Nhớ Mãi Không Quên - Thiên Tại Thủy

Chương 13: Cô đơn

Trong buổi học phụ đạo thứ tư, Tống Nhĩ Giai vẫn ở trong phòng làm việc, đợi Nguyễn Trinh đến.

Nguyễn Trinh đến rất đúng giờ. Cô đẩy cửa ra, ngước mắt lên nhìn Tống Nhĩ Giai, còn chưa kịp chào hỏi thì một con chuột lông màu xám từ cửa phòng làm việc đã rơi vào tay cô.

Cô im lặng xách đuôi con chuột lên.

Tống Nhĩ Giai không nghe thấy tiếng hét như mong đợi, nàng xoay người lại, cười hì hì nhìn Nguyễn Trinh.

Nguyễn Trinh trông giống hệt như bà cụ non, chững chạc và điềm đạm. Cô nhét con chuột giả vào túi quần, tay trái xách hai ly trà sữa, tay phải cầm cuốn 5-3*, bước đến bàn và ngồi xuống.

(*: *Tuyển tập kỳ thi tuyển sinh ĐH 5 năm mô phỏng 3 năm.)

"Uống trà sữa sẽ béo phì đó." Tống Nhĩ Giai mỉm cười, bỏ qua hai quyển sách 5-3 dày cộm. Nàng cố tình lấy đồ uống trong tay Nguyễn Trinh, cắm ống hút và hút một hơi.

Nguyễn Trinh: "Các thiếu nữ thích uống những thứ này, thỉnh thoảng uống cũng không sao."

"Nghe như thể chị không còn trẻ nữa." Khi đó, Tống Nhĩ Giai tròn tròn, mười bảy tuổi, mặt đầy đặn, khá giống đứa bé mập mạp.

Nguyễn Trinh nhìn nàng, nói: "So với em, quả thật chị không còn trẻ nữa."

Tống Nhĩ Giai ồ một tiếng:" Chị giáo Nguyễn, chị mới 22 tuổi thôi. Không phải đàn ông thường nói cho dù có chết họ vẫn là thiếu niên sao? Em nghĩ, phụ nữ chỉ cần chưa kết hôn thì vẫn là thiếu nữ cho đến chết. Chị có khí chất như vậy thì sau này dù chị có ở độ tuổi 30, 40, 50 thì trông chị vẫn rất xinh đẹp."

Tuổi còn nhỏ đã học được cách nói lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành người khác vui vẻ.

Nguyễn Trinh mỉm cười, lịch sự nói cảm ơn. Cô không nói thêm lời nào, bắt đầu buổi dạy ngày hôm nay.

Tống Nhĩ Giai kiên nhẫn, cố gắng nghe giảng.

Lần trước Tống Nhĩ Giai mời Nguyễn Trinh đến ăn tối, Nguyễn Trinh đã đồng ý, nhưng cả hai đều không biết nấu ăn.

Cuối cùng, kết quả là hai người cùng nhau gọi đồ ăn bên ngoài, hoặc Nguyễn Trinh mang thức ăn nguội từ căng tin bệnh viện đến để ăn.

Hai người không thể ăn thức ăn của nhau được —— Nguyễn Trinh có khẩu vị thanh đạm, cô thích ăn một số món xào tự làm, hoặc cháo, mì, cơm; Khẩu vị Tống Nhĩ Giai tương đối mặn, nàng thích món kho, thịt luộc, lẩu cay nên cả hai thường ngồi cùng nhau nhưng ăn riêng.

Nguyễn Trinh vẫn chưa quen với thói quen ăn uống của Tống Nhĩ Giai, vì vậy cô sẽ nhắc nàng một hai câu: Ăn uống lành mạnh hơn một chút.

Tống Nhĩ Giai luôn đáp lại một cách thờ ơ: Em quen ăn đồ ăn mang đi rồi, em không quan tâm nó có lành mạnh hay không đâu.

Năm cấp 3, nhiều phụ huynh sẽ tự tay xuống bếp hầm canh cho con cái mình ăn để đảm bảo đủ chất dinh dưỡng cho ba bữa.

Tống Nhĩ Giai được nuôi thả từ rất lâu, vì thế nàng không biết đến khái niệm này.

Khi Nguyễn Trinh học cấp 3, mỗi ngày cô đều ăn một quả trứng gà và đến sân thể thao chạy vài vòng, còn lại cũng không có gì đặc biệt.

Nhưng khi cô đi dạy kèm những đứa trẻ khác, cô nhìn thấy rất nhiều phụ huynh chăm sóc con cái mình rất chu đáo vào năm cấp 3. Thoạt nhìn, so với Tống Nhĩ Giai – người luôn được thả tự do, cô luôn cảm thấy đứa trẻ này có chút đáng thương.

Vì vậy, khi đến nhà Tống Nhĩ Giai dạy phụ đạo vào lần sau, cô đã mang theo một hộp sữa và một túi quả hạch đào.

*

Sau khi rời khỏi bệnh viện, cả hai dạo bước bên bờ biển.

Tống Nhĩ Giai buộc tóc, cởi giày và đi chân trần trên bờ biển.

Thủy triều lên lên xuống xuống, sóng vỗ hết đợt này đến đợt khác.

Nguyễn Trinh đi bên cạnh Tống Nhĩ Giai, cô cầm hai cốc đồ uống lạnh trên tay, nhìn Tống Nhĩ Giai đạp nước bằng đôi chân trần, chơi đến vô cùng vui vẻ.

"Này, nếu em bị biển cuốn trôi, chị phải cứu em đấy." Tống Nhĩ Giai nói với người đang đứng trên bờ cát.

Nguyễn Trinh vuốt lại mái tóc dài bị gió biển thổi loạn rồi nói: "Chị không biết bơi."

"Hả? Lúc trước không phải chị nói muốn đi học à? Nếu chưa học thì thôi, cũng không sao, cứ gọi người đến vớt là được, khi nào vớt lên được, chị nhớ hô hấp nhân tạo cho em đó!" Tống Nhĩ Giai tưởng tượng những hình ảnh đó trong đầu, nhịn không được mà bật cười thành tiếng. Nàng quay lại nhìn Nguyễn Trinh ở phía sau, xúi giục cô:" Chị cởi giày ra rồi đến đây chơi cùng em đi!"

Nguyễn Trinh nói: "Không chơi, trẻ con như em mới thích chơi. Chị sẽ chụp ảnh cho em."

Hầu hết những người thích đi chân trần trên bãi biển đều là trẻ em còn đang cắp sách đến trường, thỉnh thoảng mới thấy một hai người lớn hồn nhiên như trẻ con nô đùa trong nước.

Tống Nhĩ Giai hào phóng tạo dáng "yeah" để Nguyễn Trinh chụp cho mình.

Sau khi chụp được vài bức ảnh, Tống Nhĩ Giai mới bất tri bất giác lẩm bẩm:" Cái gì mà trẻ con? Nói hươu nói vượn... chị chỉ lớn hơn em vài tuổi, chỉ cần phụ nữ không kết hôn, đến chết vẫn là thiếu nữ. Chị xinh đẹp như vậy, cho dù chị ở độ tuổi 50 hay 60 thì chị vẫn sẽ đẹp. Chúng ta là người cùng thế hệ, đồng trang lứa đấy! Chị có biết không?"

Giống hệt những gì mà nàng đã nói lúc mười bảy tuổi.

Nguyễn Trinh khẽ mỉm cười, không nói gì.

Tống Nhĩ Giai làm nũng với cô: " Chị mau cởi giày ra chơi cùng em đi. Nhanh lên nhanh lên, nếu không em sẽ không nói chuyện với chị năm phút đấy."

Vẫn là bộ dáng ầm ĩ, khóc lóc như trước đây.

Nguyễn Trinh bất đắc dĩ mỉm cười, xắn ống quần lên, cởi giày xăng đan ra, tiến về phía trước vài bước.

Thủy triều dâng lên, đập vào bắp chân cô, tạo nên sự mát mẻ đầy dễ chịu.

Tống Nhĩ Giai nhấc chân lên, đá một ít nước biển vào chân Nguyễn Trinh:" Bộ dáng này đúng rồi đấy, đã ra ngoài chơi thì phải chơi cho hết mình. Chút nữa chúng ta mua diều để thả đi."

Nguyễn Trinh không có ý kiến, chỉ khẽ nói hai chữ:" Ấu trĩ."

Tống Nhĩ Giai hừ một tiếng, nhấc chân đá nước biển, làm văng đầy chân Nguyễn Trinh.

Không ngờ đợt thủy triều tiếp theo lại mạnh đến thế, sóng lớn ập đến, Tống Nhĩ Giai chỉ đứng một chân nên loạng choạng suýt ngã xuống biển. Nguyễn Trinh nhanh tay lẹ mắt vươn tay đỡ lấy nàng:" Cẩn thận."

Tống Nhĩ Giai ôm chặt lấy cánh tay của Nguyễn Trinh để có thể đứng vững. Nàng đứng yên một lúc rồi vỗ vỗ ngực, nói:" Nguy hiểm quá, suýt chút nữa thì em tắm đầy nước biển rồi."

Nguyễn Trinh nắm lấy tay Tống Nhĩ Giai và nói: "Thủy triều sắp dâng cao rồi, chúng ta đến quán nước trên bờ ngồi đi."

"Không cần." Tống Nhĩ Giai từ chối, "Em đã không đến biển chơi trong một thời gian dài rồi. Hôm nay em muốn chơi cho thỏa thích."

Nguyễn Trinh nhướng mày hỏi: "Em không thường đi chơi với bạn cùng lớp à?"

Cô nhớ rất rõ thời trung học, gần như mỗi tháng Tống Nhĩ Giai đều đến biển để ngắm hoàng hôn và nhặt vỏ sò.

Tống Nhĩ Giai: "Rất ít, trừ khi bạn bè nằng nặc đòi đến đây chơi, nếu không em sẽ không đến."

"Ừm? Tại sao vậy?"

Bởi vì trước đây, nàng có thể một mình ngắm hoàng hôn bên bờ biển một cách yên bình, vui vẻ, thư thái và an nhàn. Sau đó, Nguyễn Trinh đã cùng nàng đi dạo khắp mọi ngóc ngách của bãi biển. Sau này, khi Nguyễn Trinh rời khỏi thành phố này, mỗi lần nàng đến đây một mình và nhìn thấy những cặp đôi nắm tay nhau trên bờ biển, nàng sẽ không khỏi nghĩ đến Nguyễn Trinh, rồi lại cảm thấy cô đơn vô cùng.

Trước đây, nàng chưa bao giờ trải qua cảm giác này.

Một người vốn dĩ không cô đơn, nhưng vì nhớ một người mà trở nên cô đơn vô cùng.

Nàng không muốn nói, Nguyễn Trinh cũng không tiếp tục hỏi. Cô vẫn nắm lấy tay nàng, cùng nhau đi chân trần trên bờ biển.

Gió biển thoải mái, nước biển mát lạnh. Tống Nhĩ Giai nhìn sườn mặt đầy quyến rũ của Nguyễn Trinh, rồi lại rũ mi mắt nhìn xuống đôi bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của cả hai. Tim nàng đập nhanh hơn một chút, vành tai cũng dần nóng lên.

Nàng không còn tập trung vào vẻ đẹp của biển cả nữa. Tống Nhĩ Giai bị Nguyễn Trinh nắm đến mức ngơ ngẩn. Khi đi được một đoạn đường, nàng chủ động gỡ tay Nguyễn Trinh ra.

Mặc dù những người bạn đồng giới nắm tay nhau đi biển là chuyện bình thường, nhưng nàng dường như có những tâm tư không thể tỏ bày được với Nguyễn Trinh.

Không phải quan hệ thầy trò, cũng rất khác so với tình bạn.

- -

Tác giả có lời muốn nói:

Là tình yêu đóa, con gái ngoan của mẹ!

- -------