*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nắng đã lên, rượu trên lò than cũng đã cạn, giọng Vĩnh Thành đế vẫn đều đều, không có chút nhiễm hơi men nào.
- Một kiếp đó, người thắng vốn không phải Trẫm, Viên Thuyết ngồi trên ngai vàng, Trẫm còn chưa chứng kiến được ngày hắn thật sự lên ngôi đã bị xử tử rồi!
Triệu Tử Đoạn đột ngột cười:
- Hóa ra vì thế người mới hết mực bảo vệ Linh Tê...nếu vậy...thần có thể coi Hoàng thượng là người bình thường được không?
Vĩnh Thành đế sa sầm mặt:
- Vốn chỉ là trọng sinh, không phải người thì là gì?
- Thần nghĩ là...kiểu như là A Tu La quỷ đạo vậy...
Vĩnh Thành đế hừ nhẹ:
- Thế ngươi có muốn thử thế nào là A Tu La nổi giận không?
Triệu Tử Đoạn cũng cười, đột ngột ngực trái hắn nhói lên một cái, máu đen từ miệng tứa ra. Vĩnh Thành đế sững người, vội vội vàng vàng cởi ngoại bào y, phần gần tim, làn da chuyển sang xanh xám, một đầu ám khí nhỏ như mũi kim hiện lên lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Triệu Tử Đoạn nói thở nhẹ, tự thân lấy dị vật ra ngoài:
- Độc tính gì có thể kỳ quái đến mức sau một đêm mới phát tán!
Vĩnh Thành đế hơi cau mày:
- Độc không nặng, công lực ngươi có thể khắc chế được! Là ai hạ? Dương Quân Nguyệtcó thể tối qua ngươi vừa giao đấu với hắn?
Triệu Tử Đoạn lắc đầu, cố lấy hết máu tụ ra:
- Dương Quân Nguyệt đã ra tay tuyệt đối không dùng loại độc thường thường như thế này, càng không thể chệch khỏi tim, võ công hắn không tệ, lực đạo lại lớn, chắc chắn ám khí sẽ đi sâu vào người!
Giữa đại yến lại có chuyện này xảy ra, Triệu Tử Đoạn không ngừng lo lắng, khi đó ngoài văn võ đại thần, hoàng thân quốc thích, cũng chỉ có cung nữ, thái giám, vũ cơ nhạc công, y thật sự không luận ra.
- Hoàng thượng, là thần tắc trách, để thích khách xuất hiện! Thần lập tức cho người điều tra!
Vĩnh Thành đế hơi im lặng, thích khách trà trộn vào cung lại hướng tới Triệu Tử Đoạn, chuyện này có chút lạ lẫm.
- Có đi được hay không? Cần truyền kiệu? Gọi Thái y?
Triệu Tử Đoạn đưa tay ngăn lại, mỉm cười:
- Tất cả đều không cần, thần cũng muốn quan sát một chút, sẽ đi bộ!
Y men theo đoạn đường ngang qua hoa viên, tuần tự suy nghĩ, loại vết thương vô thưởng vô phạt này hướng tới y chỉ khiến y thêm nghi ngờ, cẩn trọng hơn, thật không rõ thích khách có động cơ gì. Sáng sớm mùa thu, nắng hanh hanh nhạt màu, nhưng y lại không cảm thấy ổn, mồ hôi đổ dần trên trán.
Tĩnh Thường Cơ cùng tì nữ Tần Tuyết chậm rãi nhặt từng cách hoa rơi một, hoa nguyên vẹn làm hương liệu rất tốt, đêm qua có gió, sáng sớm, hoa đầy trên đất, nàng không muốn bỏ phí. Tĩnh Thường Cơ nhẹ gót hài, gương mặt không điểm trang gì, trong gió se se ửng đỏ.
Tần Tuyết đột ngột kéo tay áo nàng:
- Tiểu thư, là Cửu Thiên tuế!
Tĩnh Thường Cơ siết bàn tay lại, hoàng cung rộng thế này, không đụng phải ai liền đụng trúng kẻ yêu nghiệt bán nam bán nữ ấy. Nàng hít một hơi sâu, nén đi run rẩy:
- Nam Châu Tú nữ Tĩnh thị ra mắt Thiên Tuế gia!
Triệu Tử Đoạn nhàm chán nhìn lên, chưa kịp nhận ra đó là ai thì toàn thân đã đổ gục xuống. Tĩnh Thường Cơ đỡ lấy y, chật vật không thôi, dáng vóc y thanh nhã như tiên tử, nhưng sức nặng lại không ít, làn da bợt bạt mất huyết sắc nổi bần bật trên triều phục đỏ rực kia, càng khiến nàng thêm kinh sợ.
Ngự Quân đài.
Triệu Tử Đoạn không rõ bản thân chìm trong màn đen bao lâu thì mở mắt, đầu tiên cảm nhận toàn thân vô lực, cả người ê ẩm không thôi. Lúc này, Hồng Thất Ngự y bên cạnh mới hồ hởi:
- Lang Vương điện hạ, người tỉnh rồi!
Triệu Tử Đoạn không nói được, cổ họng đau như bị xé nát, trong màn sa mỏng ngoài Hồng Thất Ngự y cũng không còn ai khác, y thoáng an tâm:
- Không ai phát hiện ra chứ?
Hồng Thất Ngự y lắc đầu:
- Điện hạ cứ yên lòng, thân phận người, ngoài Hoàng thượng cũng chỉ có hạ quan biết được!
Trên bàn bày một khay nhỏ lót lụa đen tuyền, trên đó nổi lên gần một trăm chiếc kim lớn nhỏ tất cả, Triệu Tử Đoạn ướm nhìn toàn thân xanh tím lẫn lộn dấu kim châm:
- Đều lấy được từ trên người bổn tọa?
Hồng Thất Ngự y gật đầu, chậm rãi giải thích:
- Bách hồn tỏa mạch châm, đúng một trăm cây không thừa không thiếu, đi vào da thịt không có cảm giác, tuy không có độc tính nếu không lấy ra kịp thời kinh mạch tắc nghẽn mà chết!
Triệu Tử Đoạn chạm vào vết thương tê tê khắp người, lo lắng:
- Đã xem qua Hoàng thượng chưa?
- Đã xem, ngoài Thiên Tuế gia không ai có triệu chứng trúng phải châm này!
Hồng Thất Ngự y đi rồi, Triệu Tử Đoạn mới khoác hờ áo choàng dài chấm gót, trên người cũng chỉ đang độc một chiếc quần lụa. Y không vấn trâm, toàn bộ làn tóc đen huyền kia chậm rãi rơi trên bờ vai, nét mặt thiếu huyết khí càng nổi lên vành mắt viền đỏ điểm dấu chu sa, yêu mị đến mê người.
Trần Khắc cẩn đưa thuốc nóng vào phòng, bẩm báo:
- Thiên Tuế gia, Minh Trinh Huyện chúa còn đợi bên ngoài, nàng là người đưa ngài đến, không có lệnh không ai dám tự ý thả nàng đi!
Triệu Tử Đoạn gật nhẹ đầu, vẫn bộ dáng đó thong thả ra chính điện.
Tĩnh Thường Cơ vóc người mềm mại đang ngồi thấp thỏm, nàng hơi cắn môi, khăn tay bị vò chặt đến sắp rách. Triệu Tử Đoạn hắng giọng một tiếng, vậy mà lại hù dọa Tĩnh Thường Cơ đến giật mình suýt ngất.
Nàng vội vàng quỳ xuống:
- Thiên Tuế gia, là thần nữ không chú ý! Thần nữ sẽ không nói ra, không nói ai biết...
Y nửa cười nửa không, phất tay áo rộng dài:
- Ngồi đi!
Tĩnh Thường Cơ tuy đứng dậy nhưng vẫn không dám ngồi đối diện nam tử khí thế bức người kia.
Triệu Tử Đoạn nhấp nhẹ tách trà, lãnh đạm:
- Ngươi biết chuyện gì của bổn tọa sao?
Tĩnh Thường Cơ nghe tim nảy lên từng nhịp, lời đồn Cửu Thiên Tuế giết người không ghê tay, nếu nàng chết ở đây không phải là quá thảm sao, nàng lắp bắp:
- Thần nữ sẽ không nói ra...sẽ không nói ra...
Triệu Tử Đoạn lướt vạt huyết y xuống cạnh Tĩnh Thường Cơ, ngón tay thon dài hữu lực siết lấy cằm nàng:
- Ngươi biết cái gì?
Tĩnh Thường Cơ trợn trừng mắt, lắc lắc đầu, nàng ho sặc sụa:
- Thần nữ thề sẽ không bao giờ tiết lộ bật thánh nhân như Cửu Thiên tuế đây cũng có thể ngất...thần nữ thề...
Triệu Tử Đoạn dở khóc dở cười, lời đồn đại bên ngoài đã biến y thành một thực thể đao thương bất nhập thì phải. Y buông tay, Tĩnh Thường Cơ ngã ra nền đá, nàng ho khan mấy lần, trên cổ đã hằn lên vết đỏ.
Y một cái liếc mắt cũng không nhìn lại, ném đến chuỗi san hô đỏ rực:
- Giữ cái này đi, sau này nếu gặp rắc rối gì có thể tìm được bổn tọa!
Tĩnh Thường Cơ vội vàng nhặt lấy chuỗi ngọc, nhác thấy bóng huyết y dần khuất sau bình phong, nàng gấp gáp chạy một mạch ra khỏi Ngự Quân đài. Chưa bao giờ cứu người mà có tâm trạng thấp thỏm như thế này, Tĩnh Thường Cơ vịn lấy tay Tần Tuyết không đứng nổi.
Dương Quân Nguyệt không cần phải đợi lâu, chỉ ba ngày sau yến tiệc, thánh chỉ điều phối về Cấm Vệ quân đã đến phủ.
Phan Phượng Thuật cài lại cúc áo trên trung y lụa trắng nam tử nằm bên cạnh, có chút tiếc thương có chút âu yếm:
- Ngươi nói xem, ngày đầu vào cung sẽ làm gì?
Dương Quân Nguyệt hơi nhếch môi, nhắm hờ mắt:
- Xem nào, có lẽ là đi tìm một phi tử nào đó của Hoàng đế...
- Vô sỉ!
Dương Quân Nguyệt cười càng lớn:
- Huynh cũng biết ta vô sỉ sao? Ha ha!
Cười cũng đã cười, gương mặt hắn thoát ẩn thoát hiện vẻ lo lắng:
- Chỉ sợ ngày đầu không được thuận lợi! Cái tên Triệu Tử Đoạn, nghĩ đến y là lại đau đầu!
Phan Phượng Thuật trở người ngồi dậy:
- Không sao đâu, có Thái phi nương nương ở đó, bản Tướng sẽ hết lực bảo vệ ngươi!
Dương Quân Nguyệt mỉm cười, vỗ vỗ vai Phan Phượng Thuật:
- Năm xưa nếu đầu quân, bây giờ không rõ còn sống được hay không nữa...so ra bán thân vào kỹ viện vẫn là tốt hơn! Ít nhất vẫn gặp được Tướng quân!
Phan Phượng Thuật xoay người lại:
- Ngươi có biết Cấm Vệ quân sinh tử đều thuộc về Hoàng đế không? Cuối cùng ngươi thể hiện tài hoa để làm gì?
Dương Quân Nguyệt đã đổi xong y phục, nhàn nhạt vuốt ve ngang vành môi nam tử đối diện:
- Ta muốn phong Hầu!
Hoặc hơn nữa, hắn còn muốn nhiều thứ hơn nữa!
Dương Quân Nguyệt nhìn y phục Cấm Vệ quân thêm một lần, gì chứ, từ khi Ngự quân được ra đời, Cấm Vệ quân gần như là lực lượng trang trí, Ngự tiền Cấm vệ Tướng quân, chức vụ quan trọng như vậy vẫn bỏ trống. Cấm Vệ quân tạm thời nằm dưới sự kiểm soát của Ngự Tướng, mà Ngự Tướng kia không ai khác chính là Cửu Thiên tuế Triệu Tử Đoạn. Dương Quân Nguyệt khẽ cười, hai mươi mấy năm sống cường hãn hết lực, hắn không tin sẽ phải chết dưới tay một tên yêm nhân.
- Trênvạnngườidướimộtngườicógìsungsướng, vẫn làđồbỏđi, thânthể không toànvẹn!
Phan Phượng Thuật đeo ngọc bội bên thắt lưng Dương Quân Nguyệt, hàm hàm ý ý:
- Khôngquan trọng, quantrọnglàHoàngđế sủng áiy, mấy đêm trước còn giữ lạiNgựThưphòng, Đoanphivừamớiấmứckể tội cùngcômẫu!
Dương Quân Nguyệt biểu hiện không để lộ, nhưng thâm tâm dị biến. Hoàng đế đoạn tụ? Với hắn phải là tin vui mới đúng.
Ngày đầu tiên đến Cấm Vệ ti, hắn không có việc gì để làm, Cấm Vệ trưởng phân phó hắn đế trạm gác cổng Bắc, nơi hạ nhân hay ra vào. Dương Quân Nguyệt cũng không ý kiến gì, loanh quanh ở đó lẩm nhẩm đọc thông cáo được dán, tuyển cung nữ, tuyển thái giám,...toàn những thứ nhàm chán.
Dương Quân Nguyệt làm người vui vẻ, ai gánh nước không nổi hắn sẽ gánh hộ, đẩy xe bị chậm hắn sẽ đẩy hộ. Giữa trưa, đang bụng đói meo mốc đợi cơm, thì đột ngột thấy Đường Vị Y quệt mồ hôi hồng y qua cổng, Dương Quân Nguyệt vội đứng dậy:
- Đường cônương!
Nữ tử kia xoay người lại, ánh mắt lạ lẫm vô cùng, lại nhìn qua mộc bài chức danh hắn:
- Dương thị vệ, huynhbiếtta?
Dương Quân Nguyệt hơi chần chừ, giữa chốn đông người không thể giở trò cợt nhã:
- Cônươngthậtsựđãquênta?
- Tachưa từng gặp qua Dươngthịvệ, saogọilàquên!
Dương Quân Nguyệt nhìn nét mặt chân thật đoan chính kia, trong lòng vừa khó chịu vừa tò mò. Lúc này người đưa cơm đến, nữ tử đó cũng bước đi, hắn cứ thế ngây ngốc trông theo.