Nhất Thế Kiêu Hoành

Chương 29: Trận Chiến Đầu Tiên!

Ở nơi đó, hai cặp vợ chồng già, đều đã tuổi ngoại lục tuần, mặc những bộ quần áo bình thường, đang quỳ rạp dưới đất, hướng về phía hai gã trung niên kia mà vấn lạy.

Phía đối diện, hai gã trung niên kia, một cao một lùn, sắc mặt hiện rõ dâm ý, nhìn vào không mấy thiện cảm, cả hai đều có nước da ngăm đen, nét mặt của hai người lại tương tự giống nhau, tựa hồ là hai anh em ruột.

Đưa mắt đảo xuống dưới chân của hai gã trung niên là một thiếu nữ với vẻ đẹp tuyệt sắc, làn da trắng trẻo, mái tóc bồng bềnh, dung nhan xinh đẹp, những đường cong trên thân hình lộ ra bốc lửa quyến rũ, chỉ thấy nàng đang quỳ xuống đất, van xin hai gã trung niên đó.

Cục diện nhìn vào có thể đoán được, thiếu nữ tuyệt sắc là con gái của cặp vợ chồng già nọ, mà hai gã trung niên này lại là dâm tặc, đến ức hiếp con gái nhà lành.

"Mau dừng lại!"

Chợt một giọng nói của Bạch Lang từ phía xa vang lên, khiến mọi người tại hiện trường đều đổ mắt về phía hắn.

Bạch Lang lướt đến sân trường, hướng mặt về phía hai gã trung niên kia, cao giọng quát: "Các người là đạo tặc phương nào, sao lại đi ức hiếp một cô gái nhà lành như vậy?!"

Hiển nhiên Bạch Lang nhìn vào cục diện, cũng đã nắm sơ qua được tình hình ở nơi này.

"Hahaahaah. . . !" Hai gã trung niên kia phát ra một tràn cười ha hả.

"Hai ngươi cười cái gì?" Bạch Lang cau mày, quát tháo.

Cái tên có thân hình lùn tịt bước ra, nét mặt không thể giấu nổi ý dâm đối với thiếu nữ tuyệt sắc nọ, sắc giọng của gã quái dị nói: "Tiểu tử, bọn ta có làm gì sai đâu, bọn ta chỉ muốn giúp cô bé này trải nghiệm lạc thú tột đỉnh của nhân gian mà thôi, để sau này chết khỏi phải hối hận!"

"Hoang đường! Đã làm sai còn giảo biện! Ta thấy các ngươi đây là muốn cưỡng hiếp vị tiểu thư này, hòng thỏa mãn thú tính của các ngươi mà thôi!" Bạch Lang cứng rắn lên tiếng, nhưng trong đầu lại nghĩ thầm: "Khốn kiếp, mấy người này sao lại hiền lành như vậy, chỉ biết van xin quỳ lạy, không làm gì cả, mặc cho bọn xấu lộng hành!"

"Ể? Như vậy là tiểu tử ngươi không đồng ý với hành động của bọn ta à?" Giọng nói của gã lùn tịt đột nhiên ngưng trọng, trầm thấp hẳn lại.

Bạch Lang vẫn một mặt kiên quyết nói: "Đúng! Ta không đồng ý!"


Lúc này thì tên có thân hình cao lêu nghêu mới lên tiếng, giọng điệu của gã trầm lặng, không một âm bổng, nói: "Như vậy là ngươi muốn ngăn cản bọn ta?"

"Phải!" Bạch Lang không chần chừ đáp.

Gã trung niên lùn tịt lại nói: "Nếu đã như vậy thì không còn cách nào khác! Hai bọn ta, trên giang hồ chính là Sắc Dâm Song Quỷ! Ta là đại ca, Sắc Quỷ!" Rồi gã chỉ tay về phía tên trung niên cao lêu nghêu, nói tiếp: "Còn đây là đệ đệ của ta, Dâm Quỷ! Không biết tiểu tử ngươi danh tánh là gì?" Sắc Quỷ ưỡn ngực tự hào, khai báo danh tánh kinh tởm như vậy, mà không có nửa điểm hổ thẹn trên khuôn mặt.

"Ghê tởm!" Bạch Lang nghe Sắc Quỷ khai danh báo tánh, bèn chửi thầm một tiếng. Bất chợt hắn trầm ngâm suy nghĩ, một lát sau liền ngẩng cao đầu, khí thế hiên ngang, sắc mặt lạnh lùng, giọng nói lạnh toát tựa như hàn khí tỏa ra từ băng thạch.

"Ta là Độc Cô Sát Lang!!!"

"Độc Cô Sát Lang?" Hai anh em Sắc Quỷ và Dâm Quỷ nghe danh tánh của Bạch Lang, không khỏi nghĩ nghĩ, bởi vì cái tên này còn là lần đầu bọn họ được nghe nói qua.

Dâm Quỷ hừ lạnh, khịt mũi coi thường Bạch Lang, nói: "Bất quá chỉ là hạng vô danh tiểu tốt mà thôi!"

Sắc Quỷ tuy chưa nghe nói đến cái tên này trên giang hồ bao giờ, nhưng khuôn mặt vẫn cực kỳ đề phòng, nói nhỏ với đệ đệ: "Tiểu đệ, đệ hãy lên trước, nhằm kiểm tra thực lực của đối phương!"

"Được, tuân lệnh đại ca!" Lời còn chưa dứt, Dâm Quỷ đã phóng người đến đằng trước, tay phải vung lên, vận công vào lòng bàn tay, vỗ một chưởng mạnh mẽ về phía Bạch Lang, để ý kỹ sẽ thấy không khí xung quanh chưởng kình xuất hiện dao động nhẹ.

Bạch Lang nhìn thấy được hiện tượng nhỏ này, trong đầu thầm nghĩ: "Hai người này, có nội công! Nhưng nhìn vào cường độ không khí dao động như vậy, có lẽ chỉ là Phổ Thông Cao Thủ, nhưng như vậy cũng không thể xem thường được!"

Không dám thất lễ, Bạch Lang cũng vận khí tại đan điền vào lòng bàn tay trái, tung ra một chưởng, đối ứng với một chưởng kia của đối phương.

"Ầm!" Song chưởng va nhau, không khí xung quanh bị dao động nhẹ.

Trong một tích tắc đối chưởng với nhau, Dâm Quỷ chủ động lùi lại, lui đến chỗ Sắc Quỷ, nhẹ giọng nói: "Đại ca, tên này cũng có nội công, mà cũng ở cấp Phổ Thông Cao Thủ!"


Sắc Quỷ cau mày, hỏi: "Bao nhiêu năm nội công?"

"Bất quá chỉ tầm một năm rưỡi nội công mà thôi!"

Sắc Quỷ hừ lạnh một tiếng, nói: "Hai huynh đệ chúng ta, mỗi người đều đã gần chạm tới hai năm nội công, sợ gì một tên tiểu tử này chứ!"

Dâm Quỷ nét mặt bỗng chốc trở nên nham hiểm nói: "Như vậy một mình đệ cũng đủ để chiến thắng tiểu tử này, còn đại ca lo làm chính sự đi, he he, đệ là bậc dưới, nhường đại ca dùng trước, đệ dùng sau cũng được! Hehe!"

"Được! Vậy đệ cẩn thận! Đại ca ăn xong sẽ đến lượt ngươi ăn! He he!" Sắc Quỷ hiểu ý tiểu đệ của mình, sắc mặt tràn đầy dâm ý, khuôn mặt cũng trở nên thèm thuồng, lưỡi liếm liếm bờ môi, nói.

Một lời đã định, hai huynh đệ bọn họ chia việc mà làm, Dâm Quỷ bước đến trước mặt của Bạch Lang, nói: "Tiểu tử, tiếp chiêu của ta!" Vận nội công vào đầu quyền, vung lên hữu quyền, ngạnh ngạnh đấm thẳng về phía mặt của Bạch Lang.

Qua lần đối chưởng hồi nãy, Bạch Lang cũng đã cảm thụ được nội công của đối phương, không dám khinh xuất. Vận dụng Nhân Quả Huyền Công vào hai bàn tay, chưởng trái vung lên, nghênh đón quyền kình của đối phương, quyền phải hất lên, toan đấm móc vào cằm của đối phương.

Hữu quyền của đối phương đang dần dần móc tới, Dâm Quỷ nhanh chóng ngã đầu ra đằng sau, đã né được công kích của Bạch Lang, chưa hết, hữu quyền của gã đột nhiên hóa hữu trảo, chộp vào tả chưởng của Bạch Lang, đồng thời gã ngã luôn người ra đằng sau, tay phải thuận thế kéo theo thân hình của Bạch Lang về phía trước, rồi gã vung chân phải, vận nội công tại lòng bàn chân, tung thẳng một cước vào bụng của Bạch Lang.

"Ầm!" Bạch Lang trúng phải một cước như trên, cơ bụng đau nhức không thôi, chưa hết, cơn đau ở bụng đột nhiên lan rộng ra khắp cơ thể, làm cho toàn thân của hắn đau đớn vô cùng, tựa như bị kiến cắn ở khắp nơi trên thân thể vậy, nhưng Bạch Lang cố chịu cơn đau, hữu trảo đưa xuống, toan chộp vào chân phải của đối phương.

Nhưng Dâm Quỷ khi đánh đã chừa lại đường lui, sau khi tung một cước trời giáng ấy vào đối phương, hắn nhanh chóng dồn khí lực về chân trái, bật lên cao lộn ngược một vòng, rồi tiếp đất một cách nhẹ nhàng.

"Quái lạ! Khi nãy chỉ đánh vào bụng, nhưng tại sao lại có cảm giác toàn thân đau đớn, công phu của bọn này quỷ dị thật!" Bạch Lang bị võ công quái dị của Dâm Quỷ làm cho bất ngờ, thầm nghĩ trong đầu.

. . .

Còn về phần Sắc Quỷ, sau khi bàn giao đầy đủ với tiểu đệ, đã nhanh chóng đi về phía thiếu nữ tuyệt sắc kia, khuôn mặt không giấu nổi vẻ dâm loạn, cười khặc khặc nói: "Cô gái, để ta cho cô ném thử mỹ vị nhân gian là như thế nào nhé, năm nay cô cũng tròn mười tám, chậc chậc, hèn gì ngọc thể lại ngon lành thế này!"


"Xin ngươi đừng qua đây, đừng có qua đây, ta van xin ngươi tha cho gia đình ta!" Thiếu nữ tuyệt sắc nhìn Sắc Quỷ đến gần, thần sắc tá hỏa, liên tiếp lo sợ lùi lại đằng sau, chân vừa đi miệng vừa van xin nài nỉ.

"Đây là lần đầu ta được chơi người trẻ như vậy đó, cảm giác chắc chắn sẽ rất mới lạ! Ây da, hồng nhan họa thủy mà, cái này do các người xui chớ không phải ta ác!"

Ngay lúc hắn đang định hành động, bất chợt đôi vợ chồng già nhanh chóng đi đến, van xin quỳ lạy dưới chân Sắc Quỷ, nhưng khuôn mặt của Sắc Quỷ không mấy quan tâm đến những lời van xin ấy, ngược lại còn thấy khó chịu, chỉ thấy hắn thò tay vào trong túi áo, mò mò mẫm mẫm, thì. . .

"Xoạt Xoạt!" Bằng vào tốc lực nhanh nhất, Sắc Quỷ rút ra trong túi áo một thanh đoản đao, vun vút nhẹ nhàng hai đường tựa như gọt trái cây, liền đã thấy hai cái đầu của cặp vợ chồng già lìa khỏi chỗ, máu bắn ra xối xả như phun vòi, hai bọn họ chết ngay tại chỗ, mà có lẽ bọn họ cũng không biết vì sao bọn họ lại chết, bởi vì chênh lệch của Phàm Nhân và Phổ Thông Cao Thủ là rất lớn.

Thiếu nữ tuyệt sắc nhìn thấy một màn này, khuôn mặt sợ hãi đột nhiên ngốc trệ, trở nên vô cảm, cái chết của cha mẹ đến quá nhanh khiến tâm hồn của nàng không tiếp nhận nổi đả kích lớn thế này, nàng đã nhận phải một cú sốc rất lớn, ngay khi ý thức được lấy lại, hốc mắt chuẩn bị tiết ra những giọt lệ bi thương thì. . .

"Bập Bập!" Sắc Quỷ đã điểm vào hai vị trí yếu huyệt trên người nàng, khiến nàng trở nên bất động, lệ chưa kịp tiết ra đã phải quay trở lại, cảm xúc đang chuẩn bị phun trào đột nhiên dừng lại càng khiến nàng đau thương hơn mà thôi!

"Hè hè! Nha đầu ngươi chuẩn bị cảm nhận lạc thú của nhân gian đi!" Sắc Quỷ cảm giác mọi chuyện đã xong, không còn gì cản được hắn nữa, hắn liền ôm thiếu nữ tuyệt sắc vào bên trong căn nhà tranh, bắt đầu giở trò đồi bại, phi lễ ngọc thể trân quý ấy của nàng.

Tuy toàn thân bất động, nhưng miệng vẫn có thể nói được, chỉ nghe thấy từ bên trong căn nhà tranh, phát ra là những thanh âm thê lương thảm thiết, những tiếng thét đầy đau đớn, hay chỉ đơn giản là thanh âm của một người thiếu nữ bị cướp đi trinh tiết một cách tàn bạo.

. . .

Trở lại hiện tại, Bạch Lang còn đang suy nghĩ cách đối phó với công phu quỷ dị của Dâm Quỷ, chợt nghe thấy tiếng thét phát ra từ trong căn nhà, quay đầu lại nhìn, thì thấy đầu một nơi thân một nẻo của cặp vợ chồng già, rồi những thanh âm dồn dập phát ra từ phía căn nhà tranh, tròng mắt của Bạch Lang đỏ ngầu, khuôn mặt bắt đầu nhăn lại, thần sắc trở nên tức giận vô cùng, hận không thể đem Sắc Dâm Song Quỷ hai người cho chém thành ngàn mảnh.

Bạch Lang ngẩng đầu, ánh mắt đầy sát khí nhìn chằm chằm về phía Dâm Quỷ, giọng nói lạnh lùng trầm lặng nhưng ẩn chưa sự phẫn nộ tột cùng, nói: "Trong mười tám tầng địa ngục, có một tầng dành riêng cho những người giống như hai ngươi đấy!!!"

====o0o====

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc