Dải Vũ Xương, Lỗ Hạng đất rộng người thưa, ấy là vùng ngoại ô hẻo lánh nhất.
Từ đây phải mất một ngày đường mới đến được thành phố Vũ Xương náo nhiệt,
bởi vậy các điền chủ lũ lượt bán đất bán ruộng để chuyển về thành phố.
Một số công xưởng lớn hay tin liền nhân cơ hội ép giá đất rồi san bằng
hơn mấy chục mẫu ruộng, nhanh tay xây dựng nhà xưởng. Dõi mắt ra xa, giờ chỉ thấy từng dãy nhà ngói nối tiếp nhau tạo thành vòng tròn, trông
chẳng khác gì phố nằm trong phố.
Gần đó còn có một khu nghĩa địa. Đối với dân làm ăn buôn bán thì sự tồn tại của nó là điều vô cùng không may mắn. Vậy mà người ta vẫn giữ nó lại, bởi người chết là kẻ giữ bí
mật trung thành nhất, hơn nữa người chết còn là công cụ đắc lực nhất để
doạ người sống. Vì bí mật này nên nó nghiễm nhiên đoạn tuyệt với mọi sự
dòm ngó của đủ loại khách lạ, giống như tấm biển trinh tiết sừng sững
treo trước cửa nhà vậy. Nó nhắc nhở những kẻ đứng sau tấm biển không
được phép vượt qua Lôi Trì[1] nửa bước, nếu không chắc chắn sẽ phải bỏ
mạng. Có lẽ vì vậy nên chẳng ai ngờ doanh trại huấn luyện sĩ quan tình
báo của một tổ chức bí mật lại nằm ở miền sơn cước cằn cỗi hoang vu này.
Để khắc phục những chế độ chưa hoàn thiện trong tổ chức gián điệp từ trước tới nay và tránh hậu quả phải gánh chịu do năng lực tổng thể của các
học viên tình báo được tuyển sinh theo hình thức chuyển nguyện vọng quá
yếu kém, lãnh đạo cấp cao của Học viện Tình báo quyết định lấy lý do nhà trường chiêu sinh miễn phí để âm thầm tuyển chọn năm mươi học sinh nam
nữ khắp các tỉnh thành trên cả nước, hòng huấn luyện họ trở thành những
học viên ưu tú của khoá đầu tiên. Tổng chỉ huy phụ trách việc huấn luyện là một sĩ quan tuy tuổi đời còn trẻ nhưng tuổi nghề lại cứng nhất và
xuất thân từ lớp huấn luyện chính quy trong nhiều năm. Từ trước đến nay, hắn nổi tiếng là kẻ nham hiểm và quyết đoán nên nội quy và phương thức
huấn luyện do hắn đích thân đề ra vô cùng hà khắc. Giờ đây, năm mươi
thiếu nữ đang đứng trước mặt hắn chính là những nữ học viên “may mắn”
được tuyển chọn. Họ đều là những con cừu bị dỗ ngon dỗ ngọt vào tròng.
Ban đầu, các cô đều chọn cách kháng cự lại vị chỉ huy, nhưng chẳng được
mấy chốc thì tất cả đều ngoan ngoãn khuất phục dưới sự uy hiếp của súng
lục và roi mây.
Qua một đêm đấu tranh, các cô gái đã kiệt sức.
Giữa thao trường lồng lộng gió thu, các cô như những con chim gãy cánh,
không còn sức lực lái gió trốn thoát. Vườn trường trong mơ thoắt biến
thành doanh trại âm u, những thanh niên với bầu nhiệt huyết chính nghĩa
bỗng trở thành những binh sĩ lưng đeo súng trường với khuôn mặt vô cảm.
Các cô co cụm lại với nhau, im lìm như ve sầu ngày đông, không còn cơ
hội trả đòn. Mấy cô gái đứng hàng đầu tiên còn chưa kịp bước ra khỏi cơn ác mộng đáng sợ tối qua, giọng khản đặc khóc không thành lời, chỉ nghẹn ngào nấc lên những tiếng yếu ớt bằng chút sức lực cuối cùng. Một vài cô lúc mới đến báo danh vẫn ra vẻ đại tiểu thư, giờ cũng vứt bỏ thiệt hơn, đẳng cấp, run rẩy lén thò tay ra khỏi ống tay áo, nắm chặt tay những
bạn học xung quanh. Không biết từ đâu có mấy con quạ đen liệng ngang
qua, vội vã bay lướt trên đỉnh đầu. Từng tràng dài những tiếng “quạ…
quạ…” giống như tiếng khóc than ai oán thường nghe thấy lúc tinh mơ
khiến người ta rùng mình ớn lạnh.
Cuối cùng, tay sĩ quan huấn
luyện đứng đối diện các cô gái cũng im lặng, ánh mắt lạnh lùng bao quát
xung quanh. Đôi đồng tử phản chiếu tia nhìn lạnh băng không chút thương
xót của loài dã thú vô tình khiến người ta không thể chịu đựng nổi.
Trong nhóm nữ sinh có một cô gái chừng mười tám, mười chín tuổi, thần
thái khác hẳn những người còn lại, nét mặt cô cứng đờ nhưng không phải
vì sợ, mà ngược lại, cô là người bình tĩnh nhất, đầu ngẩng cao điềm
nhiên như không.
Nửa tiếng sau, viên chỉ huy vẫn chưa mở miệng.
Không những vậy, hắn còn hạ lệnh mang đồ pha trà đến, đặt lên bàn để
tiện thưởng trà. Dường như hắn không hề ý thức rằng có người đang căng
thẳng chờ đợi phán quyết cuối cùng của số mệnh. Hương trà Long Tỉnh nồng đượm vương vấn khắp không gian, thực không hợp thời hợp cảnh chút nào.
Các cô gái ngửi thấy mùi trà, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt. Một lúc lâu
sau, viên chỉ huy vẫn không nói không rằng, tiếp tục uống thêm một ly
trà nữa. Các cô gái trên thao trường run lập cập đếm từng giây trôi qua. Đột nhiên có một bóng người vụt chạy đến trước bàn của viên chỉ huy,
cướp ly trà trong tay hắn và dùng hết sức ném mạnh xuống đất. Tiếng chén sứ rơi vỡ tan tành đã phá vỡ một góc im lìm, đồng thời cũng xé vụn đoạn hồi ức nào đó thành từng mảnh nhỏ.
Các cô gái chứng kiến cảnh
ấy, vô thức kêu thầm đầy kinh ngạc: “Cậu ấy chết mất thôi!” Vậy mà tiếng khởi động súng ống bốn phía vẫn chưa vang lên, vì ánh mắt các binh sĩ
đều nhất tề hướng về phía viên chỉ huy, nhưng hắn vẫn không hạ lệnh.
Viên chỉ huy im lặng trong giây lát rồi thong thả rời khỏi chỗ ngồi, bước
đến gần cô gái đang đứng chắn trước bàn, nhẹ nhàng vỗ vào vai cô. Mặt
hắn bình thản như mặt hồ yên ả sóng, không hề nổi giận, thậm chí còn
không buồn liếc nhìn cô gái to gan ngông cuồng kia lấy một cái. Dáng vẻ
lơ đễnh hàm chứa ẩn ý khó diễn tả thành lời.
“Hôm qua, huấn luyện viên Quảng đã nói rất cặn kẽ rồi, tôi không muốn nhắc lại nữa. Bắt đầu
từ bây giờ, các cô sẽ trở thành những gián điệp được bồi dưỡng chuyên
nghiệp khoá đầu tiên. Sau này, các cô phải hết mình vì Tổ quốc, đó chính là nhiệm vụ suốt đời. Nếu ai không tuân thủ nội quy và có ý định chạy
trốn thì sự trừng phạt dành cho các cô ngày hôm qua chính là một ví dụ
xương máu.” Ngừng lại một lát, hắn chỉ vào nữ học viên đang đứng sau
lưng, nói tiếp: “Trừ cô này ra, thời gian huấn luyện ngày hôm nay của
mọi người đều kéo dài hơn thường lệ. Nếu hôm nay đối diện với các cô là
kẻ địch thì các cô sẽ phải trả giá thê thảm bởi chính sự yếu đuối của
mình. Là một nhân viên tình báo, đầu tiên, các cô cần chuẩn bị lòng dũng cảm hơn người gấp trăm lần, thậm chí ngàn lần. Nhưng giờ đây, biết rõ
tôi đang cố tình kéo dài thời gian mà các cô không hề có ý thức đối phó
lại một chút nào, thậm chí không ai dám cất lời hỏi. Cho nên sự trừng
phạt này là để các cô ghi nhớ rằng, bất luận phải đối diện với nhiệm vụ
khó khăn đến mức nào, vào lúc nào, ở nơi nào, các cô đều phải dốc sức
chiến đấu đến cùng. Trong bài học đầu tiên, huấn luyện viên Quảng đã dạy những kiến thức cơ bản nhất về đánh cắp tín hiệu. Tôi không muốn thấy
học viên nào không vượt qua môn này. Ngoài ra, phía bên kia lưới thép là trại tập trung của học viên nam, nghiêm cấm bất cứ học viên nữ nào bước chân sang đó! Tốt nhất đừng để tôi biết có người phạm luật. Ngay cả
cô…” Cuối cùng hắn cũng nhớ đến thiếu nữ vừa mạo phạm mình. “Tuy cô khá
can đảm nhưng khi nãy đã vi phạm nội quy nghiêm trọng nhất của tổ chức.
Đó là phục tùng! Các cô bắt buộc phải phục tùng tuyệt đối mệnh lệnh của
cấp trên. Đây là nguyên tắc bất di bất dịch của tất cả các gián điệp.”
Hắn xua tay, mấy tên lính lập tức lùa các cô gái vào gian nhà ngói gần đó
chẳng khác gì người ta lùa vịt. Chỉ duy nhất thiếu nữ vừa mạo phạm hắn
khi nãy là ngoại lệ, vì hắn còn có lời muốn nói riêng với cô. “Đứng đây
đến hai giờ chiều, cô mới được tiếp tục tham gia huấn luyện cùng mọi
người. Nếu không thể vượt qua khảo nghiệm này thì cô sẽ không bao giờ
còn cơ hội đứng ở đây.”
Ý hắn rất rõ ràng, nếu cô không vượt qua
thì chỉ còn đường chết, nhưng thiếu nữ nghe xong lại đột nhiên muốn bật
cười, lẽ ra cô nên oà khóc mới phải chứ. Huấn luyện viên đã bỏ đi, cô
hoàn toàn không biết hắn đi từ lúc nào.
Giờ phút này, cô chỉ biết một điều duy nhất: Chờ chết!
Giờ ăn trưa, có học viên nữ lén mang nước cho cô gái bị phạt nhưng lại bị
cảnh vệ tuần tra gần đó bắt gặp và đuổi thẳng cổ, thế là họ đành đứng
đằng xa dõi nhìn. Mọi người đều không hiểu vì sao một cô gái yếu đuối
lại có thể can đảm đến vậy, càng không thể hiểu nổi vì sao viên chỉ huy
hà khắc là thế mà lại dễ dàng bỏ qua cho sự xấc xược của cô. Chỉ có Tăng Cửu Nhã luôn nhạy cảm và tinh tế hơn người là lờ mờ nhận thấy, dường
như viên chỉ huy quen biết cô gái này, bởi khoảnh khắc cô đập vỡ chiếc
chén, ánh mắt của viên chỉ huy như thể đồng tình với hành động đó.
Nhưng trên đời này làm gì có sự thù hận và nỗi căm hờn nào vô duyên vô cớ,
oan có đầu nợ có chủ, mọi chuyện đều có nhân có quả. Hoặc giả cùng với
sự trôi chảy của thời gian, chẳng ai ngờ lại gặp phải biến cố ngày hôm
nay. Thời khắc đầu tiên mãi mãi là thời khắc đáng nhớ và để lại nhiều dư vị nhất.
[1] Lôi Trì nay là địa phận phía nam huyện Vọng Giang,
tỉnh An Huy. Thời Đông Tấn, đó là phòng tuyến cuối cùng của nhà Tấn, nếu vượt qua Lôi Trì thì thành Lịch Dương sẽ thất thủ. Bởi vậy, Lôi Trì còn dùng để ám chỉ phạm vi hoặc giới hạn cuối cùng.