Nhất Thế Kiêu Hoành

Chương 41: Chặn Đường.

Chương 41: Chặn Đường.

Bạch Lang một đường tiến ra đại sảnh, những tên lính gác nhìn thấy chàng cũng không có ngăn trở, kỳ thực cũng có những người từ hậu viện đi ra đại sảnh giống chàng, bọn họ đều là bởi vì chờ đợi đấu giá quá lâu, chán không biết làm gì nên vào hậu viện treo hoa ghẹo bướm một lúc, dù gì bọn họ là được mời đến Hoa Hương Lâu nên việc này chẳng phải tốn một đồng nào, đợi đến khi hội đấu giá sắp bắt đầu, bọn kỹ nữ đến thông báo, những người này mới bắt đầu đi ra.

Bên trong đại sảnh, có những hàng ghế khác nhau, vị trí gần sân khấu nhất dành cho những nhân vật hay thế lực nổi tiếng trên giang hồ, những hàng ghế càng về sau thì mức độ nổi tiếng trong giới càng giảm, Bạch Lang chọn hàng ghế cuối cùng, lựa đại một cái ghế trống rồi đặt mông ngồi xuống.

Hội đấu giá chính thức bắt đầu!

Từ sau cánh gà, một thân ảnh thướt tha yêu kiều dần dần bước lên chính giữa sân khấu, một nữ tử với dung nhan tuyệt mỹ, tuổi chừng hai lăm, diện cho mình một bộ hồng y, những đường cong uốn khúc trên cơ thể cộng với bộ y phục càng làm tăng lên sự nóng bỏng của nàng, nàng tên Bích Vân, là người chủ trì của hội đấu giá lần này, đồng thời cũng là Lâu Chủ của Hoa Hương Lâu này.

Trong đại sảnh, nhờ sự xuất hiện của Bích Vân, mà một vài nam nhân không kìm được lòng, ánh mắt dán chặt vào từng đường cong lượn khúc trên mình nàng, dục vọng đột nhiên bắt đầu nổi lên, mang theo ham muốn được sở hữu người nữ nhân yêu kiều ấy.

Bất quá sắc diện của Bạch Lang vẫn vô cảm, chàng lạnh nhạt lẩm bẩm: "Hừ! Tiểu Dao của ta vẫn là đẹp hơn đi!"

"Ây da, đại ca, nữ nhân này, thật là gợi cảm đó!" Một nam nhân trung niên cao gầy, ngồi ở phía trên Bạch Lang mấy hàng ghế, trên miệng gã đã tràn đầy nước dãi, uốn lưỡi liếm liếm nói.

"Tiểu đệ, nếu mà nữ nhân này vào hậu cung của ta, đúng là phúc lớn!" Bên cạnh trung niên cao gầy là một gã trung niên thấp lùn, khuôn mặt ngây ngô trẻ thơ của gã vẫn không giấu nổi ánh mắt tà dâm bắn tới Bích Vân, gã thèm thuồng nói.

Bạch Lang nghe giọng của hai người, cảm thấy có gì đó lạ lạ, chợt chàng thất sắc, trong đầu sửng sốt nghĩ thầm: "Chết, không ngờ Sắc Dâm Song Quỷ cũng ở đây, đúng là oan gia mà!" Nhưng chàng rất nhanh đã cố nén lại tâm tình, sắc mặt trở lại như cũ, nghĩ thầm: "Ta phải nhẫn, đợi thực lực tăng tiến rồi báo thù cũng chưa muộn!"

Bích Vân ngẩng cao đầu, hai tay thi lễ, cất giọng: "Tiểu nữ tên là Bích Vân, là người chủ trì của hội đấu giá lần này, . . . "



"Cấp báo!" Bỗng một tiếng hét từ phía sau hậu viện vang lên, một trung niên hán tử, lưng hùm vai gấu, chạy nhanh vào đại sảnh, quỳ một chân xuống trước mặt Bích Vân, hai tay ôm quyền. Tên này là Trương Hổ, chính là đội trưởng của đội tuần tra mà Bạch Lang đã gặp khi ở hậu viện.

Bích Vân bị thủ hạ cắt ngang lời, tức giận, lườm Trương Hổ một cái, nàng nói lớn: "Chuyện gì?"

Tuy âm điệu rất ngọt ngào, nhu hòa, nhưng Trương Hổ có thể nhận ra rằng, chủ nhân đang rất tức giận, gã sợ sệt nhưng vẫn nhanh báo cáo: "Bẩm Lâu Chủ, có người đột nhập vào Hoa Hương Lâu!"

"Cái gì?" Không chỉ Bích Vân, mà những quần hùng đang ngồi phía dưới khi nghe tin này, cũng bắt đầu xôn xao, bọn họ bàn tán ầm ĩ, không tin lại có người dám đột nhập vào Hoa Hương Lâu, bất quá vẫn có những người vẫn giữ được bình tỉnh, bọn họ đều là những tay nổi tiếng trên giang hồ, thực lực cao siêu, há có thể sợ một tên đột nhập?

Trong lòng Bạch Lang lại hết sức bình tỉnh, bởi vì chàng đã liệu trước được trường hợp này, nhưng nét mặt lại giả vờ sửng sốt, xôn xao, cùng với những người ngồi bên cạnh bàn luận các kiểu.

Bích Vân rất nhanh đã tìm được biện pháp, vội ôm quyền hướng về phía quần hùng phía dưới, nói: "Chư vị, cảm phiền chư vị giữ bình tỉnh, tiểu nữ đã có cách, các vị cứ ngồi ở đây chờ đó, thủ hạ của tiểu nữ sẽ đi kiểm tra thiệp mời từng người, đến lúc đó ai là kẻ đột nhập sẽ lòi ra ngay."

Nàng biết rằng, thiệp mời của Hoa Hương Lâu có ký hiệu riêng, rất khó để làm giả, nên kẻ đột nhập chỉ có thể vượt tường vào trong, hoặc cướp của kẻ khác, nhưng trên thiệp mời có chỉ đích danh người cần mời, cho dù ngươi có thiệp mời nhưng không phải kẻ đó thì Hoa Hương Lâu cũng dễ dàng tra ra được.

Quần hùng cảm thấy ý kiến hay, nên bắt đầu giữ yên lặng, chờ người đến kiểm tra. Trương Hổ nhận lệnh, đi kiểm tra thiệp mời từng người, một khắc sau, đã đến người ngồi bên cạnh Bạch Lang, Trương Hổ kiểm tra xong, hướng về phía Bạch Lang, nói: "Phiền thiếu hiệp xuất thiệp mời!"

Bạch Lang chuẩn bị thò tay vào túi áo, giả bộ mò thiệp mời, nhưng trong miệng chàng lại thì thầm rất nhỏ: "Ba, hai, một!" Chữ "một" vừa ra khỏi cửa miệng, một ả kỹ nữ chạy vào đại sảnh, bộ dáng hớt ha hớt hải, thét lớn: "Lâu Chủ, hậu viện cháy rồi, hậu viện cháy rồi!"


"Sao có thể?" Bích Vân kinh ngạc thốt ra.

Trương Hổ đang định kiểm tra Bạch Lang, nghe thấy tin dữ, vội vội vàng vàng chạy một mạch ra hậu viện, Bích Vân cũng nhanh chóng ra lệnh cho thủ hạ hành động, quần hùng phía dưới thấy Hoa Hương Lâu có chuyện, bắt đầu nhao nhao chạy đến giúp đỡ.

Nguyên là trước khi tiến đến đại sảnh, Bạch Lang đã châm lửa, thả vào một bụi cỏ rậm rạp bên cạnh một dãy phòng lớn, dãy phòng này là nơi dành cho những kỹ nữ sinh sống, chàng cũng đã ước tính thời gian khi nào ngọn lửa sẽ bốc cháy sang gian phòng đầu tiên trong dãy phòng, cho nên mới có một màn sau đó.

Bạch Lang thừa cơ đám đông hỗn loạn, định lén lút chạy ra ngoài, nhưng mới vừa xoay được nửa mình, ba bóng ảnh quen thuộc đập vào nhãn cầu của hắn.

Chàng bất giác ngẩng người, một tràn hồi ức đẩm máu lại ùa về, từng đường tơ máu trong mắt bắt đầu nổi lên, con ngươi co rút lại, trái tim bỗng nhiên đập mạnh, hơi thở có chút ngưng trệ. Chàng bất thần một hồi, chợt sực tỉnh lại, chàng cố áp chế tâm tình đang trào dâng trong lòng.

Sở dĩ chàng có biểu hiện như vậy vì ba bóng ảnh quen thuộc ấy chính là Hắc Sư, Giang lão và Hồng Nhi. Chính là ba kẻ đã đồ sát phụ mẫu của chàng, hủy họi gia đình của chàng.

Sau một hồi bình tâm, ánh mắt đỏ ngầu dán chặt lấy ba bóng ảnh vừa rồi, bằng vào giọng điệu băng hàn lạnh toát, chàng gằng từng chữ một, nói nhỏ: "Ba các ngươi rồi cũng sẽ chết một cách thê thảm giống như cái cách các ngươi đã thảm sát phụ mẫu của ta vậy!!!"

Dứt câu, chàng lặng lẽ cất bước đi ra khỏi Hoa Hương Lâu.

Đi ra đến nơi, chàng thở phào nhẹ nhõm, quay lại tửu điếm ban nãy, lấy ngựa, phi một mạch ra khỏi thành.

Đến một cánh rừng, trên đường mòn, Bạch Lang hì hục đào một cái hố sâu ở giữa đường, sắp đặt các loại cặm bẫy, chờ cho con cá mắc câu rồi mình sẽ ra tay.


Khi nãy tại Hoa Hương Lâu, Bạch Lang có để ý qua, trên hàng ghế đầu tiên, có hai đại môn phái, chính là Đế Kim Bang và Vạn Độc Cung đều nằm trong Tam Đại Tà Phái, mà Đế Kim Bang có tài sản cực khủng, có thể nói lượng vàng bạc mà bang này sở hữu còn nhiều hơn ngân khố trong hoàng cung của Long Phụng Quốc.

Nên cho dù ở Hoa Hương Lâu, có đấu giá món nào với ngân lượng nhiều bao nhiêu đi nữa, thì Bạch Lang tin chắc Đế Kim Bang đều sẽ đấu giá thành công.

Thất phu vô tội hoài bích có tội, Đế Kim Bang nếu đấu giá thành công một món giá trị nào ấy, thì chắc chắn không thể tránh khỏi sự chú ý của các quần hùng giang hồ, nhưng vì danh tiếng của Đế Kim Bang nên phần lớn sẽ ngậm ngùi bỏ qua, nhưng mà còn có ở đó là Vạn Độc Cung, chắc chắn không bỏ qua chuyện này.

Mà đoạn đường mòn này, chính là con đường dẫn đến tổng đàn của Đế Kim Bang.

Bạch Lang cười một tràn quỷ dị, ánh mắt của chàng tràn đầy sự phấn khích nhưng ẩn bên trong đó là một sự hiếu sát tột độ, chàng đưa lưỡi liếm lên đầu ngón cái tay phải, nói: "Nghêu sò tranh nhau, ngư ông đắc lợi!!!"

====o0o====

Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.

Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...

Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc: