Nhớ Mãi Không Quên - Bất Gia Đường

Chương 10: Hôn

Edit by Kiera
"Em thông minh như vậy, nhất định đã đoán được rồi đúng không?"
Thịch thịch thịch, Trình Niệm Niệm cảm thấy lồng ngực bên trái của mình nhảy lên có chút lợi hại.
"Tôi.... Ưm... Tôi không biết"
Trình Niệm Niệm có chút sợ hãi: "Anh cũng không nói cái gì hết, tôi làm sao biết được."
Trình Niệm Niệm lại nghĩ đến người này mấy ngày nay không thấy qua bóng người, cũng không có tin tức gì, làm cho cô một mình phát ngốc trong văn phòng, có chút ủy khuất.
"Tôi không thông minh chút nào, tôi cũng không đoán được anh suy nghĩ cái gì...."
"Vậy Niệm Niệm vẫn luôn nghĩ về anh sao?"
Cô lại bị lừa, tâm tư bị đoán trúng, đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt qua nhìn anh, mà không ý thức được xưng hô thay đổi.
Lại xù lông, thật đáng yêu, khóe miệng anh nhếch lên.
Thật hiếm khi anh giải thích: "Có chút việc gấp, mấy ngày trước có chút vấn đề về tài chính, đến hôm nay tôi mới có thể trở về."
Trình Niệm Niệm sửng sốt, nghĩ đến những lời đồn trong trường, hoá ra anh thật sự có gây dựng sự nghiệp ở bên ngoài nha, thật sự quá ưu tú đi, cô lại nhún vai sau đó dùng chiếc đũa vô ý thức chọc chọc trong chén đồ ăn.
Lục Diễm đại khái có thể đoán được cô đang suy nghĩ cái gì, ho nhẹ một tiếng, kéo cô ra khỏi những cảm xúc không tên, hỏi: "Làm trợ lý đã thấy quen chưa?".
Trình Niệm Niệm lắc đầu, nhưng vẫn không hiểu lắm: "Tôi cảm thấy tôi cũng không nhiều việc để làm, rốt cuộc làm trợ lý là làm cái gì thế?"
Anh không nói chuyện, cho đến lúc Trình Niệm Niệm cho rằng mình sắp đợi không được lúc anh nói ra đáp án rồi.
Thì mấy phút sau anh mới mở miệng nói: "Tôi có việc mà chỉ em.... mới có thể giúp."
Lông mi Lục Diễm rũ xuống, che dấu đi dục vọng dưới đáy mắt thật tốt, đừng nóng vội, không thể doạ cô ấy chạy.
Sau khi cơm nước xong thì màn đêm cũng buông xuống, Lục Diễm lái xe đưa cô gái nhỏ trở về trường, ngừng ở dưới lầu ký túc xá nữ.
Kéo cửa xe ra, gió đêm thổi tan suy nghĩ hỗn độn của Trình Niệm Niệm, nghĩ đến những lời cuối cùng của anh, suy nghĩ hết một đường đi rồi vẫn nghĩ không ra Lục Diễm có chuyện gì muốn mình giúp, từ trên ghế phó lái đi xuống bước gần đến bóng dáng tuấn mỹ của anh, an tĩnh một lát đem trái tim của thiếu nữ sống lại.
Trình Niệm Niệm cảm thấy rằng mình phải dũng cảm một chút.
Lục Diễm làm sao vậy,
Cô chỉ là thích anh thôi mà.
"Hôm nay cảm ơn học trưởng, tôi... "
"Gọi tôi là Lục Diễm."
Giọng nói vang lên đánh gãy âm thanh mềm mại, sau đó anh bước gần thêm một bước.
Quá gần rồi, đến mức cô đều bị hơi thở của anh vây quanh: "... Được."
"Đi lên đi, em nghỉ ngơi sớm một chút."
"...Vâng."
Nhưng bước chân cô vẫn không nhúc nhích.
"Lục Diễm..." Cô nhỏ giọng nỉ non, thoang thoảng đến hương hoa sơn chi.
Cổ họng anh bắt đầu ngứa, nghẹn lại: "Sao vậy?"
Lý trí đang níu kéo.
Gió đêm dù có thổi cũng không thể tiêu tan đi tia khô nóng trong không khí yên tĩnh.
"Nếu tôi có thể.... Tôi nhất định sẽ giúp anh!" Đôi mắt hạnh của cô léo lên sự dũng cảm cùng quyết tâm.
"Ừm..." Từ cổ họng anh phát ra tiếng trầm thấp.
"Chỉ em mới có thể giúp." Đầu ngón tay lạnh lẽo của anh chạm vào thịt mềm nơi vành tai phiếm hồng kia, ngón cái vuốt ve môi anh đào đang bị cắn chặt, quai hàm anh nhíu chặt, cổ họng thắt lại.
Anh càng nhìn vào đôi mắt sáng ngời xinh đẹp kia thì càng bị mê hoặc, cúi đầu xuống ngày càng gần.
Dưới lông mi như cánh quạt, giữa bốn mắt đang nhìn nhau như đang chảy qua triền miên trong gang tấc.
Lý trí bị xé toạc ra tạo nên một vết nứt, môi anh áp lên nơi đôi môi mang theo độ ấm nóng bỏng kia, liếm qua cánh môi, thật ngọt.
Sau đó anh lại dịu dàng hôn lấy môi dưới của cô, mút vào, chỉ một chút thôi như đang uống rượu độc để làm giảm đi cơn thèm khát, môi dán môi rồi chậm rãi rời đi.
Vuốt ve gương mặt đỏ bừng của cô, anh nặng nề ý cười nói: "Đi lên đi."
Hơi thở ái muội như muốn thiêu đốt Trình Niệm Niệm, "Ngủ ngon!" Sau đó cô liền cộp cộp chạy nhanh lên lầu.
Ngọn tóc quanh eo như lướt qua đầu quả tim của Lục Diễm, nhìn chằm chằm tiểu xấu xa đang đi xa kia, Lục Diễm đứng dựa trên thân xe làm gió lạnh thổi qua, anh nghĩ đến câu nói lúc nãy của cô, âm thầm cười nhẹ, rồi châm ra một điếu thuốc, không có điểm.
Lục Diễm đúng thật là có việc, sự giáo dục mà anh nhận được từ khi còn nhỏ đó là phải biết rõ mình phải làm cái gì, anh vẫn luôn hiểu rõ ràng khoảng cách giữa lý tưởng và thực tế, cho nên từ trước đến nay anh vẫn luôn quyết đoán và lý trí.
Loại chuyện đặt một bàn làm việc ái muội như vậy ở trong văn phòng riêng của trường, anh là lần đầu tiên làm.
Lần đầu tiên Trình Niệm Niệm đến đảm nhận chức trợ lý, anh đã đưa cho cô chìa khoá văn phòng riêng của Hội học sinh, khiến cho vị Phó hội trưởng lấy tin tức từ những đám đông tám chuyện mà không ngừng hỏi anh.
Hiện tại nghĩ tới bọn họ ngạc nhiên về chuyện này cũng rất bình thường, chính anh cũng rất ngạc nhiên khi chỉ cần vừa nhìn thấy Trình Niệm Niệm là anh laị xuất hiện dục vọng không thể kiềm chế không biết từ đâu mà đến.
Lục Diễm vẫn luôn là một người sợ phiền toái, ở cái tuổi trẻ đang nhiệt huyết này, thật ra anh có thể phát tiết ham muốn ra, nhưng anh lại nguyện ý khắc chế, mọi hành động anh làm đều có mục đích rõ ràng.
Nhưng từ khi nào không biết anh đã bắt đầu mất khống chế.
Lục Diễm bắt đầu nhớ lại rồi trầm tư, anh cũng đã từng cho rằng đó chỉ là dục vọng đơn thuần mà cố gắng tránh xa cô, nhưng lại phát hiện ra chuyện áp chế dục vọng lại không hề có hiệu quả.
Sau đó gác bỏ lại những nhu cầu sinh lý không thể phát tiết.
Làm Lục Diễm ý thức được dục vọng của mình xuất hiện nhiều hơn, sau khi đếm kỹ lại, anh lại phát hiện anh cũng không chán ghét tiểu phiền toái này trêu chọc mình.
Thường xuyên thấy khuôn mặt nhỏ phiếm hồng khi nhìn mình cũng không khó hiểu.
Sau đó anh liền đồng ý với chuyện của cô, lý do tại sao Trình Niệm Niệm lại như vậy cũng không quan trọng.
Cho dù đó có phải là tình yêu sét đánh hay là định mệnh gì đó, thì cũng đều tốt.
Lục Diễm chỉ là không thể chịu được muốn tới gần cô.
Vì thế anh liền đặt tiểu phiền toái bên người, từng chút từng chút một tham luyến.
Mà điều Trình Niệm Niệm có thể giúp chính là làm một tiểu phiền toái ngoan ngoãn ngốc bên người anh, ngoan ngoãn.