Tử Huy quả thật mang ta đi Hoa Lâu, nhưng mà… Ta nhìn cái gác gỗ ở lầu năm, trên đó có những đóa hoa tươi quấn quýt, trên đỉnh lầu gỗ có một ngôi sao, ta chỉ vào ngôi sao hỏi Tử Huy: “Ngươi nói nơi này là Hoa Lâu sao? Đây không phải là lầu gỗ mà người ở thị trấn dùng hiến tế sao?”
Tử Huy cười cười: “Người địa phương cũng gọi nơi này là Hoa Lâu, A Tường cô nương không nghĩ đi lên đó xem sao?”
“Ta muốn nghe Sơ Không nói lời từ đáy lòng.”
“A Tường cô nương đừng sốt ruột, chờ Sơ Không trở về khách điếm nhìn không thấy chúng ta, hắn thì sẽ ra ngoài tìm. Ta đã nói qua với tiểu nhị, bảo hắn nói với Sơ Không chúng ta ở nơi này ngắm sao.” Tử Huy giơ bầu rượu trong tay lên: “Trước khi hắn đến, chúng ta làm mấy chén được không?”
Ta kỳ quái hỏi: “Làm sao ngươi biết hắn sẽ trở về khách điếm?”
Tử Huy trừng mắt nhìn ta nở nụ cười: “Nếu ngay cả điều này cũng không biết thì chẳng phải là lãng phí trái tim Sơ Không cho ta sao?”
Ta trầm mặc đem ánh mắt dừng ở ngực Tử Huy, trừng một lát, ta lấy bầu rượu từ trong tay hắn qua: “Ai cũng muốn sống sót, tâm tình khi đó của ngươi ta có thể hiểu được. Tuy rằng truy cứu chuyện quá khứ cũng không có ý nghĩa gì, Sơ Không đã không nói thì ta cũng lười nhắc lại. Nhưng Tử Huy, ngươi phải nhớ cho kỹ, trái tim này vẫn là ngươi cướp của Sơ Không, khi đó ngươi lừa đôi ta một lần, ta không cho phép có lần thứ hai.”
“A.” Tử Huy im lặng sau một lúc lại cười: “Ngươi cùng Sơ Không quả nhiên là trời đất tạo nên một đôi. Ngươi có biết những lời ngươi vừa nói Sơ Không cũng đã nói qua với ta một lần. Chỉ là, lần này ta thật sự muốn báo ân mà thôi.”
Ta ngẩn ra, Tử Huy xoay người nhảy lên đài cao, ta nhìn bầu rượu trong tay, cũng nhảy lên đó.
“Ngồi một lát đi.” Tử Huy vỗ vị trí bên cạnh hắn, ta cũng không khách khí mà ngồi xuống, đem cái chân lắc lư ở trên cao. Mở bầu ra, hương rượu lạnh thấu xương lan tỏa, ta ngửi một cái nhất thời tinh thần trở nên phấn chấn: “Rượu ngon a, ngươi mua ở đâu vậy?”
“Rượu này không phải mua.” Tử Huy ngẩng đầu nhìn trời: “Rất nhiều năm trước ta đã từng ở thị trấn nhỏ này, đây là rượu tự tay ta cất vào hầm, chuẩn bị cho ngày thành thân của mình mà lấy ra uống.” Môi ta vừa chạm đến miệng bình nghe thấy lời này thì hoảng hốt nghẹn họng, nhịn đau thả bầu rượu xuống, liếc mắt nhìn Tử Huy thì thấy hắn cười nói: “Uống đi, dù sao hiện tại ta cũng không muốn thành thân.”
Nghĩ đến tàn hồn của nữ tử kia tự tạo nên một khung cảnh ảo tưởng mà an ủi bản thân, ta hỏi: “Ngươi quả thật không có một thê tử nào qua đời sao? Không biết A La thật sao?”
Tử Huy cười: “Cuộc đời này của ta chỉ yêu có một người, nhưng mà người kia cho dù ta mang trái tim ra cũng không đổi được. Trước thời điểm chúng ta thành thân một ngày, nàng đã mang theo trái tim của ta mà chạy.” Hắn nheo mắt nhìn về bầu trời sao xa xôi, giọng điệu mờ mịt: “Ta không thành thân, không có thê tử, cũng chưa từng biết A La.”
Nhưng mà nữ tử tên A La kia lại biết Tử Huy.
Ta nhìn sườn mặt của hắn, không biết vì sao không thể nói lên lời này. Hương rượu trong veo bay đến trước mũi ta, là một mùi hương nhẹ nhàng ngọt ngào lại khoan khoái, như là xuyên qua không gian và thời gian, nó có thể cho ta biết tâm tình chờ đợi của người nào đó khi cất chúng vào hầm rượu. Ta đem bầu rượu trả lại cho Tử Huy: “Cất chứa nhiều năm như vậy, người đầu tiên thưởng thức đương nhiên là chủ nhân, nhất định hương vị hiện tại cùng lúc trước đã không còn giống nhau.”
Tử Huy cúi đầu xuống, khóe môi nở nụ cười đau khổ: “Không cần nếm ta cũng sẽ biết.”
“Ha ha, đêm hôm khuya khoắc, cô nam quả nữ, trước hoa dưới trăng, tâm sự với nhau, tâm hồn tương thông, tốt lắm tốt lắm.” Sau lưng đột nhiên truyền tới một trận cười khặc khặc quái dị, ta uốn éo cái đầu nhìn thấy Sơ Không đứng đó, trong tay hắn là cái roi đỏ đậm thoạt nhìn có chút bạo lực sát phong cảnh.
Tử Huy quay đầu nhìn Sơ Không liếc mắt một cái, lại quay đầu đến nhìn ta chằm chằm nói: “Trong rượu có niềm vui bất ngờ.” Nói xong hắn tóm lấy cánh tay của ta nhấc lên trên, bầu rượu đối diện với cái miệng của ta, dòng rượu ngon lành thoáng chốc chảy vào…
Tiếng xé gió lập tức đánh đến, thân hình Tử Huy khó khăn né tránh một roi của Sơ Không, hắn hí mắt cười: “Các ngươi cứ ngắm sao đi, ta muốn trở về đi ngủ.” Nói xong hắn vung tay lên, bóng dáng đã biến mất trong đêm.
Ta bị ngụm rượu này làm sặc mà ôm ngực ho khan, nhưng mà thoáng chốc đã có một trận khí nóng từ yết hầu truyền thẳng xuống bụng ta, sau đó lại lan tỏa xung quanh, khiến đầu óc ta hôn mê…Đợi chút, khi nãy Tử Huy đã nói gì nhỉ? Trong rượu có niềm vui bất ngờ? Đây là rượu hắn chuẩn bị cho ngày thành thân, trong cái ngày tốt đẹp đó có thể uống rượu gi? Ta dùng sợi tóc cũng nghĩ ra được.
Nhưng đây là nơi hiến tế của thị trấn a! Hắn muốn ta cùng Sơ Không dã dã dã …Dã…Hợp sao! (xyz ở nơi đồng không mông quạnh ý =)))
Sơ Không vẫn không biết ta đã uống cái gì, vẫn đứng ở bên âm dương quái khí mà ghét bỏ ta: “Ngươi thật là mau quên, một kiếp kia đã bị hắn lừa đến choáng váng, bây giờ vẫn muốn bị lừa nữa có phải hay không? Một chút ân huệ nhỏ đã có thể mua chuộc ngươi, hám lợi, thật là hám lợi!”
Gáy của ta bắt đầu chậm rãi đổ mồ hôi, tình hình rất là không ổn a…
Hẳn là nửa ngày không thấy ta nói chuyện, Sơ Không đến đứng bên cạnh ta: “Ngươi không trả…Ngươi làm sao vậy?” Sắc mặt hắn nhăn lại, lấy tay sờ trán của ta, bên trong đôi mắt ẩn chứa tức giận: “Tên kia lại muốn đùa giỡn âm mưu quỷ kế gì đây!”
“Trong rượu có dược.” Ta vốn định lừa gạt Sơ Không hai câu rồi bỏ chạy, nhưng lời này lại thốt ra miệng không thể kiềm chế được.
“Xuân…” Ta vươn tay che chặt miệng, nhưng miệng ta lại không nghe theo sự khống chế của bản thân, hai chữ này ở trong lòng lọt qua kẽ răng bật vào tai Sơ Không: “Xuân…dược…”
Vẻ mặt nghiêm túc của Sơ Không trong chớp mắt sợ run một cái. Thân hình hắn giống như mềm đi, ngồi xuống bên cạnh ngây ngốc nhìn ta, thất thần im lặng. Ta che miệng nuốt nước miếng, vừa kinh hãi vừa nghi hoặc chờ đợi hắn tỏ thái độ. Cứ nghĩ hắn sẽ im lặng nửa ngày không ngờ đã giật mình hỏi ta: “Vậy…vậy làm sao bây giờ?”
Trừ việc ngươi giúp ta thì còn có thể làm sao bây giờ? Ta chỉ rống giận trong lòng, không ngờ lời này lại phá tan sự giam cầm của cổ họng mà tuôn ra miệng: “Đương nhiên là ngươi đến giúp ta!”
Trong không gian lại im lặng, hô hấp ấm áp của ta cùng Sơ Không phun ra từng hơi lạnh ngưng tụ thành đám sương trắng. Nhìn nhau một lát, cuối cùng ta cũng dời mắt đi, hận vì sao không thể khống chế được cái miệng.
Không nên a! Vì sao không thể khống chế được!
Chẳng lẽ… Ánh mắt của ta dừng ở bầu rượu trong tay Sơ Không.
Tay Sơ Không bỗng nhiên run một cái, bầu rượu đã mở nắp lăn trên sàn, từng giọt từng giọt nhanh như chớp lăn xuống năm tầng lầu, phát ra tiếng vang nhỏ dưới mặt đất. Ta giương mắt nhìn Sơ Không. Đã thấy hắn ngửa người về sau, cái mặt hồng như mặt trời.
“Giúp, giúp?” Không biết trong đầu hắn nhảy ra hình ảnh gì, thanh âm run run mang theo chút khàn khàn.
Dáng vẻ ngượng ngùng này của hắn khiến bên tai ta cũng nóng, ta sờ mặt, làm bản thân bình tĩnh một lát: “Trước tiên ngươi không nên tưởng tượng quá sâu, không chừng trong rượu này là thứ khác.”
Lời này của ta Sơ Không có nghe lọt không thì ta không biết, ta chỉ cảm thấy hắn mạnh mẽ đứng dậy, đưa lưng về phía ta, hít sâu mấy hơi thở rồi nói: “Chúng ta trở về trước, nếu thật sự không còn cách gì…ngươi cứ lăn vài vòng trong tuyết đi.”
Nghe được lời này của hắn, ta cảm thấy trọng điểm đã không phải là vấn đề trong rượu của Tử Huy rốt cuộc có cái gì, ta nhìn bóng lưng của hắn ngây người một lát, lời nói trong lòng lại thốt ra: “Ta hỏi ngươi Sơ Không, ngươi thật sự thích ta sao?”
Lưng của Sơ Không cứng đờ, hắn lại im lặng một lúc lâu mới nói: “Nếu không…Hiện tại ngươi trực tiếp lăn trong tuyết vài vòng đi. Ta canh giữ cho ngươi, không để người khác thấy…”
Ta cúi mắt nhìn bàn tay xiết chặt, trong lòng có ngọn lửa không tiếng động mà nhen nhóm, ta nghẹn nghẹn, cuối cùng lại bộc phát khi nghe những câu này của Sơ Không. Ta đứng dậy, im lặng vòng đến trước mặt Sơ Không, Sơ Không đang ngẩng đầu nhìn sao không nhìn ta, tay ta tóm lấy cổ áo của hắn: “Sơ Không, trước tiên chúng ta nằm xuống rồi hãy nói không tốt sao?”
Thần sắc Sơ Không chớp mắt ngạc nhiên, tay ta dùng lực, dưới chân gạt chân hắn một cái, Sơ Không lại không có đề phòng ta, lập tức bị ta gạt ngã ở trên sàn gỗ, vang lên một tiếng “chi nha” rồi ngoan ngoãn nằm xuống. Ta ngồi trên bụng hắn, níu chặt cổ áo của hắn, từ trên cao mà nhìn xuống hắn ở dưới.
“Không được!” Mặt Sơ Không đỏ như muốn xuất huyết, hắn trợn mắt ngoài mạnh trong yếu mà nói: “Cho dù dược lực có bộc phát thì ngươi cũng phải cố gắng chống đỡ cho ta.” Hắn nói xong liền giãy dụa muốn đứng dậy, một tay ta đè lên trán hắn mà ấn xuống, để cái đầu của hắn cố định trên sàn gỗ. Lần này có thể bị ta làm đau nên hắn nhướng mày, tay phải bắt lấy hai tay đang nắm chặt cổ áo hắn của ta. Trong lòng ta vừa động đã bật thốt lên.
“Ta thích ngươi.”
Một câu này thành công làm Sơ Không choáng váng, hắn trừng mắt nhìn ta, bầu trời đầy sao xán lạn chiếu vào mắt hắn làm ta không thể tìm thấy hình bóng của bản thân trong đó.
Bản thân ta cũng mở miệng, không biết nên nói câu tiếp theo thế nào, nhưng những suy nghĩ hỗn loạn ở trong lòng lại cứ thoát ra khỏi miệng: “Tuy rằng ngươi có chút bạo lực, không hiền lành dịu dàng, thậm chí còn muốn đánh ta, dáng vẻ có chút trẻ con, tính tình không trầm ổn, đầu óc cũng không tốt lắm, đối với tâm tư của nữ nhân không hiểu được nửa phần, khi nóng giận lên thì không biết nhường nhịn, cảm xúc bất ổn khó nắm bắt…”
Ánh mắt kinh ngạc mang theo hi vọng của Sơ Không đang nhìn ta lại run rẩy vì những lời ta nói.
“Nhưng mà.” Ta muốn ngậm miệng lại, nhưng những lời này cứ như đã mở ra một đầu mối quan trọng trong lòng ta, ta không thể dừng. Một khi đã như vậy…Dứt khoát nói thẳng đi.
Ta nghĩ, Sơ Không là tên kiêu ngạo, nếu hắn nói không nên lời thì hãy để ta mở đầu, hắn không dám nói thẳng ra thì hãy để ta dũng cảm nói ra…Như vậy, mở cái miệng của hắn, buộc hắn nói ra.
“Nhưng mà! Ta vẫn thích ngươi! Chúng ta hôn cũng đã hôn qua, ôm cũng đã ôm qua, ngay cả nơi tư mật của đối phương cũng đã đụng chạm qua! Hôm nay, ngươi theo cũng phải theo, ngươi không theo cũng phải theo!” Ta nhéo cổ áo của hắn hung hăng nói: “Nói! Ngươi thích ta! Nhanh chút thừa nhận cho ta!”
Những lời cường ép như thế vừa nói xong, ta nhìn thấy Sơ Không ngẩn ngơ ngạc nhiên, bỗng nhiên có chút bất đắc dĩ, rõ ràng, ta đã nói lời từ đáy lòng với hắn, nhưng hắn không phun ra câu nào, bản thân ta lại không ngờ nói một đống lớn như vậy, thật sự là…
Đầu đuôi lẫn lộn.
“Ngươi tránh ra.” Không biết im lặng đã bao lâu, Sơ Không bỗng nhiên nhẫn nhịn nói ra một câu. Ta vẫn không buông: “Ngươi thừa nhận trước đi!”
“Ta nói ngươi tránh ra trước!” Hắn tức giận.
Ta cũng giận: “Ngươi thừa nhận ta liền tránh ra!”
“Thật sự là không biết sống chết!” Lời của hắn còn chưa dứt, ta chợt thấy thân mình nhẹ hẫng, đất trời xoay chuyển, lưng của ta lại đặt trên sàn gỗ, trước mặt ta lại là vẻ mặt mờ mịt của Sơ Không cùng bầu trời đầy sao. Ta thấy lỗ tai của hắn đỏ hồng, cảm nhận được hơi thở nóng rực của hắn phun lên mặt ta, lại nghe thấy hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiểu Tường Tử, ngươi nhớ kỹ cho ta, đây là ngươi cưỡng ép ta!”
Trên môi nóng lên, có cái gì đó ẩm ướt linh hoạt chui vào miệng, trong nháy mắt, nụ hôn mang theo sự mạnh mẽ đặc trưng của nam tử, cơ hồ là đoạt lấy hoàn toàn hô hấp cùng sinh mệnh của ta.
Hàng thứ cấp này…Lại dám nói là ta cưỡng ép hắn?
Giữa những suy nghĩ đang nổi điên ở trong lòng, chỉ có một ý niệm khiến ta có chút tỉnh táo lại — mười văn tiền của ta, quả thật là sai lầm rồi!