Nhiễm Nhiễm

Chương 29

“Cao Lãng chuyện là thế nào? Không phải các con đi gặp luật sư sao, sao cậu ta chạy đến đây rồi.” Mục Tuyết đuổi người trong bếp đi, đang hỏi cũng không quên lấy đồ ăn cho Lý Nhiễm.

Lý Nhiễm tâm trạng rối bời, canh ở trong miệng cũng không có vị gì.

Cô dùng thìa khuấy canh ở trong bát sứ, giọng hơi nghẹn ngào: “Anh ấy muốn quyền nuôi dưỡng Quý Đồng.”

Mục Tuyết thở dài, “Cậu ta lại nổi điên gì vậy.”

Bà ta nắm tay Lý Nhiễm, “Con ở đây, mẹ đi nói chuyện với cậu ta.”

Lý Nhiễm kéo tay bà ta lại, “Mẹ, anh ấy sẽ không nghe lời mẹ đâu, lát nữa con đi nói chuyện với anh ấy.”

Mục Tuyết thở dài, nắm chặt tay Lý Nhiễm. Chức mẹ vợ này của bà ta chỉ tồn tại trên danh nghĩa, đến cả Lý Nhiễm mà Cao Lãng cũng chẳng quan tâm, đâu có thể nghe lời một người ngoài như bà ta.

“Con gọi điện cho ông nội của cậu ta rồi sao?”

Lý Nhiễm gật đầu, điều đầu tiên luật sư Trần đã liên lạc với ông cụ Cao, trên đường cô nhận được cuộc gọi từ ông. Ông cụ vẫn đang nghỉ ngơi điều dưỡng, giọng điệu đành chịu, mặc dù nói để cô yên tâm, nhưng cô biết ông cũng không biết phải làm gì với anh.

Việc mà Cao Lãng không muốn làm, ai cũng không có cách nào khiến anh cúi đầu.

Mọi việc cuối cùng vẫn đi đến cục diện mà Lý Nhiễm không muốn nhìn thấy nhất.

Cao Quý Đồng dẫn Cao Lãng đến phòng của Lý Nhiễm, số lần cậu và Lý Nhiễm đến đây một năm chỉ đếm trên đầu ngón tay, lần này đến cũng chỉ tính ở lại hai ngày, vậy nên buổi tối cậu và Lý Nhiễm ngủ cùng một giường.

Phòng của Lý Nhiễm khá nhỏ, ánh sáng cũng không tốt, mặc dù dọn dẹp sạch sẽ ấm áp, nhưng anh vừa bước vào đã không thoải mái lắm. Nhà họ Lý keo kiệt bủn xỉn đã cho cô ở cái phòng này sao?

Anh liếc nhìn một vòng, ngồi trước bàn học của Lý Nhiễm. Một vài vật trang trí nhỏ đáng yêu được đặt trên bàn, rất phù hợp với phong cách của cô. Cái khác đều là sách mà lúc nhỏ cô từng đọc, trong đó khá nhiều sách liên quan đến nấu ăn.

Hoá ra, trước đây cô thích nấu ăn như thế sao?

Anh nhớ lúc đó cô đúng là có đưa một vài món ăn cho anh, nhưng anh vẫn nghĩ rằng cô gói mang về từ nhà hàng, chung quy các cô gái ngày nay đều không thích nấu ăn, đâu thể nấu ngon như vậy.

Ngăn kéo đang đóng, mặc dù anh rất muốn mở ra xem bên trong bỏ những thứ gì, nhưng sự giáo dưỡng không cho phép anh làm vậy.

Anh và Cao Quý Đồng mắt to nhìn mắt nhỏ một lát, Cao Quý Đồng không biết anh muốn làm gì, anh cũng không rõ đứa trẻ này đang nghĩ gì.

“Mẹ con ăn cơm chậm quá.”

“Ăn chậm một chút mới tốt cho tiêu hoá.”

“…”

Sau cuộc nói chuyện ngắn gọn, hai bố con lại không có gì để nói.

Lý Nhiễm không có mùi vị gì ăn xong cơm, không có chút tinh lực nào đối mặt mới ánh mắt dò hỏi của nhà họ Lý. Về đến phòng, Cao Quý Đồng vậy mà nằm trên giường ngủ rồi, Cao Lãng dựa vào đầu giường, đang hết sức cẩn thận ngồi dậy.

Ánh mắt chạm nhau, Lý Nhiễm tránh né ánh mắt của anh trước, lặng lẽ đi đến, đắp chăn cho Cao Quý Đồng.

Cao Lãng ngồi dậy từ trên giường nhỏ của cô, cảm thấy cả người dính mùi của cô.

Căn phòng nhỏ khắp nơi đều là mùi của cô, nhẹ nhàng dễ chịu, không hợp với bộ dạng bây giờ của cô chút nào.

Lý Nhiễm lòng rối như tơ vò, đang suy nghĩ làm sao mở lời, nghe thấy anh nói: “Tháng này chẳng còn mấy ngày nữa, vậy thì bắt đầu tính từ tháng sau đi. Điều kiện gần như bàn bạc xong rồi, toà án và cục dân chính, em chọn một trong hai.”

Lý Nhiễm quay đầu sang nhìn anh, anh thấy mắt cô rất đỏ, tâm trạng chưa thể nói là tốt hơn, nhưng trên mặt vẫn tỏ thái độ sao cũng được. Anh vuốt cổ tay áo hơi nhăn một chút, tránh ánh mắt đáng thương của cô, tự cho mình rộng lượng nói: “Đương nhiên, nếu bây giờ em hối hận vẫn còn kịp, tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra…”

“Cao Lãng.” Lý Nhiễm mở miệng gọi tên anh, giọng nói hơi run, “Anh biết em không thể rời xa Quý Đồng mà.”

Anh khiến mình coi nhẹ ánh mắt buồn bã của cô, ánh mắt dừng trên khuôn mặt nhỏ ngủ ngon sau lưng cô, “Tôi không ép buộc em, để em rời xa thằng bé.”

Lý Nhiễm không muốn khóc trước mặt anh, cứng rắn kìm nước mắt lại.

“Em không muốn sống cùng anh nữa, mỗi ngày ở bên cạnh anh em đều rất đau khổ, coi như em cầu xin anh, chúng ta buông tha cho nhau có được không?”

Cao Lãng nắm chặt nắm đấm, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

“Tôi lại chưa nói không ly hôn, em cầu xin tôi làm gì. Tôi nói rồi, tòa án và cục dân chính, tự em chọn, đừng khóc sướt mướt trước mặt tôi.”

Cầu xin cũng vô ích, Lý Nhiễm im lặng.

Cao Lãng không nhìn cô, ánh mắt dừng lại bức ảnh đặt ở đầu giường. Lý Nhiễm trong ảnh trẻ trung non nớt, nhìn vào máy ảnh cười mắc cỡ, trái tim anh đột nhiên trống rỗng.

Cửa sổ nhỏ hẹp, ánh nắng buổi chiều không chiếu vào được.

Im lặng nghẹt thở một hồi, Cao Lãng rời khỏi đây trước.

“Nếu em đã không nỡ bỏ thằng bé như vậy, thế thì mấy ngày này coi như là món quà tôi tặng cho em, ngày kia nhớ đưa thằng bé trở về. Tôi nghĩ em cũng không muốn khiến thằng bé buồn, nên làm thế nào thì em cứ từ từ suy nghĩ cho kỹ, đừng trách tôi không cho em cơ hội, thực sự tôi đã cho em quá nhiều cơ hội rồi.”

Sau khi Cao Lãng đi, sức lực cả người Lý Nhiễm được giải phóng. Cô đứng không vững, ngồi trên thảm trải sàn. Cô vùi đầu, tấm thảm bị nước mắt cô nhuốm màu trở nên đậm hơn.

Không ai chú ý đến đứa trẻ trên giường, lông mi lay động.

Lý Nhiễm và Cao Quý Đồng ở nhà họ Lý hai ngày, sau khi kỳ nghỉ Tết Nguyên Tiêu sắp kết thúc, Cao Quý Đồng trông chờ khai giảng đến sớm chút.

Hai ngày này, Lý Nhiễm để bản thân tạm thời đừng suy nghĩ những chuyện kia, tập trung ở bên Cao Quý Đồng. Cao Quý Đồng không dính cô lắm, hầu hết thời gian mỗi ngày đều chơi với chó con.

Dì chăm sóc cho con chó của nhà họ Lý nói, trong bụng con chó có con nhỏ rồi, đợi chó nhỏ sinh ra, cậu có thể mang một con về nhà nuôi.

Cao Quý Đồng không muốn lắm, nói: “Chó con chắc chắn không muốn rời xa mẹ, vẫn là để bọn nó ở cùng nhau đi.”

Dì cũng thấy cậu thích, cười nói: “Chó con không biết suy nghĩ giống như con người chúng ta, cháu chỉ cần đối xử tốt với nó, nó sẽ quên mẹ rất nhanh. Cháu thấy mẹ của nó đấy, lúc đầu cũng là một con chó con, nó cũng rời xa mẹ của mình, bây giờ cũng sống rất vui vẻ nhé.”

Cao Quý Đồng nghĩ một lát, “Nhưng mà lúc nó rời xa mẹ nhất định sẽ buồn lắm nhỉ?”

Dì nói: “Nhưng nó vẫn phải rời xa mà, nó không thể cứ sống cùng với mẹ được.”

Cao Quý Đồng nghiêm túc suy nghĩ, cậu thực sự chưa từng nhìn thấy con chó nào vẫn cứ sống cùng với mẹ. Về điểm này, con chó cũng giống con người, đều phải trưởng thành, rời xa mẹ của mình mà sống. Cao Quý Đồng hiểu ra, sau đó đi nói với Lý Nhiễm, đợi đến khó con chó sinh con, cậu muốn đem một con về nuôi, cậu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho nó, ở cạnh nó vượt qua nỗi đau rời xa mẹ.

Sau đó cùng nó trưởng thành.

Lý Nhiễm đang tìm luật sư tư vấn, không nghĩ nhiều lắm. Cho dù Cao Quý Đồng muốn gì, cô đều cố gắng đáp ứng, xoa đầu của cậu dịu dàng nói: “Được, nếu Quý Đồng muốn nuôi, đến lúc đó chúng ta mang một con về, mẹ sẽ chăm sóc nó cùng con.”

Cao Quý Đồng không trả lời, Lý Nhiễm đưa cậu về nhà cũ, Cao Lãng ra đón cậu.

Cao Quý Đồng vừa đến nhà đã chạy vào trong, Cao Lãng đứng ở cửa nhìn cô, “Suy nghĩ thế nào rồi.”

Lý Nhiễm không lên tiếng, anh nhìn dáng vẻ bướng bỉnh của cô, trong ngực lại nổi lên nỗi đau khó chịu.

Anh cười như không cười nhếch khóe miệng, “Đừng vội, em cứ từ từ suy nghĩ, lần sau muốn gặp Cao Quý Đồng nhớ báo cho tôi trước.”

Nói xong, anh lập tức quay người rời đi, sợ ở lại thêm một giây nữa sẽ bị cô tức chết.

Ông quản gia vội vàng đi đến, “Tiểu Nhiễm, cháu đừng chấp nhặt với cậu ấy, tôi sẽ nói với ông nội của cậu ấy.”

Lý Nhiễm ngăn ông ấy lại, “Trước tiên ông đừng nói, cháu nghĩ cách xem, để ông nội yên tâm nghỉ ngơi trước.”

Sức khoẻ ông cụ Cao không chịu đựng được giày vò nữa, cô không thể cứ nhờ ông ra mặt, vả lại người ly hôn với cô là Cao Lãng, nếu anh không muốn, ai cũng không thể bắt anh đi ly hôn với cô.

Người quản gia già thở dài, sao mới trải qua vui vẻ được một năm, lại trở thành thế này.

Lý Nhiễm tự mình đi tìm luật sư, luật sư xem tài liệu mà cô đưa, đưa ra một dự đoán coi như có hy vọng: “Theo tình hình mà cô nói, nếu làm theo thủ tục toà án như thường, khả năng thắng không nhỏ.”

Bọn họ chẳng hề tranh chấp về mặt phân chia tài sản, chủ yếu là quyền nuôi dưỡng con, xem xét Cao Quý Đồng tuổi còn nhỏ, xác suất phán cho mẹ rất lớn.

“Xét thấy tình hình kinh tế trước mắt của cô và điều kiện trưởng thành có thể đem lại cho con, tồn tại khoảng cách nhất định với chồng cô. Mặc dù mặt này không có ưu thế gì, nhưng con cô sẽ sớm đủ 18 tuổi, đến lúc đó toà sẽ tham khảo ý kiến của cậu bé, chỉ cần cậu bé muốn sống với cô, như thế không phải là vấn đề lớn.”

“Có cách nào có thể không để đứa trẻ tham dự không.” Lý Nhiễm từ từ hỏi.

Luật sư suy nghĩ chốc lát, đáp: “Điều này có lẽ không thể, nếu thật sự muốn đưa ra toà, toà chắc chắn sẽ dựa vào ý kiến của đứa trẻ.”

Hỏi đến đây, Lý Nhiễm dừng lại một lát.

Lúc đi ra khỏi văn phòng luật sư, cô nhìn dòng xe chạy băng băng liên tục trên đường, rơi vào do dự vô tận, bất lực đứng dưới ánh nắng mặt trời.