Đói bụng không? Thúc thúc đưa con đi ăn nhé!” Tử Mộ nhìn Đóa Đóa, nhẹ giọng nói.
Đóa Đóa cũng nhìn Tử Mộ. Thật ra vị thúc thúc này cũng không quá xấu, ít nhất hắn cũng không tổn thương nó và mẹ. Nó luôn gọi hắn là ‘thúc thúc thối tha’, có phải là hơi quá đáng hay không?
“Cám ơn Tử Mộ thúc thúc!” Đóa Đóa nghĩ nghĩ, nếu nó không biết lễ phép thì mẹ sẽ tức giận. Cha cũng hay dạy không thể tổn thương người tốt bụng với mình. Tử Mộ thúc thúc này dường như không có ác ý với mẹ, nếu nói chuyện rõ ràng với hắn thì có lẽ hắn sẽ để cho mẹ và nó trở về.
“Không cần cảm ơn” Tử Mộ bế Đóa Đóa vào phòng, Vinh Hình đứng sau lưng hai người bất đắc dĩ lắc đầu. Tử Mộ ơi là Tử Mộ. sao huynh có thể ngốc như vậy chứ?
Đứa nhỏ này giống nữ nhân kia như vậy, với trí thông minh của huynh thì làm sao có thể không nhìn ra bọn họ là mẫu tử chứ? Huynh thật sự còn muốn lừa mình dối người đến bao giờ nữa đây?
“Đóa Đóa, con lại nghịch ngợm nữa sao?” Vân Liệt Diễm nhìn thấy Tử Mộ bế Đóa Đóa đi vào liền buông đũa xuống. Nàng thật sự đói bụng, nhưng không biết tại sao nàng lại không muốn thất lễ trước mặt Tử Mộ.
“Không có mà! Mẹ, con đói bụng” Đóa Đóa nhảy xuống khỏi lòng Tử Mộ, chạy đến bên cạnh Vân Liệt Diễm rồi ngồi xuống ghế, bàn tay nhỏ bé bắt đầu cầm đũa cắm cúi ăn.
Tử Mộ cũng ngồi xuống một bên.
Vân Liệt Diễm liếc nhìn Đóa Đóa, sau đó ngượng ngùng nói với Tử Mộ: “Ngại quá, Đóa Đóa bị ta làm hư, không hiểu quy củ cho lắm”
“Liệt Diễm, là ta chưa có sự đồng ý của nàng đã đưa nàng về đây, ta thật sự xin lỗi” Tử Mộ nhìn thấy sự xa cách của Vân Liệt Diễm, trong lòng không những đau mà còn cảm thấy những thứ hắn không dám nghĩ đến mà cuối cùng cũng phải thành sự thật.
Hắn, nên lựa chọn như thế nào đây?
“Không sao! Thế nhưng ta đến đây nhất định sẽ khiến cho người nhà lo lắng. Nếu như có thể, ta muốn quay về càng sớm càng tốt” Vốn dĩ muốn nói phu quân tìm không thấy mình nhất định sẽ sốt ruột, còn muốn nói mình phải đi tìm con trai, nhưng khi thấy Tử Mộ như vậy, không biết tại sao nàng lại không thể nói ra khỏi miệng.
Rốt cuộc nàng đã xảy ra chuyện gì? Vân Liệt Diễm cảm thấy mình chưa bao giờ bối rối như lúc này, chẳng giống nàng chút nào. Chẳng lẽ đây là tính tình của nàng lúc trước mà mỹ nữ áo đỏ từng nhắc đến. Rốt cuộc nàng còn chuyện gì không nhớ được?
Đúng rồi! Tiểu Nhẫn đi theo nàng nhiều năm như vậy, nhất định biết rất nhiều chuyện về Tử Mộ. Nàng phải hỏi kỹ một phen.
“Chuyện này… Ngày mai ta trả lời nàng được không? Nàng vừa tỉnh lại, cứ nghỉ ngơi thật tốt đi đã, có chuyện gì cần thì cứ sai bảo hạ nhân. Ta còn có chuyện phải làm, ta đi trước” Tử Mộ đứng dậy, không đợi Vân Liệt Diễm trả lời đã vội vàng rời đi.
“Mẹ, Tử Mộ thúc thúc không ăn cơm cùng chúng ta sao?” Đóa Đóa ngẩng đầu lên, hỏi.
“Đóa Đóa, ăn no rồi tự mình chơi nhé, mẹ có chuyện phải làm” Vân Liệt Diễm ăn vội vài miếng.
“Mẹ, khi nào thì chúng ta có thể trở về? Con nhớ cha, không biết cha có tìm được ca ca không nữa. Không thấy chúng ta, cha chắc chắn sẽ rất lo lắng. Cha có đến tìm chúng ta không?” Đóa Đóa cũng buông đũa xuống. Tuy Tử Mộ thúc thúc không giống như người xấu nhưng nó vẫn thích cha hơn.
“Yên tâm đi, chúng ta sẽ trở về sớm thôi” Vân Liệt Diễm xoa xoa đầu Đóa Đóa, nhẹ thở dài một tiếng. Thực lực của Hỏa Tử Mộ chính là đứng nhất nhì đại lục này, nàng hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn. Nếu hắn không thả người, cho dù nàng có mọc cánh cũng không thoát khỏi nơi này được.
Hàn Chỉ nhất định là rất lo lắng. Nếu nàng đoán không lầm, với tính khí của Hàn Chỉ thì chắc chắn hắn sẽ không ngồi chờ chết. Ngày đó nàng bị đưa đi, tuy quảng trường đông người nhưng với năng lực của hắn thì hoàn toàn có thể tra ra ai đã mang nàng đi. Giữa bọn họ có mối liên hệ tinh thần, phương hướng của nàng hắn vẫn có thể cảm nhận ra. Mà nàng lúc này vẫn cảm nhận Hàn Chỉ đang ở hướng bảy giờ, chính là thành Hàn Quý.
Trong bát đại gia tộc, gia tộc Kim thị nằm ở hướng một giờ, Mộc thị hướng hai giờ, Thủy thị hướng bốn giờ, Hỏa thị hướng năm giờ, Hàn thị hướng bảy giờ, Thổ thị hướng tám giờ, Phong thị hướng mười giờ, Lôi thị hướng mười một giờ. Hướng ba giờ, chín giờ, sáu giờ cùng mười hai giờ là những hẻm núi sâu nhất đại lục. Đây cũng là bản đồ cơ bản của toàn bộ đại lục, bốn hẻm núi sâu hình thành nên một hình chữ thập, chia đại lục Thần Chi thành bốn khu vực. Những chuyện này, Vân Liệt Diễm cũng chỉ mới biết từ mấy ngày trước.
Bây giờ nàng có thể cảm nhận Hàn Chỉ đang di chuyển về hướng thành Hỏa Quý. Hai người đã ở bên nhau lâu như vậy, có có khế ước tinh thần, cho nên nàng cũng không khó để đoán ra tâm tư của Hàn Chỉ. Hắn không phải là người dễ xúc động, sẽ không giận đùng đùng chạy đến đây đánh nhau với Hỏa Tử Mộ. Với thực lực bây giờ của hắn, hoàn toàn không có khả năng đánh tay đôi với Hỏa Tử Mộ. Cho nên hắn chỉ có hai con đường để lựa chọn, một là gia tăng thực lực của mình, hai là tìm người có năng lực đối kháng với Hỏa Tử Mộ.
Vân Liệt Diễm đoán rằng Hàn Chỉ sẽ thực hiện cả hai sự lựa chọn trong một lúc, bởi vì hắn không phải là dạng người sẽ dựa dẫm vào kẻ khác. Có thể đối kháng cùng Hỏa Tử Mộ, khắp đại lục này chỉ có Hàn Lăng cùng Ngục Tu. Ngục Tu sống ở Ám Chi Sâm Lâm, chưa từng đi ra ngoài, cho nên Hàn Chỉ không thể làm một cuộc giao dịch với người này. Thế nhưng Hàn Lăng lại không giống như thế, ông ta là tộc trưởng gia tộc Hàn thị, chỉ cần gây hỗn loạn trong khu vực Hàn thị thì ông ra sẽ chường mặt ra ngoài. Cho dù Hàn Lăng có xem trọng chuyện Hàn Chỉ là con trai ruột của mình hay không, ít nhất Hàn Chỉ cũng tìm được một cơ hội đưa ra giao dịch với ông ta.
Cho nên, Vân Liệt Diễm hoàn toàn khẳng định Hàn Chỉ sẽ đến thành Hàn Quý.
Mà bây giờ nàng muốn rời khỏi đây cũng không phải là chuyện dễ dàng. Cho dù Hỏa Tử Mộ có tiễn nàng đi thì với năng lực của Đóa Đóa, chỉ sợ bọn họ không thể nào thoát khỏi bộ tộc Hỏa thị.
Đóa Đóa ăn cơm xong, ngoan ngoãn đi ra ngoài chơi để lại không gian cho Vân Liệt Diễm bế quan tu luyện. Không ngờ, lúc này Hỏa Vinh Hình lại đi vào.
“Ngươi tới đây làm cái gì?” Lúc này, Vân Liệt Diễm cũng lười phải liếc nhìn hắn. Dù sao nang dám chắc Vinh Hình không phải đến đây để quan tâm nàng, nếu không cũng không nổi giận đùng đùng tìm đến nàng tính sổ.
“Ta tới làm cái gì? Liệt Diễm, chẳng lẽ một chút ngươi cũng không nhớ Tử Mộ sao? Vậy chuyện ngươi là Hỏa Phượng Hoàng có nhớ hay không?” Vinh Hình nhìn thấy hai mẫu tử này liền phát hỏa. Tại sao người lớn lại càng khó thu phục hơn người nhỏ thế này?
“Nếu như là ngươi, ngươi có nhớ chuyện xảy ra ở mấy vạn năm trước không? Linh hồn có thể sống lại trong một cơ thể khác, như thân xác thì không hề có chuyện sống lại. Mấy vạn năm trước đã xảy ra chuyện gì, không phải mỗi một lần luân hồi ta đều phải căng não ra để nhớ lại chứ? Cuộc đời mỗi người đều do kiếp này của họ tạo thành, mấy vạn năm trước chính là tổ tiên của ta, không phải là ta!” Vân Liệt Diễm có thể đoán ra mấy vạn năm trước nàng và Hỏa Tử Mộ có xảy ra chuyện gì đó, nhưng bây giờ nàng là Vân Liệt Diễm, không phải Liệt Diễm trong miệng bọn họ. Những chuyện mà Liệt Diễm đã trải qua đó là cuộc sống của Liệt Diễm. Một người đầu thai chuyển sang kiếp khác, lại uống canh Mạnh Bà, tiến vào vòng xoáy luân hồi, thì chính là một người hoàn toàn khác. Cho dù dung mạo có giống nhau, linh hồn có giống nhau thì những chuyễn đã trải qua cũng khác nhau.
Giống như kiếp trước ở hiện đại, nàng còn nhớ mình một đặc công, sinh sống trong một thế giới xa hoa truỵ lạc khoa học kỹ thuật phát triển. Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, nàng đã khoác lên người bộ quần áo màu sắc cùng hình thù ký quái ở thế giới cổ đại. Những chuyện nàng nhớ cũng chỉ là đặc công Vân Liệt Diễm cùng Vân Liệt Diễm Thất tiểu thư phủ Thừa Tướng Đông Thịnh quốc. Chuyện ở mấy vạn năm trước, vốn dĩ không hề liên quan đến nàng.
“Ngươi nghĩ rằng nói như vậy thì có thể xóa bỏ sự vô tình vô nghĩa của mình sao? Nếu lúc trước không nhờ Tử Mộ dùng hết một thân công lực cứu ngươi thì ngươi đã hồn phi phách tán từ lâu rồi, còn nói gì đến chuyện luân hồi. Rõ ràng ngươi chính là vị hôn thê của Tử Mộ, hắn vì có thể gặp lại ngươi một lần nữa mà hi sinh công lực, phong ấn chính mình, cô độc chờ đợi mấy vạn năm. Thế nhưng ngươi đã làm cái gì? Ngươi không có lỗi sao? Ngươi chỉ là một nữ nhân lẳng lơ không hơn không kém!” Vinh Hình thật sự nhịn không được, một hơi nói hết ra.
“Ta cảnh cáo ngươi, Liệt Diễm! Nếu ngươi còn dám tiếp tục tổn thương Tử Mộ, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi! Nếu như ngươi không tin thì có thể tự mình đi ra khỏi Hỏa thành này , đến lúc đó xem ngươi còn sống để đi ra ngoài hay không. Bản thân ngươi chính là Thần thú thượng cổ Hỏa Phượng Hoàng, gia tộc Hỏa thị sẽ không để cho ngươi rời khỏi đây sẽ dễ dàng như vậy. Cho dù Tử Mộ có nguyện ý thả ngươi thì ngươi cũng đi không được. Trễ nhất là ngày mai, Đại trưởng lão sẽ đến đây gặp ngươi, không có Tử Mộ bảo vệ thì ngươi cũng chỉ được mang đi như một công cụ giúp chấn hưng gia tộc. Sau đó ngươi sẽ bị huấn luyện như một kẻ điên, bọn họ sẽ chà đạp ý chí của ngươi, khiến cho người trở thành một con rối không có linh hồn. Ngươi muốn ở lại bên cạnh Tử Mộ hay trở thành một công cụ như vậy, đều là sự lựa chọn của ngươi!” Vinh Hình vung ống tay áo, oán hận xoay lưng rời đi.
Vân Liệt Diễm siết chặt nắm đấm, móng tay đâm sâu vào da thịt, máu tươi tí tách rơi xuống nền nhà mới khiến cho nàng tìm về được một chút cảm giác.
Tử Mộ!
Khó trách cái tên này lại khiến cho nàng đau lòng như vậy, dày vò như vậy. Nó giống như một con dao găm cắt mất từng lát trái tim nàng, đau đến không thể thở, đau đến không thể thấy ánh nắng mặt trời.
Thế nhưng, nàng quả thật không phải là Liệt Diễm. Nàng bây giờ là Vân Liệt Diễm, không phải Liệt Diễm của mấy vạn năm trước.
Cho dù nàng có đau lòng cỡ nào thì nàng cũng không thể thay thế Liệt Diễm đến yêu thương hắn. Nàng có cuộc đời của mình, có người nàng yêu, có tất cả những gì thuộc về nàng. Thế nhưng một trong những thứ đó, lại không có Tử Mộ.
Bọn họ gặp nhau quá muộn.
Nếu họ gặp nhau sớm hơn một chút, ít nhất là trước khi nàng yêu Hàn Chỉ, có lẽ nàng sẽ nhớ ra mọi chuyện, có lẽ nàng sẽ trả tất cả những gì nàng nợ hắn. Thế nhưng mọi chuyện đã quá muộn rồi, nàng bây giờ là Vân Liệt Diễm, một Vân Liệt Diễm có cuộc đời, suy nghĩ cùng tình cảm của mình. Những gì nàng có trước khi gặp lại Tử Mộ, không cách nào có thể khiến nàng buông tay.
Nhắm mắt lại, khiến cho chính mình bình tĩnh một chút. Sau đó, nàng tự suy nghĩ lại tình cảnh lúc này của mình.
Đầu tiên, nàng cùng Tử Mộ hoàn toàn không có khả năng. Nàng yêu Hàn Chỉ, nàng không hề nghi ngờ tình yêu này. Bọn họ đã trải qua nhiều quanh co mới đến được với nhau, mặc dù chưa từng nói một câu ‘ta yêu chàng’ nhưng tình yêu kia đã khắc cốt ghi tâm, không cách nào hủy diệt. Cho dù tương lai nàng và Hàn Chỉ có xảy ra chuyện thì nàng cũng không vì thế mà chọn người khác, nếu không, hai chữ ‘tình yêu’ của nàng sẽ rất nông cạn.
Nàng yêu một người sẽ toàn tâm toàn ý vì hắn. Nàng không phải là người hay do dự, trừ khi những chuyện nàng và hắn từng trải qua vốn không hề tồn tại, nhưng khả năng này không hề có. Với nàng, hoàn toàn không không phải là Hàn Chỉ thì không thể, mà là do nàng tin tưởng tình cảm giữa nàng và hắn không dễ dàng tan vỡ chỉ bằng một kích như vậy. Cho nên đối với Tử Mộ, nàng chỉ có thể nói xin lỗi. Tử Mộ khiến cho nàng rung động chưa bao giờ có, dường như từ khi nghe đến cái tên này thì nàng đã run rẩy từ sâu tận đáy lòng. Thế nhưng có đau đớn nhiều hơn đi nữa thì nàng cũng không phải là Liệt Diễm, không thể nào là Liệt Diễm đã từng yêu Tử Mộ. Đây là sự thật mà nàng không thể thay đổi. Nàng có thể vì Tử Mộ mà làm bất cứ chuyện gì, dù sao không có hắn thì cũng không có Vân Liệt Diễm ngày hôm nay. Đây là những gì Vân Liệt Diễm có thể làm để cảm ơn Tử Mộ, chuyện tình cảm của Liệt Diễm không thể áp đặt lên người Vân Liệt Diễm nàng.
Tiếp theo, nàng bây giờ đang ở Hỏa thành, là nơi cách xa mười tòa thành trì phụ thuộc, trên đỉnh cao nhất của gia tộc. Nói cách khác, nơi này chẳng khác nào hoàng cung so với dân chúng bên ngoài.
Vinh Hình nói không sai, bây giờ nàng có chạy đằng trời cũng không thể thoát khỏi nơi này. Hỏa thành cũng không phải là nơi nhỏ bé như thành Hỏa Quý, không phải nơi mà nàng nói đến là đến, nói đi là đi. Nàng không muốn liên luỵ đến Tử Mộ, cho nên tuyệt đối sẽ không lợi dụng sự bảo vệ của hắn.
Bát đại gia tộc không hề bình tĩnh như mặt ngoài, chuyện này nàng đã đoán ra từ lâu. Nếu không thì nàng cũng không cần ngàn dặm xa xôi đến cái nơi quỷ quái này để tìm ba cái viên ngọc căn nguyên tào lao kia. Chỉ khi tìm được bảy viên ngọc căn nguyên thì không gian này mới được an toàn, đến tận bây giờ nàng mới hiểu được ý này. Một núi không thể chứa hai cọp, huống chi nơi này có đến tận tám con cọp lớn, mỗi người đều tăm tia cái vị trí cao cao kia như hổ rình mồi.
Mà bây giờ Vân Liệt Diễm chẳng qua cũng chỉ là một con ốc sên trong mắt bọn họ. Ngẫm lại mọi người ở đây, người nào mà chưa từng tu luyện đến mấy trăm năm, Thần cấp lục giai khắp nơi đều có, thậm chí còn cả bát giai. Chỉ sợ rằng cửu giai cũng không còn là truyền thuyết. Như thế, một kẻ Thần cấp nhất giai như nàng thì tính cái gì? Không tính được cái gì!
Khoan hãy nói đến chuyện tranh giành ngọc căn nguyên, muốn bình an rời khỏi Hỏa thành cũng không phải là một chuyện dễ dàng. ‘Người là đao thớt, ta là cá thịt’, nàng đang trong tình cảnh này. Nàng không muốn dựa vào Tử Mộ là vì nàng không muốn thiếu nợ hắn nữa. Dù sao Liệt Diễm đã thiếu hắn một lần mà vẫn chưa trả được, bây giờ nếu nàng lại thiếu hắn thì đời đời kiếp kiếp nàng cũng cũng không thể tha thứ cho chính mình.
Như vậy, bây giờ nàng chỉ có thể chọn cách chạy trốn hoặc là chờ Đại trưởng lão trong miệng Vinh Hình kia đến đưa đi. Còn chuyện rối gỗ không linh hồn gì đó thì nàng cũng biết, bất quả chỉ là lợi dụng nàng là Thần thú thượng cổ, cố gắng khống chế khi cánh chim nàng chưa đủ đầy đặn và huấn luyện nàng thành một loại binh khí hình người cường đại, trợ giúp bọn họ giành lấy lợi ích về cho gia tộc. Còn thủ đoạn để làm chuyện này thì cũng không cần phải nói, cần bao nhiêu đê tiện sẽ có bao nhiêu đê tiện. Sợ rằng chỉ cần là người có quan hệ với nàng cũng đều sẽ bị bắt đến gây áp lực hoặc trực tiếp giết chết. Loại chuyện này không phải là Vân Liệt Diễm chưa từng gặp, chẳng qua là nàng chưa từng đồng tình với bất kỳ ai, thực lực yếu kém thì có phản kháng thế nào cũng vô dụng.
Nàng có thể xác định, nếu như nàng bị đưa đi thì hoàn toàn không thể không một chút tổn thương, cho nên nàng nhất định không thể bị đưa đi. Chỉ còn con đường cuối cùng chính là trốn thoát, nhưng vấn đề bây giờ là nàng vốn dĩ không có chỗ để trốn.
Nàng cùng Hàn Chỉ giống nhau, không có khả năng ngồi một chỗ chờ hắn đến cứu. Nàng nhất định phải bỏ trốn, nhưng phải dựa vào chính sức mình.
Nghĩ thông suốt, Vân Liệt Diễm im lặng tập trung tiến vào trạng thái tu luyện, nhưng nàng vẫn đến tìm Tiểu Nhẫn trước.
“Chủ nhân, có gì sai bảo?” Ý thức của Vân Liệt Diễm vừa xuất hiện bên trong không gian nhẫn thì Tiển Nhẫn đã xuất hiện ngay lập tức, chỉ là vì có Thủy Nguyên ở đây nên bộ dạng của Tiểu Nhẫn cũng hơi dễ nhìn hơn một chút, quanh thân ánh lên tia sáng xanh nhàn nhạt.
“Tiểu Nhẫn, ta có chuyện muốn hỏi ngươi” Vân Liệt Diễm nghĩ nghĩ, chuyện giữa mình và Tử Mộ cũng không còn gì để hỏi. Bây giờ, chuyện nàng phải làm chính là bỏ trốn “Ngươi hiểu biết về thành chủ của bát đại gia tộc như thế nào? Chúng ta bây giờ đang ở Hỏa thành, nếu ta muốn chạy khỏi đây thì có cách gì không?”
“Chủ nhân, thật ra lúc người chết, bát đại gia tộc vẫn chưa hình thành hoàn toàn. Sau khi bảy viên ngọc căn nguyên lạc mất thì bát đại gia tộc mới được hình thành. Tuy ta không biết tình hình của bát đại gia tộc nhưng địa thế của đại lục Thần Chi vẫn không bao giờ thay đổi” Tiểu Nhẫn cũng rơi mất ngay sau khi Vân Liệt Diễm chết, đương nhiên nó cũng người không biết tình hình cụ thể của bát đại gia tộc như thế nào.
“Vậy ngươi nói cho ta biết cách để rời khỏi đây đi” Vân Liệt Diễm biết cho dù không thể rời khỏi nơi này thì cũng ‘cửu tử nhất sinh’, nhưng chỉ cần có thể thì nàng vẫn sẽ nắm chắt cơ hội. Ở lại nơi này, một chút hi vọng cũng không có. Nàng chưa từng trông cậy gia tộc Hỏa thị sẽ có lòng tốt với nàng.
“Nếu ta nhớ không lầm thì Hòa thành nằm phía dưới Ám Chi Sâm Lâm, vùng phụ cận theo hướng sáu giờ là hẻm núi sâu” Tiểu Nhẫn cố gắng nhớ lại.
Mặt Vân Liệt Diễm đen thui. Chuyện này nàng cũng biết, có cần phải đưa ra ý kiến vô dụng như vậy không?
“Để ta nói cho ngươi biết nhé! Hỏa thành nằm bên dưới Ám Chi Sâm Lâm. Muốn rời khỏi nơi này chỉ có hai hướng, một là theo hướng sáu giờ vào hẻm núi sâu, hai là quay lại theo hướng 4 giờ vào gia tộc Thủy thị. Thế nhưng mỗi tòa thành đều có kết giới riêng, cho nên cả hai phương pháp này đều không thể thực hiện được. Bây giờ ngươi giúp ta nhớ lại xem còn cách nào đi xuống dưới hay không?” Vân Liệt Diễm đã suy nghĩ kỹ càng từ lâu, bất kể là đi bên trái hay bên phải cũng đều không thể. Vì phòng ngừa kẻ thù tấn công bất ngờ nên kết giới vô cùng chắc chắn, với thực lực của nàng lúc này thì chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết. Còn nếu đi xuống phía dưới thì càng không thể theo đường chính, nếu không chỉ sợ còn chưa đến cổng đã bị bắt lại.
Bây giờ nàng ở trong khu vực của gia tộc Hỏa thị, chẳng khác nào bị họ nắm trong lòng bàn tay. Khả năng rời khỏi dường như đều bằng không.
“Nếu vậy thì không có cách nào để đi xuống phía dưới, nhưng chủ nhân vẫn có thể lên phía trên mà” Tiểu Nhẫn suy nghĩ một lúc lâu mới ra. Muốn lập kết giới thì thực lực phải là Thần cấp bát giai, nếu xung quanh Hỏa thành có kết giới thì đều có lối đi dù là sang trái, sang phải hay xuống dưới, ngoại trừ là đi lên phía trên.
Ám Chi Sâm Lâm từ trước đến nay đều là nơi hung hiểm nhất ở đại lục Thần Chi, cho dù là thực lực Thần cấp bát giai cũng không dám tùy tiện xông loạn. Thế cho nên nơi đó có lẽ là nơi an toàn nhất đối với Vân Liệt Diễm lúc này. Cho dù gia tộc Hỏa thị có bố trí bao nhiêu kết giới kín không một kẽ hở xung quanh cũng đều không thể làm như thế ở bên trên, bởi vì bất cứ ai cũng biết Ám Chi Sâm Lâm không phải là nơi để đùa.
Khóe miệng Vân Liệt Diễm co rút “Vào Ám Chi Sâm Lâm không phải là đâm đầu vào chỗ chết hay sao?”
Vân Liệt Diễm cũng từng nghĩ đến Ám Chi Sâm Lâm, nhưng nơi này nghe nói ngay cả Thần cấp bát giai cũng không dám xông loạn, huống chi là nàng. Cho nên, vì cái mạng nhỏ của mình mà nàng đã gạt bỏ nơi này ngay từ đầu.
“Đó là lối ra duy nhất” Tiểu Nhẫn chỉ ra một sự thật cho Vân Liệt Diễm một cách vô tình. Chuyện này lại vô cùng chắc chắn, ngoại trừ Ám Chi Sâm Lâm ra thì không còn con đường nào khác để đi nữa.
“Vào Ám Chi Sâm Lâm, bỏ mạng rồi trọng sinh, nói không chừng cũng sẽ trở thành một con đường sống!” Vân Liệt Diễm cắn chặt răng. Chết thì chết, dù sao thứ nhất không tiếp tục thiếu nợ Tử Mộ, thứ hai không trở thành công cụ trấn hưng của gia tộc Hỏa thị, thứ ba không thể trốn đi, vậy cũng còn mỗi nơi này mà thôi.
“Theo hướng sáu giờ có một nơi không xác định, đây là lối đi đến Ám Chi Sâm Lâm. Ngoại trừ người cùng công tử Tử Mộ ra thì không một ai biết đến nơi này cả. Người ngoài chỉ biết đến khu vực không xác định thì sẽ chết, nhưng lại không biết đây là con đường tắt dẫn đến Ám Chi Sâm Lâm” Tiểu Nhẫn ngưng một chút, lại nói tiếp: “Bởi vì bốn khe vực sâu đều dẫn đến Ám Chi Sâm Lâm cho nên hai bên kìa vực đều có một lốc xoáy màu trắng ngà, chỉ cần chạm vào nó thì cho dù có là Thần cấp bát giai cũng phải chết. Thế nhưng nếu người kịp thời nhảy vào chính giữa nó thì sẽ an toàn, cho nên người phải nắm chắc cơ hội, nhất định phải nhảy vào chính giữa lốc xoáy”
“Ngươi biết Tử Mộ à?” Ánh mắt Vân Liệt Diễm lóe lóe. Rốt cuộc thì quá khứ của nàng và Tử Mộ là như thế nào đây?
“Chủ nhân, đừng có nói với ta là người đã quên luôn cả công tử Tử Mộ nhé?” Tiểu Nhẫn kinh ngạc kêu to ra tiếng. Không phải chứ? Đến cả công tử Tử Mộ mà chủ nhân cũng có thể quên mất sao? Lúc trước, bọn họ vẫn luôn kề vai chiến đấu, cùng nhau trải qua không biết bao nhiêu là kiếp nạn. Sau đó công tử Tử Mộ xả thân mới cứu được một mạng của chủ nhân, khiến cho nàng tiến vào luân hồi, không phải hồn phi phách tán.
“Câm cái miệng của ngươi đi! Ta đi tu luyện” Vân Liệt Diễm trừng mắt với Tiểu Nhẫn. Chẳng lẽ nàng thật sự là nữ nhân vong ân bội nghĩa trong miệng Vinh Hình sao?
Thế nhưng, nó có liên quan gì đến nàng chứ? Chỉ cần nàng luân hồi thì đã biến thành một người khác, không còn là Liệt Diễm trước kia nữa. Tại sao nàng cứ phải khăng khăng giữ vữa tình cảm của nàng ta? Đây không phải là ép duyên sao?
Cũng không thể bởi vì Liệt Diễm thiếu nợ Tử Mộ mà kiếp sau sau sau nữa của nàng ta phải lấy thân báo đáp!
Vân Liệt Diễm rút ý thức ra khỏi không gian của Tiểu Nhẫn, sau đó bắt đầu tu luyện. Không thể không nói Thủy Nguyên quả thật là một trợ lực rất tốt cho nàng, chỉ trong một buổi tối tu luyện mà thực lực của nàng đã từ Thần cấp nhất giai cấp một sang cấp hai rồi. Tuy bình thường nàng cũng tu luyện rất nhanh, nhưng với tốc độ này quả thật rất đáng kinh ngạc.
Nàng có thể tưởng tượng nếu như thu thập đủ bảy viên ngọc căn nguyên thì tốc độ tu luyện sẽ tăng nhanh đến trình độ nào. Thế nhưng nàng cũng không thể nuốt trọng một cái bánh bao chỉ trong một hơi, bây giờ đối với nàng quan trọng nhất vẫn là giữ cái mạng này.
Tu luyện cả đêm, Vân Liệt Diễm chẳng những không cảm thấy mệt mỏi mà còn sảng khoái tinh thần.
Nếu như đã quyết định thì cứ dựa theo ý nghĩ của mình mà làm!
Vân Liệt Diễm cũng biết nàng không thể tiếp tục chờ đợi ở nơi này, nếu không thì Đại trưởng lão gì đó đến đây, nàng nhất định sẽ gặp nguy hiểm. Nàng chợt nghĩ, chẳng lẽ mình có thù oán gì với những người mang chức vụ Đại trưởng lão nay sao?
Trước kia khi còn ở Vân gia, Đại trưởng lão chết tiệt kia luôn gây khó dễ cho nàng, đến chết cũng chưa từng tha cho nàng, bây giờ lại đến gia tộc Hỏa thị. May mắn là tên Vinh Hình không có đầu óc kia đã cánh báo sớm cho nàng, nếu không thì nàng gặp xui xẻo lớn rồi.
“Đóa Đóa, mau tỉnh lại” Vân Liệt Diễm đi đến phòng của Đóa Đóa, lắc lắc người con bé.
“Suỵt” Vân Liệt Diễm giơ ngón tay che miệng con bé lại, khoa tay múa chân ý bảo Đóa Đóa đừng nói quá lớn tiếng. Sau đó nàng mới thì thầm: “Đóa Đóa, bây giờ chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi nơi này. Con phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ, không được lên tiếng, nếu không chúng ta không thể rời khỏi đây để tìm cha và ca ca, biết không?”
Đóa Đóa lặng đi một chút, sau đó nhanh chóng gật gật đầu, nói nhỏ với Vân Liệt Diễm: “Mẹ không cần lo lắng cho con, con có thể ẩn thân, không một ai phát hiện ra được”
“Cái gì? Đóa Đóa, đừng nói với mẹ là con đã học lóm ở đâu đó tuyệt chiêu ẩn thân nhé?” Vân Liệt Diễm lặng người một chút. Nếu vậy thì tốt quá rồi, nàng cũng không cần phải nghĩ cách ‘thần không biết quỷ không hay’ rời khỏi nơi này.
“Không phải! Cái này không phải thuật ẩn thân” Đóa Đóa lắc lắc đầu, có chút ngượng ngùng bởi vì đây là chuyện mà nó đã giấu mẹ. Thế nhưng bây giờ là lúc nguy hiểm, nó không thể dấu diếm mẹ được nữa “Mẹ, con có thể tiến vào Minh Giới”
“Minh Giới?” Lúc này Vân Liệt Diễm mới nhớ bản thể của Đóa Đóa là Tà Hoa duy nhất nơi Minh Giới, có thể tiến vào Minh Giới cũng là chuyện bình thường. Thế nhưng làm sao con bé có thể đi vào đó? Sau khi vào đó rồi thì không ai có thể phát hiện ra sao?
“Đóa Đóa, bây giờ con vào đó cho mẹ nhìn xem” Vân Liệt Diễm nói.
Đóa Đóa gật gật đầu, sau đó ngón tay nhẹ động, giữa không trung xuất hiện một cánh cửa. Sau khi Đóa Đóa đi vào, Vân Liệt Diễm nhìn xung quanh một lần, quả nhiên đã biến mất, hơn nữa còn không cảm nhận được hơi thở của Đóa Đóa, giống như con bé đã không còn tồn tại trên thế giới này.
“Đóa Đóa, con còn ở đây không? Nghe thấy tiếng mẹ không?” Vân Liệt Diễm nói nhỏ.
Ngay lập tức, Đóa Đóa liền xuất hiện.
“Đóa Đóa, con nghe được tiếng mẹ không?” Vân Liệt Diễm lo lắng hỏi.
Đóa Đóa gật gật đầu, đáp: “Con nghe được, nhưng lại không nhìn thấy mẹ”
Vân Liệt Diễm hôn lên mặt Đóa Đóa, nói: “Vậy là tốt rồi! Bảo bối, con thật lợi hại! Vậy thì mẹ không còn lo lắng con bị người ta phát hiện ra rồi!”
“Nhưng mà con không biết có thể mang theo mẹ vào được hay không nữa. Con sợ lỡ như có chuyện gì, cho nên không dám nói với mẹ” Đóa Đóa ngượng ngùng cúi đầu. Đó giờ nó đều là đứa nhỏ ngoan, có chuyện gì cũng nói với mẹ, nhưng chuyện này nó lại giấu.
“Ha ha, không sao, đừng lo lắng cho mẹ, chỉ cần con tự lo cho bản thân mình là được rồi. Thế nhưng phải làm sao để con có thể luôn ở bên cạnh mẹ đây?” Vân Liệt Diễm nhíu mày. Tuy Đóa Đóa có thể tự ẩn thân nhưng lỡ như nàng rời khỏi đây thì Đóa Đóa phải làm sao bây giờ?
“Mẹ không cần lo, con có cách” Đóa Đóa nháy nháy mắt, sau đó cúi đầu nói với Tiểu Thất: “Tiểu Thất, ngươi giúp ta kết nối với mẹ đi”
Tiểu Thất nghe thấy lời nói của Đóa Đóa liền vươn thân quấn quanh cổ tay Vân Liệt Diễm, nối chặt Đóa Đóa cùng Vân Liệt Diễm với nhau. Sau đó, Đóa Đóa lại đi vào Minh Giới một lần nữa, vòng tay trên cổ tay Vân Liệt Diễm cũng hóa thành một dấu vết mờ nhạt, nếu không nhìn kỹ cũng sẽ không thấy.
Vốn dĩ Vân Liệt Diễm còn muốn tìm cơ hội rời khỏi đây, xem ra bây giờ đã có. Mặc dù nàng thật sự không đành lòng lừa gạt Tử Mộ, nhưng chuyện này là bất đắc dĩ, chỉ mong sau khi nàng đi rồi hắn sẽ không con mong đợi ở nàng nữa. Dù sao, nàng cũng không phải là người có thể hứa hẹn với hắn.
Vân Liệt Diễm chạy ra cửa, hô to: “Đóa Đóa! Đóa Đóa, con đang ở đâu?