Nhặt Tiểu Nha Hoàn Làm Vương Phi

Chương 20: Vương gia, thỉnh tự trọng



Vũ Thiên Hàn không ngờ hôm nay lại gặp Trấn An Vương ở đây, khắp thiên hạ không ai không biết danh tiếng của hắn ta. Ngay cả sư phụ vừa rồi cũng bị hắn bắt giữ, thật không thể ngờ được.

Vũ Thiên Hàn ánh mắt cương nghị đứng đối diện với Lương Giai Mộc. Hắn hai tay đặt ở vai nàng, gương mặt trấn định đầy tự tin trấn an nàng.

"Sư phụ, người yên tâm cứ để đồ nhi đối phó với hắn. Đồ nhi sẽ bảo vệ người."

Hắn vừa nói xong liền nhìn đến ánh mắt sáng ngời của sư phụ nhìn chằm chằm hắn. Trong lòng hắn cảm thấy rất vui vẻ.

"Sư phụ người không cần cảm động đến như vậy."

Lương Giai Mộc thu lại tầm mắt, thuận tay cốc lên mặt nạ gỗ của hắn một cái.

"Cảm động cái rắm ấy, ta đây là đang kinh ngạc. Đồ đệ thối nhà ngươi có phải ăn trúng mật gấu rồi hay không còn tự tin đến như vậy. Ai bảo vệ ai còn chưa biết."

Vũ Thiên Hàn đầu đầy hắc tuyến, đưa tay sờ lên trên mặt nạ. Sư phụ đúng là không thay đổi ra tay mạnh như vậy, không biết mặt nạ của hắn có bị sư phụ cốc thủng luôn không?

Hắn có phần trách cứ nàng.

"Sư phụ người đúng là vô tâm vô phế."

"Ngươi còn dám mắng ta..."

"̀Người rõ ràng là như vậy."

"Ngươi được lắm..."

Nam Cung Dạ đứng một bên quan sát hai người bọn họ, hắn có cảm giác hiện tại mình như người tàn hình. Nhìn nàng và hắn ta lời qua tiếng lại không ngừng, cử chỉ vô cùng thân quen, trực tiếp không để hắn vào trong mắt. Lương Giai Mộc nàng thật khiến bổn vương tức chết mà.

"Hai người các ngươi nói đủ chưa?"


"..."

"..."

Lương Giai Mộc đột nhiên bị quát lớn, lúc này mới chợt nhớ đến hắn. Nàng xém chút nữa quen đi việc mình vẫn còn đang đối đầu với Nam Cung Dạ. Đối với hắn, nàng từ lúc nào lại không hề có chút cảm giác đề phòng nào vậy chứ?

"Trấn An Vương, ta hiện tại còn có việc phải làm. Ân hoán của ta và ngài lần khác tính tiếp đi. Ta đây đã nói sẽ không nuốt lời."

"Nếu bổn vương không đồng ý thì sao?"

Nam Cung Dạ khi nói cũng không nhìn nàng, ánh mắt hắn lạnh tựa băng sơn nhìn thẳng về phía Vũ Thiên Hàn đang đứng bên cạnh. Hắn thật sự không thích thấy nàng thân thiết cùng bất kì nam nhân nào khác.

Vũ Thiên Hàn nhận thấy ánh mắt khác thường của đối phương. Trong lòng hắn bất giác nghĩ đến chuyện gì đó, đuôi mài khẽ nhíu lại.

"Sư phụ chúng ta cùng lên đi."

Lương Giai Mộc biết được Nam Cung Dạ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng. Nàng không tin hắn thật sự muốn đưa nàng về phủ phong làm Vương Phi gì gì đó. Thực chất chính là giam giữ, từ từ xử trí nàng thì đúng hơn. Hiện tại ở phía nàng đã có thêm một người nữa, tuy không dám chắc sẽ hoàn toàn đánh thắng hắn. Nhưng ngoài cách này ra thì còn cách khác sao? Hơn nữa hiện nàng không còn nhiều thời gian nữa.

"Vương Gia, ngài hôm nay thật muốn bắt lấy ta."

"Đúng vậy"

"Được ta đi theo ngài."

Câu vừa nói ra không chỉ có Vũ Thiên Hàn bị nàng làm cho kinh ngạc mà đến cả Nam Cung Dạ cũng không ngờ nàng lại dễ dàng đồng ý như vậy. Hắn thật có chút hoài nghi.

"Không được, sư phụ..."

Lương Giai Mộc không để Vũ Thiên Hàn nói tiếp, nàng nhón chân hai tay choàng nhẹ qua cổ hắn.

Nàng cẩn thận nói thật khẽ vào tai hắn.

"Chuẩn bị ngựa cách phía nam 100 dặm đợi ta."

Lương Giai Mộc nhanh nhẹ buông hắn ra, vỗ vỗ vai hắn vừa cười vừa nói lớn.

"Đồ nhi ngươi yên tâm, ta cảm thấy đến Trấn An Vương phủ sống cũng không tệ. Ngươi đi đi, có thời gian ghé thăm sư phụ là được."

"Sư phụ..."

Vũ Thiên Hàn trong lòng vô cùng lo lắng, hắn biết sư phụ đã có tính toán sắp xếp riêng. Nhưng Trấn An Vương kia cũng không phải người dễ đối phó, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì...

Lương Giai Mộc biết hắn không yên tâm, nàng khẽ gật đầu trấn định. Sau đó nàng rất nhanh đi về phía của Nam Cung Dạ.

"Vương Gia, hiện tại đi được rồi chứ?"

Nam Cung Dạ vẻ mặt có phần tức giận, không nói một lời nào tiến nhanh đến nắm lấy tay nàng mạnh mẽ kéo đi.

"Này...chậm một chút."

Vũ Thiên Hàn đứng yên một chỗ, hai tay siết chặt thành nắm đấm. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Nam Cung Dạ vừa mới rời đi.

"Trấn An Vương...Thiên Hàn ta đã trở về rồi."

Nam Cung Dạ tìm được một xe ngựa nhỏ, tạm thời cùng nàng ngồi rời khỏi nơi đây. Hắn muốn mang nàng trực tiếp theo hướng nam trở về Trấn An Vương phủ.

Lương Giai Mộc ngồi trong xe ngựa im lặng không nói một lời, vẻ mặt nàng có chút thất thần như thể đang suy tính điều gì đó. Trong lúc nàng đang tập trung suy nghĩ thì cổ tay bất giác bị người nào đó nắm chặt.

"Nàng suy tính cũng vô ích, đừng tưởng bổn vương không biết nàng đang nghĩ cái gì. Lần này đừng mong trốn thoát khỏi ta."

"Ngươi..."


Lương Giai Mộc giật tay mình ra khỏi tay hắn, không được nàng phải nhịn xuống. Cái tên đáng ghét này, thật hối hận khi lúc trước đụng phải hắn mà.

"Sao nàng lại im lặng rồi..."

Nam Cung Dạ nhìn gương mặt cố kiềm nén đến nội thương kia của nàng, hắn có chút muốn cười. Chuột nhỏ này lúc tức giận cũng thật khả ái, hắn thuận tay bắt lấy một lọn tóc đen dài của nàng mà chơi đùa trên tay. Hắn cứ như một tiểu hài tử không ngừng tò mò ngắm nhìn.

"Vương Gia, ngài không phải rất ghét nữ nhân đến gần mình sao?"

"Đúng vậy."

"Ta cũng là nữ nhân mà."

Nam Cung Dạ vẫn tiếp tục chơi đùa bên tóc mềm mại kia, hắn không chút nghĩ ngợi mà thành thật trả lời.

"Nhưng bổn vương ở cạnh nàng lại không có cảm giác chán ghét chút nào."

Lương Giai Mộc trong lòng thầm mắng, có quỷ mới tin lời hắn nói. Nam nhân đúng là luôn giỏi nói mấy lời đường mật mà.

"Nói như vậy vương gia không xem ta là nữ nhân chắc..."

"Bổn vương cũng không rõ, cũng có thể là như vậy."

"Cái gì..."

Lương Giai Mộc cố nhịn xuống, nàng muốn thu lại lời nói, nam nhân không phải ai cũng giỏi nói những lời mật ngọt. Chẳng hạn như cái tên này, nói không quá hai câu đã chọc người khác tức chết rồi.

"Chuột nhỏ, nàng lại giận rồi sao?"

Lương Giai Mộc hai tay khoanh trước ngực.

"Lão nương không rảnh rỗi như vậy."

Lương Giai Mộc nhớ đến cái gì đó, nàng chỉ tay vào chính mình.

"Khoan đã...ngài nói ta là chuột. Ngài mới là chuột con."

Nam Cung Dạ cười nhẹ, hắn bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn của người nào đó. Chuyển mục tiêu từ tóc sang chơi đùa xoa xoa tay nàng. Tay của nàng thật đẹp, thật mềm.

"Vậy sau này ta sẽ gọi nàng là Mộc Mộc được không?"

Lương Giai Mộc trực tiếp kéo tay về khiến người nào đó có chút hụt hẫng.

"Vương Gia, thỉnh tự trọng."

Nam Cung Dạ sắc mặt không chút biến đổi, một lần nữa bắt lấy tay nàng giữ chặt không buông.

"Nàng là nương tử của bổn vương."

"Ta mới không cần."

"Về sau nàng không được tùy ý để nam nhân khác nắm tay, càng không cho phép nàng ôm người khác."

"Được, ngài về sau nói cái gì ta đều sẽ làm ngược lại."

"Nàng...nếu đã như vậy khi về phủ bổn vương sẽ trực tiếp mang nàng trối lại."

Lương Giai Mộc bị hắn mạnh mẽ nắm lấy, nàng kéo như thế nào cũng không kéo tay ra được. Thật tức chết! Tên biến thái này...Nhưng thật kì quái thời gian cũng đã lâu như vậy rồi...tại sao vẫn chưa có dấu hiệu gì vậy chứ?

"Được...ngài không bỏ ra chứ gì. Ta trước giờ cũng không chịu thiệt thòi."

Lương Giai Mộc đánh liều trực tiếp ôm chặt lấy hắn, trong chớp mắt Nam Cung Dạ bị hành động bất ngờ kia của nàng làm cho cả người đều bị tê cứng.


"Sao nào, ngài không buông, ta cũng sẽ không buông."

Nam Cung Dạ không ngờ nàng lại đột nhiên ôm lấy hắn, chuột nhỏ này thật làm hắn không lường trước được. Bất quá hành động trẻ con này của nàng khiến hắn có phần cao hứng, hảo hảo ôm thật tốt. Hắn thực sự không hiểu nổi chính mình, chuyện hắn chán ghét nữ nhân tiếp cận hắn đều là sự thật. Nhưng nàng như thế này, hắn không hề có cảm giác ghét bỏ, ngược lại còn rất vui vẻ.

"Nàng thật không buông sao?"

"Đúng"

"Nếu đã vậy...đời này bổn vương nhất quyết không buông tay nàng."

Lương Giai Mộc vừa nghe không hiểu sao tim lại đập mạnh một nhịp. Không được...không được, Lương Giai Mộc mầy đang nghĩ lung tung cái gì vậy chứ.

Nam Cung Dạ nhận thấy nét mặt của người nào đó có chút lúng túng ửng hồng. Hắn liền mỉm cười, chuột nhỏ có phải đã có một chút thích hắn rồi không?

Hắn còn định nói tiếp liền mơ hồ cảm thấy khí lưu trong cơ thể có gì đó không ổn. Mùi hương này có chút kì quái, hơn nữa càng lúc hắn càng cảm thấy có phần rất quen thuộc. Mùi hương này đang phát ra từ người nàng, chẳng lẽ nào...

"Nàng...lại hạ dược bổn vương."

Lương Giai Mộc vừa nghe liền cười thầm, tốt lắm có tác dụng rồi. Nhưng không ngờ tên này lại phát hiện sớm như vậy. Nàng lần này là dùng chính bản thân để bôi dược, nên khi càng tiếp cận gần hắn thuốc sẽ nhanh chóng phát huy tác dụng hơn. Không còn cách nào khác a~, ai bảo tên này khó đối phó đến vậy.

Nàng tránh khỏi người hắn, cười đầy ẩn ý.

"Vương Gia thật giỏi, bị ngài đoán đúng rồi."

Nam Cung Dạ hơi nhíu mài, hắn thật quá lơ là rồi. Để nàng một lần nữa sử dụng lại chiêu thức cũ.

"Nàng đừng vội mừng, hiện bổn vương vẫn có thể đem nàng trối lại."

"Vương Gia, mời..."

Lương Giai Mộc không vội động thủ, nàng kéo một cái làm màng vải phía trước cửa xe bật ra. Cùng lúc đó nghe tiếng ngựa phía trước hí vang một tiếng thật lớn, xe ngựa bắt đầu lão đảo mạnh mẽ.

"Đồ nhi, mau đến đây."

Vũ Thiên Hàn nhanh chóng cởi ngựa phóng đến, Lương Giai Mộc đạp nhẹ một cái bay đến, chỉ trong chớp mắt đã ngồi phía sau lưng ngựa.

"Vương Gia, tạm biệt. Không hẹn ngày gặp lại."

Về phía xe ngựa của Nam Cung Dạ, lúc này không ngừng mất phương hướng. Sa phu vì sợ hãi mà nhảy khỏi xe, ngựa phía trước hí vang một tiếng rồi khụy sụp xuống không đứng dậy nữa. Nam Cung Dạ hiện tại muốn đuổi theo cũng không thể được. Nội khí trong người càng lúc càng suy yếu, không thể vận khinh công đuổi theo nàng. Nếu có đuổi cũng sẽ không duy trì được lâu...

Hắn cả người hàn khí ngút trời, lạnh tựa băng sơn nhìn theo bóng lưng của nàng từ từ biến mất.

"Lương Giai Mộc, bổn vương cho dù có đào tung Nam Cung quốc cũng muốn bắt nàng mang về."

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện.