Đi được một nửa trên con đường xuống hoàng tuyền, còn chưa thấy điện minh phủ, bi thương nặng nề đè lên lòng ta, rốt cuộc cũng khiến ta không thể bước đi tiếp. Ta gọi quỷ sai dẫn đường dừng lại, ngồi xổm ở ven đường nở đầy hoa, hung hăng mà đổ nước mắt nước mũi khóc một hồi.
Nhục nhã! Vô cùng nhục nhã!
Chỉ cần nhất nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra một khuôn mặt ngu ngốc đang nhìn một cái mặt phấn khởi, gọi “Sư phụ, sư phụ”. Ta che mặt, cái đầu tóc dài như lá mùa thu trong gió, chỉ cần một cơn gió lạnh thổi qua là có thể rụng xuống.
Đó là ta… Mẹ nó, người có chỉ số thông minh ngang bằng với Hao Thiên Khuyển (con chó đi theo Nhị Lang Thần) lại có thể là ta!
“Ta thích sư phụ nhất!” “Ta cùng sư phụ trở về Phong Tuyết sơn trang đi, ta thay ngươi lật sách quạt mát, thay ngươi đấm vai bóp chân!” “Sư phụ, sư phụ…”
Sư phụ sư phụ…
Hai chữ sư phụ trong trí nhớ ngu xuẩn kia cứ như lời của Phật Tổ mà không ngừng vang vọng bên tai, như muốn nhắc nhở bản thân ta đã sống qua mười lăm năm không có tôn nghiêm như thế nào, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Đây là vết bẩn không thể xóa nhòa trong cuộc sống mấy trăm năm nay của ta.
Không sai, Sơ Không, ngươi làm được rồi, quả thật ngươi đã sai sử ta như sai sử một thái giám!
Quỷ sai bên cạnh nhìn không được nữa mới đến vỗ vai ta: “Uy…Ngươi có khỏe không?”
Mặt ta chảy nước mắt, cười thảm quay đầu nhìn hắn nói: “Không có việc gì, tất cả đều đã trôi qua, ta đã bình tĩnh trở lại.”
Quỷ sai sợ tới mức lui lại một bước, giật giật khóe miệng: “Như vậy thì mau đi đi, lần này đừng có làm ra chuyện gì nữa. Hai lần trước, thiên giới đã sai người xuống đây chỉ trích địa phủ chúng ta làm việc bất lực nha.” Ta đứng dậy, vừa theo quỷ sai tiếp tục đi về trước vừa nghe hắn nói: “Ai, Tường Vân tiên tử ngươi cùng Sơ Không thần quân kia có hận thù gì với Minh giới của chúng ta sao, hai người vừa chạm mặt nhau đã khiến minh giới gà bay chó sủa, vốn đã bận rộn, các người lại làm chúng ta thêm phiền!”
Ta gật đầu, một câu “Thật xin lỗi” vừa nói xong, ngẩng đầu đã thấy, lại là con sông Vong Xuyên kia, lại là cây cầu Nại Hà kia, bên cầu lại là nam nhân đáng chết kia. Hắn đứng thẳng tắp, bưng canh Mạnh Bà, cùng nói chuyện với quỷ sai, có vẻ như sẽ đi vào Luân Hồi ngay lập tức.
Ta biết bản thân mình cần phải bình tĩnh, cũng biết bản thân mình cần giữ lý trí, chờ hắn uống canh Mạnh Bà, một cước đá hắn vào Luân Hồi, xử lý tốt hắn ở kiếp tiếp theo. Cũng không biết vì sao, điều ta nhớ tới lúc này chỉ là dáng vẻ ti tiện xấu hổ của bản thân khi đấm lưng, rửa chân, lật sách, đứng quạt cho hắn. Điều xấu hổ nhất là, khi ta sắp chết lại còn muốn đấm lưng bóp chân lật sách đứng quạt cho hắn! Còn muốn quay về sao?
Quay về đại gia ngươi!
Đây là làm cho nô tính xâm nhập vào cốt tủy ta a!
Tất cả chuyện này! Tất cả những gì nhục nhã mà ta chịu! Tất cả đều là vì nam nhân này, là vì thần quân này…
“Sơ Không…” Ta nắm tay thật chặt, cả người không ngừng run lên: “Thật xin lỗi a…” Ta nhìn Sơ Không chằm chằm, nói với quỷ sai đang mờ mịt đứng bên cạnh: “Thật xin lỗi a, lại khiến các ngươi thêm phiền phức rồi.”
Không đợi nói hết câu, không đợi quỷ sai phản ứng lại, ta chuyển động thân mình, trong nháy mắt đã đứng trước mặt Sơ Không. Thấy ta, hắn khiếp sợ mở to hai mắt, sau đó lại nghe hắn phẫn nộ mà quát mắng: “Khốn kiếp! Tảng đá yêu kia lại lừa bịp ta!”
Ta nghiến răng nghiến lợi cười, một quyền chém vào cái mặt của hắn, lực đạo như là muốn đánh nát xương cốt toàn thân hắn: “Lừa bịp ngươi…Lão nương hôm nay còn muốn phế ngươi!”
Ánh mắt chúng quỷ nhìn theo thân thể Sơ Không bay lên, vẽ thành một nửa vòng tròn trên không trung.
Hắn “Đông” một tiếng, lập tức rơi xuống con đường thứ nhất của lục đạo luân hồi. Hắn chậm rãi bò lên, lau máu ở khóe miệng, ánh mắt lạnh như băng: “Ngươi lại dám động thủ với vi sư? Tiểu Tường Tử, ngươi thật to gan a.”
Ta ngửa đầu dùng lỗ mũi nhìn hắn: “A, ngươi còn dám nói chuyện với ta như vậy? Ngươi cho rằng ta vẫn là đứa ngốc kia sao?”
Thần sắc Sơ Không hơi giật mình, yên lặng chớp mắt một cái.Nhóm quỷ sai của địa phủ lập tức hành động, vội vàng đưa những quỷ hồn sắp đầu thai đến điện Diêm Vương tị nạn, có người muốn tiến lên bắt ta, có người ở bên cạnh khuyên: “Bình tĩnh! Bình tĩnh! Hai vị tiên nhân bình tĩnh!”
Xung quanh ta giống như có ngọn lửa rực cháy hừng hực, cả người đều sôi trào. Ta vận khí nhảy lên, lập tức bay qua cầu Nại Hà rơi xuống người Sơ Không: “Sư phụ? Xưng hô độc ác thô tục với đau trứng như vậy mà ngươi cũng vất vả nghĩ ra, lại còn thoải mái vui vẻ nghe mười lăm năm! Tốt lắm tốt lắm, bây giờ nhân dịp cả hai người đều đang thanh tỉnh, chúng ta hãy đem tất cả nợ nần trước kia ra thanh toán đi.”
“Nợ nần?” Sơ Không đứng dậy, không trực tiếp trả đũa một quyền khi nãy với ta, hắn chỉ vỗ vỗ xiêm y, hí mắt nói: “Lòng dạ ta rộng lớn, lấy ơn báo oán mà nuôi dưỡng ngươi cả một kiếp trí óc có vấn đề kia, cuối cùng còn cứu mạng cho ngươi, bây giờ ở dưới địa ngục ngươi lại muốn tính toán sổ sách với ta sao?”
“Ha ha ha ha, ngươi còn dám nhắc tới một kiếp vừa rồi với ta, dám nhắc tới một kiếp vừa rồi với ta.” Ta đứng lên cười có chút điên cuồng: “Tốt, tốt, lòng dạ ngươi rộng lớn, ngươi đã cứu ta, ta đây van cầu ngươi cứu ta lần nữa đi, tiện thể cứu luôn địa phủ được không? Ngươi móc tim ra lần nữa mà chết đi, được không? Không xuống tay được? Không sao, ta giúp ngươi, giơ tay chém xuống rất nhanh thôi!” Nói xong, ta lại đưa ra một quyền tiếp đón Sơ Không.
Hắn cả kinh, nghiêng người tóm tay ta, cũng có chút tức giận: “Ngươi là đồ đàn bà đanh đá! Không thể nói chuyện cho tốt với nhau một lần sao?”
“Nói tốt!” Ta nổi giận theo: “Trong đầu tràn ngập mười lăm năm cuộc đời bị ngươi sỉ nhục, còn có hai bát canh Mạnh Bà như hai chén máu đã sinh ra mười lăm năm kia, ngăn cách giữa chúng ta là huyết hải thâm thù, ngươi nói, làm sao ta thể bình tĩnh mà nói chuyện cho tốt với ngươi? Trước tiên ngươi biến thành cái thi thể mà nằm xuống đi, ta sẽ ngồi bên cạnh ngươi mà nói chuyện cho tốt!”
“Ha!” Sơ Không tức giận nở nụ cười: “Nói cho cùng mấy năm nay chỉ có mình ngươi tổn thương thôi sao? Ngươi thật sự là đứa ngốc đó sao? Ngươi không nói, ta còn nghĩ dáng vẻ kia của ngươi là đến chỉnh ta! Ta bao dung không so đo với ngươi, cuối cùng còn quên mình cứu ngươi, kết quả là ngươi lại trách ta?”
Trong đầu bỗng nhiên hiện lên khuôn mặt tái nhợt kia của Sơ Không, không hiểu sao trong lòng lại xẹt qua một dự cảm xấu. Ta cứng rắn chớp mắt một cái, dùng lửa giận để kiềm chế những cảm xúc này: “Cứu ta? Ta cám ơn đại gia ngươi! Ai cần ngươi cứu ta! Ngươi giả vờ cao thượng cái gì, cái gì là muốn ta sống khỏe mạnh thật lâu, rõ ràng là ngươi muốn nhanh xuống địa ngục đầu thai, sau đó cùng ta lỡ mất những tình kiếp còn lại, đừng tưởng rằng ta không nhận ra tâm tư ti tiện này của ngươi!”
Cằm Sơ Không căng thẳng, thần sắc trở nên nghiêm túc, nhắm mắt lại, sắc mặt vì tức giận mà chuyển sang đen.
Ta tiếp tục nói: “Ta cứ không thành toàn cho ngươi, ta càng muốn xuống dưới này đầu thai cùng ngươi, càng muốn cùng ngươi chết chung! Ngươi đánh ta nha ngươi đánh ta nha ngươi đánh ta nha!”
“Hôm nay ta muốn đánh ngươi!” Hắn tức giận nắm chặt vạt áo của ta. Lúc này ta cũng giận đỏ mắt, hai tay mau chóng phản ứng mà đưa ra sau đầu tóm lấy tóc hắn: “Ngươi buông tay! Nếu không hôm nay ta nhổ sạch tóc của ngươi!”
“Ngươi còn uy hiếp ta!”
“Ta liền uy hiếp ngươi!”
Hai người chúng ta đều tức giận, mắt to trừng mắt nhỏ, giằng co trong một lúc lâu nhưng không có ai động thủ trước. Lúc đó có một tiếng vang nho nhỏ tiến vào: “Hai vị, các ngươi vẫn nên uống canh Mạnh Bà xong rồi nói chuyện, nói chuyện xong rồi đi đầu thai, đây mới thực sự là giải thoát…”
Lỗ tai ta giật giật, quay đầu đã thấy một gã quỷ sai bưng canh Mạnh Bà đứng ở cầu Nại Hà. Sau hắn còn có vô số quỷ sai, từ điện Diêm Vương cũng có người chạy tới, xem ra là Diêm Vương cùng phán quan. Ánh mắt ta dạo một vòng, cúi cùng dừng lại trên chén canh Mạnh Bà mà quỷ sai đang bưng, cảm giác vị thuốc đen sì sì kia vẫn quanh quẩn ở cổ họng.
Ta quay đầu nhìn Sơ Không, Sơ Không cũng đang nhìn ta.
Chính là nam nhân này… Nam nhân này đã ép ta uống hai chén canh, khiến ta có cuộc sống bị sỉ nhục như vậy, lửa trong lòng lại bùng cháy, ta nói: “Uống, đương nhiên uống, một kiếp này ta nhất định phải bắt ngươi uống ba chén!” Nói xong, ta ra sức túm Sơ Không đi về hướng quỷ sai kia.
Sơ Không kinh hãi, lập tức cố định thân thể: “Ác độc!” Ta nhất thời không thể kéo hắn, lại nghe hắn mắng, nghĩ đến trước kia khi hắn ép ta uống sao không nói chính hắn ác độc! Ta giận dữ cắn một phát lên tay hắn, hắn đau liền rên lên một tiếng: “Hao Thiên Khuyển là thân thích của ngươi đi!” Hắn nhéo mặt ta: “Bỏ miệng ra.”
Ta cắn không thả, lại hung hăng đánh một quyền lên bụng hắn. Ta định đánh quyền thứ hai thì Sơ Không đã xoay người né đi. Trên thực tế, ta không thể đánh lại Sơ Không thần quân, cho nên trong thoáng chốc ta liền cảm thấy hoa mắt, phía sau lưng đau xót, là Sơ Không đem ta ấn xuống cạnh giếng bên con đường súc sinh. Hắn bóp cổ của ta, nghiêm mặt nói: “Xin lỗi! Kiếp sau ta cho ngươi làm súc sinh!”
Tốt, xem ai làm súc sinh!
Ta cắn răng một cái, gập đầu gối lại thúc vào bụng hắn, thừa dịp hắn co rúm thân mình ta hét to một tiếng, phát ra hết sức lực toàn thân nhấc thân thể của hắn lên. Sơ Không ngạc nhiên, ta cố gắng hết sức lật người hắn lại, để đầu hắn cắm xuống dưới, lọt thẳng vào đường súc sinh.
Trong lòng ta mừng như điên, kiếp tiếp theo có thể thuận lợi thoát khỏi Sơ Không! Nhưng trên mặt chưa kịp cười, chợt thấy da đầu đau xót, là Sơ Không kịp thời nắm lấy mái tóc bị rơi ra khi nãy của ta. Ta cảm thấy trọng tâm của thân thể thay đổi, thân mình nhẹ đi, da đầu đau nhức, trong lòng ta lại có điềm xấu mãnh liệt, tay muốn tóm cái gì đó như chỉ bắt được hư không. Chỉ có Sơ Không như quỷ nở nụ cười hoa lệ, kéo ta theo: “Ngươi muốn đấu với ta tới cùng a! Ngươi đấu a!”
Ta hoảng sợ, mở to mắt, nhìn địa phủ tối tăm càng ngày càng xa. Bên tai giống như có tiếng cảm khái không mặn không nhạt của Diêm Vương: “Ai nha, hỏng bét, hai tiên nhân đầu thai làm súc sinh, kiếp này nên viết thế nào đây? A, ta còn phải trở về báo cáo nữa.”