Tiếng gà gáy sáng cất lên, bình minh buông xuống nhân gian.
Mộ Giai Nam đứng lặng trước cửa phòng Ngưu Nữu Nữu. Hai canh giờ trôi qua, hắn còn chưa quyết định được có nên đi vào hay không, lần đầu tiên hắn
cảm thấy không biết lựa chọn như thế nào.
Hắn suy nghĩ sau đó xoay người rời đi, trong lúc đó cửa phòng chậm rãi mở ra…
Thu Anh Đào nhẹ nhàng dụi mắt bước ra, Đậu Hoa rầm rì như đói bụng.
Trong khi một đạo nhân ảnh lại che trước người nàng, nàng trừng mắt
nhìn, còn chưa nhìn rõ là ai, thì một vật thể được gói kỹ màu đen đã bay tới tay… Thu Anh Đào tựa hồ đối với việc Mộ Giai Nam đột nhiên xuất
hiện đã thành thói quen, nhưng mà hắn có thể đừng lần nào cũng xuất hiện như vậy có được không, bộ hắn nghĩ chỗ này hắn muốn đến thì đến sao?
Nàng mở mảnh vải đen xung quanh ra, khóe mắt nhất thời mở lớn… Đập vào mắt
nàng là một khối tượng mã não như ý, hoa văn màu đỏ tinh xảo. Nàng từng ở chỗ người giám định bảo vật nhìn thấy một loại mã não như ý, so với cái Mộ Giai Nam đưa cho nàng thì nhỏ hơn một chút, màu sắc cũng bình
thường, lúc đó chuyên gia định giá nó là ba trăm vạn nhân dân tệ. Nàng
ngây ngốc ngẩng đầu, phát hiện hôm nay Mộ Giai Nam hình như không được
vui, thiếu ngôn quả ngữ cũng không giống hắn … Mộ Giai Nam vội ho nhẹ
một tiếng: “Nghe nói ngươi muốn thành hôn, cứ xem như đây là quà cưới
đi.”
Hiếm khi kẻ tham tiền như hắn hào phóng một
lần, Thu Anh Đào nhìn tượng như ý thật sự khiến nàng rất yêu thích, nàng nắm góc áo Mộ Giai Nam ý muốn hỏi hắn có phải cố ý đến tặng quà mừng
cho nàng không?
Mộ Giai Nam trầm mặc một lát, bỗng nhiên ha ha cười: ” Trong Hoàng cung, hiện tại bốn bề vắng lặng xem ra đã tốt rồi.”
“…” Thu Anh Đào hạ mắt, tất cả nàng đã hiểu, Mộ Giai Nam làm gì tốt như
vậy, còn vì nàng mà chuẩn bị quà kết hôn, hắn chẳng qua sợ tượng như ý
này mang đến phiền phức nên tạm thời gửi ở chỗ nàng chứ gì.
Mộ Giai Nam đứng ở đó cũng không biết nên nói cái gì, hắn đưa tay lên,
muốn nói lại thôi: “Ta về sơn trại …” Nói xong, chớp mắt một cái, sau đó chậm rãi xoay người bước đi… Đúng lúc này, một căn phòng khác cũng phát ra âm thanh mở cửa, Thu Anh Đào nhìn sang thấy Ngưu Đại Ngưu sắp đi ra, vội vàng nắm cố tay Mộ Giai Nam kéo vào phòng, nàng cũng không muốn
sáng sớm đã xảy ra chuyện ầm ỹ.
Thu Anh Đào hai
tay đóng chặt cửa phòng, qua khe cửa nhìn chăm chú động tĩnh bên ngoài
phòng… Ngưu Đại Ngưu chắc muốn luyện công, ở trong viện đi một vòng
thuận tay cầm binh khí bắt đầu luyện công, chỉ sợ trong nhất thồi sẽ
không rời đi.
Một cỗ cảm giác áp bách theo nàng
lưng đánh úp lại, nàng ngẩng đầu lên, Mộ Giai Nam cũng dựa vào khe hở ở
cửa mà xem náo nhiệt, Thu Anh Đào dùng khửu tay đánh vào ngực hắn một
cái, Mộ Giai Nam quay người lại, giống như người không có xương ngồi
xuống ghế dựa, tự rót một chén trà… Đậu Hoa thấy hắn uống nước thì liếm
liếm đầu lưỡi nức nở hai tiếng. Mộ Giai Nam nghiêng đầu cười, cầm lên ấm trà ngồi xổm bên giường, đem miệng ấm đến bên miệng Đâu Hoa cho nó uống nước… Thu Anh Đào mày nhướng lên có ý nghĩ muốn đoạt lại ấm trà, Đậu
Hoa hiện tại đã tốt hơn rồi, vậy mà còn bày ra bộ dáng người bệnh, ngay
cả đại tiểu tiện cũng chờ nàng đến xử lý. Ngưu Đại Ngưu thấy nàng giống
như hầu hạ tiểu hài tử, bàn với nàng là để Đậu Hoa đến sài phòng dưỡng
bệnh, nhưng nàng cảm thấy sài phòng điều kiện quá kém, hơn nữa để Đậu
Hoa ở lại trong phòng, nàng cũng dễ chăm sóc nó hơn, cho nên nàng mới cố ý khống chế lượng nước uống của Đậu Hoa, nếu không muốn suốt ngày phải
dọ dẹp nước tiểu của Đậu Hoa.
Mộ Giai Nam thấy
nàng muốn cướp ấm trà, bèn nắm cổ tay nàng có ý ngăn cản, sau đó cười
tủm tỉm tiếp tục cho Đậu Hoa uống nước, Thu Anh Đào tất nhiên là giãy
dụa không có hiệu quả, chỉ đành nhìn Đậu Hoa vui sướng uống nước, trong
chốc lát lại tận tình đi tiểu!
Mộ Giai Nam nhìn
chăm chú vào đầu hổ, bỗng nhiên không đầu không đuôi hỏi: “Sau khi ta
rời đi, trên đường đã gặp người nào? Có bị thương không?”
Thu Anh Đào ngẩn ra, Mộ Giai Nam đúng là nắm tin tức nhanh thật, bất quá
nhớ tới một màn kia vẫn còn ngạc nhiên, nàng vô lực ngồi xổm xuống, yên
lặng lắc đầu.
“Ta chỉ là không nghĩ Tống Hàn Nho
lại có võ công, hắn che dấu rất tốt.” Mộ Giai Nam nghiêng đầu cười yếu
ớt một chút, buông Thu Anh Đào ra, hắn không muốn nói tới người này,
nhưng lại không thể làm gì khác hơn.
Thu Anh Đào giả ngu không tỏ thái độ gì, nàng chỉ chỉ vào bụng nhìn về phía Mộ Giai Nam, ý hỏi hắn có đói bụng không.
Mộ Giai Nam quả thật có hơi đói : “Tùy tiện làm một ít món điểm tâm đi, không cần cầu kỳ, ha ha.”
“…” Thu Anh Đào quăng cho hắn ánh mắt xem thường đứng lên, rón ra rón rén
mở cửa phòng, vội vàng đưa tay đóng cửa lại, Ngưu Đại Ngưu đang luyện
đao đến chảy mồ hôi, cho nên cũng không rảnh chào hỏi nàng. Thu Anh Đào
xẹt một chút tiến vào phòng bếp, đại sư phụ phòng bếp đã dậy sớm, thấy
đại tiểu thư muốn ăn điểm tâm, cho nên đem bánh bột mì vừa mới nấu xong, cùng một cái đĩa điệp ăn sáng, dưa muối và một chén cháo bột bắp, để
vào khay đưa cho Thu Anh Đào.
Thu Anh Đào gật đầu bưng khay đồ ăn đi, bụng của nàng cũng đã cô lỗ kháng nghị, nhưng như
thế nào cũng phải mời vị khách không mời mà đến kia ăn trước… Nhưng mà
Mộ Giai Nam cũng không có thái độ khách khí, ngồi trước bàn ăn rất vui,
Thu Anh Đào chỉ có thể thèm thuồng ngồi nhìn.
Mộ Giai Nam dư quang đảo trên mặt Thu Anh Đào, múc một thìa cháo đưa tới miệng nàng: “Há mồm, ta không ngại bẩn đâu.”
“…” Nàng sao có thể để hắn “Nhục nhã”, Thu Anh Đào rất có khí phách nghiêng đầu sang một bên, nhưng thìa cháo kia cứ di chuyển đến bên miệng nàng,
Thu Anh Đào hai mắt ngắm nhìn thìa cháo trước mặt, mắt thấy cháo sẽ bị
đổ ra, nàng theo bản năng mở lớn miệng một ngụm ăn cháo trên thìa… Ngay
sau đó bên tai liền truyền đến tiếng cười xấu xa của Mộ Giai Nam.
Miệng nàng còn đang ngậm cháo nóng không có cách nào khác đành làm ra biểu
tình khinh bỉ, vừa nuốt xuống lại bị một cái bánh bột mì ngăn chặn
miệng, Mộ Giai Nam cười tủm tỉm: “Ở sơn trại ta đoạt của ngươi một chén
mỳ thịt bò, hiện tại có qua có lại thôi.”
Thu Anh Đào khóe miệng giật giật, dựa vào cái gì hắn vốn ăn điểm tâm của nàng, vậy mà còn nói là có qua có lại với nàng?
Nàng cắn mấy miếng bánh bột mì bỗng nhiên nhìn thấy tượng như ý chói mắt
kia, lòng thầm nghĩ đó là tang vật a, nàng vội vàng nhảy người lên ôm
lấy tượng như ý nhìn xung quanh… Vật lớn như vậy phải giấu ở đâu mới tốt đây?
Mộ Giai Nam nhìn Ngưu Nữu Nữu hết mở ngăn
tủ lại kiểm tra sàn giường, nhưng mà qua nửa ngày vẫn không tìm được chỗ cất giấu tượng như ý, trong lòng thầm nghĩ hắn đến đây nói là tặng quà
cũng chỉ là cái cớ mà thôi: “Không thích thì ném đi”
Nàng nói không thích luc lúc nào chứ? Thu Anh Đào để tượng như ý lên đệm bên cạnh Đậu Hoa, trong lòng tự nghĩ chờ đến đêm sẽ mang đi giấu, rồi nàng
sẽ vẽ một bức bản đồ bảo tàng, chờ mấy trăm năm sau, sẽ thành một vòng
chiến tranh đoạt bảo vật, lúc đó nhất định sẽ rất vui.haha
Mộ Giai Nam nhìn nàng giương miệng cười ngây ngốc, sau đó đi đến bên cạnh
hắn, viết vào lòng bàn tay hắn: cám ơn. Trong lúc viết chữ nàng chú ý
tới trên ngón trỏ của Mộ Giai Nam có một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn cũng
không có gì đặc biệt, được làm bằng bạc đơn giản, nhưng mà đeo lên ngón
tay thon dài của hắn nhìn cũng rất đẹp.
“Ngươi thích cái nhẫn này?” Mộ Giai Nam chú ý tới ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm vào tay hắn rất lâu.
Thu Anh Đào vội vàng khôi phục thần trí, nàng lại bị cái vật xem có vẻ
“đẹp” kia hút đi tâm trí, thực là yêu nghiệt, dường như mỗi bộ phận trên người Mộ Giai Nam đều đẹo hoàn mỹ tinh xảo cả.
Mộ Giai Nam dùng sức tháo chiếc nhẫn ra, thật ra hắn không chỉ một lần
muốn lấy chiếc nhẫn ra khỏi tay, nhưng không hiểu sao hắn càng dùng sức
thì nhẫn này càng dính chặt vào ngón tay, hắn nhụt chí vươn ngón trỏ:
“Hiện tại ta muốn xem sức mạnh của Nữu Nữu tới đâu nha, mau giúp ta tháo cái nhẫn này ra đi”
Thu Anh Đào đè hai ngòn tay
hắn, nàng cho rằng Mộ Giai Nam mang chiếc nhẫn này rất hợp. Nhưng hình
như Mộ Giai Nam không nghĩ như vậy, hắn thật sự rất chướng mắt với chiếc nhẫn này. Mộ Giai Nam lại dùng lực kéo, ngón tay bị kéo có chút sưng
đỏ, hắn không kiên nhẫn lắc lắc ngón tay… Bỗng nhiên một cỗ mùi thơm kỳ
dị tràn ngập trong phòng, Thu Anh Đào giương mũi ngửi ngửi, mùi hương
rất đặc biệt a… nàng còn chưa biết được đây là mùi hương gì, trong lòng
còn đang thắc mắc, thì đã thấy cảnh tượng trước mắt nàng trời đất
nghiêng ngả——
Trong lúc đó, gió bên tai gào thét, làm đầu nàng rối loạn, nàng kích động nhìn bốn phía… Không nghĩ mình cư nhiên đứng ở giữa mặt biển mênh mông, dưới chân là một phiến đá san hô
lớn, chỉ thấy sóng biển mênh mông không ngừng dâng lên, rất nhanh bao
phủ chân của nàng, nàng thất kinh giơ chân lên. Không nghĩ vừa ngẩng
đầu, đã phát hiện Mộ Giai Nam cũng đứng ở một khối đá san hô khác. Hắn
thần sắc ngưng trọng, từng bước đến gần Thu Anh Đào. Thu Anh Đào kinh sợ nhìn thủy triều càng ngày càng mãnh liệt, tiếng gió biển thê lương đánh vào mặt nàng đau đớn, cá mập bốn phía vây xung quanh đá san hô, giống
như tử thần đến triệu hồi sinh mệnh nhỏ bé…. Con người khi đối diện với
cái chết, là một loại cảm giác sợ hãi tột đỉnh, nàng đã sớm sợ tới mức
hồn phi phách tán, chỉ biết ôm Mộ Giai Nam khóc lớn.
Mộ Giai Nam lay mạnh bả vai nàng: “Đây là ảo giác, sợ hãi sẽ chết, mau cắn nát môi!”
Thu Anh Đào làm sao còn có sức mà cắn chính mình, nàng chỉ cảm thấy hai
chân như nhũn ra, toàn thân run lên, càng vô tình làm nước biển ngập
nhanh đến ngực, nhưng đột nhiên cả người được Mộ Giai Nam kéo lên… Hai
phiến môi lạnh lẽo trong nháy mắt hợp thành một chỗ, nàng cảm thấy bên
môi truyển đến một cơn đau, mùi máu tươi từ từ tràn ra, nhưng môi đau
đớn cũng không làm nàng bớt sợ hãi, nàng yên lặng rơi lệ, thân thể cứng
ngắc không dám cử động, chuyện này cuối cùng là làm sao vậy? …
Một chiếc lưỡi ấm áp thâm dò khoang miệng nàng, hôn môi tinh tế như rót một dòng nước ấm, cảm xúc trằn trọc triền miên khiến trong đầu nàng trống
rỗng… Tựa hồ cái lạnh thấu xương dần dần giảm bớt, lý trí cũng khôi phục được chút ít… Là ảo giác sao? Tại sao lại chân thật như vậy… Mộ Giai
Nam nói, nàng không được sợ hãi, sợ hãi sẽ chết. Nàng gắt gao ôm chặt cổ Mộ Giai Nam, hôn trả lại môi hắn, khiến cho bản thân chuyên tâm vào
chuyện hôn môi, việc hiện tại nàng có thể làm, chính là làm cho bản thân hoàn toàn quên mất minh đang ở nơi nào…
… Không
biết qua bao lâu, nàng mở mắt ra chớp mắt một cái, cảnh vật trong phòng
cũng đã khôi phục lại nguyên trạng. Nàng ngẩn người, vừa cúi đầu, phát
hiện mình đang đứng trên ghế.
Mộ Giai Nam vẫn ôm
nàng, thấy nàng bộ dáng ngây ngốc, không xác định được nàng đã khôi phục tâm trí chưa: “Nữu Nữu ngươi không sao chứ? …”
Khi hắn ngửi được mùi thơm lạ lùng kia, liền dự cảm có điều cổ quái, mùi
hương này không giống với mùi hương hắn ngửi được trong mật thất hoàng
cung, nhưng cả hai mùi đều do hắn lắc lắc chiếc nhẫn mới xuất hiện. Hắn
nhạy bén ngừng thở, muốn che miệng Ngưu Nữu Nữu nhưng đã chậm hơn một
bước. Hắn thấy Thu Anh Đào đứng tại chỗ vừa khóc, vừa sợ hãi sắc mặt
trắng bệch, mà Đậu Hoa bằng vào khứu giác cũng đã cảm thấy Thu Anh Đào
gặp nguy hiểm, nó ở một bên xao động gầm rú. Mộ Giai Nam dù sao cũng là
kẻ xem qua rất nhiêu binh khí và ám khí, cho nên hắn đoán rằng mùi hương quái dị này hình như khiến Thu Anh Đào sinh ra ảo ảnh, nếu liên tục bị
dọa, chắc chắn người sẽ bị dọa đến điên thậm chí là sẽ chết…
… Thu Anh Đào hô hấp khó khăn, nàng sau khi xác định mình đã trở lại hiện thực, nức nở hai tiếng nhất thời ôm chặt Mộ Giai Nam, Mộ Giai Nam như
trút được gánh nặng, vỗ vỗ lưng nàng, lời nói trêu chọc: “Chúc mừng Nữu
Nữu đã chiến thắng tâm ma, ha ha a.”
Thu Anh Đào
giờ phút này cũng không quản hắn nói cái gì, nhưng mà có thể một lần nữa thoát hiểm quả thật là rất tốt, nàng cắn cắn môi, bỗng nhiên nhăn mi
lại sờ sờ cánh môi, đầu ngón tay nhiễm một vết máu đỏ tươi, Thu Anh Đào
lập tức trở mặt thành thù trừng mắt nhìn Mộ Giai Nam. Mà Mộ Giai Nam
cũng không cho là đúng cười cười, nếu đổi thành người bị trúng chiêu là
đệ đệ Mộ Giai Kỳ, hắn nhất định không chút do dự đánh cho đệ đệ một
quyền để làm hắn tỉnh trí a. Hắn cắn nàng cũng là không còn cách nào
thôi, thấy nàng khóc nháo không yên, hắn cũng chỉ hảo tâm giúp nàng “Lấy chút máu”, cho nên mới thử cách hôn môi, xem ra hiệu quả cũng không tệ
lắm.
Cùng lúc đó, Ngưu Đại Ngưu đang luyện công ở bên ngoài, nghe tiếng gầm rống không ngừn cảu Đậu Hoa trong phòng nữ
nhi, hắn không kịp suy nghĩ, vội vàng phá cửa xông vào, không nghĩ lại
gặp nữ nhi nhà mình và Mộ Giai Nam đang ôm nhau thắm thiết——
Ngưu Đại Ngưu nhìn đôi môi đang chảy máu của Thu Anh Đào, sau đó trợn mắt
lên, ngay ngốc trong chốc lát, tiếp theo liền rít gào như sấm: “… Hỗn
đản, Giai….Nam ….ngươi cái tên tiểu tử chết bầm này! Ngươi cả gan dám
khinh bạc Nữu Nữu nhà ta! —— “
“…” Mộ giai nam
chậm rãi, ôm Thu Anh Đào từ trên ghế xuống, sau đó hắn nhìn sang Ngưu
Đại Ngưu thể hiện bộ dáng như đứa trẻ có lễ phép khoát tay áo, tận lực
nói ra một câu không đầu không đuôi: “Chào Ngưu tiêu đầu, ngài thức dậy
thực sớm nha…”
“…” Thu Anh Đào khóc không ra nước mắt, cẩu huyết a cẩu huyết, tình huống sao lúc nào cũng cẩu huyết như vậy a.