Nhớ Mãi Không Quên - Bất Gia Đường

Chương 16: Tỉnh mộng

Edit by Kiera
Trình Niệm Niệm cảm giác sau khi lần trước cùng Lục Diễm cơm nước xong thì hai người đã thật lâu thật lâu không có gặp mặt!
Còn việc tại sao không có cơ hội ở chung sau khi xác nhận quan hệ thì Trình Niệm Niệm cảm thấy đầu sỏ gây tội chính là lịch trình luyện tập mà thầy dạy vũ đạo đã sắp xếp, làm cô không còn thời gian nhàn rỗi nào.
Học viện nghệ thuật Đại học N cũng không thiếu người có thiên phú hoặc nỗ lực, lúc này đây việc tuyển chọn của vũ đoàn cũng có thể nói là cơ hội đầu tiên chính thức thể hiện thực lực của mình.
Tuy rằng Trình Niệm Niệm nói là đối với vũ đoàn không đặc biệt để ý lắm nhưng đây là lần đầu tiên thể hiện sự chuyên nghiệp của mình trước những giáo viên chuyên nghiệp nên cô vẫn có nhiều phần coi trọng, lại nói tới, nếu như cô có thể được tuyển chọn cũng coi như là có thêm một sự lựa chọn nữa.
Sau khi quyết định được chủ đề múa, Trình Niệm Niệm thường xuyên sau khi vừa tan học là liền ngâm mình ở phòng học vũ đạo và vẫn luôn luyện tập đến trời tối đến mức Lục Diễm gọi tới vài lần cô cũng không nhận được
Lúc chạy về ký túc xá thì toàn thân cũng đã mỏi mệt, sau đó nằm yên ổn trên giường chờ Lục Diễm bắt điện thoại, nghe được giọng nói dễ nghe của anh qua sóng điện từ chính là khoảng thời gian yên tĩnh và thoải mái nhất của cô để vượt qua những ngày này.
Không có những lời ngọt ngào tình chàng ý thiếp, nhưng lẫn trong những lời nói với nhau, anh không tự giác đối với cô sủng nịch bao dung, cô cũng không tự giác đối với anh ỷ lại.
Trình Niệm Niệm cảm thấy hai người bọn họ như là đã yêu nhau từ rất lâu rồi, cô có thể hàng đêm đem sự thỏa mãn ấm áp này ngủ thật say.
Hôm nay sau khi cúp điện thoại, Lục Diễm suy nghĩ một chút hình như đã gần một tuần anh không gặp được cô gái nhỏ của mình rồi, mỗi ngày đều có thể cảm thấy được sự mỏi mệt của cô qua điện thoại.
Có mấy lần trò chuyện buổi tối Trình Niệm Niệm mệt đến mức ngủ quên đi, Lục Diễm lẳng lặng nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của cô thật lâu rồi mới cúp điện thoại.
Thật ra Lục Diễm cũng rất bận, về bài tập chuyên ngành của anh thì không nói tới đi, hơn nữa còn có những chuyện linh tinh của Hội học sinh cần phải giải quyết, đã thế còn có những chuyện cần phải làm trong giao đoạn đầu gây dựng sự nghiệp đều đè lên người anh khiến cả người anh cũng ngày ngày đều mệt mỏi ủ rũ.
Nhưng sau khi anh suy nghĩ, vẫn quyết định ngày mai đến học viện nghệ thuật nhìn xem.
Anh phải thừa nhận rằng anh rất nhớ cô.
Hôm nay, màn đêm đã buông xuống.
______
Lúc anh đi đến phòng học vũ đạo thì thấy được ánh đèn lộ ra từ khe cửa, bên trong im ắng, Lục Diễm có chút chần chờ đẩy cửa ra, liền nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ đang cuộn tròn dựa vào tường, đầu nhỏ gục xuống một bên ngủ thiếp đi.
Thời tiết đã gần sang thu mà buổi tối vốn lạnh nữa, Lục Diễm liền đi đến bên cạnh Trình Niệm Niệm, khom lưng bế người lên.
"Ưm... Hả?"
Trình Niệm Niệm đột nhiên cảm thấy cơ thể mình đang bay lên không, nửa mộng nửa tỉnh nhìn thấy được Lục Diễm đang gần trong gang tấc.
"Trên mặt đất lạnh."
Lục Diễm ôm cô gái nhỏ trong lòng ngực, đi về phía sô pha, đột nhiên anh nghiến răng một tiếng, tại sao cảm giác lại nhẹ hơn lần trước vậy.
Trình Niệm Niệm ừm một tiếng, cô vẫn còn rất buồn ngủ, cái đầu giống như gà con đang mổ thóc dựa vào cổ anh, cọ cọ.
Sau khi đặt cô gái ngồi xuống trên đùi mình, Lục Diễm dùng tay vỗ nhẹ lên giương mặt xinh đẹp đã lâu không gặp, lấy cớ đánh thức cô, lại gần hơn một chút.
Anh thở một hơi dài khi cuối cùng cũng chạm được da thịt hơi lạnh lộ ra ngoài của cô, thèm khát từng chút một hôn, nhìn Trình Niệm Niệm ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực mình như vậy, lại lộ ra mùi hương thoang thoảng trên cơ thể làm gợi lên dục vọng đã yên tĩnh rất lâu của anh.
"Niệm Niệm... dậy đi..."
Môi mỏng lưu luyến sau vành tai cùng thịt non nơi sườn cổ, vươn đầu lưỡi câu liếm vành tai nho nhỏ.
Bàn tay đặt trên eo cũng trượt xuống mông nhỏ xinh đẹp, dán lên, xoa xoa mông thịt dụ dỗ mình, sau đó càng áp sát vào thân thể cô, côn th*t cương cứng nóng bỏng cách qua lớp quần dựng thẳng lên.
"...Còn không tỉnh, thì sẽ bị ăn luôn đấy."
Trình Niệm Niệm bị Lục Diễm hết lần này tới lần khác hôn môi, vuốt ve, đã phải mạnh mẽ triệu hồi một tia tỉnh táo, hơi thở mát lạnh lại nóng rực ở sau vành tai mẫn cảm làm cơ thể cô vốn vô lực càng trở nên mềm mại hơn.
Trong lúc đang mơ mơ màng màng, cơ thể tỉnh táo nhanh hơn so với đại não, thì đột nhiên nơi xương chậu ở thắt lưng bị ai đó hung hăng va chạm.
"Hừ..."
Cô cảm giác được chiếc quần thể thao rộng rãi của mình đang bị kéo ra, một bàn tay lạnh lẽo chui vào, trực tiếp vỗ vào cái mông nhỏ bị chà đạp đến nóng lên.
Mông nhỏ đột nhiên bị kích thích liền căng lên, ngay cả hoa huy*t giữa hai chân không biết khi nào hơi hơi có chút ướt át cũng kẹp chặt lại.
Rốt cuộc Trình Niệm Niệm cũng phải mở mắt ra,thì nhìn thấy Lục Diễm đang chôn vào trước ngực mình không biết khi nào đã bị cởi lộ ra một khoản da thịt, não cô có chút sụp đổ.
"Lục Diễm..."Giọng nói mềm mại mới vừa tỉnh ngủ nên có chút khàn khàn.
"Tỉnh rồi sao?"
Vì thế anh không còn cố kỵ nữa, càng thêm dùng sức ôm chặt cô vào lòng, làm hai chân của cô dạng ra ôm chặt hai bên của mình
Để đôi chân nhạy cảm đè trên côn th*t căng thẳng đang bị trói buộc của mình, anh hướng về trước đâm vài cái.
Mông thịt săn chắc do luyện múa đã bị xoa đến mềm mại, bàn tay quấy phá tiếp tục mò xuống phía dưới.
Có hơi nóng, có độ ẩm.
"Không cần..."
Trình Niệm Niệm nghĩ đến sau khi luyện tập đã đổ mồ hôi nên hương vị trên người chắc chắn không dễ ngửi, nên có chút xấu hổ khi thân mật với Lục Diễm.
Lục Diễm hôn xuống đôi môi đang lẩm bẩm cự tuyệt anh, không nghĩ tới hôm nay hương hoa sơn chi này mang theo vài phần hormone lây dính kích thích dục vọng của anh, làm anh quả thực muốn ngừng mà không được.
"A... Ưm..."
Ngón tay anh trượt xuống trước cổng hoa huy*t thơm mềm, đầu ngón tay thăm dò đi sâu vào hoa huy*t chặt chẽ, làm nó dính lên một chút mật dịch đã chảy ra.
Ý cười trầm thấp của Lục Diễm không che đậy được vang lên, ngón tay từng tấc từng tấc đẩy hai bên thịt đang dính vào nhau, làm ngón tay bị những nếp gấp quyến rũ bên trong quấn chặt.
Giữa hai cánh môi anh phát ra tiếng cười tà ác trêu đùa: "Niệm Niệm cũng nhớ anh nha."