Nhóm Nhân Vật Của Tôi Đều Là Long Ngạo Thiên

Chương 22: 22 Chương 23



Chương thứ hai mươi ba
...
Trang Khê ngủ một giấc đến khi tự nhiên tỉnh, còn chưa kịp đi mua một chiếc bánh kem nhỏ thì đã nghênh tiếp một người mà cậu không ngờ đến.
Buổi sáng thứ bảy này là một ngày xuân nắng đẹp hiếm hoi, sương mù trong không khí bị ánh mặt trời xua tan.

Dưới ánh nắng rực rỡ, làn da của người đến càng thêm trắng sáng và hoàn hảo.
Năm tháng dường như đã bỏ qua bà ấy, làn da của bà không có chút dấu vết nào.
Bà ấy vẫn xinh đẹp như thế, thậm chí còn đẹp hơn ngày trước nữa, giống như một đóa hoa phù dung được nuông chiều hết mực.

Giống như trong những bài văn Trang Khê từng viết khi còn bé.

Mẹ của em là người mẹ đẹp nhất trên thế giới này, bà ấy như một vị tiên hoa.
Thật ra, tuổi của bà ấy cũng không lớn.

Năm sinh ra Trang Khê, bà cũng chỉ mới có 19 tuổi.

Bà ấy không còn mặc những bộ quần áo có màu sắc tươi sáng mà mình thích khi còn trẻ, từ trên xuống dưới là những màu vàng nhạt và trắng sáng nhu hòa.

Quần áo thoạt nhìn có vẻ đơn giản nhưng lại có kiểu dáng tinh xảo làm nổi bật dáng người hoàn mỹ của bà, chất liệu vải mềm mại tỏa sáng rực rỡ dưới ánh ánh nắng.
Trang Khê mím môi nhìn những tia sáng mặt trời nhảy múa trên quần áo của người phụ nữ.
"Không ngờ bây giờ mẹ còn không mở cánh cửa này được nữa đấy." Thích Tuyết Nam, mẹ của Trang Khê, rút ngón tay từ ổ khóa thông minh ra.

Quét võng mạc, ấn vân tay, nhấn mật mã, không một cách nào thành công.
Trang Khê vẫn mím môi, âm thanh lạnh lùng của máy móc phát ra từ quang não: "Đã đổi rồi."
Nghe thấy âm thanh không có cảm xúc gì, Thích Tuyết Nam hơi khó chịu.
"Lâu rồi mẹ không gặp con, gần đây con khỏe không?" Thích Tuyết Nam đưa tay muốn sờ đầu của Trang Khê, Trang Khê bước một bước sang bên cạnh, tay bà rơi vào khoảng không.
Không khí hơi chùng xuống.
Trang Khê ra dấu tay: "425 ngày."
Trong giây lát, Thích Tuyết Nam không phản ứng kịp: "Gì cơ?"
"Rất lâu ấy đã là 425 ngày rồi."
Thích Tuyết Nam lúng túng vén một sợi tóc ra sau tai.
425 ngày không gặp, bà ấy lại đi hỏi gần đây con ổn không.

425 ngày sao có thể là "gần đây" chứ?
Ra dấu các loại mệt quá rồi, giọng nói của quang não cũng quá lạnh lẽo.

Trang Khê chỉ nghĩ thầm trong lòng như thế, không nói ra.
Cậu mở to đôi mắt trong veo tĩnh lặng nhìn Thích Tuyết Nam, những nghi ngờ hiện rõ trong mắt cậu.
"Khê Khê, hôm nay là cuối tuần, con không có việc gì làm đúng không?"
Thích Tuyết Nam nhìn cậu, không biết nghĩ đến chuyện gì mà vành mắt hơi đỏ.
Trang Khê mím môi, nắm chặt tay.
"Mẹ đưa con đi mua sắm nha? Con cần cái gì, mẹ sẽ mua tặng con." Thích Tuyết Nam nói: "Khó có dịp con rảnh, mình cùng đi được không? Chỉ hai mẹ con mình thôi."
Trang Khê không tỏ thái độ gì, nhưng Thích Tuyết Nam biết lòng cậu đã dịu xuống.

Trước giờ cậu vẫn luôn như thế, hiểu chuyện nghe lời.

Đừng nói là những yêu cầu của bà, cho dù bà không yêu cầu thì Trang Khê vẫn sẽ chủ động làm gì đó cho bà.

Đứa con này chưa bao giờ khiến bà khó chịu hay đau lòng.
Ở một tòa nhà cao chọc trời trong trung tâm thành phố, mọi người từ các tầng lớp khác nhau đều thích đến đây để tiêu tiền.
Kiểu bố trí các khu vực mua sắm của nơi đây là kiểu phổ biến nhất.


Dưới tầng 20 là những thương hiệu giá rẻ hoặc thương hiệu bình dân, từ tầng 20 đến tầng 25 là những thương hiệu cao cấp, từ tầng 25 trở lên là những thương hiệu cao cấp hàng đầu.

Tầng cao nhất là tầng dành riêng cho khách hàng đặc biệt đến đặt hàng theo yêu cầu.
Lúc này, Trang Khê bị Thích Tuyết Nam kéo vào tầng 20, cậu ngượng ngùng đứng trước một cửa hàng, bị nhân viên bán hàng chào đón kéo vào.
"Bà Lăng, bà đến rồi."
Hình như mấy chị gái xinh đẹp này rất thân quen với Thích Tuyết Nam, bà bị các cô vây quanh.

Trang Khê nhìn bà cười vui vẻ lại thỏa mãn, trên mặt đều là sự hưởng thụ.
Giờ đây, mẹ của cậu đã có được cuộc sống mà bà khao khát nhất.
Thích Tuyết Nam trò chuyện với mấy người đó một lúc, cả thể xác và tâm trí đều được ca tụng đến vô cùng dễ chịu.

Bà mang tâm trạng sảng khoái ấy đi đến trước mặt Trang Khê: "Khê Khê, con đừng căng thẳng.

Đến những nơi thế này nhiều một chút là sẽ cảm thấy thật ra mọi chuyện chẳng là gì."
"Con chỉ cần đến xem nhiều chút là ổn, coi như tiếp xúc nhiều hơn với thế giới này."
Trang Khê gật gật đầu, tìm một cái ghế ở khu nghỉ ngơi rồi ngồi xuống.
"Con đừng ngồi, hôm nay chúng ta đến đây để mua quần áo cho con mà." Thích Tuyết Nam ra vẻ muốn kéo cậu.
Trang Khê lập tức lắc đầu, sao cậu có thể mặc những bộ quần áo này được chứ.

Cho dù cậu không biết nhưng cũng hiểu, giá cả quần áo ở đây không hề rẻ.
Thích Tuyết Nam cười bất lực, một mình đi xem quần áo.

Vừa xem vừa cầm từng bộ quần áo lên, những trang phục ấy nhìn có vẻ như là dành cho người ở tầm tuổi Trang Khê vậy.
Là mua cho cậu, hay là mua cho Lăng Ngạn Hoa?
Chưa đến vài phút sau, Thích Tuyết Nam đã cầm mấy bộ quần áo quay lại: "Con thích cái nào?"
Trang Khê hơi ngơ ngác, lúc này mẹ của cậu đang ngồi bên cạnh cậu.

Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng nói chuyện với cậu, hệt như mẹ của các bạn khác mà cậu từng nhìn thấy.
"Khê Khê, đừng mặc mấy thứ quần áo lộn xộn đó nữa.

Con nhìn nè, mặc dù đều là áo len nhưng loại len cũng vô cùng khác biệt.

Tuy giá ở đây cao nhưng lại tốt hơn 100 lần so với bên ngoài, con sờ thử xem."
Trang Khê chỉ yên tĩnh ngồi ở đó, không hề động đậy.
Thích Tuyết Nam mỉm cười, cầm tay cậu chạm vào bộ quần áo mà bà chọn: "Nhưng len vẫn chưa đủ tốt, mẹ muốn chọn cho con len cashmere, cashmere tốt hơn len thường."
"Chọn quần áo phải chú ý đến kết cấu của nó.

Con nhìn chiếc áo này có 50% len và 50% cashmere, nó sẽ tốt hơn nhiều so với một chiếc áo len thường, tất nhiên là cũng đắt hơn rất nhiều.
Cảm giác tinh tế truyền tới ngón tay cậu.

Cảm giác ấy càng trở nên nóng bỏng hơn sau khi cậu nhìn thấy giá, cậu lập tức lắc đầu.
Quần áo của thương hiệu kiểu này thật sự là vô cùng tốt.

Thế nhưng giá của nó đối với cậu giống như cái giá trên trời vậy, những hơn 3 vạn.

Tất cả chi tiêu của cậu trong một năm trời còn không đến 3 vạn nữa kìa.
Thích Tuyết Nam xoa xoa đầu cậu: "Mẹ muốn mua cho con."
Không phải là lớn tiếng gào thét, không phải là lạnh lùng xem thường, cũng không phải là sự im lặng có thể phá vỡ.
Độ ấm trên đỉnh đầu, nụ cười trước mặt và sự dịu dàng lóe lên trong ánh mắt, tất cả đều khiến Trang Khê không thể nói nên lời từ chối.


Đây mới chính là thứ xa xỉ mà cậu hằng ao ước.
Đây là hơi ấm thuộc về mẹ mà khi còn bé, cậu muốn nhưng chẳng có được.
Trong ngày sinh nhật này, bà ấy đặc biệt dẫn cậu đi mua quần áo, rồi lại cẩn thận hướng dẫn cậu cách chọn quần áo giống như một người mẹ dịu dàng ấm áp.
Lòng Trang Khê mềm nhũn một cách khờ dại.

Đối với người phụ nữ đã sinh ra mình, người mẹ mà khi còn nhỏ mình luôn muốn thân cận này, Trang Khê thật sự rất dễ mềm lòng.
Trang Khê mím mím môi, bỏ qua 5 vạn, 3 vạn gì đó.

Kéo lấy một chiếc áo khoác ngắn bằng len rẻ nhất, từng tia sáng trong mắt trở thành lòng hiếu thảo với gia đình.
Ngay cả mẹ cũng trở nên tốt hơn, cũng thay đổi rồi.
Đôi mắt bình thản hơi cong lên.
Sau khi thay quần áo xong, Thích Tuyết Nam đứng trước mặt chỉnh lại cổ áo cho cậu: "Đã cao hơn mẹ rồi này."
Giống như đang được ôm trong vòng tay của mẹ vậy, những ngón tay Trang Khê vẫn luôn cọ vào ống tay áo.

Tuy cậu không nói gì, nhưng sự lạnh lùng cố ý tạo thành đang dần nhạt mất.
Dù bề ngoài cậu có lạnh lẽo cứng rắn đến thế nào đi chăng nữa thì khi đối diện với mẹ, trong lòng cậu vẫn còn lại chút gì đó mềm mại.

Chỉ cần mẹ trở về kéo lấy cậu một cái, Trang Khê sao có thể không quay lại.
Trang Khê theo Thích Tuyết Nam lên xe, Thích Tuyết Nam nói: "Hôm nay phải về nhà ăn cơm đó.

Ba năm trước con không nói gì mà tự chuyển đi, em trai con đã hờn dỗi cả một tháng trời.

Nó thật sự không muốn con chuyển đi."
Trang Khê nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhẹ nhàng sờ vào ống tay áo của mình, không tiếp lời.
"Hôm nay cùng ăn cơm đi, nhớ nói chuyện nhiều hơn với em nó nhé."
29 tuổi, Thích Tuyết Nam gả cho Lăng Thiêm, khi đó Lăng Ngạn Hoa đã học tiểu học rồi.

Cuối cùng bà cũng được chuyển vào sống trong căn biệt thự đó một cách quang minh chính đại, có thể bầu bạn với người mà nhiều năm không thể ở cạnh bên và đứa con khiến bà trong lòng chứa đựng hổ thẹn, mãi cho đến hiện tại.
Như bà đã nói, Lăng Ngạn Hoa ở nhà.

Không chỉ Lăng Ngạn Hoa mà cả Lăng Thiêm cũng thế.
"Khê Khê lên lầu tắm rửa xong rồi xuống dùng cơm trưa luôn nhé." Thích Tuyết Nam lại dặn Lăng Ngạn Hoa: "Đưa anh con lên lầu đi."
Lăng Ngạn Hoa cười cười: "Hôm nay anh ăn mặc không tệ."
Lăng Ngạn Hoa đưa Trang Khê đến phòng khách để rửa tay, nó nhìn chằm chằm cậu một lúc rồi cười cười rời đi.
Trang Khê thở phào nhẹ nhõm, nhìn bản thân mình trong gương.
Cậu bên trong tấm gương ấy, lần đầu tiên mặc những bộ quần áo mềm mại như thế này.

Nhìn cậu bây giờ chẳng hề giống với người mà đến bánh bao nhân bắp cải cũng không mua nổi, trên mặt có vài phần rạng rỡ và vui vẻ.
Quần áo đúng là tốt thật, nhưng thứ khiến cậu vui không phải là nó, cũng không ảnh hưởng tới chuyện cậu quý trọng bộ quần áo này.
Cậu treo quần áo lên trước rồi đi rửa tay, như thế sẽ tránh bị dính nước.

Rửa tay xong rồi lau khô, lúc cậu quay người muốn lấy quần áo thì phát hiện ra Lăng Ngạn Hoa đang cầm hai bộ quần áo khác đứng trước mặt cậu.
"Nếu anh đã cởi ra rồi thì đừng mặc nữa."
Lăng Ngạn Hoa cười, tiến về trước: "Mẹ mua quần áo mới cho anh, em cũng phải biểu hiện một chút mới được."
"Mấy ngày trước mẹ mua cho em nhiều quá rồi.

Hai bộ này em chỉ mới cắt mác thôi, vẫn chưa kịp mặc lần nào, anh xem có hợp không?"
Trang Khê dứt khoát lắc đầu, cậu chẳng thấy quần áo bên ngoài có gì hấp dẫn hết.


Mặc mấy bộ thế này đối với cậu còn chẳng thoải mái bằng mặc đồng phục.
Lăng Ngạn Hoa muốn dùng cách thương hại này để tặng quà sinh nhật cho cậu.

Mục đích của nó không cần nói cũng biết.
Nhưng Trang Khê không muốn thỏa mãn nó, từ tận đáy lòng cậu không hề muốn nhận.

Cậu đã có một bộ đặc biệt rồi, đủ thỏa mãn rồi.
Lăng Ngạn Hoa mặc kệ sự phản đối của Trang Khê, nhét quần áo vào tay cậu rồi đi xuống lầu.
Trang Khê khó hiểu ôm lấy quần áo.

Khi cậu định treo nó vào tủ thì tình cờ nhìn thấy nhãn hiệu.
Nghĩ đến những thứ mẹ vừa dạy mình.

Trang Khê không thể không nhìn vào chất liệu vải, 100% len Vicuna*.
(*một loại lạc đà không bướu ở Nam Mỹ)
"Khê Khê! Xuống ăn tối thôi!"
Nghe thấy tiếng gọi, Trang Khê lập tức bỏ quần áo vào tủ và chạy xuống cầu thang.
Đối với Trang Khê, đồ ăn trên bàn thật sự rất phong phú, vừa đặc biệt lại vừa bình thường.

Đặc biệt ở chỗ, những món này ngày thường cậu đều ăn không nổi, bình thường ở chỗ, mặc dù rất đắt nhưng những món này cũng chỉ là những món ăn ngày thường, không có gì đặc biệt.
Sau khi Trang Khê ngồi xuống, Thích Tuyết Nam và Lăng Thiêm đều trò chuyện cùng cậu với thái độ khác thường.

Lăng Ngạn Hoa thì vẫn giống như trước, vừa ăn cơm vừa xem quang não.
Thích Tuyết Nam: "Khê Khê, thầy Dương là giáo viên dạy Toán của con sao?"
Trang Khê gật đầu.
Thích Tuyết Nam: "Nghe nói ngày hôm đó thầy Dương đưa con về à?"
Trang Khê gật đầu, cầm đũa và một miếng cơm trắng.
Thích Tuyết Nam gắp cho cậu một đũa đồ ăn, lại nhìn chằm chằm vào mặt cậu, hỏi tiếp: "Buổi tối hôm đó thầy Dương nói gì với con thế? Hẳn là nói về chuyện học và trò chơi nhỉ.

Nghe nói trước khi rời đi hai người vẫn luôn bàn về trò chơi."
Trang Khê lại gật đầu, nhưng bàn về cái gì thì cậu không nói.
Trên mặt Thích Tuyết Nam lờ mờ hiện lên vẻ không hài lòng: "Nói về trò chơi thì có cái gì không kể ra được sao?"
Không khí trên bàn bắt đầu thay đổi, giống với tâm trạng trong lòng Trang Khê.
Thích Tuyết Nam cười cười, "Khê Khê, bình thường thầy Dương có quan tâm đến con không?"
Trang Khê vẫn chỉ có thể gật đầu.

Cậu buông đũa xuống, mở quang não ra gõ "len vicuna" vào.
Thích Tuyết Nam không hề bận tâm cậu đang làm gì, tiếp tục nói: "Con xem, em trai con cũng sắp lên lớp 12 rồi.

Sau khi nó đến trường mới, chuyện học hành cũng hơi khó khăn."
Len Vicuna, được coi là "Món quà của quốc vương" trong thời kỳ địa cầu cổ.

Danh hiệu này bắt nguồn từ một vị tổng thống của nước M, ông ta bị tố cáo tham ô trong hội nghị với cái cớ là do một chiếc áo khoác len Vicuna.

Tất nhiên không chỉ là một cái áo len Vicuna rồi, nhưng cũng đủ để chứng minh sự đắt tiền và xa xỉ của len Vicuna.
"Nhưng mà cái trò "Thị trấn màu xanh" nó chơi rất tốt, không phải là có một cuộc thi sao, em con nó..."
Cho dù bây giờ, len Vicuna không còn quá quý hiếm nữa, nhưng vì danh hiệu kia và cảm xúc rất tốt mà nó mang lại, giá cả của nó đã vượt xa mức người bình thường mua được rồi.
Trang Khê mở trang web chính thức của thương hiệu quần áo mà mẹ đã mua cho cậu ra, nhìn thấy một chiếc áo khoác len Vicuna có giá là 28 vạn, mà thứ cậu nâng niu trong vòng tay, khiến tâm trạng cậu vừa mềm lại vừa ấm áp chỉ có 2 vạn.

Tất cả của cậu cũng chẳng bằng một phần mười bốn của Lăng Ngạn Hoa.

Liệu tình yêu của mẹ dành cho cậu có bằng một phần mười bốn của Lăng Ngạn Hoa không?
Trang Khê nắm chặt đũa, nghe từng lời từng lời Thích Tuyết Nam nói, mũi cậu hơi cay cay.
Cậu cảm thấy bản thân mình rất nực cười.

Thứ cậu xem như bảo bối.

Cậu còn tưởng rằng...

"Sao hôm nay lại gọi con về?" Trang Khê gõ từng chữ một.
"Hả? Không phải là vì hôm nay là cuối tuần sao? Khó có dịp cả con và Ngạn Hoa đều rảnh." Thích Tuyết Nam nói: "Con không thích sống ở nhà cũng không sao, sau này cứ cuối tuần lại về đây, hai anh em các con phải tiếp xúc nhiều hơn."
Trang Khê cúi đầu nhìn quần áo của mình, tâm trạng có chút chua chát.

Cảm giác cay xè từ mũi cũng nhấn chìm cậu.
Cậu còn mong đợi gì nữa chứ?
Lăng Thiêm cũng tỏ thái độ, "Đúng vậy, cuối tuần nên quay về nhiều hơn.

Hai đứa cùng chơi, cả ngày nhốt mình trong nhà làm gì."
"Có thời gian thì đưa thầy Dương về nhà ăn cơm cùng, chúng ta phải cảm ơn thầy Dương thật tốt."
Thấy cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào quần áo của mình, Lăng Thiêm cười cười, "Bây giờ con đẹp thế nào, giống như một thiếu gia nhỏ vậy.

Về nhà nhiều chút, để mẹ dẫn con đi mua quần áo."
Trang Khê đột nhiên đứng dậy, mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào Thích Tuyết Nam.

Cậu hơi hé miệng, có quá nhiều cảm xúc mãnh liệt dâng lên trong lòng.

Cho dù lúc này cậu có thể nói chuyện thì cũng chẳng thể thốt ra thành lời.
Đây là mẹ của cậu.

Khi cậu sinh ra trên cõi đời này, lần đầu tiên mở miệng là gọi tên bà ấy.

Lúc còn nhỏ, mỗi ngày cậu đều chờ đợi bà ấy trở về nhà.

Khi cậu mới bắt đầu viết văn, tất cả đều viết về bà ấy.
Mẹ của tôi, là người mẹ đẹp nhất trên thế giới này, đôi mắt của mẹ như những vì sao nhỏ, mỗi lần nhìn về phía tôi đều như tặng cho tôi những món quà lấp lánh.
Cậu muốn học thật tốt, muốn kiếm thật nhiều thật nhiều tiền để mua những món quà đắt đỏ mà bà ấy thích nhất.
Thích Tuyết Nam bị cậu nhìn đến khó chịu, bà bất an nói: "Đúng vậy, không phải lo đắt đâu, mẹ sẽ mua thêm một bộ cho con."
Trang Khê thu tầm mắt lại, đẩy ghế và lặng lẽ bước ra ngoài mặc những lời kêu gọi của bà.

Bước chân của cậu còn dứt khoát hơn cả ba năm về trước, từng bước từng bước đi ra khỏi nơi này.
Thích Tuyết Nam vội vã đuổi theo, vừa muốn kéo tay của Trang Khê thì nghe thấy tiếng chuông cửa.

Ngoài cửa có vài người ăn mặc cầu kỳ.

Trang Khê chỉ liếc nhìn một cái rồi tiếp tục đi về trước.
"Các người tìm ai?"
Thích Tuyết Nam không thể để ý đến cả hai bên.

Lăng Thiêm nghe thấy tiếng chuông cửa thì đi ra để giải quyết sự khó khăn của bà.

Lăng Thiêm vừa nhìn đã biết người ngoài cửa không đơn giản.

Chiếc xe phía sau họ cũng viết rõ hai chữ đắt tiền, vì vậy, ông ta rất lễ phép với bọn họ.
"Chúng tôi đến tìm tiểu thiếu gia Trang Khê." Người đứng phía trước nhìn Trang Khê.
Mọi người trong nhà đều sững sờ, Trang Khê còn kinh ngạc hơn.

Cậu không nghĩ mình lại có quan hệ gì với người bước xuống từ những chiếc xe phiên bản giới hạn.
Cửa được mở ra.

Ông lão phía trước có tóc hoa râm, đôi mắt xanh thẳm và khuôn mặt hòa ái khéo léo cúi người một cách ưu nhã trước mặt Trang Khê.

Với một sức lực không thể từ chối, ông ấy cởi chiếc áo khoác trên người Trang Khê ra.
Chiếc áo khoác ấy chỉ ở trên tay ông ta một vài giây.

Ông không thèm nhìn mà ném thẳng nó vào thùng rác đặt trước cửa rồi mỉm cười hài lòng, như thể cái áo đó đã tìm được nơi mình thuộc về vậy.
Ông kết hợp sự khiêm tốn xã giao với khinh thường trào phúng một cách thần kỳ: "Hôm nay là ngày tiểu thiếu gia trưởng thành, sao có thể mặc loại quần áo không có thương hiệu chính thống này được chứ?"
Hết chương thứ hai mươi ba