Một người không thể cùng lúc sống ở hai thế giới, cho dù là mộng cũng không thể.
Anh trai của Phùng Tuyết đã từng nói như thế, hiển nhiên cả hai anh em đều hiểu, Phùng Tuyết sớm muộn cũng sẽ phải từ bỏ một trong hai.
Phùng Tuyết trong mộng là Trương Tuyết, là Đỗ Tuyên.
Một hồi mộng, một đời người.
Nếu chết là giải thoát, thì Phùng Tuyết chỉ có thể nói, đây chỉ là giải thoát tạm thời.
Phùng Tuyết trở thành Trương Tuyết, thiên kim được cưng chìu hết mực của Phủ Thừa Tướng, cũng trở thành Đỗ Tuyên, tiểu bá vương hoành hành ngang dọc nức tiếng Sài Kinh.
Cho dù như thế, nhưng Phùng Tuyết vẫn không đành lòng, không cách nào đành lòng.
Bãi hôn Diệp Trầm, từ chối Thái Tử.
Tất cả cũng chỉ vì một người, người mà Phùng Tuyết biết rõ, đời này kiếp này, vĩnh viễn không thể chung đôi.
"Phùng Tuyệt, anh là người duy nhất em lưu luyến, cũng là người duy nhất mà em vĩnh viễn chôn sâu trong tận đáy lòng."
Trích đoạn của nam chính:#1:
“Tuyết, chúng ta là anh em, là anh em song sinh…” anh ôm chặt cô trong lòng, từng chữ từng chữ nặng nề rít qua kẽ răng.
#2:
Cả người anh ướt sũng nước, từng bước ép cô sát vào tường. Đầu ngón tay thon dài mang theo hơi lạnh buốt giá chạm vào cằm cô. Anh cúi đầu, dán đôi môi lạnh lẽo của mình lên môi cô, giọng nhạt như nước, “Vì sao chúng ta phải sinh ra là anh em?” #3:
Anh ngồi lặng lẽ bên giường bệnh, vuốt ve gương mặt tái nhợt của cô, nở nụ cười khoan thai, “Tuyết, chúng ta cứ sống như vậy được không? Anh không lấy vợ, em cũng đừng lấy chồng. Chúng ta cứ cùng nhau đến già, được không em?”