Nhóc To Gan Đấy!

Chương 71



Chị Tuyết hôm nay rất dễ thương trong chiếc váy màu trắng như tuyết có điểm ren hoa hồng, tay ngắn, nó tôn lên làn da trắng như tuyết của chị, có đánh phấn không nhỉ? Tóc chị xoã dài, được thắt nơ ở đuôi tóc. Nói chung là một sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, Giang Phách mặt đang đỏ như trái cà chua kìa. Mà khoan đã, hồi nãy chị ấy nói…
- Hồi nãy chị nói “chúc mừng sinh nhật” á? – Tôi hỏi.
- Ừ. - Mẹ tôi nói. – Mai nói là hôm 25/5 chưa kịp tổ chức sinh nhật cho con, hôm nay làm bù.
- Đây, anh chị có quà cho nhóc đây! - Chị Vân tặng cho tôi một hộp quà bọc giấy xanh lam, thắt ruy-băng hồng.
- Chị với Tuấn cũng có quà đây! - Chị Trân đưa ra một hộp quà bọc giấy vàng, thắt ruy-băng màu xanh lam.
Chú Hoàng thì nói:
- Tôi không biết cậu Thiên thích gì nên lát nữa sẽ tặng cậu một bài hát như quà vậy. (danh ca đó)
- Tôi với cậu Phách tặng cậu cái này. - Chị Tuyết tặng cho tôi một bình hoa cắm đầy mai lụa.
Tôi không thể nói được nên lời. Tôi chưa từng có một buổi tiệc sinh nhật với bốn người hai năm nay. Tôi… tôi… Ủa mà…
- Mai đâu rồi nhỉ? – Tôi hỏi chị Tuyết.
- Kìa! - Chị Tuyết chỉ trên lầu.
- Chúc mừng sinh nhật!
Mai từ trên lầu bước xuống như tiên hạ phàm. Cô nàng không mặc váy dài kiểu tây hay váy ngắn, Mai đang khoác trên mình bộ võ phục của con dâu dòng họ Dương, bộ võ phục màu đen có viền trắng, tóc cô nàng cột cao lên bằng dải lụa màu vàng, hai tay bưng cái bánh sinh nhật cắm mười một cây nến đủ màu sắc, ánh sáng lung linh từ mười một cây nến làm cho Mai càng giống tiên nữ hơn. Một vẻ đẹp không thể diễn tả được. Mai đặt chiếc bánh sinh nhật giữa bàn, mỉm cười:
- Đây là quà của tôi với Tuyết đó.
Chị Tuyết lắc đầu:
- Tôi chỉ góp phần trình bày thôi, còn từ bột, kem, vật liệu đều là của Tiểu Mai hết.
Tôi nghe chữ có chữ không thôi, giờ tôi đang nhìn bông hoa xinh đẹp của mình. Mai biết, cô ấy e thẹn hỏi:
- Cậu bảo võ phục là hợp với tôi nhất nên tôi mặc bộ này, được không?
- Được, quá được đi chứ! – Tôi gật đầu như một cái máy.
- Thế hả?
Cả hai im lặng, cứ cúi đầu nhìn xuống đất, lâu lâu mới liếc mắt xem xung quanh ra sao.
- Thổi nến đi chứ! – Giang Phách ký đầu tôi rõ đau.
Tôi giật mình, rớt xuống đất rồi. Tôi bèn tiến đến bên ổ bánh, chuẩn bị thổi nến.
- Happy birthday to you! Happy birthday to you! - Mọi người cùng vỗ tay, cất cao bài hát.
- Ước gì năm sau tôi cũng có một buổi tiệc sinh nhật vui vẻ thế này. – Tôi rì rầm khấn nguyện rồi thổi tắt nến.
- Chúc mừng sinh nhật!
- ----***-----
Trời ạ! Hai ông bà “mây và núi” này, tặng gì mà tặng cho tôi một đống truyện thiếu nhi loại giấy mỏng nhất, keo như kẹo, keo hơn cả Mai (nhà hai người này giàu sụ). Còn chị Trân và tên Tuấn thì tặng cho tôi sách triết học toàn là loại tôi đã đọc đến quyển cao nhất rồi. Trong các món quà chỉ có bình hoa của chị Tuyết, bài song ca của mẹ tôi với chú Hoàng và ổ bánh của Mai là giá trị nhất.
- Thông cảm đi! Cặp “mây và núi” giàu nhưng hơi kẹo. – Mai cười trừ.
- Bạn cô đó, lây bệnh của cô nặng lắm rồi. – Tôi nói. – Cám ơn món quà của cô. À, hôm nay cô đẹp lắm.
Mai quay mặt đi chỗ khác. Cô nàng hít thở sâu rất nhiều lần. Cuối cùng quay lại, nói thật to:
- Thiên… tôi… tôi…
Ê cái này… quả nhiên tôi linh cảm hôm nay có chuyện không hay. Giờ sao bây giờ? Chạy!
(Lời kể của Tiểu Mai)
- Thiên… tôi… tôi… - Tôi cố hết sức để nói nên lời.
Ủa? Chạy đâu mất rồi? Sao kỳ vậy?
- ----Quá khứ-----
- Coi bộ Mai rất hạnh phúc. - Tuyết mỉm cười. – Làm cho chồng mà.
- Tuyết! – Tôi tiếp tục đánh trứng. – Im đi!
- Có định nhân cơ hội này thổ lộ luôn không?
Tôi khựng lại. Thổ lộ ư? Lúc ở mộ Tiểu Huệ chỉ là gián tiếp, tôi chưa trả lời trực tiếp với Thiên bao giờ. Có nên không nhỉ?
- ----Hiện tại-----
Chạy đâu mất tiêu nhỉ? Ngoài vườn! Tôi chạy ra ngoài vườn. Kia rồi!
- Đứng lại! – Tôi hét lên.
Chạy cắm đầu cắm cổ. Tức thật, chạy nhanh kinh khủng, quẹo toàn ngóc ngách. Không sao, ta có cách.
(Lời kể của Nhất Thiên)
Phải chạy gấp! Dồn hết sức lực. Tôi quay ra sau xem thử, cô nàng bị tụt lại đằng sau rồi. Nhưng không được, kẻo mắc kế cô nàng. Tôi băng qua mấy bụi hoa, dùng khinh công nhảy lên cây cổ thụ gần cửa sổ phòng của tôi rồi nhảy vào đó.
- Cậu đây rồi!
Trời ạ! Cô nàng vào trong này từ hồi nào? Tôi nhảy ra cửa sổ, định chạy lần nữa.
- Đứng lại! – Mai gằn mạnh.
Hết chạy. Tôi đành đứng chôn chân ở đây. Tiếng bước chân của Mai càng lúc càng rõ.
- Sao lại chạy trốn chứ? Khó khăn lắm mới lấy đủ can đảm để trả lời cậu hôm Tết, mà cậu lại thế. Cậu không thích sao?
Ai bảo? Tôi rất muốn đấy chứ.
- Không phải thế! – Tôi quay lại, nhìn thẳng vào mắt Mai.- Tôi biết cô định làm gì. Nhưng… tôi không muốn vào lúc này, thật ra tôi muốn “thổ lộ” với cô khi mình cao hơn cô kia. Nếu không có chuyện kiểm tra của cố với nội và chuyện gia tộc thì tôi đã không nói như thế.
Mai gật gù:
- Ra vậy… Vậy thì…
Mai nhấc bổng tôi lên, đặt tôi trên một cái ghế:
- Giờ thì cao hơn tôi rồi. – Mai mỉm cười. – Tôi nói được chứ?
- Mai…
Mai chắp hai tay, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu:
- Dương Nhất Thiên! Em yêu anh! Em yêu anh bằng cả con tim của mình! Em yêu anh hơn bất cứ thứ gì trên thế gian này.
Tôi nắm lấy đôi tay như búp măng của Mai, mỉm cười:
- Cô là cô gái đáng yêu nhất mà tôi từng gặp, hơn cả mẹ tôi.
(Lời kể của Tiểu Mai)
Thiên buông tay tôi ra, nhảy xuống dưới:
- Đây là món quà quý nhất của tôi.
Thiên ra đòn ở chân cho tôi mất thăng bằng. Khi đầu tôi suýt chạm đất thì có một bàn tay đỡ ngang hông tôi, còn bàn tay ra đòn thì đỡ lấy khuỷu chân, nhấc bổng tôi lên. Thiên lại bế tôi kiểu bế cô dâu nữa rồi.
- Cậu… ứng dụng nhanh thật đấy! – Tôi nói.
- Ừ nhỉ.
Đôi mắt Thiên nhìn tôi vô cùng dịu dàng, Thiên từ từ cúi xuống, hơi ấm ấy lan toả cả khuôn mặt của tôi. Thiên nói khẽ khàng:
- Anh yêu em!
- ----***-----
Anh ấy nhẹ nhàng đặt lên môi tôi một nụ hôn thật ngọt ngào. Không gian chung quanh tôi dường như không còn nữa, tôi chỉ biết có chúng tôi thôi. Thiên vuốt mái tóc của tôi, mỉm cười:
- Cuối cùng ngày này cũng đến.
- Vâng. – Tôi cũng mỉm cười. – Ngày cưới của chúng ta.
- Chúc mừng hai người!
- Cầu mong hai con trăm năm hạnh phúc. – Cha tôi mân mê chiếc khăn voan trắng.
Tôi tung đoá hoa lên, mặc mọi người tranh nhau bắt lấy nó, tôi tựa người vào chồng. Anh ấy giờ đã hai mươi tuổi, là một chàng trai cao lớn, cao hơn tôi đến nửa cái đầu và cũng là một vị chủ tịch của tập đoàn họ Dương cường thịnh. Người chồng đáng tự hào của tôi.
Lễ cưới của chúng tôi có đầy đủ các khách mời ở hai họ và bạn bè. Chúng tôi là cặp cưới muộn nhất. Giang Phách với Tuyết lấy nhau ba tháng trước. Atula với anh Sơn, Ve chai với Tuấn đã có con luôn rồi. Nhưng tôi dám khẳng định, chúng tôi là cặp hạnh phúc nhất.
Sau buổi tiệc, tôi cùng chồng mình vào phòng hoa chúc. Anh vẫn còn rất tỉnh táo, nãy giờ anh uống rất ít rượu, còn tôi thì hơi chuếnh choáng một chút, bắt anh phải bồng tôi vào phòng. Thiên đặt tôi lên giường, mỉm cười:
- Hôm nay cô dâu của anh đẹp quá!
- Thế á? Anh cũng vậy.
Anh ngồi cạnh tôi:
- Tuy đã thề trước chúa, nhưng anh muốn em thề với anh lần nữa.
- Thề gì?
- Thề là phải ở bên anh, chăm sóc anh, phải dịu dàng với anh, yêu anh và cấm không được để ý tới người con trai nào hơn anh, kể cả con trai chúng ta.
Tôi nói:
- Nhóc to gan đấy! Anh không sợ em xử anh sao?
- Đi! – Thiên đưa ngón út ra.
- Em hứa! – Tôi móc nghoéo với Thiên.
Thiên nói:
- Nghoéo tay chưa được, phải có cái gì đó ràng buộc hơn nữa, em đâu có đeo nhẫn. (Thiên và tôi rất ghét trang sức, tôi đâu có xỏ lỗ tai)
- Nhóc muốn gì?
- Đây!
Thiên đặt lên môi tôi một nụ hôn nồng cháy.