Nhặt Tiểu Nha Hoàn Làm Vương Phi

Chương 12: Cướp trước giết sau



Lương Giai Mộc trên tay vừa mở hộp gỗ dài chuẩn bị lấy bức họa ở bên trong, nàng không ngờ bên tay lại truyền đến một giọng nói trầm ấm.

"Ngươi lại đến rồi."

Nàng quay lưng nhìn về phía sau liền cảm thấy bất ngờ, người vừa nói quả nhiên là Nam Cung Dạ.

Hắn hiện tại một thân an tĩnh ngồi trên gường, trung y trắng mềm mại cùng tóc đen dài tùy ý xõa ra. Làm cho gương mặt tuấn mỹ trong ánh sáng mờ ảo trở nên càng yêu mị. Hắn một bên tay gác lên đùi ngọc, phong thái ung dung nhìn tên trộm trước mặt như thể đang quan sát một con chuột nhỏ nửa đêm chạy loạn phòng hắn.

"Ngươi từ lúc nào đã tỉnh rồi?"

"Từ lúc ngươi bước vào"

Lương Giai Mộc cảm thấy hắn tự mãn không hề phân phó cho thuộc hạ canh giữ bên ngoài đều là có lý do cả. Lý do ở đây là vì hắn quá lợi hại, đối phó với hắn không hề đơn giản. Đến cả mê độc vô sắc vô hương lợi hại nhất mà nàng đã cẩn thận chuẩn bị cũng không có tác dụng gì đối với hắn. Xem ra hắn cố tình không bố trí cận vệ canh gác cũng chính là muốn bày ra một cái bẫy, một khi đã vào thì không thể bước ra được.

Nàng trong đầu tính toán hồng kéo dài thời gian, hai tay thong thả bắt chéo để sau lưng. Nàng ung dung không lộ ra một chút biểu tình gì bước đến một chiếc ghế gỗ bên cạnh ngồi uống, một tay chống lên bàn nghiêng đầu tựa vào.

Lương Giai Mộc giọng điệu lạnh nhạt hướng đến chỗ hắn khen ngợi.

"Ngươi thật sự rất lợi hại...ta rất tò mò muốn biết ngươi vì sao không trúng phải mê độc của ta"


"Điều này...hay là đợi ngươi xuống diêm đài hãy hỏi tiếp"

"Vậy sao...ta bất quá không chờ lâu được như vậy"

Nam Cung Dạ nhếch môi cười nhẹ, gương mặt lạnh tựa núi tuyết nghìn năm. Hắn cảm thấy con chuột nhỏ này cũng rất gan dạ, đã hai lần đột nhập vào phủ hắn. Hắn muốn xem thử nàng còn có thể không sợ chết đến khi nào.

"Ngươi lần này lại đến rốt cuộc là muốn tìm thứ gì?"

"Lại đến? Xem ra Trấn An Vương có rất nhiều kẻ thù đi. Có phải hay không mỗi đêm đều có người ghé thăm"

"Ngươi cũng không cần phải diễn trò...người có thể am tường mọi ngóc ngách trong phủ Trấn An Vương, còn có thể thuận lợi đột nhập vào phòng ta, trên đời này cũng chỉ có một mình ngươi mà thôi"

"À...là như vậy sao? Sau này có thể ta sẽ lại đến thăm ngươi"

Nàng vừa nói xong đã thấy hắn nhanh như cắt xuất ra chưởng lực hướng tới phía nàng. Lương Giai Mộc nhẹ di chuyển tránh đòn tấn công mạnh mẽ của hắn.

"Ngươi hôm nay còn sống thì hãy nói tiếp..."

Hắn bắt đầu ra chiêu thức tấn công nàng, Lương Giai Mộc cũng không ngốc mà đứng im chờ chết. Đây là lần thứ hai nàng cùng hắn giao thủ, người này nội lực thật đáng ngạc nhiên. Nếu là người khác e rằng đã bị hắn đánh chết mấy lần rồi, nàng là vì thân thủ không tồi nên mới có thể ứng phó với hắn lâu như vậy.

"Mau nói...ngươi là do Nguyệt Thần giáo phái tới?"

"Ngươi cứ xuống diêm đài hãy hỏi tiếp"

Lương Giai Mộc vừa xuất chiêu vừa lặp lại câu nói vừa rồi của hắn, dáng người linh động thuận lợi né tránh chưởng khí của hắn. Hai bên đánh nhau vô cùng kịch liệt. Nếu cứ mãi đánh thế này sợ rằng sẽ gây ra tiếng động lớn khiến đám thủ hạ của hắn kéo đến thì mọi chuyện càng phiền phức hơn.

Nam Cung Dạ đột nhiên không xuất ra nội lực hướng đến nàng tấn công nữa. Hắn bất ngờ xoay người hóa giải chiêu thức của nàng, một thân tiếp cận nàng càng gần. Hắn nhân cơ hội này chỉ trong một cái chớp mắt kéo bỏ mạn che mặt của nàng xuống.

"Ngươi..."

Mạn che vừa rơi xuống đã khiến cho hắn vì quá kinh ngạc nhiên thất thần trong giây lát. Nữ tử trước mặt hắn, người này....giống hệt với mỹ nhân trong bức Sơn Tuyết Mỹ Nhân đồ.

Nam Cung Dạ âm thầm đánh giá, phải nói là người trong tranh và người hiện tại ở trước mặt hắn là cùng một người. Đặc biệt là đôi mắt này, hắn không phải là chưa từng nhìn qua vô số mỹ nhân nhưng chỉ có đôi mắt nữ nhân này là đặc biệt nhất. Đôi mắt to tròn xinh xắn, ánh mắt sáng như sao đêm thoạt nhìn vô cùng đáng yêu. Đôi mài cong thanh thoát, da trắng mịn màng tinh xảo như ngọc bảo. Chiếc mũi nhỏ nhắn hoàn mỹ, đôi môi đẹp tựa hoa đào nở rộ. Nếu nói gương mặt của nàng là khuynh quốc thì quả thật không hề sai lệch.

"Này...ngươi nhìn đủ chưa? Đang đánh nhau nên tập trung một chút đi"

"Ngươi là người trong bức họa"


"Là lão nương thì sao nào, có vấn đề gì à?"

Nam Cung Dạ thu lại biểu tình, ánh mắt trở nên sắc bén nhìn về phía nàng.

"Không có vấn đề gì...chỉ là mỹ nhân như ngươi hôm nay chết đi thì cũng có chút đáng tiết"

Vừa nói xong hắn một lần nữa vận nội lực nhưng bất ngờ cảm nhận được một luồng khí nóng chảy ngược khiến toàn thân hắn gần như dần dần trở nên vô lực. Hắn cảm thấy cơ thể không ổn, một bên tay chống lên khung giường bên cạnh, ánh mắt sắc bén băng lãnh nhìn nàng nghi hoặc.

"Chẳng lẽ là do ngươi làm"

Lương Giai Mộc nhìn thấy thời cơ đã đến liền cười nhẹ, nàng cố tình kéo dài thời gian là để đợi đến lúc này, cuối cùng thuốc cũng đã có tác dụng rồi. Nàng vừa rồi khi nghe tiếng nói của hắn liền biết được mê độc không hề có tác dụng gì với hắn. Nàng đão mắt nhìn thấy lư gỗ đốt hương ngay bên cạnh mình, tối như vậy còn đốt hương sao? Nàng mơ hồ suy đoán bên trong rất có khả năng đang đốt thứ gì đó có thể hóa giải toàn bộ độc dược. Lương Giai Mộc âm thầm bỏ vào đó một thứ, sau đó âm thầm uống giải dược, rất may hắn không nhìn ra.

"Haiya...Trấn An Vương người bị làm sao vậy? Hiện tại có phải đang cảm thấy không thể vận công được nữa, cả người vô lực...hơn nữa cơ thể càng ngày càng nóng hay không?"

"Ngươi rốt cuộc đã hạ độc gì? Sao có thể chứ..."

"Không phải lư gỗ bên kia có thể hóa giải độc tính hay sao cho nên dùng độc không có tác dụng"

Nam Cung Dạ cả kinh ngồi xuống giường thử vận nội khí trong người nhưng đều vô tác dụng. Hắn xem ra đã quá coi thường nàng rồi.

"Không phải độc...ngươi dùng thứ gì?"

Lương Giai Mộc vẻ mặt chuyển sang đắc ý, nàng cố tình trên môi nở nụ cười quỷ dị, bước đến gần hắn. Nàng nhẹ khom người cúi xuống nhìn gương mặt lạnh nhạt của người trước mắt. Trên môi nàng cố ý nhấn mạnh từng chữ.

"Độc không có tác dụng thì dùng dược...là xuân dược"

"Ngươi dám..."

Nam Cung Dạ không ngờ nữ nhân trước mặt lại nghĩ ra chiêu bỉ ổi như vậy, một nữ tử lại hướng đến chỗ nam nhân hạ thứ dược xấu hổ kia. Hắn đưa ánh mắt sắc bén nhìn nàng. Cơ thể hắn càng lúc càng nóng như lửa đốt, thật đáng hận.

"Bổn vương sẽ cho ngươi chết thật khó coi"

Lương Giai Mộc phì cười một cái, nhìn mặt hắn xem giận đến đỏ cả lên rồi. Nàng đây rất thích trả đũa người khác, ai bảo hắn lần trước dám chiếm tiện nghi của nàng. Nàng nhẹ nhéo nhéo đầu mũi hắn một cái làm cho người kia tức đến phát hỏa. Từ trước đến nay không có ai dám khinh nhờn hắn như vậy, hôm nay lại còn là một nữ nhân.

"Ngươi dám vô lễ với bổn vương đều có kết cục bi thảm"

"Này...ngươi hiện tại như cá nằm trên thớt, lớn tiếng hâm dọa lão nương có tác dụng gì"

Nam Cung Dạ hận không thể bóp chết nữ nhân trước mặt.


"Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?"

Lương Giai Mộc một lần nữa cố ý kè sát mặt mình gần gương mặt tuấn mỹ của hắn, nàng trong lòng có tính toán trước khi rời đi phải chơi trò gì vui vẻ một chút.

Nàng trên môi mỉm cười xinh đẹp.

"Vương Gia thật hỏi thừa...ta đã hạ xuân dược thì còn mục đích gì ngoài cướp sắc..."

"Ngươi dám..."

"Ầy...mỹ nam tuyệt mỹ như vậy chết đi thật đáng tiếc. Hay là cứ...cướp sắc trước... giết sau được không?"

Nam Cung Dạ ánh mắt có chút hoảng loạn nhưng gương mặt vẫn vô cùng lạnh lẽo đến thấu xương.

"Cho ngươi lá gan bằng trời ngươi cũng không dám"

Lương Giai Mộc cảm thấy tên này vẫn còn rất cứng miệng, được lắm. Nàng thời lúc hắn không có sức đánh trả, nàng ra tay điểm huyệt đạo để hắn ngồi im bất động.

"Tiểu mỹ nhân...ngoan để lão nương hôn một cái nào?"

Nàng nhẹ đưa tay giữ lấy cằm hắn đến trước mặt mình, môi nàng chu lên thật cao có chút đáng yêu làm ra dáng muốn cướp sắc.

"Ngươi..."

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

**Hôm qua do cũng theo phong trào săn siêu seo ấy, cái không cập nhật chap mới kịp. Các tỷ muội lượng thứ, hihi**.

**Tối đăng tiếp nha**...