"Vâng, chủ tử!" Liễu Dương lòng chần chờ một chút, cuối cùng không nói thêm gì nữa, nhảy người lên xe ngựa, lưu loát vung roi thúc ngựa rời đi, rất nhanh cả người lẫn xe ngựa đều đã mất hút trong bóng đêm mờ mịt.
Lý Minh Nhạc và Lý Minh Hai ngồi ôm nhau giữa bãi tha ma thật lâu, nước mưa chảy xuống từ trán xuống tới cổ, Minh Tước không nhịn được rùng mình một cái, Minh Nhạc đột nhiên cả kinh, lúc này mới chậm rãi ngước mắt lên nhìn hắn.
"Lạnh không?" Nàng đưa tay chạm vào hai má hắn.
"Không lạnh!" Dịch Minh Tước lắc đầu đầy kiên định, mím mím môi đỡ nàng đứng lên.
Minh Nhạc ra sức khịt mũi một cái, đứng lên theo hắn, sau đó cắn răng nói: "Đi thôi, chúng ta về!"
Dịch Minh Tước vốn muốn hỏi nàng nguyên nhân vì sao giữa đêm khuya lại đến đây, nhưng lại bị một câu cắt ngang của nàng làm nghẹn lại trong cổ họng...
Bọn họ phải lập tức trở về, nếu để đám người Tiêu thị phát hiện sẽ không thể nói rõ được.
Lau đi nước mưa trên mặt, Dịch Minh Tước ra sức gật gật đầu, một tay nắm lấy tay Minh Nhạc, xoay người kéo nàng đến chỗ để ngựa, đỡ nàng ngồi lên.
Tỷ đệ hai người ngồi chung một con ngựa, giục ngựa quay đầu bay nhanh về hướng trong thành.
Minh Nhạc tay nắm thật chặt thật chặt nửa miếng tã lót, cuối cùng chợt buông tay, miếng vải vụn sẫm màu liền theo tiếng gió gào thét bên tai mà bay đi rất xa, nhanh chóng rời khỏi tầm mắt, biến mất sau màng mưa đêm lạnh lẽo.
Hạo Tâm, là do mẫu thân vô dụng, không thể mang con rời khỏi nơi địa ngục lạnh băng này, nhưng giờ phút này con trên trời có linh thiêng, mẫu thân thề với con, con cứ ở đây mà xem, chắc chắn ngày nào đó mẫu thân ta sẽ đẩy hết toàn bộ đám người đã hại chết chúng ta xuống địa ngục cùng với con!