Nhất Thế Kiêu Hoành

Chương 47: Bất Thường!

Suy nghĩ của Bạch Lang vừa dứt thì cũng là lúc Công Tôn Hữu Lượng đột nhiên lùi về sau thật nhanh.

Nhịp tim của Bạch Lang bất giác đập nhanh, chàng đã có thể sơ lược đoán qua được hành động của lão giả, chàng không biết đối phương sẽ có hành động tiếp theo như thế nào? Dù gì thực lực của đối phương vẫn còn là ẩn số, nhưng nếu chịu suy đoán một chút, cướp đồ từ tay Đế Kim Bang ở Hoa Hương Lâu thì thực lực ít nhất cũng là Tam Lưu Cao Thủ.

Bạch Lang kinh hãi, hắn thầm mắng mình quá yếu đuối, đến giờ này mà mới chỉ là Phổ Thông Cao Thủ, thậm chí nội công mới chỉ có một năm rưỡi, nếu thực sự đánh nhau với đối phương, lành ít dữ nhiều.

Công Tôn Hữu Lượng sau khi lui về, trên tay phải liền cầm một miếng ngọc bội màu xanh lam.

Thiết Sơn nhìn thấy vật quen thuộc, lập tức biến sắc, vội quát lớn: "Tiền bối! Này là có ý gì?" Trong đầu lại thầm thán phục lão giả: "Quả là Diệu Thủ Thư Sinh, vô thanh vô tức đã lấy đi ngọc bội của ta!"

Công Tôn Hữu Lượng cầm ngọc bội trên tay, liếc mắt nhìn xuống, biểu cảm của lão chấn động, tựa như nhớ đến việc gì đó thảm tệ trong quá khứ, tròng mắt trừng như muốn lồi cả ra.

Nhìn thấy biểu cảm này của đối phương, trong lòng Bạch Lang trở nên gấp rút, tâm tình của Thiết Sơn cũng không được yên ổn, nếu lão già này mà biết hắn là người của Đế Kim Bang, chắc chắn sẽ công kích hắn cùng Bạch Lang.

Tuy nhiên đôi mày của Công Tôn Hữu Lượng lại từ từ giãn ra, sắc diện cũng dịu lại phần nào, buông ra một hơi thở dài, nhìn về phía Thiết Sơn, không nhanh không chậm nói: "Thì ra tên tiểu bối nhà ngươi là môn hạ của Đế Kim Bang!"

Chuyện đã đến nước này, Thiết Sơn cũng không muốn giấu nữa, thẳng thắn đáp: "Vãn bối thực sự là môn hạ của Đế Kim Bang, nếu tiền bối có cừu hận với Đế Kim Bang thì vãn bối xin chịu tội thay, dù gì mạng của vãn bối cũng là do tiền bối cứu!"

Bạch Lang ở bên cạnh nghe thấy, thất kinh, nghĩ thầm trong bụng: "Con mẹ nó! Sao có thể thẳng thắn như vậy được cơ chứ, ngươi làm vậy là hại chết lão tử đó!"

Công Tôn Hữu Lượng nhẹ nhàng phất phất tay nói: "Haizz! Lão phu ở đây đã hai chục năm, cái @n oán xưa đó đã quên đi từ lâu rồi! Lão phu ở đây cô đơn tịch mịch, không có bạn bè, nay các ngươi không biết bằng cách nào xuống được đây, cũng an ủi lão phu được phần nào!"



Dứt câu, lão bước đến gần cái giường tre, trên giường có ba cái hồ lô nằm ngay ngắn ở mép giường, lão vung tay chộp lấy, đem đến bàn, đưa cho Thiết Sơn và Bạch Lang mỗi người một cái, còn lão thì cầm một cái. Lão mở miệng, cười khà khà nói: "Ở đây lão phu có ba bình rượu quý, đã ủ được hơn mười năm, hôm nay có khách đến nên lấy ra uống cho khuây khỏa, nào nào nào, uống thôi, uống thôi!"

Thiết Sơn và Bạch Lang đều tiếp nhận bình rượu, mở nắp hồ lô ra, một mùi nồng nặc tửu khí xộc thẳng vào mũi của hai người, cái mùi cay cay nhưng lại có chút dịu nhẹ, tuy nồng nhưng lại khiến đầu óc con người trở nên thư thái đi hơn rất nhiều.

Thiết Sơn và Bạch Lang đưa mũi ngửi ngửi cảm nhận, sau đó không hẹn mà cùng hô lên: "Hảo mỹ tửu!"

Công Tôn Hữu Lượng nghe thế, trên mặt có một tia đắc ý, lâu năm không có ai để bầu bạn, lão bắt đầu cao giọng, từ từ nói: "Không biết vì sao ở cái đáy vực này, lại có sự sống không thua kém gì ở bên trên, lão phu đã bắt vài con rắn đem đi ngâm rượu, không ngờ rượu lại ngon đến vậy!"

Thiết Sơn cầm bình rượu trong tay, giọng sang sảng nói: "Vậy chúng ta hãy uống, uống cho hết ba bình rượu quý này, để không phụ công sức của Công Tôn tiền bối, nào nào, cạn ly!"

Ngay sau đó, ba người cùng nhau trò chuyện, cùng nhau uống rượu, mãi đến tận đêm khuya, Công Tôn Hữu Lượng mới nói: "Ây da, lão phu quên mất, đêm nay các ngươi không có chỗ ngủ, phải làm sao đây?!"

Lúc này ba bình hồ lô rượu đã được ba người bọn họ uống sạch, ba người đều say mềm, sắc mặt đều đỏ hồng cả lên, Bạch Lang nấc cụt một tiếng, mở miệng nói: "Lúc nãy vãn bối có quan sát một chút, thấy có một huy3t động cách nơi này không xa, để bọn vãn bối đến đó ngủ tạm qua đêm nay vậy!"

Công Tôn Hữu Lượng nhẹ gật đầu, lão liếc mắt nhìn Thiết Sơn đang nằm gục trên bàn, dở khóc dở cười nói: "Không ngờ hắn là tên sang sảng nhất ở đây, mà lại gục xuống trước! Để lão phu cõng hắn đến cái huy3t động kia, tiểu tử đi một mình được chứ?"

Bạch Lang đứng dậy, lại nấc cụt một cái, nói: "Không thành vấn đề!" Rồi chàng bước ra khỏi nhà, theo trí nhớ đi đến một huy3t động ở gần đó, cách căn nhà này khoảng chừng trăm mét. Công Tôn Hữu Lượng cũng đi theo sau, trên lưng cõng Thiết Sơn, cước bộ không nhanh không chậm.


Bạch Lang đã luyện Túy Mộng La Hán Quyền, hình say nhưng ý không say, tuy bộ pháp của chàng lảo đảo loạng choạng như những người say, nhưng trong một thời gian ngắn ngủi đã đi đến cái huy3t động ấy.

Công Tôn Hữu Lượng nhìn bộ pháp của đối phương mà kinh ngạc, thầm nghĩ: "Cái này là Túy Quyền, nhưng cũng không phải là Túy Quyền, nhìn rất quen mắt nhưng lại không nhớ rõ cho lắm, tiểu tử này bất quá chỉ là Phổ Thông Cao Thủ, mà lại sở hữu Võ Kỹ cấp bậc này!"

Một lát sau đã đến huy3t động, Bạch Lang đỡ lấy Thiết Sơn, dìu vào bên trong, Công Tôn Hữu Lượng cũng tạm biệt đối phương rồi quay về nhà mình.

Vào đến bên trong động, Bạch Lang đặt Thiết Sơn ngồi xuống một tảng đá dài, còn mình thì ngồi xếp bằng dưới đất, bắt đầu luyện công.

Qua một lúc sau, Thiết Sơn mới từ trong cơn say dần dần tỉnh rượu, đôi mắt chầm chậm mở ra, trên miệng còn đọng lại một mùi đắng, đầu óc có chút mơ mơ hồ hồ, lại phải qua một lát nữa gã mới thực sự tỉnh hẳn, dù gì gã cũng là Tam Lưu Cao Thủ, lại có hơn mười lăm năm nội công, cho nên tỉnh rượu nhanh hơn người bình thường.

Gã đảo mắt một vòng thì thấy Bạch Lang đang ngồi luyện công, gã cũng không dám làm phiền chàng, mà cũng ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.

Hơn một giờ đồng hồ, cặp mắt của Bạch Lang mới từ từ mở ra, chàng không đứng dậy ngay mà vẫn tiếp tục ngồi đó, tựa như đang cảm nhận môi trường xung quanh, hơn chục giây sau chàng mới đứng dậy, đi ra cửa động, nhòm ngó bên ngoài.

Một đạo thanh âm từ trong động, nhẹ phát ra: "Tiểu Lang, cuối cùng đệ cũng tỉnh!"

Bạch Lang quay đầu, nhẹ giọng nói: "Thiết huynh có cảm thấy lão Công Tôn Hữu Lượng đó có gì bất thường không?" Chàng không lan man dài dòng mà đi thẳng vào vấn đề chính.

Thiết Sơn thoáng chốc ngẩn người, nhưng rất nhanh đã đáp: "Ừm, ta cũng thấy lão khá bất thường, bị Đế Kim Bang truy sát đến mức phải nhảy xuống vực, nhưng hai mươi năm đời vĩnh viễn bị giam cầm trong này, không thể có chuyện dễ dàng bỏ qua thù hận như thế được!"


Bạch Lang cũng nhẹ gật đầu, cảm thấy lời Thiết Sơn nói là đúng, chàng trầm ngâm một chút rồi lại nói: "Đệ nghĩ lão già kia không dễ dàng gì thả chúng ta đi như vậy! Ắt hẳn đêm nay sẽ có chuyện gì đó xảy ra!?"

Thiết Sơn cũng gật đầu, thần sắc của hai người không hẹn mà cùng trở nên nghiêm trọng hẳn lên, mức độ cảnh giác của cả hai đề thăng đến mức cao nhất.

"Vù! Vù! Vù!"

Bất ngờ có ba đạo tiếng gió vun vút phát ra từ bên ngoài cửa động, cả hai đều là người trong giới võ lâm, lắng tai nghe tiếng gió, phân tích một chút, đột nhiên sắc mặt của cả hai biến sắc, giọng nói tuy nhỏ nhẹ nhưng có thể nghe thấy sự gấp gáp cũng như chấn động trong lòng bọn họ.

"Có người đến!!!"

====o0o====

Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.

Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...

Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc: