Bạch Vi cũng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn cúi chào bọn họ, sau đó bảng đầu biểu diễn.
Làm như trên đất thật sự có một thi thể đang tồn tại, trong mắt Bạch Vi chứa đựng bối rối và sợ hãi, mạnh mẽ lui vè sau hai bước. Sau đó ôm đầu mở cửa phòng xông ra, trước khi ra khỏi cửa còn vấp chân xém ngã, nhưng vẫn may Bạch Vi bám trụ được vào cánh cửa, cúi đầu xông về phía trước. Mãi cho đến khi cô nhìn thấy thứ gì đó, hai mắt phát sáng, cũng đưa tay đặt dưới vật đó hai tay không ngừng chà sát. Lúc này mọi người mới biết được đó là vòi nước. Cũng không biết chà bao lâu, Bạch Vi mới đưa hai tay đến trước mặt mình muốn xem cho kỹ, làm như phát hiện toàn bộ máu tươi đã được rửa sạch, rốt cuộc mới trượt dài xuống ngã ngồi trên đất, run rẩy vùi mặt vào giữa chân. Một lát sau lúc ngẩng đầu lên, trong mắt đầy vẻ kinh hoàng, vẻ mặt đầy hoảng sợ, bất lực, e ngại được biểu hiện vô cùng thuần nhuyễn, ngay cả mấy vị đạo diễn kia đều thiếu chút nữa quên cả vỗ tay.
Bọn họ còn chưa bao giờ thấy qua một người biểu diễn tận tâm tận lực đến vậy, khó trách Giang Mạc lại chú ý đến người mới này.
Giang Mạc một mực yên lặng nhìn Bạch Vi, chờ sau khi Bạch Vi chấm dứt biểu diễn, không nhận xét lời nào chỉ gật đầu một cái, thản nhiên nói, "Trở về chờ thông báo"
Nghe anh nói như vậy, Bạch Vi lại khom người chào, nói câu "cảm ơn" liền lui ra ngoài. Ngay nháy mắt bước ra đến cửa, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại quay đầu nhìn về phía Giang Mạc, lại vừa lúc chống lại một đôi mắt đen sâu thẳm, đối phương cũng đang nhìn cô. Bạch Vi sững sốt, ngay sau đó liền áp chế sự khác lạ trong lòng, bước ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa liền thấy một đống người đưa mắt lại đây, còn Peter lại rất nhanh chạy đến, vội vàng hỏi: "Thế nào? Thế nào?"
"Phải chờ kết quả" Bạch Vi cười đáp. Đúng lúc này, Diệp Cảnh đã sớm thử vai xong cũng bước tới, trong mắt tuy rằng đạm mạc, nhưng lời nói ra cũng là quan tâm, "Thế nào? Hẳn cũng không tệ lắm?"
Bạch Vi gật gật đầu, lập tức nghe thấy đối phương nói tiếp, "Vậy là tốt rồi, nếu đã xong rồi, anh nghe nói gần đây có một quán lẩu ăn rất ngon, chúng ta đến nếm thử đi!"
Nói xong liền nhấc chân bước đi, làm như không hề lo lắng Bạch Vi sẽ không theo kịp vậy.
Nhìn động tác đương nhiên là như vậy của anh ta, Bạch Vi có chút buồn cười. Sau đó lại liếc mắt nhìn đến Kiều San San làm như không hề để ý đến bên này, cảm thấy hai người này thật sự rất tự tin với mị lực của Diệp Cảnh. Nếu đã như vậy, cô làm sao lại không cho hai người họ mặt mũi được chứ!
Bạch Vi đưa cho Peter một ánh mắt trấn an liền đuổi theo.
Trong quán lẩu, Bạch Vi nhìn Diệp Cảnh nhanh gọn gọi món, tất cả đều là món mà Tần Bạch Vi thích ăn. Cô nhíu mày, cứ như vậy làm sao lại không khiến cho Tần Bạch Vi ảo tưởng chứ! Haha.
Thật ra trong ngày thường Diệp Cảnh và Tần Bạch Vi trừ chuyện ôm hôn và nắm tay ra, những chuyện khác gần như không khác gì so với những cặp tình nhân khác, chỉ kém đi đến bước cuối cùng. Diệp Cảnh thích trêu đùa cô, cô cũng không có ý định thuận theo ý anh ta.
Nhìn đối phương tận tâm hết sức giúp cô xuyến(*) rau dưa và thịt, Bạch Vi nâng cằm nhìn chăm chú vào anh ta. Cho đến sau khi nhận thấy đối phương có chút không được tự nhiên xong, mới đột nhiên hỏi, "Diệp Cảnh, anh thích em sao?"
(*) Xuyến: sâu chuỗi
Diệp Cảnh tay đang xuyến bỗng dừng lại, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Bạch Vi. Theo anh biết, tính cách của Tần Bạch Vi thập phần thẹn thung, cho dù rất thích mình, nhưng vẫn rụt rè chờ mình mở miệng. Hơn nữa đối phương thập phần nghe lời của cha, rất có khả năng sẽ không tìm người trong giới giải trí, cho nên dù anh có mở miệng, đối phương cũng không nhất định sẽ đồng ý. Thật ra nếu không phải gặp San San trước, nói không chừng anh sẽ thích Tần Bạch Vi. Dù sao trong một nơi đục ngầu như giới giải trí, gặp được một cô gái tốt như vậy, anh thật sự có chút động tâm.
"Sao lại hỏi như vậy?" Diệp Cảnh đặt những xâu thịt đã được xuyến tốt bỏ vào dĩa của Bạch Vi.
Bạch Vi cũng chỉ là ngượng ngùng hé miệng cười, nhưng vẫn chờ mong nhìn anh ta, trong mắt đen sẫm như chứa đầy sao, hai gò má phiếm đỏ ửng, cũng không hề nói gì.
Nhìn ánh mắt kia của đối phương, Diệp Cảnh chỉ cảm thấy lòng mình như bị va chạm mạnh, nhịp điệu của trái tim giống như ngày đầu gặp Kiều San San trong bộ đồng phục học sinh thời trung học, không ngừng đập kịch liệt. Thẳng cho đến khi tay anh lết đến cầm lấy ly nước trên bàn, uống một ngụm nước đá mới tốt lên không ít. Nhưng sự khác thường trong đầu lại vẫn không hề tiêu giảm.
Một lát sau ăn cơm xong, lúc đi ra ngoài, Bạch Vi thậm chí giống như một cô gái mới lớn, ngượng ngùng dò xét lấy một ngón tay ngoéo vào một ngón tay của anh ta. Lại không ngờ đối phương lại mạnh mẽ hất ra, kinh ngạc nhìn cô.
"Làm sao vậy?" Bạch Vi ra vẻ khó hiểu, thậm chí còn dẫn theo ẩn ẩn ủy khuất.
"Không... Không có gì, cơm cũng ăn xong rồi, anh cũng nên trở về. Hẹn gặp lại!" Nói xong liền chạy trối chết.
Nhìn bóng dáng của anh ta, Bạch Vi chậm rãi thu hồi ủy khuất, biểu tình khó hiểu. Qủa nhiên, Diệp Cảnh đã sớm có hảo cảm với Tần Bạch Vi. Lúc nãy khi nhìn anh ta, cô chẳng qua động tay động chân một chút vào lực tinh thần, liền dễ dàng khiến tình cảm chôn sâu trong lòng đối phương bùng phát ra.
Mà trong kịch tình, anh ta tự tay hủy Tần Bạch Vi, cũng tự tay chặt đứt phần hảo cảm này. Trực giác của người phụ nữ của Kiều San San quả thực không sai, nếu không phải cô ta cưỡng chế yêu cầu Diệp Cảnh hủy Tần Bạch Vi, nói không chừng bạn trai của cô ta thật sự sẽ bị Tần Bạch Vi cướp đi. Xem ra sau này trò hay không phải ít, so với việc chỉ ngược thân, cô càng muốn ngược thân lẫn ngược tâm.
Ngay tại khoảnh khắc Bạch Vi xoay người, cô đột nhiên thấy một bóng người quen thuộc. Ở trong lòng than một câu "đi mòn đế giày cũng tìm không được" chân cũng đã nhanh chóng chạy đến. Mãi cho đến khi đứng trước mặt người kia, cô mới giật mình vui mừng hô, "Anh Hoài An, sao anh lại ở đây?"
Đúng vậy, Cố Hoài An và Tần Bạch Vi chính là thanh mai trúc mã. Nếu không phải cha Cố vì muốn sống tốt hơn, cả nhà đều dọn lên trấn trên mà nói, nói không chừng Cố Hoài An sẽ thật sự chơi chung từ nhỏ đến lớn với Tần Bạch Vi.
Trong kịch tình cũng không thấy hai người gặp mặt nhau lần nào nữa. Cố Hoài An có lẽ biết Tần Bạch Vi tồn tại, nhưng Tần Bạch Vi tuyệt đối không biết trong cuộc đời mình còn có sự tham dự của Cố Hoài An.
Nếu không phải Bạch Vi tìm được sự tồn tại của người này trong trí nhớ của Tần Bạch Vi, nói không chừng thật sự sẽ bị kịch tình lừa. Nghĩ đến Trác Dục tìm đến được Tần Bạch Vi, chắc hẳn không tránh khỏi liên quan đến Cố Hoài An. Có lẽ không phải Cố Hoài An cố ý nói xấu gì mình, mà là chỉ cần đối phương tùy tiện nhắc đến một người, Trác Dục sẽ tận tâm nhớ kỹ. Lòng chiếm hữu của Trác Dục mãnh liệt đến như vậy, càng đừng nói đến Cố Hoài An vẫn luôn hận anh ta. Chỉ cần có một người, một sự kiện có thể hóa giải oán hận của Cố Hoài An, anh ta cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Nhưng có người nào cha mẹ đang sống yên lành lại bị người hại chết như vậy lại không hận chứ?! Mãi cho đến khi kịch tình chấm dứt, Bạch Vi vẫn không thấy hận ý của Cố Hoài An biến mất. Trong ngày thường hai người làm chuyện đó cũng đều là Trác Dục ép buộc cậu. Anh ta yêu Cố Hoài An sâu đậm, trừ bỏ Cố Hoài Am trong lòng không thể dung nạp được người nào khác. Nhưng bởi vì phần tình cảm này mà đi tổn thương người khác cũng là điểm ghê tởm của anh ta.
"Cô... Bạch Vi! Là Bạch Vi đúng không!" Cố Hoài An trong mắt đầy tịch mịch đột nhiên phát ra thần thái chói mắt, cả người giống như được sống lại, tản mát ra sự xinh đẹp đến mức khiến người khác đau lòng. Đúng vậy, Cố Hoài An rất đẹp, một loại xinh đẹp tinh điêu tế mài(*), mặc dù hiện tại sắc mặt thập phần tái nhợt, môi cũng không có huyết sắc, trái lại lộ ra một loại ý nhị khác. Cảnh tượng kia khiến cho người nào đó vừa từ phòng rửa tay ra mạnh mẽ dừng lại bước chân, trốn ở một góc tham lam nhìn chăm chú.
"Ừ" Bạch Vi sung sướng gật gật đầu, sau đó ngồi đối diện cậu nói chuyện với nhau.
"Anh Hoài An sao từ lúc đi không hề viết thư hay gọi điện về cho em thế?! Nếu không phải hôm nay trùng hợp gặp, không biết đến bao giờ em mới được gặp lại anh đâu!" Bạch Vi oán giận nói.
"Sau khi chuyển nhà có chút chuyện chậm trễ, thật sự rất ngại ngùng" Giọng nói của Cố Hoài An thập phần thanh thoát, nghe vào trong tai rất thoải mái.
"Không sao, hiện tại không phải chúng ta đã gặp nhau rồi sao? Anh hiện tại ở đâu? Có thời gian em sẽ đến thăm anh!" Bạch Vi cũng không để ý, hỏi tiếp.
Nghe cô hỏi như vậy, Cố Hoài An có chút chừng chừ, cuối cùng vẫn không nói gì.
Bạch Vi cũng không tiếp tục truy hỏi, trái lại hứng thú bừng bừng tán gẫu những chuyện gần đây của mình, "Anh Hoài An, anh biết không? Em hiện tại đang làm diễn viên"
"Thật sao? Vậy là thực hiện được nguyện vọng của em rồi!" Cố Hoài An cũng cao hứng giùm cô. Dù sao từ nhỏ Tần Bạch Vi đã từng lớn tiếng nói trước mặt cậu, sau khi lớn lên muốn làm diễn viên, hơn nữa cảm thấy mình nhất định sẽ nổi tiếng. Khi đó, bọn họ đều rất non nớt, nhưng lý tưởng đều rất kiên định. Hơn nữa còn cùng nhau gấp thuyền giấy thả trôi lý tưởng của mình theo dòng sông. Hiện tại Bạch Vi đang chậm rãi thực hiện lý tưởng của cô, mà cậu lại...
Nghĩ đến đây, trong lòng của cậu liền một mảnh chua xót.
"Anh Hoài An, anh làm sao vậy?" Bạch Vi có chút tò mò hỏi.
Cố Hoài An điều chỉnh tốt biểu tình của mình, cười nói "Không sao". Sau đó lại hàn huyến với nhau thật lâu, hai người còn trao đổi số điện thoại, Bạch Vi mới rời đi.
Chờ Bạch Vi đi rồi, người vẫn nấp một góc sáng sủa rốt cuộc mới bước ra, lập tức đi đến ngồi xuống ôm lấy thắt lưng của Cố Hoài An, hôn một cái vào khóe mắt của cậu, thở dài, "Lúc nãy cười rất đẹp!"
Cố Hoài An không nói gì, ánh mắt khôi phục sự tịch mịch như trước, như là hoàn toàn không hề cảm giác được trên người dính thêm một người.
Thấy cậu như vậy, Trác Dục cũng không tức giận, trái lại cười nói, "Cô gái vừa rồi chính là cô bé mỉm cười trong bức ảnh của em đúng không? Vẫn thật đáng yêu giống như trước kia vậy"
Nghe anh ta nói như vậy, Cố Hoài An mạnh mẽ quay đầu, trong ánh mắt tràn đầy ngoan lệ (ngoan trong ngoan độc), lạnh giọng nói, "Anh không nên động đến cô ấy!"
"Haha..." Trác Dục nở nụ cười, vuốt ve lưng của đối phương, "Sao có thể?" Tôi bất quá chỉ muốn mỗi ngày đều thấy em cười như vậy thôi.
Mà phía bên này Bạch Vi hôm sau liền nhận được thông báo của đoàn làm phim [Đảo Đơn Độc], yêu cầu cô chuẩn bị tốt ngày mai đến để chọn vai, cô đã được chọn.
Bạch Vi tắt điện thoại, lại gọi cho Peter chia sẻ tin tức tốt kia, sau đó lại gọi vào dãy số của Diệp Cảnh. Nhưng không ngờ đối phương căn bản không nhận máy, nghĩ đến đối phương có lẽ đã lâm vào giãy giụa, tiếp theo cô chỉ cần thêm một chút lửa nữa là được.
Hôm sau, Bạch Vi thu xếp một va li áo quần để đi thử vai lần hai, lúc đến nơi phát hiện Diệp Cảnh và Kiều San San đều ở đây. Tuy rằng nhân phẩm không tốt, nhưng kỹ năng của hai người quả thực rất tốt, cũng khó trách sẽ được tuyển. Đương nhiên ở đây còn có bảy người khác cả trai lẫn gái mà cô không biết, cũng không biết Giang Mạc vì sao lại chọn ra đến tận mười người, chẳng lẽ còn có người bị loại sao?
Nhưng Bạch Vi cũng không đi hỏi, lần này Peter không có cách nào đi cùng cô, cô chỉ có một mình lên xe của đoàn làm phim. Sau đó chuyển sang ngồi du thuyền, đoàn người đến một đảo hoang vắng.
Buổi thử vai lần thứ hai bắt đầu, mười người bọn họ sẽ sinh sống trên đảo hoang này hai tuần. Giang Mạc cũng sẽ ở cùng bọn họ, quan sát hành vi của bọn họ, cuối cùng căn cứ vào tính chất đặc của mỗi người mà quyết định nhân vật.
Giang Mạc làm đạo diễn quay phim chính là như vậy, không chọn kỹ năng tốt nhất, không chọn hậu trường cường đại nhất, chỉ lựa chọn thích hợp nhất. Phim của anh nhiều năm mới quay một bộ, cũng không dùng những diễn viên cũ, chỉ vì những bộ xuất ra đều là tinh phẩm (sản phẩm tinh tế, đặc sắc).
Chín người còn lại nghe thế đều một dạng rất kinh ngạc, nhưng vẫn đáp ứng. Dù sao đây chính là cơ hội một đêm thành danh, ai lại không muốn!