Nhi tử thứ năm của tiên đế - Tống Hạo, được phong làm Ân vương, hắn chính là nhi tử nhỏ nhất của tiên đế Đức Tông.
Bảy tuổi đã rời kinh đến rèn luyện tại quân đội đất Thục, mười bốn tuổi tiếp nhận chức vụ Phiêu Kị Đại Tướng Quân từ ngoại tổ công trở thành người chỉ huy binh đội. Hiện nay đang đóng ở đất Thục đối kháng cùng Nam Cương. Vào năm mười chín tuổi, cũng chính là hiện nay, hắn chính là một nhân vật truyền kì, là người duy nhất trong các thân vương hoàng tử được nắm binh quyền trong tay.
Cuộc đời người này hình như cũng có chút chuyện xưa, nhưng lúc này Minh Nhạc không có hứng thú tìm hiểu tường tận.
Tống Hạo vạn lần không ngờ tới nha đầu này đã biết được thân phận thật sự của hắn, mà còn dám làm càn vô lễ muốn nói điều kiện với hắn.
Cả đời này, hắn hận nhất là bị người hiếp bức.
Cho dù đối phương chỉ là một tiểu cô nương chưa dứt sữa, mặt hắn biến sắc: "Ngươi đoán xem bây giờ ta đang suy nghĩ cái gì?"
"Giết người diệt khẩu!" Minh Nhạc trả lời rõ ràng, lui từng bước về phía sau, lưng thẳng tắp không chút yếu thế đứng song song với hắn.
Dù là ai đi nữa, nếu đã biết điều không nên biết, thì tốt nhất là chuẩn bị chịu chết đi, nhưng....
Nàng không sợ?
Hay là vốn không tin hắn sẽ xuống tay với nàng?
Tống Hạo khẽ nheo mắt lại, đáy mắt tràn ngập nguy hiểm cùng sắc lạnh: "Hôm nay ở đây nhiều người như vậy, thiếu ngươi, đối với toàn bộ phủ Vũ An Hầu mà nói hẳn cũng chỉ là chuyện nhỏ đi?"
"Đương nhiên. Dựa vào thủ đoạn của Ân vương điện hạ, khiến cho ta biến mất là chuyện rất dễ dàng, hơn nữa chắc chắn còn không để lại chút manh mối." Minh Nhạc rất cho là đúng gật đầu, nhưng vừa chuyển sang câu tiếp theo lại lạnh lẽo tột cùng: "Nhưng giết được ta, chuyện của ngươi cũng chưa chắc có thể giấu giếm được, loại chuyện tốn công vô ích này, hà tất phải như vậy?"
Hai năm trước, nàng là người với hai bàn tay trắng, là kẻ lưu manh phải mạo hiểm đi tìm đường sống tại chốn phố phường.
Nhưng hiện tại thì sao? Bày mưu tính kế, có thể đem nội viện Hầu phủ cách xa ngàn dặm nắm rõ trong lòng bàn tay....
Nàng bây giờ nhất định đã không còn là người cô đơn.
Hắn vốn nghĩ một nữ hài tử mười ba tuổi thì có được bao nhiêu năng lực? Nhưng giây phút này Tống Hạo lại đột nhiên có chút không chắc chắn.
Mấy năm nay hắn chưa từng gặp phải vấn đề nào nan giải như vậy, hiện tại bị nha đầu này cắn ngược lại một cái còn không thể phản bác, nghĩ cũng thật là thú vị.
Có lẽ là do luôn một mình bên ngoài, và nhiều cảm xúc đã bị kìm nén quá lâu. Nên vào thời điểm này, đối mặt với tiểu nữ tử cường thế sắc bén này, hắn lại có hứng thú hiếm có.
"Ta tin được ngươi sao?" Tống Hạo mở miệng lần nữa, ngữ khí cũng thoáng dịu xuống.
"Ngươi sẽ tin ta sao?" Minh Nhạc hỏi lại, nói xong còn chưa chờ hắn trả lời đã lắc đầu tiếp tục: "Thà cứ như ta đã nói, ngươi là ai không liên quan đến ta, mà ta chắc chắn ngươi cũng sẽ không hứng thú với những gì ta muốn làm, hai ta cứ như chưa từng quen biết nhau, vậy thì còn cần biết loại tin tưởng không thực tế này có hay không làm cái gì?"
Tuy chỉ gặp nhau được vài lần, nhưng lại có thể liếc mắt một cái liền nhìn thấu đối phương.
Bọn họ đều là người lạnh bạc giống như nhau.
Nhẫn tâm tuyệt tình của nàng hôm nay đều là do cừu hận cùng đau khổ của kiếp trước tạo thành, nam tử này có lẽ cũng có một đoạn quá khứ của hắn, nhưng điều đó thì thế nào? Không liên quan đến nàng.
Tống Hạo ngưng mắt nhìn nàng sau một lúc lâu, bộ mặt lạnh lùng cứng rắn lại kì tích trở nên nhu hoà xuống, trở lại bộ dạng quân tử thanh lãnh sầm quý lúc đầu.
"Bổn vương còn có việc khác phải làm..." Hắn chỉ nói tới một nửa.
Minh Nhạc miệng ngậm ý cười, tươi đẹp sáng lạn, khuỵ gối một cái: "Thần nữ tiễn điện hạ ra phủ."
Tống Hạo không nói thêm gì xoay người ra ngoài, người ta cao chân dài nên đi cực nhanh, Minh Nhạc lại thong thả bám sát theo bước chân của hắn, nói là nàng tiễn hắn, nhưng kì thực trong suốt chặng đường nàng chỉ đi theo ở phía sau.
Đi thẳng tới cửa phủ, Tống Hạo bỗng nhiên dừng bước chân, ghé mắt nói: "Tên đao khách Tây Vực kia của ngươi có thân thủ bất phàm, vì bố trí một lí do cho hắn ở lại mà múa trống khua chiêng như thế, cũng rất đáng giá!"
Trường An có thân thủ thế nào, Minh Nhạc tất nhiên rất rõ trong lòng. Nàng đã liệu được Tiêu thị sẽ ra tay với nàng mà cố tình còn để nàng ta thực hiện được, mục đích chính là vì muốn tìm một lí do thích hợp để mang Trường An theo bên người.
Dù sao lúc nàng cùng Minh Tước rời khỏi phủ cũng là tình trạng không một xu dính túi, ba năm sau hồi phủ bên người lại đột nhiên có thêm một cao thủ tuyệt đỉnh...
Cái đó... quá khó giải thích rồi.
Dụng ý bị Tống Hạo nhìn thấu, Minh Nhạc cũng không ngại. Nàng chỉ mỉm cười khuỵ gối với bóng lưng của hắn, cất giọng thanh thúy: "Cung tiễn điện hạ!"
Tống Hạo không hề quay đầu lại, mắt nhìn thẳng, một đường bước xuống bậc thang.
Liễu Dương chờ sẵn ở nơi nào đó tiến lên đưa dây cương cho hắn, thái độ kính cẩn gọi: "Vương gia!"
"Ừ! Đi thôi!" Tống Hạo khẽ gật đầu, nhận lấy dây cương kia lưu loát xoay người lên ngựa, từ đầu đến cuối không hề nhìn lại Minh Nhạc còn đứng ở chỗ bậc thang bên kia lấy một cái, vừa quay đầu ngựa liền chầm chậm quất ngựa rời đi.
Liễu Dương có bổn phận giục ngựa theo sau hắn, mãi cho đến lúc ra khỏi ngõ nhỏ mới tiến lên nói: "Thiếu chủ tử, vị vừa đưa ngài đi ra kia là..."
"Cửu tiểu thư của phủ Vũ An Hầu." Tống Hạo trả lời, nói xong nhẹ nhắm mắt lại, phân phó nói: "Ngươi trở về phái hai người thích hợp ra roi thúc ngựa đến Liễu Hương, mau chóng điều tra rõ ràng nha đầu kia cho ta."
"Liễu Hương?" Liễu Dương nhíu mày, theo bản năng nhớ đến cái gì đó.
"Hừ..." Tống Hạo trong hơi thở hừ ra một tiếng cười lạnh, chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt tràn đầy châm chọc, nhàn nhạt nói: "Không cần đoán, hai ngón tay của Chu Võ chính là bị đứt trên tay nàng."
Là tiểu cô nương nhìn qua đã thấy ngây thơ hồn nhiên, tuổi tác không lớn kia? Hai năm trước nàng mới bao nhiêu tuổi chứ?
Liễu Dương nghe vậy, bất giác hít vào một ngụm khí lạnh, ngay cả lông mày cũng nhíu lại.
Tống Hạo mặt không chút thay đổi vung mã tiên tiếp tục đi về phía trước, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, liền ghìm ngựa hoãn tốc độ lại.
Liễu Dương nhất thời không phản ứng kịp, suýt nữa đã đụng trúng hắn.
Tống Hạo mắt chợt tối xuống, nhận ra có gì đó khác thường, thấp giọng nói: "Ngươi có chuyện cần nói?"
"Vâng!" Liễu Dương mím chặt môi do dự một hồi, rốt cuộc vẫn mở miệng kể chi tiết: "Không biết chủ tử còn nhớ lần chúng ta hồi kinh vào đầu xuân ba năm trước đây không?"
Trong thời gian mười năm nay số lần hắn hồi kinh chỉ có thể được trên đầu ngón tay, cho nên Tống Hạo không cần nghĩ nhiều, lại quăng cho Liễu Dương một ánh mắt nghi vấn, ý bảo hắn ta tiếp tục nói.
Liễu Dương mặt mày nghiêm túc nói: "Đêm đó trời mưa, lúc chúng ta đi ngang đoạn bãi tha ma ở thành đông có gặp phải hai người, trong đó có một nha đầu... chính là vị Dịch gia Cửu tiểu thư này!"
Nửa đêm, lại còn là bãi tha ma?
Tống Hạo nhíu mi, trong mắt hiện lên một tia hoang mang: "Ngươi chắc chắn?"
"Ta không nhận lầm đâu!" Liễu Dương chắc nịch nói: "Lúc ấy thuộc hạ cứ nghĩ mãi không thông, vốn cũng có ý đi hỏi thăm một chút lai lịch của hai đứa bé kia, nhưng sau đó có việc nên đã gác lại đằng sau."
Đường đường là hầu môn thế gia như phủ Vũ An Hầu, sao có thể dưỡng ra một nha đầu tính cách âm lệ ra tay ngoan độc như vậy?
"Vậy đi thăm dò tất cả đi, xem xem ba năm trước phủ Vũ An Hầu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!" Tống Hạo nói: "Còn phần Liễu Hương bên kia, trước không được gây ra động tĩnh gì. Hơn nữa nha đầu này tâm cơ thâm hậu, chắc chắn sẽ đề phòng người của phủ Vũ An Hầu đến điều tra nàng, ngươi qua bên kia cũng chưa chắc thu hoạch được cái gì. Nếu thật sự tra không được như lời ta nói...."
Hắn nói xong trầm ngâm một tiếng, tiện đà chuyển ánh mắt, bổ sung: "Sắp xếp điều tra toàn bộ những nơi hạ cửu lưu một lần, nhớ phải hỏi thăm một người tên là A Đoá!"
Là lí do gì tạo ra một nha đầu khó chơi như vậy, không quan trọng! Quan trọng là rốt cuộc nha đầu này còn bao nhiêu con bài chưa lật!