Nhìn Trúng Con Của Đối Tượng Xem Mắt Phải Làm Sao Đây

Chương 10

Edit: Rea

—————

Xe của Hạ Kiến Vi lăn bánh chậm vài giây, trong nháy mắt đã bị những chiếc xe khác bỏ lại phía sau, Diêm Hồng Phi xem mà kinh hồn bạt vía, Lục Tri cũng nghi hoặc nhíu mày.

Hạ Kiến Vi là sơ suất hay là cố ý đây?

“Trình độ của Kiến Vi chú còn lo nó làm gì.” Lão Kim đứng bên cạnh Diêm Hồng Phi chậm rãi nói.

Vẻ mặt Diêm Hồng Phi dịu lại khi nghe vậy, quả nhiên khi đến khúc cua thứ ba, Hạ Kiến Vi một phát vượt qua bốn chiếc xe, tốc độ của anh cũng không giảm xuống, thẳng hướng về phía Lư Ngư dẫn đầu.

Xe của Hạ Kiến Vi chạy một đường bão táp, nhanh chóng bỏ lại những xe khác ở phía sau, áp thẳng đến Lư Ngư. Lư Ngư nghe thấy phía sau truyền đến tiếng động cơ gầm rú, âm thanh kia càng ép càng sát, gã cắn chặt răng, trái tim đập điên cuồng, tuyệt đối không thể để Hạ Kiến Vi vượt qua.

Quán quân là thuộc về gã!

“A —— Kiến Vi! Vượt qua hắn! Vượt qua hắn!” Diêm Hồng Phi lớn tiếng rống đến mức gần như muốn vỡ giọng.

Tất cả bên tai đều là tiếng cổ vũ, mặc dù Lục Tri không hô lên giống bọn họ nhưng cũng không có nghĩa là cậu không nhiệt huyết sôi trào. Cậu nghe thấy tiếng tim đập như trống của mình, cậu cảm giác được máu mình đang sục sôi, cậu nắm chặt nắm tay, ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vào đường đua, cậu cũng muốn được chạy một lần như những tay lái trên sân này!

Hạ Kiến Vi vẫn luôn theo sát phía sau Lư Ngư, nhưng lại không vượt qua gã, Lư Ngư bị ép sát từng bước, dù cho muốn duy trì bình tĩnh không thể bị Hạ Kiến Vi làm rối loạn tiết tấu, nhưng tình huống này căn bản không do gã khống chế, gã tâm phiền ý loạn, ánh mắt ngưng trọng, tính hất Hạ Kiến Vi ở khúc cua tiếp theo.

“Sao Kiến Vi còn chưa vượt qua tên ngốc kia?” Diêm Hồng Phi vô cùng nghi hoặc.

Lão Kim châm một điếu thuốc, đưa cho Diêm Hồng Phi rồi Lục Tri một điếu, Lục Tri xua tay, “Không cần, cảm ơn.”

Lão Kim cũng không nói gì thêm, thu điếu thuốc lại, châm lửa cho mình.

“Chú mày đi theo Kiến Vi lâu như vậy thế mà còn không nhìn ra, là nó cố ý.”

Diêm Hồng Phi khó hiểu nhìn về phía Lão Kim, “Cố ý?”

Lão Kim rít sâu một hơi, liên tục phả ra vài vòng khói.

“Một khi tâm người này loạn thì sẽ dễ mắc lỗi.”

Có lẽ Diêm Hồng Phi đã hiểu, khi ở khúc cua tiếp theo, Lư Ngư một lòng muốn hất Hạ Kiến Vi ra, nhưng gã không những không hất được Hạ Kiến Vi ra, mà ngược lại còn bị Hạ Kiến Vi vượt qua.

“Đệt mẹ!” Khóe mắt Lư Ngư nứt toác, còn đi qua một khúc cua nữa là đến điểm cuối, gã tuyệt đối không thể thua ở nơi này.

“Là Kiến Vi!” Diêm Hồng Phi thấy một chiếc xe màu đen như một con báo đen đang chạy nhanh hết tốc lực xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.

“Lư Ngư đâu?”

“Lư Ngư ở phía sau anh ấy!”

Có người cao giọng hô, không khí lập tức trở nên căng thẳng tột độ, còn một khúc cua nữa là sẽ đến đích ngay, người thắng đêm nay rốt cuộc là ai?

Khúc cua cuối cùng là một khúc cua hình chữ U, tốc độ qua cua cần phải giảm chậm, hơn nữa độ khó cực cao.

Hạ Kiến Vi giảm tốc, chuẩn bị qua khúc cua, nhưng lúc này anh lại nghe thấy phía sau truyền đến một âm thanh chân ga oanh động.

“Lư Ngư hắn muốn chết sao? Qua loại cua này vậy mà hắn không giảm tốc!”

“** má! Nếu đầu gối ma sát thì hắn sẽ bị văng ra!”

Lục Tri nghe thấy xung quanh không ngừng truyền đến tiếng kêu hoảng sợ, cậu thấy chiếc xe vượt qua Hạ Kiến Vi kia gần như sắp chạm sát mặt đất, đầu gối quẹt trên đường phát ra tia lửa chói mắt.

Trong lòng cậu cũng không khỏi căng thẳng theo, bỗng nhiên “Rầm” một tiếng, người và xe Lư Ngư cùng văng ra ngoài, Lục Tri thấy Lư Ngư rơi ra khỏi thân xe, như một con búp bê vải nhẹ hẫng bị ném xuống sườn núi, chiếc xe kia của gã trong phút chốc bốc lên làn khói dày đặc, sau đó bùm một tiếng nổ bùng lên ánh lửa.

Những mảnh vỡ đó đều nằm chắn giữa đường, mặc dù người của Lão Kim đã kịp thời tới dọn dẹp, nhưng Hạ Kiến Vi và Lư Ngư vốn cách nhau không xa. Bỗng đứng anh lên trước ánh mắt của bao người, nhấc bánh trước, toàn bộ thân chiếc mô tô thẳng đứng lên, một cái bánh xe chen ra từ trong đống phế tích.

“A —— Hạ Kiến Vi! Hạ Kiến Vi!”

Trong tiếng reo hò thay nhau vang lên này, Hạ Kiến Vi là người đầu tiên đến đích.

Diêm Hồng Phi còn chưa hết hoảng hồn, hai chân nhũn ra đi đến trước mặt Hạ Kiến Vi.

“Làm tao sợ tới mức chân cũng nhũn ra.”

Hạ Kiến Vi cởi mũ bảo hiểm xuống, trên khuôn mặt điển trai lấm tấm mồ hôi, mái tóc ngắn đen như mực có hơi ẩm ướt, mồ hôi trượt từ trán anh xuống đến cằm, gợi cảm đến mức khiến người ta miệng khô lưỡi khô.

“Đó là mày thận hư, uống nhiều viên bổ thận một chút đi.”

Anh quay sang Lục Tri cười nói: “Tôi đã nói tôi sẽ quay lại nhanh thôi, không gạt em chứ.”

Lục Tri không cách nào hình dung ra được vẻ mặt của Hạ Kiến Vi giờ phút này, đây có lẽ là người tự tin phóng khoáng nhất mà cậu từng gặp, rực rỡ lóa mắt, khiến người ta vô thức bị anh hấp dẫn.

Lục Tri cảm giác hai tay mình còn đang mơ hồ phát run, đó không phải là sợ hãi, mà là bởi vì quá kích động, không một từ ngữ nào cậu học được trong mười bảy năm qua có thể dùng để diễn tả nội tâm nhiệt huyết dâng trào trong giờ phút này.

“Ừm.” Cậu nhàn nhạt gật đầu, trong ánh mắt lại là ánh sáng lấp lánh.

Hạ Kiến Vi hiểu ý cười, quả nhiên đàn ông suy cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ, dường như mạo hiểm và nhiệt huyết là giấc mộng khắc vào trong xương cốt bọn họ.

“Lư Ngư sao rồi?” Hạ Kiến Vi thấy Lão Kim lại đây thì hỏi một câu.

Vẻ mặt Lão Kim không được tốt, “Vừa mới tìm thấy rồi, không chết, xe cứu thương sẽ đến ngay.”

Tuy nói không chết, nhưng bị văng ngã ra ngoài với tốc độ như vậy thì phỏng chừng tình huống cũng không mấy lạc quan. Anh vốn chỉ muốn dẫn Lục Tri đến đây chơi, không ngờ lại gặp phải loại chuyện phiền lòng này.

“Nếu cần tôi giúp thì nói một tiếng.” Hạ Kiến Vi nói với Lão Kim.

Lão Kim là một quan nhị đại, đây không phải là lần đầu tiên tổ chức loại hoạt động này, mà lúc trước cũng không phải chưa từng xảy ra chuyện như vậy. Nhưng tình huống lần này của Lư Ngư đoán chừng có hơi không được ổn, huống chi Lão Kim lúc này mới được trong nhà thả ra đã gặp phải chuyện như thế, phỏng chừng lần này Lão Kim có chút phiền phức.

“Được, biết rồi.” Lão Kim vỗ vai anh, lúc này xe cứu thương đến, hắn phải đi theo xem.

Hạ Kiến Vi xoay người nói với Lục Tri: “Đi thôi, tôi đưa em về.”

Diêm Hồng Phi chỉ vào mình, “Tao thì sao?”

Hạ Kiến Vi đưa mũ bảo hiểm cho Lục Tri, “Ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người ấy.”

“Đệt… Mày không tiễn tao à?” Vẻ mặt Diêm Hồng Phi khó tin nhìn Hạ Kiến Vi.

Hạ Kiến Vi nói lời thấm thía vỗ vai Diêm Hồng Phi: “Con đã hai mươi tám tuổi, đã đến lúc trở thành một người lớn độc lập rồi, ba đi trước đây.”

Diêm Hồng Phi ngơ ngác đứng tại chỗ, “Hạ Kiến Vi, mày là cái đồ khốn kiếp!”

Trong khi đó Hạ Kiến Vi đã chở Lục Tri nghênh ngang rời đi.

Lục Tri chỉ nắm lấy một chút quần áo của Hạ Kiến Vi, Hạ Kiến Vi lớn tiếng bảo cậu ôm eo mình, tuy gió lớn, nhưng Lục Tri vẫn miễn cưỡng nghe thấy được.

Lục Tri nhìn thoáng qua eo Hạ Kiến Vi, mặc dù cách lớp quần áo, nhưng cũng nhìn ra được dáng người của Hạ Kiến Vi rất đẹp.

Lục Tri cũng không quen ở quá gần người khác, nên chỉ làm như mình không nghe thấy.

Ai ngờ Hạ Kiến Vi đột nhiên thắng lại, bởi vì quán tính nên Lục Tri bổ nhào lên lưng Hạ Kiến Vi, tay cậu không khỏi chạm phải vòng eo anh, sờ đến cơ bụng của anh.

Ở nơi Lục Tri không nhìn thấy, Hạ Kiến Vi lộ ra ý cười đã đạt được mục đích, nhấn ga grừ một tiếng, nghênh ngang chạy đi.

Bởi vì lái xe mô tô nên Hạ Kiến Vi đưa người đến dưới lầu, anh tắt máy, cởi mũ bảo hiểm xuống, lúc này trời đã khuya, xung quanh hầu như không có ánh đèn, đèn đường cũ kĩ nhấp nháy như đang quay phim ma.

Lục Tri đưa mũ bảo hiểm cho Hạ Kiến Vi, “Cảm ơn chú đã đưa tôi về.”

Hạ Kiến Vi nhận mũ, cười nói: “Tôi dẫn em ra ngoài chơi, đương nhiên là phải đưa em về nhà an toàn, cũng đã khuya rồi, mau lên tắm rửa một cái rồi ngủ đi.”

Lục Tri khẽ gật đầu, cậu đi hai bước thì bỗng nhiên quay đầu lại, Hạ Kiến Vi không có ý muốn đi, gió đêm thổi bay mái tóc đen của anh, dưới ánh sáng lờ mờ, Lục Tri mơ hồ có thể thấy vẻ mặt anh.

Mang theo ý cười, màu mắt dịu dàng như trăng sáng, nếu đổi lại thành người khác dĩ nhiên sẽ bị vẻ mặt của anh mê hoặc, có thể vứt bỏ tất cả, bất chấp bản thân mình cùng anh phiêu bạt đến chân trời.

“Có chuyện gì sao?” Hạ Kiến Vi thấy cậu dừng bước nhìn qua thì hỏi.

Lục Tri lắc đầu, nói với anh: “Trên đường chú ý an toàn.”

Đôi mắt Hạ Kiến Vi hơi mở to, ngay sau đó nhếch khóe miệng, nhẹ giọng thúc giục: “Ừ, mau đi lên đi.”

Lúc này Lục Tri mới đi lên lầu, Hạ Kiến Vi vẫn luôn chờ đến khi đèn nhà Lục Tri sáng lên rồi mới rời đi.

Lục Tri nghe thấy dưới lầu truyền đến một tiếng gầm rú, cậu vén rèm cửa nhìn xuống, nhưng chỉ bắt giữ được một bóng hình, đó là Hạ Kiến Vi.

Anh chờ mình về đến nhà rồi mới rời đi, Lục Tri nghĩ thầm.

Lục Tri và Lục Thâm sống nương tựa lẫn nhau mười bảy năm, ngoại trừ Lục Thâm ra thì đây là lần đầu tiên có người chăm sóc cậu tỉ mỉ chu đáo như vậy, có lẽ thêm một người nhà cũng không tồi. Trước đây, Lục Tri chỉ hiểu theo lý trí rằng Lục Thâm nên tìm một người để bầu bạn, không cần phải vì mình mà sống cô độc cả quãng đời còn lại, nhưng đây không có nghĩa là sâu trong lòng cậu có thể thản nhiên chấp nhận sẽ có một người xa lạ xâm nhập vào nhà mình.

Nhưng bây giờ cậu dần cảm thấy điều đó cũng không tệ, tính tình ba cậu tương đối hướng nội, ngay cả lớn tiếng nói chuyện cũng rất ít, bình thường những lúc nhàn hạ không có việc gì cũng chỉ thích đọc sách, cho dù có vận động thì cũng chỉ là đánh cầu lông, cho nên loại chuyện như đua xe này cậu chỉ có thể trộm chơi. Nhưng đêm nay là lần đầu tiên cậu tận mắt chứng kiến một cuộc đua gay cấn như vậy, cậu không thể không thừa nhận khi Hạ Kiến Vi đua xe quả thật rực rỡ lóa mắt, khiến người ta không rời mắt được, cũng khiến cho người ta vô thức sùng bái anh.

Lục Tri cầm quần áo vào phòng tắm, cậu giơ tay đè trái tim đập thình thịch của mình lại, cậu cảm giác dường như mình còn chưa thoát ra khỏi cuộc đua kia, máu trong người vẫn còn đang rạo rực.

Hạ Kiến Vi trở về nhà mình, tắm rửa một cái, sau đó leo lên giường đi ngủ, lúc này đã qua giờ anh thường ngủ từ lâu, anh ngáp một cái, đắp chăn lên thỏa mãn ngủ.

Lục Tri vừa mới làm xong bài tập toán thì điện thoại vang lên, cậu cầm lên thì thấy là tin nhắn của Hạ Kiến Vi.

Hạ Kiến Vi: Gửi địa chỉ mail của em cho tôi, ảnh chụp mấy hôm trước ra ngoài chơi đã chỉnh xong rồi, tôi gửi cho em một ít.

Lúc này Lục Tri mới nhớ tới quả thật là Hạ Kiến Vi có nói ảnh chụp chỉnh xong sẽ gửi cho cậu một ít, thế nên cậu gửi địa chỉ mail của mình cho Hạ Kiến Vi.

Rất nhanh cậu đã nhận được file nén Hạ Kiến Vi gửi cho mình, cậu nhấn mở mới biết vì sao Hạ Kiến Vi lại gửi file nén cho cậu, bởi vì ảnh chụp thật sự rất nhiều, lúc ấy cậu không để ý, không ngờ Hạ Kiến Vi lại chụp nhiều như vậy.

Phần lớn đều là ảnh phong cảnh, đặc biệt là cảnh mặt trời mọc, mấy tấm sau đó chính là Lục Tri, Lục Tri phóng to ảnh lên, có hơi xuất thần nhìn mình trên ảnh chụp.

Trong ống kính của Hạ Kiến Vi, cậu có dáng vẻ như thế này sao?

Hết chương 10.