- Mi định làm gì? – Giang Phách chém một nhát mạnh về phía trước.
Tôi hụp người xuống, dùng lực của ngón chân mà tiến đến chỗ Giang Phách. Phập!
- Ngươi quên là kiếm ta còn đây à?
Lưỡi kiếm đáng ghét! Nó cắm trên lưng tôi, đến khi máu thấm đẫm cả áo mới chịu để chủ rút ra. Đau không thể tả xiết.
- Sao hả? Hay quyền pháp của họ Dương chỉ có thế.
- Đương nhiên là chưa hết. – Tôi gượng cười.
- Ta sẽ giải quyết ngay.
Giang Phách chém một nhát từ trên xuống, nhắm ngay đầu tôi để chẻ làm hai. Tôi nhảy lên và dựa vào lưỡi kiếm tung một cước nhắm thẳng vào cằm của đối thủ. Giờ tôi yếu quá! Đá mà Giang Phách chỉ văng ra xa ba thước. Tại sao? Tại sao? Tại sao tôi hơn Giang Phách mà vẫn không hạ nổi?
- Hình như từ ngày có vợ, mi đánh yếu hơn đấy. Mi bị cô ta hút hết sinh lực à?
Giang Phách cười tôi một cách khinh khi. Máu trong người tôi sôi lên.
- Cái gì? – Tôi hét lên.
Tôi dùng tay không bắt kiếm, chân thì đá vào bụng của Giang Phách. Lần này có mạnh hay sao ấy, Giang Phách bị mất đà, phải dùng kiếm chống mới thăng bằng lại được. Nhưng điều đó cũng không làm sao cho máu tôi bớt sôi đi. Tôi nhún người, cho một đấm móc từ dưới cằm lên. Tôi vừa ra đòn, vừa nói:
- Rút lại lời nói vừa rồi ngay! Ta không cho phép mi nói như vậy!
Nói thật, bây giờ tôi đang nổi điên, tôi biết mà không hiểu sao cái máu giang hồ của bà “vợ dạ xoa” truyền cho cứ nổi lên. Cho đến khi Giang Phách bị đánh văng ra đến gần rớt xuống biển tôi mới tỉnh lại. Lì thật, tới đó cũng không chịu buông kiếm. Ui da! Giờ mấy cái vết thương lại đau nhói như cũ. Đau quá! Đau quá!
- Đau quá!
Ai kêu thế tôi thế nhỉ? Tôi quay qua bên tàu bên cạnh. Bao nhiêu người bị hạ gục trên chiếc tàu đó. Ê! Cái cảm giác này…
- Mi nhìn đi đâu thế? – Giang Phách cầm kiếm, từ đằng sau đâm thẳng vào lưng tôi.
- Ồn ào!
Tôi đá văng thanh kiếm của cậu ta xuống biển. Thật là… Tôi kêu lên, vang qua tàu bên cạnh:
- Bà vợ dạ xoa! Cô đến đây làm gì?
Bốp! Một thanh sắt bay thẳng đến, nhắm thẳng vào đầu ông trọng tài và một khúc gỗ lao đến chỗ đầu tôi.
- Ai là “bà vợ dạ xoa”?
Một cái ký đầu trời giáng nữa giáng xuống.
- Hả?
Trước mặt tôi đây, một “mụ dạ xoa” đang chống nạnh, đôi mắt ánh lên những tia làm người ta lạnh xương sống, tiếng răng nghiến dư sức để cho tôi đổ mồ hôi hột. Và… gầm gừ:
- Ai dạy cho mi nói những câu đó hả? Tên chồng ác ôn kia!
- Thôi thôi, cô đến đây làm gì?
Mai nói:
- Để phá vỡ âm mưu của gia tộc họ Đặng. Họ định nhân cơ hội này để ám sát trưởng tộc, lập trưởng tộc mới. Tôi nghe được nhờ gạn hỏi nhỏ Hạnh Dung.
- Sao kia?
Mai xách tên trọng tài lên, móc khẩu súng ngắn từ trong người hắn ra:
- Đây này! Nói có sách mách có chứng! - Rồi cô nàng ném nó xuống biển.
Mai lại nhảy qua bên tàu bên kia.
- Đấu tiếp đi! Tôi qua xử bọn kia đã.
Tôi chẳng biết nói gì hơn. Tôi quay lại nói với Giang Phách:
Tôi xông vào, tung nắm đấm về phía Giang Phách, Giang Phách đưa thanh sắt lên đỡ. Khiếp! Tôi không ngờ tôi mạnh đến thế, một nắm đấm mà đã móp thanh sắt. Chắc là tại vì “người ấy” đang ở đây. Tôi tung thêm một cước nữa. Giang Phách lảo đảo. Không cần phải đá thanh sắt xuống biển, chỉ cần đưa cậu ta xuống biển, phao lập tức sẽ cứu ngay. Nhưng… sóng biển đang gào thét, xuống dưới liệu cậu ta có lên được không? Phải rồi, đưa đối thủ xuống biển… khác nào giết người chứ? Giang Phách chém tôi liên tục mà trọng tài không nói gì vì đúng tiêu chuẩn chứ còn gì. Cha tôi không thua, ông chỉ chịu thua thôi. Không! Không!
- Mi sao đấy? – Giang Phách hỏi.
- Ta…
Tôi không thể làm thế. Tôi không thể làm chuyện đó. Người ta có thể giết tôi nhưng tôi không thể.
Giang Phách nhân cơ hội phản đòn liên tục. Tôi đỡ không kịp, nói đúng hơn là tôi không muốn đánh nữa. Máu chảy ra ngày càng nhiều, ướt cả boong tàu. Tôi chẳng còn biết làm gì cả. Đầu óc mê cả đi. Tôi sắp đi đến chỗ họ rồi. Cha… Tiểu Huệ…
“Cố lên!”
Trong vô thức, tôi dồn hết sức lực, đánh thật mạnh về phía Giang Phách. Qua đôi mắt mờ đục, tôi thấy cậu ta đang chuẩn bị rơi xuống biển. Tôi đã làm gì thế này?
- Cậu chủ!
(Lời kể của Giang Phách)
Xong, tôi sắp rơi xuống biển. Hắn … vẫn còn mạnh lắm.
- Cậu chủ!
Tiếng Ánh Tuyết? Cô ấy đến đây làm gì? Từ xa, một nòng súng đang chĩa thẳng về phía tôi. Đừng! Tôi không muốn cô chết thế tôi. Đoàng! Viên đạn ghim thẳng vào chân của Tuyết. Lại một lần lên đạn nữa.
- Tránh ra!
Ai vậy? Một bàn tay kéo tôi ra khỏi chỗ nguy hiểm, đồng thời cũng đỡ đạn hộ tôi. Không phải Ánh Tuyết.
- Mai!
Là Tạ Tiểu Mai? Tại sao? Cô ta bị đạn sướt qua cánh tay. Nhưng quan trọng hơn… cô ta đang là người thế chỗ cho tôi.
(Lời kể của Nhất Thiên)
Tôi chạy đến, đưa tay ra. Nhưng… đôi tay của tôi không đủ để bắt lấy.
Trong gió lộng, mái tóc Mai bay phất phới, hương thơm từ cô ấy át đi cả chất biển. Cô ấy mỉm cười sau đó trở mình… lao thẳng xuống biển sâu. Một đợt sóng đến.