Trên thế giới vĩnh viễn lúc nào cũng có loại người như vậy.
Vĩnh viễn được một tấc lại muốn tiến một thước, vĩnh viễn đánh xà thượng côn, vĩnh viễn ngươi lui một thước hắn tiến một trượng.
Thực rõ ràng, Lệ Tuyết Chước chính là người như thế.
Ba ngày, suốt ba ngày, Lệ Tuyết Chước dám không để cho Kỷ Ngộ Ngôn quay về Thiên viện.
Làm nũng, khóc, lăn lộn, níu kéo, náo loạn, thắt cổ, uống dược, trầm mình...... Tóm lại là chiêu số mà ngươi không thể tưởng được, không thấy được, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua tất cả đều áp dụng hết. Bất quá rốt cuộc cũng có thể níu kéo Kỷ Ngộ Ngôn được ba ngày, nhưng cũng làm cho Kỷ Ngộ Ngôn nhức đầu cả lên.
Hắn thật là trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, Lệ Tuyết Chước này thế nhưng lại khó chơi như thế.
Không biết Địch Trần hiện tại thế nào rồi.
Mỗi ngày buổi sáng đều là mình giúp y mặc y phục. Y có nhớ là phải mặc thêm y phục vào buổi tối hay không?
Mỗi ngày đều do mình tự tay nấu nướng cho y dùng. Y liệu có thể nuốt trôi đồ ăn người khác làm hay không?
Mỗi ngày buổi tối mình đều phải đi xem xem y có đắp hảo chăn hay không. Buổi tối y có thể cảm lạnh không?
Nỗi lòng càng thêm tán loạn.
“Ngộ Ngôn, Ngộ Ngôn, mau tới đây giúp ta mài mực nào!” Cao hứng kêu, Lệ Tuyết Chước ngồi ở sau bàn học, mạnh mẽ huy tay vào gọi Kỷ Ngộ Ngôn đến.
Lại hơi hơi thở dài, Kỷ Ngộ Ngôn dời bước đi qua, còn mang theo nụ cười bất đắc dĩ.
Thấy hắn tiến đến, Lệ Tuyết Chước vội đứng lên, để cho hắn đứng ở bên cạnh mình, cố ý đem bức tranh gì đó đưa cho Kỷ Ngộ Ngôn xem.
Vừa nhìn thấy, Kỷ Ngộ Ngôn thật là sửng sốt một lát.
Đó là một bức họa vẽ hắn.
Tuy rằng không quá sắc sảo, bất quá đối với thần vận lại nắm chắc thập phần chuẩn xác. Hơn nữa bên cạnh còn có một hàng chữ làm cho người ta không biết nên khóc hay nên cười. Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn vô nhan sắc. (Ngoảnh đầu nhìn lại một nụ cười mị hoặc chúng sinh, lục cung son phấn cũng thành vô nhan sắc)
“Đây là......” Quay đầu muốn nói, Kỷ Ngộ Ngôn nhìn thấy chính là –
Đôi môi của Lệ Tuyết Chước áp sát lại.
Vội vàng lui bước trốn tránh, Lệ Tuyết Chước lại bắt được cánh tay Kỷ Ngộ Ngôn trước đó, khiến cho hắn không thể lui về phía sau. Lại thêm võ công của hắn không địch lại Lệ Tuyết Chước được gia tộc chân truyền, mắt thấy sẽ bị hôn lên hai gò má.
Một đạo kiếm khí phá nát cửa sổ mà vào đúng lúc ngăn cách hai người.
Kiếm thế này thật sự là vừa nhanh vừa chuẩn, một kiếm đánh tới cách hai người không đến nửa tấc, hơn nữa lại không phạm đến họ. Trừ bỏ Lệ Tuyết Chước bị rớt vài cọng tóc......
Kỷ Ngộ Ngôn vọt ra cửa, nhưng một người cũng không thấy.
Bất quá hắn dĩ nhiên biết là ai, đang muốn đuổi theo, lại nghe Lệ Tuyết Chước kêu lên: “Đứng lại!”
“Biểu thiếu gia còn có chuyện gì phân phó?” Kỷ Ngộ Ngôn theo lời ngừng lại, làm cho Lệ Tuyết Chước cảm thấy thật ngoài ý muốn.
“Người của ta...... Không được rời khỏi ta!” Lệ Tuyết Chước nhìn hắn, hơi hơi ngẩng cằm.
Kỷ Ngộ Ngôn cũng nhìn hắn, nhưng không nói chuyện, vẫn chỉ tươi cười như trước.
“Ngộ Ngôn, ngươi là người thông minh, mấy ngày trôi qua mặc dù không lâu, nhưng vẫn có thể biết được cá tính của ta. Đã muốn, nhất định sẽ có trong tay.”
Nghe vậy, Kỷ Ngộ Ngôn tươi cười càng thêm sâu sắc, ánh mắt lại dần dần chuyển sang lạnh như băng, “Biểu thiếu gia...... Ngươi không thấy là rất kỳ quái sao?”
“......”
“Một thiếu hiệp mới chịu tang phụ mẫu, chịu khổ diệt môn, hiện tại chuyện nên nghĩ đến...... Tựa hồ không nên là việc này; hay là...... Phương thức biểu đạt bi thương của biểu thiếu gia ngươi cùng người bên ngoài bất đồng?” Kỷ Ngộ Ngôn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt bắn ra lăng mang.
Lệ Tuyết Chước lúc này mới hiểu được mục đích của hắn không phải là muốn đuổi theo, mà chính là muốn cùng mình ngả bài.
Hai người đối diện sau một lúc lâu, rốt cục vẫn là Lệ Tuyết Chước dời đi tầm mắt trước.
“Biểu thiếu gia yên tâm, chỉ cần không có đại sự gì, Ngộ Ngôn cũng không phải người lắm miệng. Vậy...... Ngộ Ngôn cáo lui trước.” Vẫn cúi đầu, thu hồi ánh sáng nơi đáy mắt, Kỷ Ngộ Ngôn lui về phía sau ra khỏi cửa phòng, xoay người rời đi.
Thất bại nhìn theo phương hướng hắn biến mất, ngã ngồi dựa vào ghế dựa, Lệ Tuyết Chước bình sinh lần đầu chân chính nếm được tự vị thất bại.
Kỷ Ngộ Ngôn, ngươi đến tột cùng là ai?
Chính là...... Người ta muốn tìm sao?
————————————-
Được rồi được rồi, nói đến đây thôi, các vị khách quan hẳn là biết Kỷ Ngộ Ngôn đến nơi nào rồi đúng không….
Nếu không...... Ngươi cũng thật sự là quá mức ngu ngốc rồi...... Khụ khụ...... Thỉnh mọi người tha thứ cho mỹ nhân ta nhanh mồm nhanh miệng, chúng ta tiếp tục nói.
Đúng vậy, Kỷ Ngộ Ngôn đương nhiên là đến Thiên viện.
Nhưng thời điểm hắn đến, trong thiên viện không có một ai; như vậy Mộ Dung Địch Trần đâu?
Hắn hiện tại...... Ân...... Kỳ thật...... Ân...... Chính là...... Đang làm chuyện trường châm nhãn......
Muốn hỏi ta cái gì là làm chuyện trường châm nhãn ư, đó không phải là...... cái chuyện nhìn lén người ta sao......
Đương nhiên, việc này cũng không phải do Mộ Dung Địch Trần chủ ý, mà là do vừa nãy y thấy một màn kia, ngực thật sự rất là đau, cảm xúc quá mức hỗn loạn, dưới tình trạng hỗn loạn như vậy nên không để ý mà đi đến một khoảng sân hẻo lánh, hơn nữa rất không khéo mà nghe thấy thanh âm quái dị kia.
Kết quả của lòng hiếu kỳ chính là thấy được hết thảy mọi chuyện trước mắt.
Hơn nữa đều là người quen của nhau, một người đại ca Mộ Dung Thanh Trần của mình, một người thư đồng Lãnh Tịch Phi của hắn.
Hai người thân thể đều trần trụi, lấy tư thế kỳ quái ôm lẫn nhau.
Lãnh Tịch Phi ở phía dưới không ngừng kêu khóc, cũng một mực cầu xin tha thứ; nhưng đại ca không hề có một chút ý tứ thoái nhượng nào, cho dù mồ hôi chảy đầy mặt.
Kỳ quái, bình thường đại ca không phải vẫn luôn rất sợ làm đau Tịch Phi sao? Như thế nào......
Nhưng cẩn thận nhìn lại, biểu tình trên mặt Tịch Phi tựa hồ rất khoái nhạc rất thỏa mãn, đại ca cũng đang không ngừng hôn môi an ủi hắn......
Mặt Mộ Dung Địch Trần mạc danh kỳ diệu đỏ bừng.
Hơn nữa, trong tầm mắt mông lung, Tịch Phi biến thành Ngộ Ngôn, đại ca, biến thành chính mình.
Đây là...... Đây là......
Không rõ chính mình tại sao lại đột nhiên có ý tưởng kỳ quái như thế, Mộ Dung Địch Trần bị chính mình dọa sợ tới mức nói không nên lời.
Y cũng không biết Mộ Dung Thanh Trần cùng Lãnh Tịch Phi đang làm cái gì, hết thảy đều là phản ứng của trực giác; đỏ mặt cũng là theo phản xạ tự nhiên mà có, hơn nữa tưởng tượng đến Kỷ Ngộ Ngôn, trên mặt cơ hồ như muốn nóng lên.
Lần đầu tiên gặp chuyện như vậy, nhưng cũng may Mộ Dung Địch Trần định lực đủ, còn có thể thi triển thân pháp lặng lẽ lui trở ra, chạy vội trở về Thiên viện.
Kỷ Ngộ Ngôn bên kia lòng cũng đang nóng như lửa đốt.
Y không ở Thiên viện còn có thể đi nơi nào?
Nhị thiếu gia bình thường nhất định sẽ không đến nơi nào khác.
Ngại thân phận mẫn cảm của mình ở Mộ Dung gia, Mộ Dung Địch Trần bình thường cơ hồ là đại môn bất xuất nhị môn bất mại, mọi việc đều do Kỷ Ngộ Ngôn chuẩn bị.
Người ở một bên nhìn vào, Mộ Dung Nhị thiếu gia mấy năm nay lại càng tuyệt tình lãnh đạm hơn.
Nhưng Kỷ Ngộ Ngôn hiểu rõ, y chỉ là đem nỗi đau của chính mình chôn dấu thật sâu, càng ngày càng cố gắng học cách khoác một chiếc áo kiên cường để ngụy trang chính mình.
Kỳ thật, bên dưới lớp vỏ kiên cường, y vẫn là tiểu hài tử mà mình gặp năm đó, có chút không được tự nhiên có chút thiện lương lại khát vọng thân tình yêu thương.
Hơn nữa, càng mẫn cảm, càng dễ dàng bị tổn thương, đối thế sự cũng càng thêm không dám tin tưởng, càng sợ hãi hiện tại sẽ mất đi một thứ gì đó — tỷ như chính mình.
Mình thích Mộ Dung Địch Trần.
Hai năm trước sau khi xác định tâm ý của chính mình, trong lòng Kỷ Ngộ Ngôn cũng không hề trải qua cái gì gọi là giãy giụa trong đạo nghĩa. Ý muốn duy nhất là được ở lại bên cạnh y, chỉ có mình mới có thể toàn tâm thương y, chiếu cố y.
Trong đầu cũng chưa bao giờ có ý niệm cần y đáp lại tâm ý của chính mình
Này đối với Kỷ Ngộ Ngôn mà nói, quá mức cao xa không thể thành.
Đối với tình trạng trước mắt mà nói hắn đã thấy thỏa mãn rồi. Y vẫn để ý đến mình.
Có như vậy là đủ rồi.
Bất quá, thật không biết y đã tức giận thành bộ dáng gì rồi. Cho dù tức giận như thế nào cũng được, mình nhất định phải đến xem y, xác định y không có việc gì mới an tâm được.
Lại than nhẹ một tiếng, một lần nữa dựa vào bên cạnh cửa nhìn ra xung quanh, lúc này tầm mắt Kỷ Ngộ Ngôn cơ hồ đọng lại, hiện ra một thân ảnh quen thuộc.
“Nhị thiếu gia, ” Kỷ Ngộ Ngôn tâm trạng lo lắng rốt cục cũng thả lòng, vội vàng xuất môn, chạy qua nói: “Ngươi đi đâu vậy, Ngộ Ngôn hảo lo lắng.”
Mộ Dung Địch Trần lại giống như chưa hề nghe thấy, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, cúi đầu trực tiếp đi vào phòng.
Hộc, Kỷ Ngộ Ngôn đột nhiên cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, nhưng vẫn vội vàng bước theo, tiếp nhận áo choàng y cởi xuống, lại dâng một ly trà nóng mới vừa pha tốt. Mộ Dung Địch Trần tiếp nhận uống vài ngụm, sau đó giao lại cho Kỷ Ngộ Ngôn để hắn đặt xuống, nhưng vẫn một mực không chịu nhìn hắn.
Kỷ Ngộ Ngôn trong lòng càng lúc càng nóng nảy, nghĩ muốn nhìn thần sắc của Mộ Dung Địch Trần, nhưng y lại cúi mặt rũ tóc xuống không cho mình thấy.
Cho dù băng tuyết thông minh như Kỷ Ngộ Ngôn, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm thế nào mới tốt, chỉ phải bối rối đứng ở tại chỗ, cẩn thận nói: “Nhị thiếu gia, Ngộ Ngôn biết sai rồi, ngươi không cần sinh khí được không. Có muốn phạt thế nào, Ngộ Ngôn đều chịu, nhưng...... Đừng không để ý ta.”
Lời nói phía sau càng lúc càng nhỏ lại, đã muốn có chút hương vị nghẹn ngào.
Mộ Dung Địch Trần trong lòng cả kinh, vội vàng ngẩng đầu la lên: “Ta nào có không để ý tới ngươi, chính là......”
Vừa ngẩng đầu lên liền gặp mĩ nhan khuynh quốc của Kỷ Ngộ Ngôn, Mộ Dung Địch Trần lại vội vàng quay đầu.
Kỷ Ngộ Ngôn lúc này mới phát hiện mặt y đỏ đến lợi hại, cũng phát giác mới ba ngày không gặp y đã gầy đi rất nhiều, càng lo lắng y bị bệnh, liền vội đưa tay sờ trán y.
“Đừng đụng vào ta!”
Bị Mộ Dung Địch Trần đẩy ra, Kỷ Ngộ Ngôn cả kinh lui vài bước mới đứng vững lại được thân hình.
Cái này thật đúng là một câu cũng không nói ra được.
Đáng thương cho hắn nào đâu biết rằng, Nhị thiếu gia của hắn bởi vì động ỷ niệm nên mới sợ hắn đụng vào, không phải đang giận dỗi hắn, lại càng không phải là do chán ghét hắn.
Nhìn nhìn tay của mình, lại nhìn nhìn Kỷ Ngộ Ngôn không dám tin nhìn chính mình, trong lòng Mộ Dung Địch Trần không phải chỉ một câu “Hối hận” là có thể hình dung.
Mắt nhìn Kỷ Ngộ Ngôn sắc mặt càng ngày càng trắng, vẻ mặt cũng dần dần hóa đau buồn, trong lòng mình cũng càng lúc càng khẩn cấp, muốn giải thích lại không biết nên nói từ đâu.
Chẳng lẽ phải nói với hắn khi nãy mình thấy cái gì? Rồi lại nói chỉ cần hắn đụng vào một chút thì thân thể của mình lập tức giống như bị thiêu cháy? Loại chuyện mất mặt như thế này quả thực là không có cách nào nói ra khỏi miệng được, hơn nữa y vốn không giỏi nói chuyện, cho nên lúc này ngay cả bịa đại một lời nói dối cũng không thể.
Kỷ Ngộ Ngôn mãnh liệt đè nén tình cảm đang bốc lên trong lòng, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, dáng vẻ sầu thảm nói: “...... Nhị thiếu gia nếu mệt mỏi thì hãy nghỉ ngơi trước đi, Ngộ Ngôn đi xuống......”
Lời còn chưa nói xong, nhoáng một cái Mộ Dung Địch Trần đã đứng ngay trước mắt nắm chặt cánh tay hắn, cả giận nói “Ngươi muốn đi đâu? Chỗ của Lệ Tuyết Chước?”
“Không...... Ta......”
Phần sau chưa kịp nói, Kỷ Ngộ Ngôn đã không thể tiếp tục nói và cũng không biết phải làm sao để nói.
Nguyên nhân...... Đương nhiên là bị một người nào đó hôn.
Mà người này...... Không phải Mộ Dung Nhị thiếu gia của chúng ta thì còn ai vào đây?
Lấy chuyện này mà nói, hiển nhiên là một ví dụ thực vô cùng thất bại. Nói về tư chất tốt đẹp của Kỷ Ngộ Ngôn và Mộ Dung Địch Trần, thì tuyệt đối trăm phần trăm không xứng đôi.
Bất quá nếu chỉ là một cái hôn, thì hiển nhiên lại là một cái tư vị càng thêm thất bại.
Không có cả kỹ xảo, càng không có cả hưởng thụ, cảm giác duy nhất của hai người là vô cùng đau đớn.
Lúc này Mộ Dung Địch Trần còn không biết cái gì gọi là “Hôn”.
Y không giống như đại ca Mộ Dung Thanh Trần ham vui, có nhiều bằng hữu xã giao, thật lâu trước kia đã nếm hết tư vị huân thường rồi; so với hắn, không gian cuộc sống của Mộ Dung Địch Trần hiển nhiên phong bế nhiều lắm, cũng đơn thuần nhiều lắm.
Y kéo Kỷ Ngộ Ngôn qua cắn xuống một ngụm, thuần túy chỉ là muốn cắn xuống mà thôi; nói theo cách khác, chính là bản năng.
Tuy rằng quả thực cũng bị chuyện của Mộ Dung Thanh Trần cùng Lãnh Tịch Phi ảnh hưởng, nhưng y thật không biết phải làm như thế nào. Vì thế, thần cánh hoa xinh đẹp của Kỷ Ngộ Ngôn chậm rãi đỏ ửng, chậm rãi sưng lên, chậm rãi chảy máu......
Nếu nói Mộ Dung Địch Trần tốt xấu vẫn là có cảm giác “muốn”, như vậy Kỷ Ngộ Ngôn thuần túy là bị động tiếp nhận rồi.
Bởi vì mỗi ngày đều ở cùng một chỗ với Mộ Dung Nhị công tử, tuy rằng yêu Mộ Dung Địch Trần như vậy, nhưng đối với cái phương diện này, Kỷ Ngộ Ngôn quả thật cũng rất ít khi tiếp xúc, thật sự là biết rất ít.
Cho nên đối với việc Lệ Tuyết Chước câu dẫn, hắn mới có thể bình tĩnh thản nhiên như vậy. Lệ Tuyết Chước hoàn toàn không biết con người mình khát vọng cư nhiên lại có một phương diện như vậy, hoàn toàn không hiểu cũng là một nguyên nhân rất trọng yếu.
Bởi vậy ngay lúc Mộ Dung Địch Trần trúc trắc gần như thô bạo “Cắn”, hắn hoàn toàn coi động tác này giống như trừng phạt.
Bất quá hình thức có hơi đặc biệt một chút......
Kỳ thật, nếu lúc này Kỷ Ngộ Ngôn hiểu được hàm nghĩa của động tác hiện tại thoạt nhìn như loạn thất bát tao này, như vậy có lẽ hai người sau này sẽ không có cái khúc chiết kinh thiên động địa kia, võ lâm nói không chừng cũng sẽ bớt đi rất nhiều tử thương.
Bất quá, này cũng là do hậu nhân cảm khái mà thôi, nhìn thấy hai người không hiểu được nhau cảm khái mà thôi.
Đợi tới khi Mộ Dung Địch Trần tỉnh ngộ thoát khỏi hành vi này, chính là lúc trong miệng Kỷ Ngộ Ngôn tràn đầy mùi máu tươi.
Thoáng dời ra một chút khoảng cách, y thấy rõ bi thương trong mắt Kỷ Ngộ Ngôn.
Một chút hoang mang, một chút hỗn loạn, còn có một chút dấu vết tan vỡ.
Vì thế Mộ Dung Địch Trần cũng hiểu lầm, y đem ánh mắt Kỷ Ngộ Ngôn trở thành không tình nguyện cùng miễn cưỡng. Nghĩ đến chuyện hắn ôm lấy chính mình, không phải là cùng một cảm giác.
Vậy rốt cuộc là cảm giác gì, Mộ Dung Địch Trần cũng không thể hiểu nổi.
Tình yêu tới quá mức tự nhiên cũng quá mức thuận lợi, thế cho nên đã nở ra một đóa hoa, nhưng người dưỡng ra nó lại vẫn không rõ tên của nó là gì.
Chỉ biết đó là một nguyện vọng.
Hy vọng hắn có thể vĩnh viễn bồi ở bên cạnh mình, hy vọng hắn sẽ luôn mỉm cười trong lòng mình, hy vọng hắn có thể cho mình hạnh phúc, mà mình, cũng có thể cho hắn hạnh phúc.
Kỳ thật, Kỷ Ngộ Ngôn bất quá vẫn còn tưởng rằng Nhị thiếu gia vẫn đang tức giận với hắn, nên thương tâm mà thôi. Thấy y ngừng động tác đang định mở miệng giải thích với y, lại thấy Mộ Dung Địch Trần làm một động tác chớ có lên tiếng.
Mạnh mẽ kéo Kỷ Ngộ Ngôn ngồi xuống, Mộ Dung Địch Trần lấy hòm thuốc ra bắt đầu thượng dược cho hắn.
Trên môi có vết thương bị cắn phá, miệng vết thương chung quanh còn có chút dấu răng thâm mầu, nhan sắc thoạt nhìn cũng có chút sung huyết.
Dưới đáy lòng thầm mắng chính mình vài câu, Mộ Dung Địch Trần thật sự đau lòng vô cùng, một cảm giác trống rỗng mạnh mẽ dâng lên, lại nhìn ánh mắt Kỷ Ngộ Ngôn đã sắp khôi phục được thần sắc mỉm cười bình thường, Mộ Dung Nhị công tử thật sự là kiềm chế không được rống lên.
“Vết thương của ngươi ra sao cũng không biết nói một tiếng?!”
Thanh âm lớn đến mức làm cho Kỷ Ngộ Ngôn ngẩn ra, bất quá lập tức cười càng thêm vui vẻ.
Hoàn hảo, y vẫn còn lo lắng cho mình.
Hơn nữa bộ dáng như vậy, xem ra đã không còn tức giận.
Nghĩ như vậy nên cả gương mặt đều hiện lên ý cười trong suốt, tựa như bảo quang (ánh sáng của bảo vật) khiến người người ngây ngẩn.
Mộ Dung Địch Trần nhìn thấy bộ dạng của hắn như vậy, tất nhiên là cực hận, thực hận không thể xốc hắn lên hung hăng đánh cho vào cái. Nhưng nếu đứng lên...... Đừng nói là đánh, ngay cả lúc thượng dược hơi mạnh tay một chút, làm cho hắn đau cũng đã luyến tiếc, thêm vào đó; mắng lại càng không đành lòng nói ra, vừa mới thấy hắn nghẹn ngào đích nói “Chính là...... Đừng không để ý ta”, mắt cũng ẩn ẩn lệ quang.
Người như vậy hận không được, đánh không xong, mắng lại luyến tiếc, vậy nói mình làm sao mới tốt đây?
Muốn vĩnh viễn ở bên cạnh hắn. Nhưng mới vừa rồi đã biết là hắn không muốn a.
Dưới tay cẩn thận thượng dược, tâm tư của Mộ Dung Địch Trần không biết đã đắn đo biết bao nhiều lần rồi.
Cuối cùng dược thượng xong, kết quả không sai biệt lắm cũng phải đi ra. Hiện tại không muốn, ngày sau nguyện ý cũng không giống nhau? Tóm lại Ngộ Ngôn là của mình, ai dám đến cướp...... Gặp thần sát thần gặp phật sát phật!
Kỷ Ngộ Ngôn nhìn Mộ Dung Địch Trần sắc mặt âm tình bất định đồ dược cho mình, không biết y nghĩ tới cái gì, càng không biết Mộ Dung Nhị công tử đã quyết định một chuyện võ đoán lại bá đạo như thế, hắn chỉ sợ y gặp phải chuyện phiền lòng mà thôi. Rồi lại không dám hỏi, chỉ có cách thật cẩn thận nhìn y.
Mãi cho đến khi không sai biệt lắm thượng dược xong rồi, Mộ Dung Địch Trần sắc mặt cũng dịu xuống không ít, Kỷ Ngộ Ngôn lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đang muốn nói chuyện, lại nghe ngoài cửa sổ truyền đến thanh âm của Lệ Tuyết Chước, “Nhị biểu ca, Ngộ Ngôn, bá phụ muốn chúng ta đến tiền thính một chuyến, hình như có chuyện lớn gì đó!”
Này thanh âm phảng phất tình thiên phích lịch, ngân lên khiến hai người trong phòng cũng phải chấn động, đột nhiên từ trong không khí bất minh đồng thời tỉnh táo lại, lúc này mới cảm nhận được khi nãy tim mình đập nhanh tới mức nào.
Lệ Tuyết Chước không phải một người khách khí, lần này tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Hắn lời còn chưa dứt, người đã đá văng ra cửa phòng xông vào, qua lại vài lần cũng đã hiểu được tám chín phần mười tình hình trong phòng. Mộ Dung Địch Trần cùng Kỷ Ngộ Ngôn thần sắc quái dị, sắc mặt ửng hồng, hơn nữa vết thương trên môi Ngộ Ngôn, chỉ bằng kinh nghiệm phong nguyệt của Lệ Tuyết Chước, làm sao không ngộ ra được đạo lí.
Bất quá hắn vừa mới ở nơi đó ăn khổ của Kỷ Ngộ Ngôn, lần này đến cũng ngoan ngoãn không dám nói gì, chỉ đứng đắn thuyết minh Mộ Dung Hưng Đức muốn bọn họ cùng nhau đến đại thính.
Nhìn hắn thần sắc trịnh trọng, hơn nữa lại vì chuyện mới vừa rồi, Mộ Dung Địch Trần tạm thời cũng đã quên chuyện tìm hắn tính sổ, sau đó cùng Kỷ Ngộ Ngôn và Lệ Tuyết Chước đến tiền thính.
————————————-
Thời điểm đến, mọi người gần như đã đến đông đủ.
Mộ Dung Hưng Đức cùng Vệ Lưu Sương ngồi ở chủ vị, sắc mặt thập phần không tốt, Mộ Dung Linh Nhiên ngồi ở bên cạnh bọn họ, chỉ còn thiếu Mộ Dung Đại công tử cùng Lãnh Tịch Phi.
Thấy bọn họ tới, Vệ Lưu Sương đầu tiên là thở dài một hơi, sau đó lắc đầu nhìn về phía trượng phu của mình, hy vọng hắn sẽ nói. Mộ Dung Hưng Đức ý bảo bọn họ trước ngồi xuống, đợi sau khi tất cả đều ngồi vào chỗ của mình mới trầm mặc một hồi lâu, nhìn nhìn lại Mộ Dung Địch Trần, lúc này mới mở miệng.
“Hôm nay gọi các ngươi đến đây, cũng không phải vì chuyện quang minh chính đại gì, ” Mộ Dung Hưng Đức nhìn quanh khắp nơi, thanh âm mặc dù vang dội, nhưng thần sắc lại thập phần ảm đạm, “Tục ngữ nói, việc xấu trong nhà không thể để ngoại nhân biết, nhưng chuyện này các ngươi sớm hay muộn cũng sẽ biết, hiện nay nói đến bất quá cũng là vì có cái để chuẩn bị mà thôi, đến lúc đó nếu xảy ra chuyện gì, Mộ Dung gia phải có công đạo, tốt xấu các ngươi trong lòng cũng có cái để tỏ.”
Mọi người nghe xong lời này đều ngẩn ra, lời này ngẫm ra thật sự là quỷ dị.
Mộ Dung Địch Trần cùng Kỷ Ngộ Ngôn liếc mắt nhìn nhau một cái, nghiễm nhiên là ăn ý mười phần; Lệ Tuyết Chước cầm tách trà trên bàn uống vài ngụm không nói chuyện; Mộ Dung Linh Nhiên cũng yên lặng không nói gì, nhưng trong lòng tựa hồ lại rất đâm chiêu.
Mộ Dung Hưng Đức ngừng lại một chút, lúc này mới tiếp được nói, lại nắm chặt hai đấm, “Bắt đầu từ ngày hôm đó, Mộ Dung thế gia Đại công tử Mộ Dung Thanh Trần bị trục xuất khỏi gia môn, từ nay về sau không còn là con cháu của Mộ Dung gia ta; ngày mai ta sẽ phát ra minh chủ lệnh, thông cáo cho toàn bộ võ lâm biết chuyện này.”
“Cha ngươi đây là......” Mộ Dung Linh Nhiên hiển nhiên thập phần ngoài ý muốn, vội nhìn về phía Mộ Dung Địch Trần, nhưng chỉ phát hiện vẻ thản nhiên trên mặt y, lại không hề biết rằng, Nhị ca của nàng đang gắt gao nắm chặt lấy tay của Kỷ Ngộ Ngôn bên dưới cái bàn.
Mộ Dung Linh Nhiên một trận thất vọng cùng đau khổ, đương nhiên là do mối tương liên huynh đệ sâu đậm mà khẩn cấp, đang muốn nói tiếp, lại nghe một người nói: “Bá phụ, này đến tột cùng là chuyện gì, vì sao đối đại biểu ca như thế?”
Người nói chuyện đúng là Lệ Tuyết Chước.
Nghe xong lời này Mộ Dung Hưng Đức không lên tiếng, ngay cả Vệ Lưu Sương cũng chỉ thở dài một tiếng không đáp lại.
Sau một lúc lâu, Mộ Dung Hưng Đức lại nhìn chằm chằm Mộ Dung Địch Trần rồi mới tiếp tục nói: “Hôm nay sau giờ ngọ, ta vừa vặn gặp một người từ trong sân yên lặng dùng khinh công thượng thừa rời khỏi, trong lòng nghi hoặc, liền đi vào nhìn thử xem, ai ngờ...... Lại nhìn thấy chuyện cẩu thả của Mộ Dung Thanh Trần cùng Lãnh Tịch Phi. Ta lập tức bắt bọn họ thề từ nay về sau không lui tới gặp nhau, bắt Mộ Dung Thanh Trần đáp ứng phải cưới vợ trong thời gian sớm nhất. Hắn lại nói nguyện ý buông bỏ mọi thứ của Mộ Dung gia rồi mang Lãnh Tịch Phi rời đi, từ nay về sau không còn là người của Mộ Dung gia nữa.”
Hắn từng câu từng chữ đều là “Mộ Dung Thanh Trần”, hoàn toàn không còn giống như ngày thường thân thiết gọi nhi tử của mình là “Thanh nhi”, hiển nhiên đã không còn coi hắn là người của Mộ Dung gia.
Nhưng chuyện Kỷ Ngộ Ngôn lo lắng kinh ngạc nhất lúc này không phải là chuyện này.
Lão gia trong lúc nói vẫn luôn nhìn Nhị thiếu gia a, chẳng lẽ người làm cho lão gia phát hiện bọn Tịch Phi, chính là Nhị thiếu gia; chẳng lẽ lão gia nghĩ, là Nhị thiếu gia cố ý dẫn hắn phát hiện Tịch Phi cùng đại thiếu gia?
Kỳ thật Kỷ Ngộ Ngôn sở liệu không kém, Mộ Dung Hưng Đức đúng là nghĩ như vậy.
Người hắn nhìn thấy, đúng là lúc Mộ Dung Địch Trần kinh hoàng thất thố ấy. Vừa hạ quyết tâm trục xuất một đứa con ra khỏi gia môn, đồng thời hắn cũng cảm thấy thất vọng đối với đứa con này. Địch Trần làm như vậy là vì cái gì? Xem ra bất quá cũng là vì vị trí võ lâm minh chủ tương lai này. Đích xác, không có ca ca, cơ hội của y lớn hơn rất nhiều.
Hơn nữa không chỉ có Mộ Dung Hưng Đức, ngay cả Vệ Lưu Sương cùng Mộ Dung Linh Nhiên cũng có ý nghĩ tương tự.
Chỉ có một mình Kỷ Ngộ trong lòng Ngôn âm thầm sốt ruột.
Mộ Dung Địch Trần lúc này trong lòng cũng tràn đầy ảo não cùng tự trách.
Xem ra là chính mình hại ca ca cùng Tịch Phi, bây giờ nên làm gì mới tốt đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, phương pháp đều là không ổn, lại hồn nhiên không biết thân nhân đối với mình đã sinh hiểu lầm.
Âm thầm nhìn Mộ Dung Địch Trần một hồi, Mộ Dung Hưng Đức tự nhiên nhìn ra vẻ hối hận của y, lại càng chắc chắc ý nghĩ của chính mình.
Quên đi quên đi, cái này cũng chỉ có lợi với y. Mộ Dung Hưng Đức dưới đáy lòng thầm nói như thế, y nếu đã nghĩ như vậy thì không cho y cũng vô phương.
“Địch Trần, về sau phải dựa vào ngươi rồi.” Mộ Dung Hưng Đức pha câu thâm ý nói.
Chỉ tiếc Mộ Dung Địch Trần không để ý.
Mà Lệ Tuyết Chước, thủy chung vẫn ở bên cạnh uống trà, lẳng lặng đem hết thảy thu vào tầm mắt. Mà lúc dưới đáy lòng hắn âm thầm cuồng tiếu, lại không biết rằng, mọi hành động của hắn, cũng đã dừng ở trong một đôi mắt dị thường xinh đẹp.
Cứ như vậy, giữa đám người tâm tư bất đồng, Mộ Dung Thanh Trần đã không còn là người thừa kế của Mộ Dung gia, này cũng có nghĩa là hắn từ nay về sau cùng võ lâm minh chủ vô duyên.
Mà Mộ Dung Địch Trần, ở giữa phong ba sóng gió, đã trở thành minh chủ bạch đạo tương lai, chấp chưởng một nửa vận mệnh thần thoại của võ lâm.