Bên trong thư phòng Thất vương phủ, một ngọn nến ánh sáng nhạt hắt hiu, chiếu sáng một trang sách.
Tống Hàn Nho ánh mắt dừng trên quyển sách, trang sách này hắn đã mở ra vài canh giờ.
Hắn ở phòng trong ngồi bao lâu, Chư Cát Huệ Lan liền ở ngoài cửa đợi bao lâu, chỉ cách một bức tường, lại bất đồng cảm xúc.
“Vương gia, sắc trời không còn sớm, đi ngủ đi.”
Chư Cát Huệ Lan cuối cùng cũng bước ra một bước, từ khi cùng Ngưu Nữu Nữu
nói chuyện, hoặc nhiều hoặc ít cũng quấy nhiễu nỗi lòng nàng, vì hạnh
phúc của chính mình mà tranh thủ, quả thật nàng nên cố gắng một lần.
Tống Hàn Nho cũng không ngẩng đầu, hắn thu hồi thần trí tiếp tục xem sách:
“Bổn vương còn có chuyện chưa xử lý xong, Vương phi cứ nghỉ ngơi trước.”
Bình thường, Chư Cát Huệ Lan sẽ ngoan ngoãn rời đi, nhưng hôm nay nàng không muốn rời đi. Nàng cầm trong tay một ly trà thơm đi đến án thư, đem chén trà trong tay đưa đến tay Tống Hàn Nho:
“Đêm đã khuya, thiếp thân đợi ngài.”
Tống Hàn Nho nghi hoặc ngẩng đầu lên… Hôm nay Chư Cát Huệ Lan và ngày thường bất đồng, nàng một thân quần áo màu xanh đơn giản, không còn dung nhan
kiều diễm, mà thêm vài phần nhu hòa.
Nói tới cũng thật
hoang đường, đây là lần đầu hắn thấy Chư Cát Huệ Lan mộc mạc như vậy.
Phụ thân của Chư Cát Huệ Lan, chính là Tể tướng đương triều, làm người
chẳng những âm hiểm giả dối, còn là thân thích của hoàng hậu, hai người
họ vì củng cố thế lực, lợi dụng sự sủng ái và lòng tin của Hoàng Thượng
mà chém giết mấy vị trung nghĩa lương thần, lời nói đại bất kính, đợi
đến khi Hoàng hậu và Tể tướng trừ bỏ hết chướng ngại, triều đình cơ bản
sẽ là thiên hạ của bọn họ.
Tống Hàn Nho là một trong số ít
người công khai đối kháng với Tể tướng, hắn cũng thừa nhận hắn đối với
Chư Cát Huệ Lan luôn cảnh giác, càng không hảo cảm, nguyên nhân vì không muốn cùng nữ nhân của gian thần thông đồng làm bậy, cho nên hắn dùng
thái độ xa cách đối với nàng. Nói cách khác, hắn và Chư Cát Huệ Lan đều
là con rối trong cục diện chính trị, đều bị người khác đùa giỡn trong
lòng bàn tay. Cho nên hắn trong tiềm thức càng muốn một cuộc sống an
nhàn, một quan hệ đơn giản, giống như Ngưu Nữu Nữu vậy, giản dị lại rõ
ràng tình cảm, không cần hao tổn tâm tư đi phỏng đoán.
Chư
Cát Huệ Lan nhìn không ra cảm xúc của Tống Hàn Nho, đối với phu quân
lạnh lùng này, nàng cũng đã chấp nhận. Khi lần đầu nàng gặp Tống Hàn
Nho, liền bị khí chất tao nhã của Tống Hàn Nho hấp dẫn, nàng có thể gả
cho nam nhân mình ái mộ xem như may mắn rồi. Nhưng Tống Hàn Nho không
thích nàng, huống chi nữ từ chưa sinh con căn bản không được sủng ái,
cho nên Tống Hàn Nho vẫn chậm chạp không chịu lập phi. Mà nàng vì trốn
tránh cùng Tống Hàn Nho viên phòng, nên ra vẻ tiêu sái dạo chơi tứ hải,
tâm lại thủy chung chưa từng rời đi.
Chư Cát Huệ Lan có thể nhìn ra đáy mắt Tống Hàn Nho có cô đơn và khó xử, nam nhân nàng yêu mến lại đau khổ vì một nữ nhân khác, bất luận là nguyên do gì, cũng khiến
nàng đau lòng:
“Thiếp thân có một nghi vấn đã giữ trong lòng rất lâu, Vương gia có thể giúp thiếp thân giải thích nghi vấn không?”
Tống Hàn Nho cúi đầu, hắn tựa hồ dự đoán được Chư Cát Huệ Lan muốn hỏi chuyện gì:
“Đi ngủ đi, có chuyện gì ngày mai hãy nói.”
“Vương gia cũng biết thiếp thân năm nay bao nhiêu tuổi?”
Tống Hàn Nho giật mình:
“Có phải là hai mươi hai?”
“Thiếp thân mười bốn tuổi đã gả cho Vương gia, cùng Vương gia làm bạn sáu năm, năm nay vừa tròn hai mươi tuổi…”
Chư Cát Huệ Lan ảm đạm thở dài:
“Sáu năm, đối với một nữ nhân mà nói là chờ đợi dài như thế nào, ngài cư nhiên không nhớ rõ…”
Sáu năm sao? … Tống Hàn Nho nhớ lại một màn cưới Chư Cát Huệ Lan vào cửa,
khi đó nàng vẫn là tiểu cô nương ngây ngô, nay đã thành thục, hắn cũng
không chú ý tới.
“Huệ Lan, bổn vương…”
“Vương
gia không cần cảm thấy có lỗi, ngài quốc sự quấn thân, chuyện nhỏ này
đương nhiên người không chú ý đến, cũng không thể trách ngài…”
Chư Cát Huệ Lan lơ đễnh khẽ cười:
“Thiếp thân biết, gần đây tâm tình ngài rối bời, thiếp thân chỉ là suy nghĩ,
nếu ngài nguyện ý nói, thiếp thân có thể thay ngài ra chủ ý.”
Tống Hàn Nho tựa hồ áp lực không thể nói ra, mà giờ phút này người nguyện ý nghe hắn nói chính là nữ nhân đã bị hắn lãng quân…
“Bổn vương hôm nay ra một quyết định, không biết là đúng hay sai…”
“Về Ngưu tiểu thư sao?”
Tống Hàn Nho gật đầu:
“Bổn vương thấy nàng suốt ngày buồn bực không vui, nên cố ý thả nàng…”
Chư Cát Huệ Lan không khỏi ngẩn ra, trong lòng không hiểu mừng thầm, nhưng
nhìn đến vẻ mặt Tống Hàn Nho phiền muộn, lại có chút khổ sở:
“Thiếp thân đối với Ngưu tiểu thư cũng không hiểu nhiều lắm, nhưng không khó nhìn ra nàng là người rất thẳng thắn.”
Tống Hàn Nho mỉm cười:
“Nàng không biết che dấu cảm xúc, là ưu điểm cũng là khuyết điểm.”
“Nếu Vương gia đã thả nàng đi, tất sẽ làm Hoàng Thượng tức giận, đây là tội ngỗ nghịch, hy vọng Vương gia cân nhắc.”
Chư Cát Huệ Lan đầu tiên lấy đại cục làm trọng, bọn họ thân là hoàng thất, nhất cử nhất động đều phải cẩn thận.
“Bổn vương thường xuyên nghĩ, nếu bổn vuông không sinh ra trong gia đình đế vương, có lẽ sống sẽ thoải mái hơn.”
Tống Hàn Nho nhấp mím môi:
“Bổn vương chỉ là thuận miệng nói, Huệ phi đừng tưởng thật.”
Chư Cát Huệ Lan là người khôn khéo, thân ở hoàng gia, quan sát lời nói là
bắt buộc phải học, mặc dù Tống Hàn Nho không nói, Chư Cát Huệ Lan cũng
có thể nhìn ra hắn đối với thân phận của bản thân có điều bất mãn:
“Vương gia là không tín nhiệm thiếp thân sao? … Thiếp thân tuy là nữ nhi của
Tể tướng, nhưng ngài ngẫm lại, thiếp thân có bao giờ vì gia phụ nói một
câu nhân tình chưa?”
Tống Hàn Nho bất động thanh sắc cong khóe môi, hắn đứng dậy đi đến bên cạnh Chư Cát Huệ Lan:
“Nguyện bồi bổn vương đi một chút sao?”
Chư Cát Huệ Lan ngượng ngùng lên tiếng đáp ứng, chỉ cần Tống Hàn Nho nguyện ý, cho dù không nói lời nào, nàng cũng tình nguyện cùng hắn đi đến hừng đông.
…
Tống Hàn Nho không mục đích đi trong
hoa viêng, từng trận mùi thơm thấm vào ruột gan, hắn hai tay chấp sau
lưng, cước bộ thong thả, Chư Cát Huệ Lan chỉ lẳng lặng đi theo, bóng
dáng dừng trên lưng Tống Hàn Nho.
Một đạo mơ hồ tiếng cười
khiến cho Tống Hàn Nho chú ý, hắn bộ pháp nhanh hơn hướng nơi phát ra âm thanh mà đi đến, Chư Cát Huệ Lan không rõ cho nên cũng đi theo… Hai
người ánh mắt xuyên thấu qua trên tường đá chạm rỗng điêu khắc dừng lại
trên hình cảnh Ngưu Nữu Nữu và Đậu Hoa đang chơi đùa.
Thu
Anh Đào trong tay giơ lên cao một quả táo lớn, đứng trên núi giả phía
trên Đậu Hoa, Đậu Hoa không thể đi lên, hình thể cồng kềnh không bám
được vào thạch bích trơn bóng, chỉ phải rung đùi lo lắng.
Tống Hàn Nho không khỏi nhẹ giọng cảm thán:
“Thật lâu không thấy nàng cười sáng lạn như vậy…”
Có lẽ quyết định của hắn là đúng, tuy rằng phía trước còn nhiều khó khăn,
nhưng nếu thả nàng, nàng sẽ vô ưu vô lự sống tốt, có lẽ ngẫu nhiên sẽ vì nghèo khổ mà buồn rầu, bất quá, Ngưu Nữu Nữu là nữ tử kiên cường, nàng
hiểu được như thế nào vì chính mình tìm khoái hoạt.
“Ngưu
tiểu thư từng nói với thiếp thân, chỉ cần trong lòng có hy vọng, thì sẽ
trụ vững được cả đời, thiếp thân thực hâm mộ nàng, hào phóng không chấp
nhất.”
“Nha đầu ích kỷ…”
Tống Hàn Nho ảm đạm
cúi đầu, trong tươi cười pha một tia chua sót, hắn có thể cho nàng vinh
hoa phú quý cẩm y ngọc thực, còn có tràn đầy tình yêu, nhưng nàng cố
tình cũng không cần đến.
Hoặc là nói, tình cảm không có công bằng, không ưu tiên ai bỏ ra nhiều hơn, bởi vì hắn chưa bao giờ để ý quá.
Chư Cát Huệ Lan nhìn chăm chú Tống Hàn Nho thật lâu… Nàng nói một câu làm Tống Hàn Nho không thể tưởng tượng được:
“Thiếp thân cũng muốn ích kỷ một lần.”
Tống Hàn Nho nao nao:
“Lời này phải giải thích như thế nào?”
Chư Cát Huệ Lan nhợt nhạt nhếch môi, hạ thấp người hành lễ, sau đó xoay
người rời đi. Nàng muốn vì chính mình tranh thủ hạnh phúc, một lần không được thì hai lần, nói chung có một ngày, Tống Hàn Nho sẽ chú ý đến
nàng.
Tống Hàn Nho nhìn bóng dáng mềm mại đi xa… Hôm nay
Chư Cát Huệ Lan tựa hồ có chút bất đồng, bất quá đến tột cùng là vỉ sao, hắn chưa suy nghĩ ra.
Lại là một tràng tiếng cười thu hồi
chú ý của hắn, hắn chăm chú nhìn vào người trong viện… Thanh âm êm tai,
tiếng cười thanh thúy, cũng không nguyện vì hắn bày ra, chuyện tình cảm, quả nhiên không thể miễn cưỡng.
Hắn muốn tiếp tục giả vờ
lạnh lùng, nhưng khóe miệng lại không tự giác khẽ cong lên… Sau khi Thu
Anh Đào thấy hắn đi vào, lập tức nhảy xuống núi giả, Đậu Hoa mượn cơ hội cướp được quả táo, đi đến một bên chậm rãi hưởng thụ.
Thu Anh Đào nghĩ đến những lời Tống Hàn Nho nói với mình lúc ban sáng, nàng không biết nên dùng thái độ gì cùng hắn nói chuyện:
“Ngươi, trễ như vậy ngươi còn chưa ngủ sao? …”
Tống Hàn Nho đổi lại thần sắc băng lãnh:
“Bổn vương nói phiền chán ngươi, ngược lại làm cho ngươi tâm tình thật tốt nha, tựa hồ như ngươi mong muốn .”
“Không có! Ta thực áy náy, ngươi phiền ta cũng là bình thường…”
Thu Anh Đào huơ tay che giấu, nàng không muốn hắn nhìn ra được nàng cao
hứng, nàng không khỏi đánh cái lạnh run, quả nhiên trong lòng đủ âm u .
“Ngươi, nhận mệnh sao?”
“Nhận mệnh? Ngươi nói chuyện thành thân sao? …”
Thu Anh Đào vội vàng giả bộ một bộ dáng yếu vô lực:
“Không tiếp thu thì phải làm thế nào, ta là nữ tử tay trói gà không chặt còn có thể làm cái gì…”
Tống Hàn Nho quả thực dở khóc dở cười, hắn rất hiểu nàng, nàng thay đổi cảm xúc cũng quá làm ra vẻ rồi.
“Cái kia, ta nghĩ thỉnh Vương gia đáp ứng một sự kiện…”
Thu Anh Đào đầy cõi lòng kỳ vọng:
“Kiệu hoa có thể đi từ Ngưu thị tiêu cục không? Đó là nơi ta sinh ra, ta chỉ có một yêu cầu này thôi…”
Tống Hàn Nho ra vẻ sửng sốt:
“Không phải là không được, nhưng mà, ngươi sẽ phải đi ngang nơi Ngưu tiêu đầu hành hình, ngươi xác định?”
Hắn chỉ là không nói, nhưng không phải là không hiểu. Hoàng Thượng lợi dụng hôn sự trấn an dân tâm, lựa chọn xử trảm và tiệc cưới cùng một ngày,
dụng ý rõ ràng, đại bộ phận dân chúng không rõ chân tướng sẽ cho rằng
Thất hoàng tử không chê thân phận Ngưu Nữu Nữu thấp kém, đối với hoàng
tộc thêm vài phần kính trọng, cũng sẽ có dân chúng lên án công khai Ngưu Nữu Nữu, cho rằng nàng là nữ tử thấy lợi quên nghĩa, cho nên khinh
thường nghe nàng giải thích, tránh cho hoàng tộc bị thị phi.
Thu Anh Đào dường như không có việc gì gật gật đầu:
“Cha ta giết người, cũng nhận tội, ta cũng không thể nói gì hơn, coi như
tiễn lão nhân gia một đoạn đường, hơn nữa, ta cũng muốn để cha ta tận
mắt thấy bộ dáng nữ nhi xuất giá.”
“Ngươi muốn xuất hiện trên đoạn đầu đài sao?”
Thu Anh Đào phát hiện Tống Hàn Nho đã hiểu ý nàng:
“Đúng, đúng, ta biết Vương gia sẽ không để ý loại chuyện nhỏ này, sau này ta
sẽ giữ khuôn phép, không gây thêm phiền toái cho ngươi nữa.”
Tống Hàn Nho có chút suy nghĩ nhìn Ngưu Nữu Nữu… Nữ tử này, so với hắn đoán trước càng tuyệt tình, thật sự là to gan lớn mật.
Thu Anh Đào thấy hắn chậm chạp không đáp lới, tâm thần không yên hết nhìn
đông tới nhìn tây, Tống Hàn Nho đang suy nghĩ cái gì, sẽ không bị hắn
phát hiện chứ… Nàng nắm chặt quyền, hẳn là sẽ không, nàng biểu diễn tốt
lắm!
“Bổn vương cần suy nghĩ, ngày mai nói tiếp.”
Không đợi Thu Anh Đào truy vấn, Tống Hàn Nho đã xoay người rời đi. Khi đi ra
một khoảng cách, Tống Hàn Nho dần dần thả chậm cước bộ, Ngưu Nữu Nữu dã
tâm siêu việt ngoài sức tưởng tượng của hắn, nàng lần này chuẩn bị rất
nhiều, mà hắn cho phép chính mình phản bội phụ hoàng sao? « Xem Chương Cũ Hơn