Nhớ Em Thành Bệnh

Chương 50: Bảo Bối Để Tô Mi Làm Em Dâu Em Được Không



Sau khi Tô Mi xuống lầu, cô đứng cạnh bồn hoa đá vào đó giống như phát tiết.

Cô thật sự đã bị Trần Thì Nhất làm cho tức chết rồi!
Trên thế giới sau lại có người đàn ông phản ứng chậm chạp như thế được chứ?
Vừa rồi lúc chơi đấu địa chủ, Tô Thành Húc và Tần Lăng phối hợp vô cùng ăn ý, mà Trần Thì Nhất và cô… rối tinh rối mù, căn bản không có chút nào hiểu ý nhau cả.

Càng nghĩ Tô Mi càng tức giận.

Mới đầu bắt gặp Tần Lăng và Trần Thì Nhất ở trong hành lang, cô còn tưởng bọn họ là quan hệ đó, cho nên lúc ấy tâm tình cô suy sụp, cảm xúc không tốt cho lắm.

Sau khi ngồi một lúc, cô mới hiểu rõ quan hệ của hai người bọn họ, bọn họ quen nhau cũng vì Thẩm Nhu, thời gian quen cũng không ngắn, nên mối quan hệ cũng không tệ lắm.

Chỉ đơn giản là như vậy.

Hơn nữa, Tô Mi cảm giác Tần Lăng có ý tứ muốn làm chị dâu mình hơn, nên dần dần, địch ý đối với cô ấy cũng nhạt bớt.

Bây giờ tức giận, chủ yếu là vì Trần Thì Nhất quá ngốc nghếch.

“Tô Mi!”
Giọng nam truyền tới từ phía sau, tinh thần Tô Mi rung động, cú đá này hơi dùng sức đá vào bồn hoa, đau đớn từ ngón chân truyền tới khiến cô cong cả eo lại.

Trần Thì Nhất thong dong chạy qua đưa tay đỡ cô, “Sao rồi? Ngồi xuống để tôi xem cho cô?”
Tô Mi hất tay cậu ra, ngạo kiều quay mặt sang chỗ khác không chịu nhìn cậu.

Trần Thì Nhất lập tức luống cuống gấp gáp, “Xin lỗi, là tôi khiến cô giật mình rồi.


“Có phải cô tức giận vì tôi ngốc quá đúng không? Xin lỗi, lần đầu tiên tôi chơi nên kéo chân cô lại, thật ngại quá…”
Người đàn ông ngồi xổm trước mặt cô, ăn nói khép nép xin lỗi.

Tô Mi càng nghe càng tức, cô không muốn nghe lời xin lỗi gì cả.

Tô Mi đứng dậy, khập khiễng định đi, không muốn để ý tới Trần Thì Nhất nữa.

Cậu lại đứng dậy, chạy tới đỡ cô, “Cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi.


Tô Mi không nói chuyện, nhưng trong lòng cũng không kháng cự như trước nữa.

Tuy rằng phương diện tình cảm của Trần Thì Nhất tương đối chậm chạp, nhưng đối với cô cũng rất biết chăm sóc chu đáo.


Nói ngắn gọn là ngốc nghếch nhưng vẫn có tâm.

Vừa nghĩ như thế, trong lòng Tô Mi thoải mái hơn rất nhiều.

Cô cũng không thể nổi giận với Trần Thì Nhất mãi được, dù sao thì cái gì cậu cũng không biết.

Sau khi nghĩ thông, Tô Mi ngừng lại đứng thẳng người nhìn về phía Trần Thì Nhất, “Anh cõng tôi.


Trần Thì Nhất sửng sốt, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, cũng không hỏi gì, trực tiếp ngồi xổm trước mặt Tô Mi, “Lên đi.


Tô Mi nở nụ cười ghé vào trên lưng cậu, còn bớt chút thời gian gửi tin nhắn cho Thẩm Nhu, nói rằng cô và Trần Thì Nhất đi mua một ít đồ uống dành cho buổi tối.


Khi Tô Mi và Trần Thì Nhất trở về bầu không khí giữa hai người đã hòa hoãn không ít.

Hơn nữa Thẩm Nhu phát hiện, trên mặt Tô Mi đỏ bừng, là xấu hổ sao?
Thẩm Nhu không nghĩ nhiều, để Tô Mi chơi hộ mình rồi vào phòng ngủ một lát.

Chờ tới lúc Thẩm Nhu tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã tối.

Cô nhìn đồng hồ, bây giờ là bảy rưỡi.

Cửa phòng bị gõ vang, bên ngoài truyền tới giọng nói của Tần Lăng, “Sư phụ, rời giường ăn cơm thôi, ‘sư mẫu’ làm đậu hũ Ma Bà và thịt viên sốt tương chị thích ăn nhất đó.


Tần Lăng vừa kêu một tiếng ‘sư mẫu’, sau lưng vang lên một tiếng ho nhẹ.

Lưng cô ấy lập tức đứng thẳng, sống lưng lạnh buốt, da đầu đã tê rần nhưng vẫn phải kiên cường cười một cái, quay đầu nhìn về phía Tư Minh Cẩm không biết đã đứng sau từ lúc nào.

Hai chữ ‘sư mẫu’ vừa rồi, nhất định anh đã nghe được!
Tần Lăng cười gượng ép, sợ rằng Tư Minh Cẩm sẽ tức giận, dù sao trước kia Giang Trì Ý còn ở bên Thẩm Nhu, Tần Lăng cũng từng trêu chọc gọi anh ta là ‘sư mẫu’, kết quả bị anh ta mắng cho một trận.

Đại khái là do cái danh xưng này gây tổn hại không ít tới sự nam tính của anh ta.

Cho nên, Giang Trì Ý vô cùng không thích.

Sau đó, Tần Lăng cũng không bao giờ gọi anh ta một tiếng ‘sư mẫu’ nữa, hôm nay là do vui vẻ, trong lúc nhất thời không để ý nên trêu chọc Thẩm Nhu và Tư Minh Cẩm.


Không đợi Tư Minh Cẩm phát cáu, Tần Lăng cúi đầu nhận sai trước, “Tư tiên sinh, tôi sai rồi, sau này sẽ không gọi nữa!”
Tư Minh Cẩm im lặng một lát, dở khóc dở cười.

Anh có thể nói anh không ngại không? Ngược lại rất…
Cửa phòng ngủ bỗng nhiên mở ra, cắt đứt suy nghĩ của Tư Minh Cẩm.

Thẩm Nhu ra ngoài, vỗ bả vai Tần Lăng an ủi, “Không có việc gì, ‘sư mẫu’ của em rất thích xưng hô này.


Người đàn ông ngẩn người, khóe môi cong cong, nhẹ ‘ừm’ một tiếng xem như phụ họa lời nói của Thẩm Nhu.

Tần Lăng bên cạnh ngây ngốc, mãi cho tới khi Tư Minh Cẩm thân mật ôm lấy Thẩm Nhu đi qua trước mặt cô ấy mới khôi phục tinh thần.

Tư Minh Cẩm thật sự không biết ngại, không chút keo kiệt mà show ân ái trước mặt mọi người, giống như sợ ai không biết Thẩm Nhu là bạn gái mình vậy, diễn giải từ ‘ân ái’ một cách vô cùng sống động.

Tô Thành Húc tỏ vẻ buồn nôn, “Tôi nói hai người đấy, đừng làm thế nữa được không, tôi no lắm rồi, thật sự no lắm rồi!”
Còn ăn thức ăn cho chó nữa, có lẽ cơm tối anh cũng không cần ăn nữa.

Tư Minh Cẩm không thèm phản ứng lại, đang nói chuyện bên tai Thẩm Nhu, “Em nhìn sau gáy em họ em đi.


Thẩm Nhu nghi hoặc liếc anh một cái, vẫn nghe lời đứng dậy ngồi xuống phía sau Trần Thì Nhất, ánh mắt nhanh chóng liếc một cái, sau đó trừng mắt kinh sợ.

Thẩm Nhu quay đầu tò mò nhìn Tư Minh Cẩm, muốn hỏi anh đã xảy ra chuyện gì.

Vì sao sau gáy Trần Thì Nhất lại có dấu son?
Ai hôn?
Lúc cô ngủ đã xảy ra chuyện gì?
Tư Minh Cẩm cười không nói, tiện tay lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Thẩm Nhu: Bây giờ không tiện nói, chờ mọi người đi sẽ nói cho em.

Vì chuyện này mà lúc ăn cơm Thẩm Nhu đứng ngồi không yên, vô cùng vội vàng.

Cơm tối vừa xong, Tô Thành Húc muốn mời mọi người đi hát karaoke, bị Thẩm Nhu nghiêm khắc từ chối, không chỉ thế, cô còn tiễn khách rất sớm, thái độ khác biệt so với bình thường.


Mười giờ đêm, Thẩm Nhu bị Tư Minh Cẩm dụ dỗ nằm chung chăn với anh.

Người đàn ông vừa hôn cô vừa nói với cô chuyện dấu hôn sau gáy Trần Thì Nhất.


“Em họ nói Tô Mi bị thương ở chân, rồi cậu ấy cõng Tô Mi đi mua đồ uống…” Hô hấp nóng bỏng của Tư Minh Cẩm phả ở sau gáy Thẩm Nhu khiến cô ngứa ngáy.

Thẩm Nhu ngăn lại nụ hôn của anh, bị suy nghĩ trong đầu mình dọa sợ, “Ý của anh là… dấu hôn sau gáy của Thì Nhất, là Tô Mi hôn?”
Tô Mi?!
“Sao có thể chứ, không phải Tô Mi thích anh sao?”
Tư Minh Cẩm kéo tay cô ra, phủ lên đôi môi mềm mại của cô, một nụ hôn rất sâu, mãi cho tới khi hô hấp hai người càng trở nên nóng bỏng.

Anh mở đôi mắt phượng, môi mỏng cong cong nhẹ ngậm lấy vành tai Thẩm Nhu, “Đồ ngốc… đã sớm là quá khứ rồi.


Có lẽ từ khi anh lạnh lùng từ chối tình cảm của Tô Mi, trái tim cô ấy cũng đã được mở ra.

Sau đó cô gặp Trần Thì Nhất, một người đàn ông hoàn toàn khác với Tư Minh Cẩm.

Bởi vì tò mò nên đều đặt hết tâm tư và ánh mắt lên người đó, một thời gian dài Tô Mi cũng không nghĩ đến, ở trong lòng cô ấy, trọng lượng của Trần Thì Nhất lại nhiều đến như vậy.

Thẩm Nhu đỏ mặt, đôi môi khẽ nhếch, hơi thở có chút bất ổn.

Nhưng trong đầu cô vẫn là chuyện của Tô Mi và Trần Thì Nhất, nghĩ thế nào cũng cảm thấy em họ ngốc nghếch nhà cô không xứng với Tô Mi chút nào.

Đều là do mắt Tô Mi không dùng được rồi… nhưng mà cứ như vậy, chuyện chung thân đại sự của Trần Thì Nhất không phải đã giải quyết xong sao?
Cũng đỡ khiến cậu mợ suốt ngày than ngắn thở dài.

Còn khiến Thẩm Hậu suốt ngày nhắn cho Thẩm Nhu muốn cô giới thiệu bạn gái cho Trần Thì Nhất.

Thẩm Nhu vẫn luôn cảm thấy khó khăn, không biết nên giới thiệu ai là thích hợp.

Bây giờ khó khăn này cuối cùng cũng đã được giải quyết!
“Bảo bối, để Tô Mi làm em dâu em được không?”
Thẩm Nhu tính toán, trên mặt lộ ra sự vui mừng.

Cô hiển nhiên đã xem nhẹ hai từ ‘bảo bối’ kia, không để ý thấy sự biến hóa trong mắt Tư Minh Cẩm, còn đặc biệt chủ động ôm lấy cổ anh, mong chờ nhìn anh.

Hầu kết Tư Minh Cẩm chuyển động, trực tiếp xem nhẹ vấn đề của Thẩm Nhu, cúi đầu hôn cô, giọng nói trầm trầm, “Ngoan… gọi một tiếng bảo bối lần nữa anh nghe.


Thẩm Nhu ngừng suy nghĩ lại, đỏ bừng mặt không nói thêm được lời nào.

Bởi vì ngay cả cơ hội để thở Tư Minh Cẩm cũng không cho cô, trực tiếp kéo chăn qua đầu, cùng Thẩm Nhu trầm luân trong bóng tối.


Từ đêm đó về sau, đã ba ngày liên tiếp cô không dám vào phòng ngủ của Tư Minh Cẩm.

Cô lấy cớ công việc mệt mỏi, đều về nhà mình ngủ.

Nhưng mà gần đây Thẩm Nhu đã bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị dọn nhà, chủ nhà là Tô Thành Húc, bây giờ anh ấy muốn chuyển qua đây, cô tất nhiên phải dọn đi.


Tư Minh Cẩm cũng đã chuẩn bị phòng cho cô ở nhà anh, hơn nữa còn nhiều lần cam đoan, trừ khi Thẩm Nhu tự nguyện, anh tuyệt đối sẽ không chạm vào cô.

Lúc này Thẩm Nhu mới đồng ý ở chung.

Mùng một tháng hai sẽ chuyển nhà.

Bởi vì Thẩm Nhu và Tô Mi phải theo nhà thiết kế Hướng Thanh Hoan sang Paris học tập, việc chuyển nhà đều là một tay Tư Minh Cẩm sắp xếp.

Hơn nữa, trong thời gian bốn tháng Thẩm Nhu sang Paris học tập, Tư Minh Cẩm bắt đầu chuẩn bị một sự kiện lớn.

Mà anh chủ yếu chịu trách nhiệm cho việc — thiết kế áo cưới.

Cho nên trong bốn tháng không gặp Thẩm Nhu, Tư Minh Cẩm vẫn luôn bận rộn.

Mặc dù vậy, mỗi ngày anh vẫn sẽ gọi video cho cô, dù không nói chuyện phiếm, chỉ là ngắm cô anh cũng cảm thấy mỹ mãn.

Thời gian bận rộn cũng trôi qua trong nháy mắt.

Thẩm Nhu học tập xong xuôi, theo Hướng Thanh Hoan tham gia cuộc thi đấu quốc tế tổ chức bên Paris.

Cô hợp tác với Tô Mi, giành chức vô địch, một trận thành danh.

Cùng ngày cuộc thi kết thúc, Thẩm Nhu cũng về nước trước mọi người.

Bởi vì cô nhận được tin nhắn của lớp trưởng, mời cô và Giang Trì Ý tham gia họp lớp năm nay.

Vì thế Thẩm Nhu mới biết, chuyện giữa cô và Giang Trì Ý những bạn học cũ vẫn còn chưa biết.

Theo lý thuyết, bọn họ có biết hay không cũng không có liên quan gì tới cô.

Nhưng cô nghĩ tới Tư Minh Cẩm.

Anh cũng là một thành viên trong lớp, nếu năm nay anh ở trong nước nhất định cũng nên tham gia.

Hơn nữa tương lai nếu hai người kết hôn, nhất định cũng phải mời bạn bè cũ tới tham dự.

Thẩm Nhu sợ Tư Minh Cẩm vì quan hệ giữa cô và Giang Trì Ý mà bị mọi người hiểu lầm.

Cũng sợ lần này họp lớp Giang Trì Ý sẽ nói những lời không hay, làm tổn hại đến Tư Minh Cẩm, hoặc là phá hoại quan hệ giữa cô và anh.

Cho nên, Thẩm Nhu trở về nước sớm hơn mọi người để đi cùng Tư Minh Cẩm tới họp lớp.

Có một số việc, vẫn nên chính miệng cô giải thích mới có thể duy trì thanh danh của Tư Minh Cẩm.

.