tức giương súng nhưng tốc độ vẫn chậm hơn đối phương. Sợi xích
sắt mang theo bao nỗi nhục nhã và phẫn nộ đã tròng vào cổ lão. Vụn gỉ
sắt chui vào giữa những khe thịt bị thít chặt ở cổ khiến mắt lão hoa lên thành những vòng tròn màu vàng cam. Không lâu sau, màu vàng biến thành
màu đỏ, rồi màu đỏ lại biến thành màu tím. Tím ngắt đến kinh dị. Tất
nhiên gỉ sắt không thể đổi màu, chỉ có da người mới có thể.
“Con
chó đực” siết chặt xích sắt bằng tất cả sức lực tiềm ẩn trong người,
quyết không chừa cho Vạn Tam Tư cơ hội được hít thở, dù chỉ một hơi cuối cùng. “Nó” bất giác hét lớn khiến vết thương chưa kịp liền miệng lập
tức toạc ra, máu ùa ra theo miệng vết thương.
Bây giờ, Đoàn Kỳ
Phàn không hề cảm thấy đau, thậm chí y đã mất hết cảm giác. Trong các
tiết mục hàng ngày y phải biểu diễn, tiết mục thường thấy nhất là để cho cặp đôi chó má này quất roi vào người mình nhằm tiêu khiển. Hôm nay,
đến phiên y xem chúng biểu diễn. Mắt y nhìn chằm chằm vào ngũ quan đang
dần dần biến dạng của “con mồi”, hai con ngươi lão vằn đỏ tưởng như sắp
nổ tung. Vậy mà y không hề thấy sợ hãi, chỉ hơi hoang mang một chút, đó
chẳng qua chỉ là cảm giác thường thấy của lần đầu tiên giết người. Một
suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu y: “Có nên thương xót mà tha thứ cho một kẻ sắp lìa đời?” Nhưng ngay lập tức y đã có câu trả lời: “Không!” Sau
đó, y siết chặt vòng xích hơn nữa, phải thít đứt luôn cổ họng lão già
này. Mấy phút trôi qua, “con mồi” của y đã dốc hết chút sức lực cuối
cùng, người lão mềm oặt ra, đầu rũ xuống không động đậy được nữa. Điều
đó đồng nghĩa với việc chuỗi ngày nén chịu nhục nhã, đày ải của y đã kết thúc rồi.
Không đúng! Vẫn còn thiếu một kẻ nữa.
Cửa mở. Hà Diễm đã quay trở lại
Một tay cô ả cầm chai rượu vang, tay kia kẹp hai chiếc ly cao chuyên dùng
để uống rượu, ánh mắt lúng liếng đưa tình. Nhưng chỉ trong thoáng chốc,
mặt ả bỗng nhiên cứng đờ khi nhìn thấy một đôi mắt khát máu đang cháy
rực và thân hình nằm sõng soài trên giường của Vạn Tam Tư .
“Mày…” Ả muốn rít lên nhưng đã bị lãnh ngay một cú đấm vào mặt. Cơn đau thấu
trời bất chợt ập đến khiến ả biến thành con câm. Chủ nhân của đôi mắt
chan chứa uất hận cúi xuống nhìn ả trừng trừng, đỡ lấy ly rượu suýt nữa
rơi xuống đất, tóm lấy chỏm tóc trên đỉnh đầu ả và hung hăng giật mạnh
một cái khiến ả đau đến mức quên mất cả khóc.
“Nếu mày dám gian xảo với tao thì cứ chống mắt lên mà xem kết cục của thằng kia!”
Hà Diễm liếc nhìn xác của Vạn Tam Tư nằm chình ình trong phòng, vẫn chưa
kịp nguội, liền khiếp đảm, trợn tròn hai mắt, không biết nên khóc hay
nên cười. Cười vì cuối cùng lão cũng hết đời, còn khóc vì lão lại chết
ngay trong phòng ả, dù có thu dọn bãi chiến trường này hay không thì
cũng khó thoát được nạn.
“Anh… anh… rốt cuộc anh muốn gì?” Hà
Diễm đổi giọng, cố nặn ra một câu. Ả muốn biết cái giá để đổi lấy tự do. Nhưng khuôn mặt chằng chịt những vết bầm xanh xanh tím trước mắt khiến ả vô cùng tuyệt vọng, bởi tất cả những vết thương ấy đều nhờ phúc của ả
ban cho.
“Chắc mày không ngờ lại có ngày phải ngồi thương lượng
với “con chó” do chính mình nuôi đâu nhỉ? Nhưng tao phải cảm ơn những
ngày những đêm huấn luyện gian khổ đó, nếu không tao đã chẳng thay đổi
đến chừng này.”
Mười phút trước, Đoàn Kỳ Phàn chỉ là loài “cẩu
tạp chủng” bị ả thuần dưỡng nhưng bây giờ, y đã là một người đàn ông
theo đúng nghĩa và vừa mới học xong bài học giết người.
“Chỉ cần
mày dắt tao an toàn thoát ra khỏi đây, tao sẽ tha mạng cho mày.” Đoàn Kỳ Phàn từ tốn nói. Đương nhiên y không cần thiết phải giết ả vì đám vệ sĩ của Vạn Tam Tư nhất định sẽ không bỏ qua cho ả.
Hà Diễm cũng
nghĩ tới điểm này, ả nói: “Làm thế thì tôi cũng chỉ còn đường chết. Tay
chân của Vạn lão gia chắc chắn sẽ cho rằng tôi và anh tư thông với nhau. Đến lúc ấy, tôi muốn sống cũng chẳng thành.” Chết đứng hay chết nằm thì cũng là chết, Hà Diễm gắng lấy can đảm thương thảo với y.
Đoàn
Kỳ Phàn không thèm trả lời, với lấy khẩu súng của Vạn Tam Tư, dí vào đầu ả tình nhân của lão, ép ả phục tùng theo mệnh lệnh của mình.
Y
đẩy cô ả đến chỗ đĩa hát, ra lệnh mở nhạc. Âm điệu trầm buồn vang lên,
giọng ca nữ đẹp đến nao lòng, bài hát nói về bầu trời của bao nhiêu cô
gái, vậy mà bầu trời của ả đã sụp đổ. Đột nhiên, Hà Diễm thấy thân mình
nhẹ bẫng rồi rơi bịch xuống đất, thì ra ả bị ném tới cạnh chỗ Vạn Tam
Tư. Chân của lão chỉ đúng vào ngực ả, giống như cảnh các quý tộc thời cổ đại chỉ định thê thiếp sủng ái nhất bồi táng theo mình sau khi chết.
Chẳng lẽ lão đã chọn ả từ trước rồi sao?
“Sợ rồi à? Lão là tướng
công của mày đấy. Để báo đáp những ngày được mày đặc biệt chăm sóc, hôm
nay tao sẽ giúp mày.” Đoàn Kỳ Phàn phá lên cười, chẳng mấy chốc cả căn
phòng chìm ngập trong tiếng nhạc du dương.
Hà Diễm oà khóc, nước
mắt điên cuồng tuôn chảy như thác lũ. Ả sợ phải chạm vào một kẻ đã chết, đặc biệt là Vạn Tam Tư. Nhưng ngay khi ả muốn phản kháng thì sợi xích
sắt của Đoàn Kỳ Phàn đã bay tới đập chan chát vào người ả hết lần này
đến lần khác, lần nào ả cũng đau muốn thét lên, ngặt nỗi ả bị chụp gối
vào mặt, ngạt thở muốn đứt hơi, nào còn sức mà gào hét. Có lẽ chỉ khi bị như vậy thì ả mới thấu hiểu Đoàn Kỳ Phàn phải khó khăn đến mức nào mới
có thể gắng gượng đến ngày hôm nay.
“Thế nào, mùi vị có dễ chịu
không? Mày cứ hưởng thụ cảm giác của một con chó cái đi.” Đoàn Kỳ Phàn
nghiến răng nói, sợi xích cũng vung lên theo. Bây giờ y không vội trốn
chạy, ở đời có vài người cứ muốn ăn đòn nên không đánh không được.
Y nhấc gối lên, liếc mắt nhìn gương mặt tái mét của Hà Diễm rồi nhếch
miệng cười châm chọc. “Thưa bà chủ, bà hưởng thụ xong thì dắt tôi ra
ngoài đi dạo nhé. Chẳng phải ngày nào bà cũng dùng xích sắt dắt tôi tung tẩy đi khắp vườn sao? Vẫn chưa chịu đứng lên à?” Còn chưa dứt lời, y đã lôi ả ra khỏi giường.
Tuy khắp người Hà Diễm đã dày đặc những
vết bầm tím nhưng khuôn mặt thì vẫn sạch sẽ, Đoàn kỳ Phàn cố ý chừa cho ả còn tiện ra đường gặp người khác. Nhưng khi Hà Diễm vừa đứng dậy thì
chân đã nhũn ra và khuỵu xuống, y đành phải đỡ lưng ả. Sau khi chịu đủ
sự giày vò, một Hà Diễm vốn cao ngạo, vênh váo cũng phải xuống nước làm
xác chết di động. Ả đang cầu mong một vị cứu tinh từ trên trời rơi xuống cứu giúp. Đúng lúc đó, bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa. Tính cảnh giác
của vệ sĩ luôn nhạy bén hơn người bình thường, có lẽ chúng linh cảm thấy điều khác thường đang xảy ra trong phòng. “Hà tiểu thư… Cô có cần chúng tôi giúp không?”
Quả nhiên là vệ sĩ của Vạn Tam Tư. Đoàn Kỳ Phát đánh mắt ra hiệu, Hà Diễm gắng nhịn đau, run rẩy nói: “Cứu với…” Ả đã
vi phạm quy tắc trò chơi, quyết tâm lội ngược dòng.
Hai tên vệ sĩ lập tức xông vào phòng. Đoàn Kỳ Phàn giữ chặt con tin trong tay, hối
hận vì đã trót tin lời một con điếm. Nhưng kỳ tích đã xuất hiện, tên vệ
sĩ đi trước đột ngột gục ngã, kẻ tấn công chính là đồng đội đứng phía
sau gã. “Mau giải quyết cô ta rồi trốn vào sau cửa. Chút nữa tôi sẽ hô
hào lên, cậu hãy nhanh chóng lẻn ra ngoài vườn nhân lúc hỗn loạn.” Tên
vệ sĩ này đến để cứu y?
“Anh là ai?” Đoàn Kỳ Phàn không dám buông lỏng cảnh giác. Y thấy Hà Diễm đang cắn bàn tay bịt trên mồm ả của y,
liền bực mình đập báng súng vào ngay giữa sống mũi của ả.
“Đừng
quan tâm tôi là ai. Có người bảo tôi đến tiếp ứng giúp cậu trốn ra khỏi
biệt viện ngay khi đại sự thành công. Nếu tôi có ý hại cậu thì khẩu súng vẫn chưa mở khoá an toàn mà cậu đang cầm trong tay chỉ e chẳng giết nổi một con gà, chưa nói đến khả năng bảo vệ chính mình?” Tên vệ sĩ chỉ vào khẩu súng của Đoàn Kỳ Phàn, quả nhiên y thấy khoá an toàn phía sau vẫn
chưa được mở.
“Thì ra anh chính là người đeo kính đen hôm nọ.” Đoàn Kỳ Phàn không biết kẻ đó là ai, chỉ nhớ đôi kính đen của hắn.
Tên vệ sĩ gật đầu, dùng báng súng đánh Hà Diễm ngất xỉu rồi nói: “Cậu mau
cầm lấy súng và trốn sau cánh cửa. Không cần lo mọi chuyện ở đây. Tối
hôm nay cứ ngồi đợi ở nhà trọ trên đường Thuý Vi, sẽ có người sẽ đến tìm cậu. Nhanh lên!”
Dặn dò xong xuôi, tên vệ sĩ ném cho Đoàn Kỳ
Phàn một đồng xu. Y nghe lời hắn trốn vào sau cửa. Đã đến nước này, y
đành tin hắn và y cùng hội cùng thuyền.
Ngay sau đó, tên vệ sĩ mở toang cửa sổ, bồi thêm cho hai kẻ đang nằm ngất trên sàn mỗi người một
phát đạn. Đám “chó cảnh” đang ầm ầm lao lên tầng, thấy Vạn Tam Tư đã
chết, cả căn phòng sôi sục như nước sủi trên bếp. Cả bọn đổ dồn ánh mắt
về phía cửa sổ mà hung thủ vừa đào tẩu nên chẳng ai để ý kẻ ra người vào trong phòng, cũng nhờ thế mà Đoàn Kỳ Phàn có thể an toàn thoát hiểm,
chạy trốn khỏi biệt viện của Hà Diễm. Thời khắc này, y không nghĩ gì
nữa, chỉ mong được tắm một cái để gột sạch tấm thân bị chà đạp, sau đó
đánh một giấc thật sâu trên chiếc giường êm ái. Từ nay trở đi, sẽ không
có kẻ nào dám đối xử với y như với một con chó nữa, bởi chó cùng rứt
giậu, đánh quá nó sẽ quay đầu lại cắn chủ.
Tờ mờ sáng,
Đoàn Kỳ Phàn đã gặp được người y đang đợi. Một tháng trước, người đàn
ông đó đã hứa sẽ trao cho y sự giàu sang mà y mơ ước bấy lâu. Cháo đã
múc cho người ta rồi, giờ đến lúc y phải lấy tiền.
“Thù lao của
tôi đâu?” Vừa gặp hắn, y đã nhắc chuyện tiền công. Đây là thứ hai y phải dùng tính mạng của mình để đánh đổi lấy chút tiền.
Gã đàn ông
đeo kính đen khẽ nhếch môi, thong thả miết ngón tay lên mặt bàn đầy bụi
rồi chậm rãi ngồi xuống, nói: “Khá sạch sẽ đấy, chỉ có điều hơi nhiều
bụi một chút. Để cậu tá túc một đêm ở nơi thế này kể cũng hơi thiệt
thòi.”
“Chớ vòng vo nữa. Anh đừng hòng ăn quỵt.”
“Người cậu đã giết rồi, nhưng việc chưa xong đâu.” Hắn từ tốn nói.
“Chẳng lẽ anh định nộp tôi cho cảnh sát?” Đoàn Kỳ Phàn ngạc nhiên hỏi.
“Tôi không phải kẻ qua cầu rút ván. Chỉ có điều, tôi muốn nhắc nhở cậu,
thuộc hạ của Vạn Tam Tư đang lùng sục tìm cậu khắp thành. Cậu chạy thoát chỉ là chuyện nhỏ nhưng còn người nhà của cậu thì sao? Theo tôi biết,
cậu còn một cô em họ và một bà thím. Họ sẽ ra sao đây?”
Hắn đã
điểm đúng tử huyệt của Đoàn Kỳ Phàn, khiến y á khẩu. Y quên béng mất
mình vẫn còn gia đình, có lẽ giờ này những kẻ báo thù đã tìm tới tận nhà y.
“Cậu cứ yên tâm, tôi sẽ sắp xếp ổn thoả cho thím và em họ của cậu. Thuộc hạ của Vạn Tam Tư có hung hãn cỡ nào thì cũng không có bản
lĩnh một tay che cả bầu trời. Chỉ có điều, cậu phải làm một chuyện. Đó
là lập tức rời khỏi Vũ Hán và tới Tứ Xuyên.”
Cuối cùng, hắn cũng
nói rõ mục đích của chuyến viếng thăm này. Giãy giụa mãi, rốt cuộc tính
mạng của y vẫn bị người khác nắm trong lòng bàn tay. Đoàn Kỳ Phàn phẫn
nộ tự tát mạnh vào mặt mình rồi uất ức chửi: “Mẹ kiếp! Mình đúng là đồ
con lợn. Sao có thể tin lời hạng người này chứ? Vì muốn tiếp cận Vạn Tam Tư, ngay cả chó, mẹ kiếp, tao cũng làm rồi. Náo loạn một hồi, cuối cùng lại bị mày lợi dụng.”
“Không tốt sao?” Gã đàn ông điềm nhiên nói. “Cậu cần tiền nhưng tiền lại đòi mạng cậu. Rất công bằng mà.”
“Thế tiền thù lao của tôi thì sao?” Y không cam tâm, nghĩ đến cảnh khốn đốn vì đòi tiền công ở bến tàu, y lại càng tức giận.
“Cậu có biết thuốc phiện không? Tứ Xuyên chính là thánh địa trồng thuốc
phiện. Bọn ô hợp bản địa chỉ dựa vào nguồn lợi khủng khiếp kiếm được từ
thuốc phiện để tự phát thành lập quân đội, xưng bá một vùng. Tôi muốn
biến cậu thành người của mình nên mới cử cậu đến đó. Nếu cậu không muốn
công thành danh toại, rạng rỡ oai phong trở về Vũ Hán thì ngay bây giờ
tôi sẽ trả tiền thù lao cho cậu. Từ giờ trở đi chúng ta đường ai nấy đi, coi như không quen biết.”
Dứt lời, hắn ném một gói tiền về phía y rồi đứng dậy định bỏ đi. Dù sao hai người họ vốn chẳng thể coi là quen biết nhau.
“Đợi đã.” Đoàn Kỳ Phàn do dự hồi lâu mới hỏi: “Vì sao anh lại chọn tôi?”
Trước đây, y đã từng hỏi hắn câu này. Thực ra câu hỏi đó hoàn toàn thừa thãi, cần gì phải quan tâm vì sao ai đó lại chọn mình, bởi mỗi người đều có
giá trị riêng. Có lẽ ở y tồn tại điểm gì đó đáng để người khác chú ý
đến.
“Muốn tôi bán mạng làm việc cho anh thì anh phải nói cho tôi rõ anh là ai.” Đoàn Kỳ Phàn quyết định thoả hiệp. Gã đàn ông dường như
đã lường trước y sẽ hỏi như vậy nên lập tức trả lời thẳng thắn: “Thiên
Thiềm. Mọi người đều gọi tôi như vậy. Đợi khi cậu trở về Vũ Hán, tôi sẽ
cho cậu biết rốt cuộc tôi có khả năng làm được những gì.”
Sau đó, hắn lại trầm giọng cảnh cáo: “Nhưng có một chuyện cậu phải nhớ lấy.
Những kẻ phản bội tôi thông thường chẳng có kết cục tốt đẹp đâu. Tốt
nhất cậu đừng bắt chước họ.”
“Tôi chỉ trọng nghĩa khí với huynh đệ, còn với những người khác, tôi không dám đảm bảo.” Đoàn Kỳ Phàn cũng đáp rất gọn ghẽ.
Thiên Thiềm cười lạnh một cái rồi lấy một đồng Đại dương trong túi ra, dùng
ngón trỏ búng nhẹ vào nó, bát trà đặt trên bàn lập tức bị thủng một lỗ
lớn, nước chảy ra lênh láng, làm ướt cả bọc tiền Đại Dương đang để cạnh
đó.
“Đáng tiếc, đôi cánh của cậu vẫn chưa cứng được như bát trà này.”
Thế đấy, Đoàn Kỳ Phàn tuyệt đối không có tư cách để mặc cả với hắn.