Nhiếp Chính Vương Phi

Chương 24: Lòng sinh oán hận

Minh Nhạc theo Thải Thanh đến Hàn Mai quán, lão phu nhân đang trò chuyện với Lý thị, giọng không lớn lắm, Minh Nhạc đi vào nhất thời cũng không chú ý các nàng ta đang nói gì.

Dịch Minh Thanh cúi đầu ngồi trên ghế, tay cầm tách trà, biểu tình trên mặt bình bình thường thường.

Bạch di nương đứng bên cạnh Dịch Minh Thanh, cười thân mật khiêm tốn, lập tức thi lễ với Minh Nhạc: "Cửu tiểu thư!"

"Gặp qua tổ mẫu, Tam thẩm!" Minh Nhạc mỉm cười đi vào, thi lễ với lão phu nhân ngồi trên chủ vị và Lý thị ngồi bên cạnh.

"Nha đầu, mọi người vừa nhắc đến con thì con đã tới rồi!" Lý thị cười chào đón nàng.

"Tam thẩm nói gì con vậy? Chả trách trên đường tới đây con luôn muốn hắt xì!" Minh Nhạc đi đến để nàng ta nắm tay mình.

"Nha đầu này, bảo sao Tước Nhi lại nói miệng con gian trá như vậy!" Lý thị giả giận liếc nàng một cái, kéo nàng ngồi xuống ghế bên cạnh mình: "Tự nói với tổ mẫu con đi, sáng sớm hôm kia thẩm đến chỗ Nhị thẩm con hỏi, Nhị thẩm nói sẽ an bài con vào Thủy Nguyệt cư."

Thủy Nguyệt cư? Minh Nhạc rốt cuộc cũng hiểu, bảo sao buổi sáng ở chỗ Tiêu thị Dịch Minh Thanh lại nhìn mình như vậy, thì ra là vì chuyện này sao?

Minh Nhạc nhanh chóng nhìn sang Dịch Minh Thanh ngồi đằng xa, Dịch Minh Thanh vẫn luôn cúi đầu, các ngón tay cầm tách trà đã bắt đầu hơi trắng bệch.

Lão phu nhân chính là người có uy quyền tối cao trong phủ, trước mặt lão phu nhân nàng ta tuyệt đối không dám làm ra chuyện gì lỗ mãng.

"Nhưng chẳng phải con nghe nói hiện giờ Bát tỷ tỷ đang ở Thủy Nguyệt cư rồi sao?" Minh Nhạc chớp mắt, tỏ ra rất khó hiểu, thản nhiên nói.

Dịch Minh Thanh càng ra sức cúi đầu, cố gắng mím môi đè nén cảm xúc, nhưng rốt cuộc không khống chế được lực cầm tách trà trong tay, khiến nắp đậy chạm vào tách trà phát ra tiếng vang thanh thúy.

Lão phu nhân không vui liếc qua, Bạch di nương hoảng hốt vội lên tiếng che giấu thay nàng ta: "Cửu tiểu thư nói gì vậy, tiểu viện kia vốn là chỗ của Ngũ tiểu thư, bây giờ người trở về rồi thì tất nhiên Bát tiểu thư phải dời ra chứ..."

Bạch di nương nói xong, không tự nhiên ngừng lại một chút, mới mỉm cười nói tiếp: "Phu nhân đã sắp xếp bên Thúy Ngọc trai cho Bát tiểu thư, nên lát nữa trở về người có thể dọn vào Thủy Nguyệt cư rồi."

Thúy Ngọc trai nằm chỗ hẻo lánh, gần những căn phòng rách Tây viện, mấy năm nay, chỉ cần là chủ tử có chút xíu địa vị sẽ không đến đó ở, cho nên đã để trống một thời gian.

Minh Nhạc nhíu nhíu mày: "Sao có thể chứ? Làm vậy chẳng phải sẽ khiến Bát tỷ tỷ ủy khuất sao?"

Nàng không muốn ở Thủy Nguyệt cư, chỗ đó lưu giữ rất nhiều kí ức về Dịch Minh Lan kiếp trước, nàng không muốn đụng đến.

Thật ra lúc trên đường trở về nàng đã tính rồi, muốn tìm cơ hội xin lão phu nhân cho nàng ở chỗ phụ mẫu ở lúc trước.

Nhưng Dịch Minh Thanh nghe nàng nói, càng cảm thấy nàng giả tạo.

Bạch di nương trong lòng bàn tay thầm đổ mồ hôi, sợ Dịch Minh Thanh làm lão phu nhân mất hứng, vội đi vòng ra sau huých lưng nàng ta một cái, cười hiền lành: "Đó là việc Bát tiểu thư nên làm cho người."

Dịch Minh Thanh bị cái huých của Bạch di nương làm bừng tỉnh, ngẩng đầu miễn cưỡng gặn ra nụ cười yếu ớt, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy.... đương nhiên tỷ tỷ... là tự nguyện."

Ba chữ cuối cùng thốt ra đầy gượng gạo.

Đến cái chỗ Thúy Ngọc trai quỷ quái kia có khác nào bị lưu đầy đâu.

Nhưng nếu nàng không đi thì sẽ phải ở chung Phù Dung quán với Bạch di nương và Hồng di nương.

Dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì phải như vậy? Bản thân nén giận ở trong phủ nhiều năm như thế, thật vất vả nịnh bợ Nhị phu nhân mới được ban cho một tiểu viện đàng hoàng, còn chưa ở được hai năm đã phải chuyển qua nơi hoang vắng, nhường lại cho nha đầu Dịch Minh Nhạc chết tiệt kia.

Dịch Minh Thanh càng nghĩ càng giận, nhưng dù nàng ta có oán hận lớn cỡ nào cũng không dám biểu hiện ra trước mặt lão phu nhân, chỉ là cái tay cầm bát trà đã có hơi run rẩy.

Minh Nhạc không làm gì cũng được hưởng lợi trong phủ, còn Dịch Minh Thanh nàng....

Trước đây Dịch Minh Thanh chưa từng đụng chạm với nàng, nàng cũng lười phí tâm với nàng ta.

"Tổ mẫu!" Minh Nhạc xoay người đến cạnh lão phu nhân đang nằm nghiêng trên giường sưởi, ôm tay bà, cười vô cùng xinh đẹp: "Tôn nữ rời phủ rất lâu mới vừa trở về, hôm qua là đại thọ của người nên con không dám mở miệng xin xỏ, bây giờ ở đây không có người ngoài rồi, có phải người muốn ban tặng cho con cái gì không?"

Lão phu nhân có thiện cảm với phụ mẫu mất sớm của nàng, cho nên rất dung túng yêu thương nàng cùng Minh Tước.

Điểm đó là món lợi lớn nhất của bọn họ trong phủ này, thật sự không cần phải chống chọi với bên ngoài.

Ở Hầu phủ này, người dám nói chuyện như vậy với lão phu nhân sợ là cũng chỉ có mỗi mình nàng.

Dịch Minh Thanh xa xa nhìn đến, vẻ oán độc chợt loé qua trong mắt.

"Nha đầu con nha!" Lão phu nhân quả nhiên không giận mà còn cười, giơ tay vuốt vuốt mái tóc mềm mại bóng mượt sau ót nàng: "Mấy năm bên ngoài, tổ mẫu đã ủy khuất hai tỷ đệ con rồi, nói đi, chỗ này của lão bà tử ta có thứ gì lọt vào mắt con không?!"

"Con muốn...." Minh Nhạc cắn cắn môi, ý cười ngập tràn trong mắt, sau đó chậm rãi nói: "Con muốn hỏi tổ mẫu người có thể cho con chuyển đến Cúc Hoa uyển không?"

Lời vừa dứt, cả phòng đột nhiên trở nên yên lặng.

Sau khi người đại phòng liên tiếp ra đi, chủ viện Cúc Hoa uyển của đại phòng cũng bị người khác xem như không tồn tại, ai đi ngang qua cửa đều hận không thể đi đường vòng, càng miễn bàn tới việc vào ở.

Đối với khu viện kia, lão phu nhân cũng luyến tiếc nên không muốn cho ai vào ở.

Hơn nữa tuổi tác bà lớn rồi, sợ thấy cảnh cũ xúc động, nên không cho phép ai nhắc đến nơi đó. Tệ hơn, ma ma đảm đương việc quét tước bên trong cũng chẳng biết đã đi đâu rồi.

Nét mặt già nua của lão phu nhân đại biến, Minh Nhạc tiếp tục nói: "Dù sao bây giờ viện kia cũng còn để trống, tổ mẫu thương con thì cho con chỗ đó đi, coi như để con chăm sóc thay phụ mẫu. Hơn nữa Bát tỷ tỷ rất thích ở lại Thủy Nguyệt cư bên đó, bắt nàng chuyển ra chuyển vào rất phiền toái."

Lão phu nhân tay cầm chuỗi phật châu Bích Tỳ ngẩn người thất thần, yên lặng một chút, nở nụ cười: "Hiếm khi con có lòng, vậy cứ theo ý con!"

"Tạ ơn tổ mẫu!" Minh Nhạc bước xuống trang trọng dập đầu tạ ơn.

Lão phu cười, nếp nhăn trên mặt càng hiện ra rõ hơn, Minh Nhạc cười nói tự nhiên cũng nhận thấy mắt bà chợt trở nên hơi ướt át.

Nếu không đụng tới viện kia, mẫu nữ Dịch Minh Thanh sẽ không có chuyện gì.

Lão phu nhân khoát tay, hai người bên nhị phòng lập tức thức thời lui ra ngoài

Vừa bước ra cửa, Dịch Minh Thanh nhịn không được quay đầu lại nhìn Minh Nhạc miệng cười tươi như hoa đang tựa vào bên người lão phu nhân, lòng bàn tay ra sức siết chặt.

Ra khỏi Hàn Mai quán, Bạch di nương như trút được gánh nặng thở ra một hơi, lại dặn dò Dịch Minh Thanh hai câu, liền đi trước.

Đinh Hương đỡ tay Dịch Minh Thanh trở về, thấy sắc mặt nàng vẫn không tốt hơn, khó hiểu hỏi: "Cũng may *hữu kinh vô hiểm, chúng ta không phải chuyển đi nữa rồi, nhưng sao trông tiểu thư không vui vậy?!"

(*hữu kinh vô hiểm: có sợ chứ không có nguy hiểm gì)

"Ai muốn sự bố thi giả tạo của nàng ta chứ? Chẳng phải tiện nhân đó luôn khoe khoang trước mặt ta, muốn đuổi ta đi sao?" Dịch Minh Thanh âm hiểm cười lạnh: "Gây khó dễ ta sao! Chờ xem, sau này ta sẽ khiến nàng ta đẹp mặt!"

Đinh Hương nhìn biểu tình độc ác hung dữ như ma quỷ trên mặt Dịch Minh Thanh, sợ hãi rùng mình một cái.

...