Ninh Trí Viễn quả thực không thể tin nổi lỗ tai của chính mình, hắn đã nói đến như vậy, lão nhân kia cư nhiên còn có thể bảo vệ Lam Dật như vậy, không phải là nữ nhân kia sử dụng thuật pháp gì đó với tướng quân đi?
Vì thế, Ninh Trí Viễn lại lớn tiếng nói: "Đừng tướng quân, ngươi ngàn vạn lần đừng để Lam Dật mê hoặc, mục đích của nàng chính là hủy diệt Ly quốc,nàng mới không có hảo tâm đi giúp ngươi đâu."
Nghe Ninh Trí Viễn nói như vậy, Đừng lão tướng quân hừ lạnh một tiếng nói: "Lão phu tuy rằng lớn tuổi, nhưng mà tai không điếc mắt không mờ, ta nhìn thấy được thừa lúc Ly quốc chúng ta nguy nan nhóm người Ninh Quốc vào đục nước béo cò, không giống như Lam Dật mang thần thú đến tương trợ."
Nghe lời nói của Đừng lão tướng quân, ánh mắt các tướng sĩ bên trong Liễu Thành nhìn Lam ảnh Nguyệt đều thay đổi, đúng vậy, nếu nàng không đến, bọn họ hôm nay chỉ có một con đường chết, quốc gia bọn họ sẽ vong, nhưng hiện tại bọn họ thấy được hi vọng.
"Đừng tướng quân, ngươi cho rằng chỉ bằng một thần thú, có thể tiêu diệt được mười vạn đại quân của ta sao?" Khóe miệng Ninh Trí Viễn lạnh lùng cong lên, trong mắt một mảnh tàn nhẫn.
"Ai nói cho ngươi, chỉ có một thần thú." Lâm Khiêm cười khẽ đi lên phía trước, trong mắt hiện lên sát ý nhè nhẹ.
Ninh Trí Viễn nhìn Lâm Khiêm, lơ đễnh nói: "Đây là sự tình của Ninh Quốc với Ly Quốc, Phượng Quốc vẫn là không nên nhúng tay vào thì hơn."
"Ta chỉ đại biểu chính ta bản thân, không có nghĩa đại biểu cho Phượng Quốc." Lâm Khiêm xem thường nói.
" Đúng, chúng ta chỉ đại biểu bản thân." Tần Ngọc đột nhiên nở nụ cười, phi thân đến giữa không trung, vung tay lên một hỏa điểu lập tức xuất hiện, không khí lập tức trở nên nóng rực.
Đừng tướng quân khiếp sợ nhìn hỏa điểu đang lượn trên không trung, mở miệng nói: "Đó là Chu Tước."
"Phượng Hoàng." Ninh Trí Viễn ngơ ngác mở miệng nói.
Tần Ngọc đứng trên lưng Chu Tước, nhìn Ninh xuống Trí Viễn, kiêu ngạo nói: "Ninh Trí Viễn, ngươi chỉ là một tên chưa trải việc đời, đây chính là Chu Tước thần thú bảo hộ thế gia ta, bổn thiếu gia liền cùng các ngươi chơi đùa."
Sau khi Chu Tước ký khế ước với Tần Ngọc vẫn luôn ngủ say, hôm nay mới tỉnh lại, cũng là đúng thời điểm.
"Điện hạ, chúng ta lui đi." Phó tướng dè dặt cẩn trọng nói.
Chu Tước lượn trên bầu trời không ngừng đập cánh, bên dưới không ngừng nổi lên hỏa vũ, đại quân của Ninh Trí Viễn lập tức tan rã, chạy trốn khắp nơi.
Vừa thấy mọi người chạy toán loạn, Chu Tước không vừa ý, thét dài một tiếng, vô số hỏa xà từ miệng nó bay ra phía bốn phía, chỉ trong một cái hô hấp đã vây Ninh Trí Viễn cùng đại quân của hắn trong biển lửa.
Thời điểm Đừng lão tướng quân nhìn thấy Chu Tước, liền biết thân phận của mấy người, hắn không nghĩ tới Diệp nhi lại có quan hệ với người của tứ đại gia tộc.
Hắn hướng về phía Lam Ảnh Nguyệt mang sa mặt cười nói: "Nha đầu, ngươi ẩn giấu thật sâu."
Lam Ảnh Nguyệt nhìn hai mắt mỉm cười của Đừng lão tướng quân, lơ đễnh nói: "Còn không phải đã bị lão tiền bối nhìn ra rồi sao."
"Ha ha." Đừng tướng quân lắc lắc đầu, giống như lâm vào trầm tư, hồi lâu nói: "Ngươi đừng tưởng rằng lão nhân ta đối với sự tình của tứ quốc không biết một chút gì cả, sự tình của tiểu nha đầu ngươi ta cũng biết được không ít, bất quá ta thật sự không biết lọai người tiểu nhân như Lam Chấn có thể sinh ra một nữ nhi như ngươi."
Lam Ảnh Nguyệt nghe vậy khẽ cười nói: "Ta cũng cảm thấy ta không phải thân sinh."
"Ha ha ha." Đừng tướng quân cười vài tiếng, càng nhìn Lam Ảnh Nguyệt càng thích.
Tin tức đại quân Ninh Quốc đại bại rất nhanh truyền khắp đại lục, dân chúng Ly Quốc vốn cho rằng họ sẽ bị đại quân Ninh Quốc giết chết, lại không nghĩ rằng Lam Dật cư nhiên lại cứu bọn họ, hơn nữa, thiếu niên đi theo bên người Lam Dật kia, cư nhiên còn có thần thú.
Cường giả như vậy cũng đi theo nàng, tại sao bọn họ không thể phục nàng làm chủ chứ?!
Có một vương cường đại như vậy, tam quốc nếu có suy nghĩ không an phận với bọn họ chắc phải suy nghĩ lại đi.
Ba ngày sau, cử hành nghi thức đăng cơ, Lam Ảnh Nguyệt trở thành đệ nhất nữ đế của Ly quốc.
Lam Ảnh Nguyệt đứng trên vị trí chủ thượng, một thân bạch y, mang mạng che mặt, lãnh lạnh tanh.
Những đại thần bên dưới ngoài mặt tuy là cung kính, trong lòng lại là rất không cam lòng, niên kỷ của bọn họ đáng tuổi gia gia nàng, hiện thời lại phải cúi đầu với nàng xưng thần.
Lam Ảnh Nguyệt đứng trên cao, nhẹ nhàng đảo qua chư vị đại thần trong đại điện vẫn còn câm như hến, môi mỏng khẽ mở nói: "Từ nay về sau, Ly quốc không còn Hoàng thượng, chỉ có Quân Chủ, thời điểm ta không có ở đây, tất cả công việc nghe theo an bày của Vũ Văn Diệp."
"Là." Chúng thần đáp.
"Còn có cái gì muốn nói?" Lam Ảnh Nguyệt nói.
"Khởi bẩm Quân Chủ, trước mắt quốc khố hư không, quân lương cũng không còn." Vương tướng quân lạnh lùng nói.
"Còn có tường thành cần tu sửa lại, nếu không có ngân sách không thể khởi công." Một đại thần lập tức nói.
Nhìn những đại thần kia, Lam Ảnh Nguyệt không một tiếng động gợi lên khóe miệng, âm thanh lạnh lùng nói: "Có thể sử dụng tiền để giải quyết vấn đề, không thành vấn đề."
Nghe Lam Ảnh Nguyệt nói, Vương tướng quân không đồng ý mở miệng nói: "Khôi phục lại thực lực một quốc gia, cần có ngân sách trong một giờ rưỡi nữa, trong thời gian ngắn như vậy không thể lấy ra được nhiều ngân lượng."
"Nếu có đủ ngân lượng, các ngươi cần bao nhiêu thời gian để khôi phục lại mọi thứ."
"Không đến bảy ngày." Lí thượng thư nói cực kì kiên định, chính là hắn tin tưởng trong thời gian ngắn Lam Ảnh Nguyệt không thể lấy ra nhiều ngân lượng như vậy, dù sao nàng cũng chỉ là một thiếu nữ mười mấy tuổi.
"Bảy ngày sau, nếu sự tình chưa được xử lý tốt, ngươi có thể về quê dưỡng lão." Lam Ảnh Nguyệt nói xong, nhấc chân rời khỏi đại điện, lưu lại chúng quần thần bốn mắt nhìn nhau.
Vũ Văn Diệp vẫn luôn trầm mặc đứng bên cạnh nàng tiến lên phía trước, nhàn nhạt nói: "Tốt nhất các ngươi nên thu hồi tiểu tâm tư của mình đi."
"Thái tử điện hạ." Vương tướng quân hô.
"Đi quốc khố nhìn đi." Vũ Văn Diệp lạnh lùng nở nụ cười, nhìn Lí thượng thư nói: "Hi vọng bảy ngày sau còn có thể nhìn thấy ngươi."
Hoàng đến giả đã làm cho Ly quốc hỏng bét, Lam Ảnh Nguyệt một mình cực kỳ khó giải quyết, cũng may có Tần Ngọc cùng mấy người ở bên cạnh, Lam Ảnh Nguyệt lập tức đem sự tình phân đều cho bọn hắn làm.
Vốn binh lính mấy tháng rồi vẫn chưa được nhận bổng lộc,ngay trong ngày Lam Ảnh Nguyệt đăng cơ lập tức được nhận bổng lộc, thậm chí so với trước kia còn nhiều gấp đôi, dẫn tới rất nhiều thiếu niên trai tráng ào ào tòng quân, đại quân Ly quốc chỉ có mấy vạn quân chỉ ngắn ngủn mấy ngày lên đến hơn mười vạn quân.
Tâm dân chúng cũng buông xuống, không sợ người vô duyên vô cớ tự dưng mất tích, lại không cần lo lắng nữ nhân của mình bị bắt đi.
Lam Ảnh Nguyệt trở thành Quân Chủ của Ly quốc rất nhanh được truyền ra ngoài, trong lúc nhất thời thanh danh của Lam Ảnh Nguyệt trên đại lục đại chấn.
Hoàng cung Phượng Quốc, Hoàng thượng đi đi lại lại trong tẩm cung, đột nhiên một bóng đen xuất hiện sau bình phong, Hoàng thượng bùm một chút quỳ gối trên đất, mở miệng nói: "Thần sử, ta không nghĩ tới Lam Dật cư nhiên lại xưng vương tại Ly Quốc, hơn nữa nàng lại có thần thú tương trợ, nếu ta xuất binh đuổi giết nàng, chỉ sợ nàng sẽ không buông tha Phượng quốc."
Bóng đen sau bình phong lạnh lùng nở nụ cười: "Nếu không phải ngươi vô năng, dễ dàng để cho nàng chạy khỏi Phượng Quốc, lại làm sao có thế cục như hiện tại."
"Vậy hiện tại nên làm như thế nào?" Hoàng thượng quỳ trên mặt đất, hèn mọn cúi thấp đầu trong bụi bậm.
"Bản thần sẽ tự tay giết nàng, hiện tại ngươi cần chuẩn bị cho bản thần một ngàn thiếu niên, ba ngày sau, đưa vào cấm địa." Nam tử kia lại nói.
"Thần sử, không phải mấy ngày trước đã đưa cho người năm trăm rồi sao?" Hoàng thượng run run rẩy rẩy nói.
"Bản thần giúp ngươi bồi dưỡng tinh nhuệ, sau khi xong chuyện, Phượng Quốc chính là cường quốc nhất đại lục, đám người tốt nhất sẽ từ trong học viện hoàng gia mà ra." Thanh âm nam tử kia không có một chút độ ấm,tuy rằng trong lòng Hoàng thượng nghi ngờ nhưng lại không thể không đáp ứng.
Ban đêm, Lam Ảnh Nguyệt vừa mới xem xong một bản tấu chương, cảm thấy trong không khí có một tia dao động, loại hơi thở âm lãnh này khiến trong lòng nàng cả kinh, theo bản năng tránh ra.
Trong phòng xuất hiện một hắc y nhân, toàn thân hắn được bao vây kín mít, chỉ lộ ra một đôi mắt, hắn nhìn chỗ Lam Ảnh Nguyệt vừa biến mắt, ánh mắt dò xét, mạnh mẽ vươn tay phải ra, vị trí chính là nơi Lam Ảnh Nguyệt đặt chân.
Trong lòng Lam Ảnh Nguyệt phát lạnh, một trận hắc vụ thoáng hiện, thân ảnh Lam Ảnh Nguyệt ly khai tại chỗ.
"Tiểu thư, hắn chính là người Ma tộc." Du Hồn lạnh lùng nói.
"Ngươi cảm thấy ngươi có thể trốn được đi sao?" Thanh âm lành lạnh của nam tử kia trong không khí vang lên.
"Trốn?" Lam Ảnh Nguyệt xuất hiện trên ghế tựa đằng sau hắc y nam tử, lạnh lùng nói: "Ta cùng ngươi không thù không oán, vì sao ngươi muốn đuổi giết ta."
"Có thể bị ta để ý, là phúc khí của ngươi." Nam tử cười lạnh nói.
"Nhưng mà, đã bị ta nhớ thương, vận khí của ngươi thật không tốt." Lam Ảnh Nguyệt nhìn ánh mắt âm lãnh của nam tử kia, vung tay lên, Thao Thiết cùng Du Hồn đồng thời ra tay.
Ánh mắt nam tử lạnh lùng, né tránh công kích của Thao Thiết, tùy tay ném ra một cửu vĩ hồ.
Thao Thiết không thèm nhìn nói: "Dựa vào nó, ngươi cư nhiên mang đồ bỏ đi này ra đối phó với ta."
Nhưng mà tiếp theo giây, Thao Thiết lập tức ủ rũ, bởi vì cửu vĩ hồ kia biết phân thân, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Thao Thiết là chín con cửu vĩ hồ, bắt đầu xoay vòng vây quanh Thao Thiết.
Du Hồn ghét bỏ nhìn Thao Thiết, thân mình dần dần hiện lên trong không trung, thời điểm nam tử kia nhìn thấy Du Hồn, ánh mắt lập tức biến hóa, âm thanh lạnh lùng nói: "Ta thật không ngờ lại trong trường hợp này gặp lại ngươi, hơn nữa ngươi còn bảo hộ nhân loại nhỏ bé này, này không giống tác phong của ngươi."
"Ngươi nói nhiều quá." Du Hồn nói xong câu đó, đầu ngón tay khẽ búng một cái, hắc vụ trong tay hướng về phía nam tử bay qua.
"Nhiều năm như vậy, ngươi cư nhiên một chút tiến bộ cũng không có." Nam tử trào phúng nói, sau đó một đạo hồng quang xuất hiện, hắn nâng tay lên giam cầm hắc vụ trong không trung, sau đó khiêu khích nhìn Du Hồn.
Du Hồn mặt không đổi sắc nói: "Ta chỉ dùng một tầng công lực thử ngươi mà thôi, không nghĩ tới ngươi còn không được bằng như xưa, làm cho ta một điểm chiến ý cũng không có."
Còn không chờ nam tử phản ứng đi lại, Du Hồn chụm năm ngón tay lại chém một chảo vào trong không trung, nam tử kia liền hướng về phía hắn bay lại.
Đúng lúc này, Lam Ảnh Nguyệt chỉ cảm thấy thân mình cứng đờ, thân thể mạnh mẽ bay về phía sau, giống như bị cái gì đó hấp dẫn, nàng hé miệng, lại không phát ra được âm thanh, lập tức trước mắt bỗng tối sầm, mất đi kia tri giác.
Du Hồn cùng Thao Thiết vừa mới cảm giác được dị thường, vừa quay đầu lại, Lam Ảnh Nguyệt cũng đã biến mất, thậm chí bọn họ còn không cảm nhận được ai đã tiến vào phòng ở.
Trong mắt Du Hồn hiện lên một tia lãnh liệt, tay lập tức tạo ra một đại ấn ăn mòn bao quanh người nam tử, nháy mắt nam tử liền mất hồn mất vía.
"Ta cảm ứng không được nữ nhân kia." Thao Thiết sốt ruột nói.
Du Hồn nhắm mắt lại, cảm ứng một lúc lâu, lại phát hiện không thấy tung tích của Lam Ảnh Nguyệt, trong lòng không khỏi có chút hoảng, lúc này, Tần Ngọc cùng mấy người nghe thấy tiếng động cũng vừa lúc chạy tới.
Nhìn một lượt quanh phòng cũng không thấy Lam Ảnh Nguyệt đâu, An Nhã gấp giọng nói: "Thần tượng đâu."
"Bị người mang đi." Thao Thiết rầu rĩ nói.
Nghe vậy, mấy người biến sắc, có thể mang người đi trước mặt Du Hồn cùng Thao Thiết, rốt cuộc đối phương cường đại đến cỡ nào.
Lúc này, Du Hồn đột nhiên mở miệng nói: "Có ai liên hệ được với Phượng Diệc hay không."
Tần Ngọc nghe vậy lắc lắc đầu, trầm giọng nói: "Căn bản không có một người nào biết hành tung của điện hạ."
"Chúng ta lập tức khởi hành, về Phượng quốc tìm Diệc vương điện hạ, Ly quốc giao cho Vũ Văn Diệp, lập tức phong tỏa sự tình Tiểu Dật biến mất." Lâm Khiêm lạnh lùng nói.
Thời điểm Lam Ảnh Nguyệt tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân ẩm ướt cực kỳ không thoải mái, mí mắt cực kỳ nặng khiến nàng không thể mở to mắt, nàng mơ hồ nghe được chung quanh có người nói chuyện.
"Nàng sẽ không chết chứ?" Một thiếu nữ nhỏ giọng nói.
Bên cạnh lại có một thanh âm nói: "Không chết được đi, ngươi không phát hiện nàng với nữ tử trên bức vẽ trong thư vòng chủ tử rất giống nhau sao?"
"Nhưng mà nữ nhân kia, không phải đã chết rồi sao?" Thiếu nữ lại nói.
"Líu ríu nói cái gì, cút đi." Thời điểm nghe thấy thanh âm kia, trong lòng Lam Ảnh Nguyệt cả kinh, đây rốt cuộc là nơi nào, vì sao nàng nghe được giọng của An Nhiên!
An Nhiên nhìn Lam Ảnh Nguyệt đang nằm trên giường bạch ngọc, trong mắt tràn ngập ác độc, lạnh lùng nói: "Lam Dật a Lam Dật, ta thật không nghĩ tới ngươi tại che giấu kỹ như vậy, gương mặt đẹp như vậy, nhưng sau đây thôi lập tức nó sẽ bị hủy."
Dứt lời, An Nhiên xuất ra chủy thủ, hướng tới Lam Ảnh Nguyệt trên mặt liền trượt xuống.
Lam Ảnh Nguyệt có thể cảm giác được nguy hiểm ở ngay bên cạnh, nhưng mà nàng không thể mở mắt, thân mình cũng không thể nhúc nhích.
Đúng lúc này, Tiểu Long vẫn luôn ngủ say đột nhiên mở to ánh mắt, tại thời điểm chủy thủ sắp chạm đến Lam Ảnh Nguyệt, Tiểu Long mạnh mẽ nhảy khỏi không gian, tiểu trảo huy gạt, chủy thủ trong tay An Nhiên lập tức biến thành tro tàn.
Không đợi nàng kịp phục hồi lại tinh thần, Tiểu Long nhảy lên, lập tức đánh liên tiếp lên khuôn mặt của nàng ta, gương mặt xinh đẹp của An Nhiên trong nháy mắt bị Tiểu Long làm cho máu thịt lẫn lộn, miệng còn nhắc tới: "Người quái dị, người quái dị, còn dám khi dễ mẫu thân ta."
An Nhiên nghe không hiểu Tiểu Long đang nói cái gì, chỉ biết là trên mặt vừa đau vừa nóng, đau đến nỗi nàng sắp ngất rồi.
Lập tức, Tiểu Long đạp chân lên ngực An Nhiên, lập tức An Nhiên bay ra ngoài cửa sổ.
An Nhiên sợ tới mức mất hồn mất vía, bởi vì nàng biết dưới cửa sổ kia chính là vực sâu vạn trượng, nếu nàng ngã xuống chỉ có một con đường chết.
Ngay tại lúc nàng muốn lấy roi ra tự cứu mình, Tiểu Long lại đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, giẫm mạnh lên bụng nàng, An Nhiên bị Tiểu Long đạp đến thổ huyết, rơi thẳng từ trên không trung xuống.
Ngay tại Tiểu Long chuẩn bị ra một chưởng đánh nát đầu An Nhiên, lại cảm giác được Lam Ảnh Nguyệt truyền đến hơi thở nguy hiểm, nó nhanh chóng biến về phòng.
Lại phát hiện bao quanh cơ thể Lam Ảnh Nguyệt là một lớp sương mù màu đen, Thao Thiết cùng Du Hồn cũng không ở đây, Tiểu Long sợ tới mức hoang mang lo sợ, ngơ ngác ngồi xổm bên cạnh Lam Ảnh Nguyệt một tiếng lại một tiếng kêu nàng: "Mẫu thân, mẫu thân, ngươi mau tỉnh lại."
Lúc này Lam Ảnh Nguyệt cảm thấy thân thể cực kỳ thoải mái nhẹ nhàng, thân thể nàng đang lượn lờ trong một sơn cốc đầy sương mù, trong cốc trăm hoa đua nở, đẹp không sao tả xiết.
Mơ hồ, Lam Ảnh Nguyệt nghe được phía trước truyền đến tiếng đàn, còn có cả tiếng cười của thiếu nữ.
Nàng chậm rãi đi về phía trước, chỉ thấy một bạch y nam tử ngồi trên liên diệp (lá sen) quay lưng về phía nàng, tóc đen dài thả sau lưng, trước mặt hắn, mười mấy thiếu nữ múa trên hoa sen.
Trên mặt hồ rất nhiều sương, Lam Ảnh Nguyệt không thấy rõ mặt bọn họ, một cơn gió nhẹ thổi qua, những người trước mắt lại tiêu tán, sương trên mặt hồ cũng biến mất.
Nguyên bản tinh không vạn lí thiên (đại khái là ngàn dặm bầu trời không có gì), đột nhiên không khí trở nên trầm lặng, đột nhiên Lam Ảnh Nguyệt cảm thấy đầu đau đớn kịch liệt, một thanh âm mị hoặc không ngừng vang lên bên tai nàng: "Trở về đi, trở về đi, trở về đi."
"Ngươi là ai?" Lam Ảnh Nguyệt ôm đầu, trên trán không ngừng đọng từng giọt mồ hôi.
Thanh âm kia lại phát ra tiếng cười nhẹ, cũng là cực kỳ kinh sợ: "Trần nhi, đừng nghĩ né tránh ta, đời đời kiếp kiếp, cho dù đã chết ta cũng bỏ qua cho nàng."
"Ta không phải Trần Nhi." Lam Ảnh Nguyệt vừa nói xong câu đó, trong đầu lại xuất hiện vô số ký ức vụn vặt, thi thể, mệt kiếp, sơn cốc, trước mắt nàng đột nhiên xuất hiện một mảnh đỏ rực, cuối cùng không nhìn thấy được gì nữa.
Nhìn Lam Ảnh Nguyệt chảy xuống hai dòng huyết lệ, Tiểu Long sợ hãi, trong mắt nó đong đầy nước mắt, dùng móng vuốt nho nhỏ của nó giúp Lam Ảnh Nguyệt lau lệ.
Đúng lúc này, trong phòng trống rỗng đột nhiên xuất hiện một người, Tiểu Long đề phòng nhìn nam tử lạ mặt trước mắt: "Người xấu, tránh ra."
Nam Cung nhìn Lam Ảnh Nguyệt đang nằm trên giường, nhìn gương mặt tái nhợt của nàng, Nam Cung khẽ cười nói: "Không nghĩ tới ngươi lại chặt mộng yểm của hắn, thật làm cho ta có chút ngoài ý muốn."
"Vật nhỏ, nếu ta muốn làm gì bất lợi đến nàng, ngươi cảm thấy ngươi có năng lực ngăn cản ta sao?" Nam Cung vừa nhấc tay lên, Tiểu Long đã rơi vào trong tay hắn, hắn nắm cổ Tiểu Long, ánh mắt hơi nheo nheo lại.
Tiểu Long cảm thấy bản thân khó chịu cực kỳ, móng vuốt ngắn ngủn quơ loạn trong không trung, nó mở miệng nói: "Nếu phụ thân ở đây, phụ thân nhất định sẽ đánh chết của ngươi."
"A." Nam Cung thủ lại nắm chặt hơn một chút, lạnh lùng nói: "Thật sự là một vật nhỏ khiến người ta chán ghét"
"Buông tay." Thanh âm suy yếu từ trên giường phát ra, Nam Cung tùy tay ném Tiểu Long sang một bên, bước đi hướng về phía Lam Ảnh Nguyệt.
Lam Ảnh Nguyệt phảng phất giống như không còn khí lực, ngay cả đứng dậy cũng không được, nàng nhìn bốn phía, lại không biết bản thân đang ở phương nào, nàng nhắm mắt lại nhàn nhạt nói: "Đây là nơi nào?"
"Nơi này là Sơn Cốc Mất Hồn." Nam Cung vừa nói vừa đánh giá khuôn mặt của Lam Ảnh Nguyệt, lại nói tiếp: "Khuôn mặt này so với trước kia thuận mắt hơn."
Lam Ảnh Nguyệt thật sự không còn khí lực cùng hắn thảo luận vấn đề này, lại nói: "Là ai bắt ta."
"Chính là lão bất tử Vô Thượng kia, không đúng, xác thực mà nói, chỉ là hồn phách của hắn." Nhắc đến người nọ, sắc mặt của Nam Cung có chút kỳ quái.
"Khụ khụ." Lam Ảnh Nguyệt ho khan vài tiếng, miệng có mùi máu tươi nhè nhẹ, nàng không thể nhớ rõ vừa nãy đã phát sinh chuyện gì, vì sao thân thể của nàng lại biến thành như vậy.
"Vậy ngươi vì sao lại ở trong này?" Lam Ảnh Nguyệt nâng tay lên lau huyết trên khóe miệng, thân thể lại càng khó chịu, trong lúc vô tình khóe mắt nàng lại nhìn thấy một quyển sách bị đè dưới bàn.
Tiểu Long theo ánh mắt nàng nhìn qua, nhất thời nhảy lên trên án thư kia.
Ánh mắt Nam Cung xẹt qua một tia sắc bén: "Bởi vì ta không muốn để cho hắn phục sinh."
Tiểu Long lập tức rút quyển sách kia ra, thừa dịp Nam Cung chưa chuẩn bị chui vào trong tay áo Lam Ảnh Nguyệt.
Ánh mặt trời có chút chói mắt, thẳng đến lúc này, Lam Ảnh Nguyệt mới phát phòng nàng vừa mới ở chỗ nào, cư nhiên là trên vách núi đen, bên dưới vách núi đen là một thanh u cốc, gấm hoa rực rỡ, Lam Ảnh Nguyệt không hiểu sao lại cảm thấy quen thuộc.
Chờ đến khi đi cẩn thận về phía trước, đầu lại đau sắp nổ tung.
Nam Cung lạnh lùng nói trên đỉnh đầu nàng: "Tỉnh tỉnh đi, nghĩ không ra."
Đúng lúc này, Nam Cung lại cảm giác được một hơi thở cường đại đang tới gần, hắn ôm Lam Ảnh Nguyệt nhảy xuống vách núi đen, vững vàng đứng trên một cổ thụ, lạnh lùng nói: "Tốc độ còn rất nhanh."
"Bị phát hiện." Lam Ảnh Nguyệt nhàn nhạt nói.
"Câm miệng." Nam Cung lạnh lùng nói một tiếng, lập tức ôm Lam Ảnh Nguyệt vào bên trong lầu các, thời điểm nhìn thấy cái gì đó, Tiểu Long nháy mắt không bình tĩnh.
Lập tức nhảy ra khỏi tay áo Lam Ảnh Nguyệt, đứng trước mấy thứ kia gọi tới gọi lui, kích động kêu lên: "Mẫu thân mẫu thân, có bảo bối."
Nam Cung mắt lạnh đảo qua, Tiểu Long ôm móng vuốt cương tại tại chỗ, một cử động cũng không dám.
Bên ngoài tụ tập ngày càng nhiều người, Nam Cung có chút phiền chán mở miệng nói: "Thảo, mọi khi lão bất tử kia hấp thụ hồn phách của một người xong cũng phải mất hai ngày, không ngờ lần này lại chỉ có một ngày."
Một lát sau, hắn lại nói: "Cũng may hiện tại hắn tương đối suy yếu, không thể cảm ứng được chúng ta, bằng không chúng ta nhất định chỉ có con đường chết."
"Đáng chết, có người hướng bên này." Nam Cung hung hăng nói.
Nhưng hắn vừa nói xong lại phát hiện, Lam Ảnh Nguyệt không nghe, bởi vì Tiểu Long thừa lúc hắn không chuẩn bị đã vơ vét gần hết các bảo bối trong phòng rồi, có bí tịch tu luyện, có bảo vật, một số đồ vật quý báu, rất nhanh trong phòng đã trở nên rỗng tuếch.
Thế vẫn chưa đáng nói quá đáng đến nỗi Lam Ảnh Nguyệt lại không ngại ngần thu hết vào nhẫn trữ vật của mình, tuy rằng nàng có thể cho vào không gian, nhưng mà ở trước mặt Nam Cung, nàng vẫn biết giữ ý tốt lắm, nàng chưa từng quên, nam nhân này hỉ nộ vô thường, lúc trước vẫn còn muốn giết nàng.
Nếu vô thượng tôn chủ biết chỉ trong một lần Lam Ảnh Nguyệt đã lấy hết bảo vật của hắn, không biết hắn có cảm tưởng gì.
Ngay tại thời điểm Nam CUng vô cùng phiền chán, đột nhiên sơn cốc lay động dữ dội, cùng với một tiếng nổ vang lên,kết giới vỡ nát.
Mọi người trong cốc còn chưa kịp hiểu có chuyện gì xảy ra, hỏa long phô thiên cái địa thổi quét mà đến, nơi hỏa diễm đi qua, không còn lấy một ngọn cỏ.
Rất nhiều người bay lên không trung, muốn tránh được một kiếp, nhưng trên không trung dần tối lại, Phượng hoàng thượng cổ gào thét mà đến, cánh gạt một cái, những người vừa mới bay lên không trung lập tức ngã xuống đáy cốc, bị hỏa diễm cắn nuốt.
Mới chỉ trong chớp mắt, nguyên bản sơn cốc xinh đẹp bị ngăn cản với thế giới bên ngoài, lại bị thiêu đốt cháy đen một mảng, chỉ còn duy nhất một lầu các, một thiếu nữ đứng trên mái ngói nhìn lên trên, ánh mắt lạnh như băng.
"Vô Thượng, ngươi càng ngày càng không biết điều, nữ nhân của bổn vương cũng dám động." Trên lưng phượng hoàng, Phượng Diệc vận một bạch y cực kỳ tao nhã lại tự phụ.
"Ha ha ha ha, ngươi có thể bảo hộ nàng nhất thời, không thể hộ nàng một đời, nếu không nàng cũng không rơi vào kết cục như vậy." Thiếu nữ kia mở miệng, nhưng lại phát ra thanh âm của nam nhân một cách quỷ dị, thanh âm kia vang vọng cả sơn cốc, cực kỳ quỷ dị khiến người nghe sợ hãi.