Vì sao gọi Minh Sanh như vậy, không phải là cố ý để cho mình nổi bật hay
đặc biệt gì, thích thì gọi thôi.“Trước kia người khác thường nói rằng
rất nhiều chuyện đều không cần lý do, tình yêu cũng vậy. Em từng đã
không tin nhưng hiện tại em chợt nhận ra mình đã tin mất rồi, anh có tin hay không?” Mộc Nhã nhìn gương mặt sắc nét gần gũi của anh, tim đập
phập phồng.
“Vì gọi như vậy, hình như khiến Rany nhớ kỹ về em? Thật tốt, không phải sao?” Mộc Nhã chăm chú nhìn vào Minh Sanh, tiếp tục nói.
Minh Sanh không bởi vì bị Mộc Nhã nhìn mà né tránh hay đỏ mặt, ngược lại anh rất hưởng thụ cái ánh nhìn chăm chú này. Tuy nhiên, trong lúc hưởng
thụ, anh cũng để ý tới ánh nhìn của cô khác với của những người mê điện
ảnh. Trong đôi mắt của những người mê điện ảnh thì chỉ đơn thuần là sự
sùng bái, nhiệt tình và kích động, mọi trạng thái ấy không xuất hiện
trong đôi mắt của cô, đôi mắt của cô rất chân thành, vô cùng trong suốt
và… có một vài sự khác lạ? Chỉ bởi những điều này, Minh Sanh biết anh sẽ không thể quên được cô.
“Quả thật.” Đáp án của Minh Sanh rất ngắn gọn.
Mộc Nhã nghe vậy ngẩn ra một lúc, cười cười, nói:“Mạo muội hỏi một câu,
Rany, người vợ lý tưởng trong tương lai của anh là người như thế nào?”
Minh Sanh đã bước sang tuổi ba mươi, sức hút chín chắn toả ra bốn phía,
hơn nữa lại thêm sự nghiệp thành công, Mộc Nhã dám khẳng định người
thích anh không chỉ một mình cô. Cô từ trước đến nay sẽ không che dấu
tâm tư bản thân, nhất là khi đối mặt với một con người rất khó động tâm, hơn nữa, chắc chắn rằng đôi mắt tinh tế của Minh Sanh sẽ nhìn ra tâm tư của cô, nếu như thế thì chơi trò mập mờ lại có ích gì?
“Ta ngay
cả bạn gái đều không có, nói gì đến người vợ tương lai?” Nói đến bạn
gái, Minh Sanh không tránh khỏi việc nghĩ đến người từng khắc sâu vào
tâm của anh – Kim Thi Du.
Mộc Nhã bỗng chân thành tha thiết nhìn
về phía Minh Sanh, nói:“Có lẽ Rany khả năng cảm thấy lời em sắp nói bây
giờ rất buồn cười, thậm chí còn đáng xấu hổ, nhưng em vẫn muốn nói. Em
yêu anh từ cái nhìn đầu tiên, tiếp nữa, em sẽ cố gắng vì mục tiêu trở
thành người bạn đời và được đến sự tán thành của anh, em nhất định sẽ cố gắng, về sau xin chỉ bảo nhiều hơn.”
Minh Sanh kinh hãi, sững sờ trong lòng. Cuộc đời này lần đầu tiên bị người ta thổ lộ lại là tình
hình như vậy, thật sự là khó có thể quên a! Không thể không nói rằng hôm nay là một ngày thực đặc biệt.
“Mộc Nhã, hôm nay không phải ngày cá tháng tư, vui đùa này có chút quá.” Lôi Gia Hãn đứng một bên cũng
rất kinh ngạc, cậu hoàn toàn không dự đoán được Mộc Nhã vậy mà lại lớn
mật như vậy, lúc này cậu bỗng hiểu ra tất cả mọi chuyện, hoá ra tất cả,
tất cả đều là vì Minh Sanh. ( chuyện kịch bản, vv)
Mộc Nhã vẫn nghiêm túc nhìn Minh Sanh, nói:“Em thực sự thật lòng, Rany.”
“Anh tin tưởng.” Đôi mắt của một người sẽ không nói dối, Minh Sanh biết rất rõ điều đó.
“Thật có lỗi, tôi và Mộc Nhã đi trước một bước.” Lôi Gia Hãn nhìn quanh bốn
phía, may mắn không có phóng viên, không thì việc này truyền ra sẽ nhấc
lên những đợt sóng lớn, cậu không có lập trường can thiệp cuộc sống tình cảm của Mộc Nhã, nhưng nơi này không phải chỗ tốt để nói mấy việc này
a.
Lôi Gia Hãn đưa Mộc Nhã về khách sạn, quyết định nói chuyện với cô.
“Gia Hãn, em đang chuẩn bị bổng đánh uyên ương* sao?” Mộc Nhã nói đùa.
Bổng đánh uyên ương: chia lìa đôi lứa đang yêu nhau