*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Triệu Tử Đoạn mở mắt thì trời đã tối, nhưng xa mã cũng chỉ mới dừng lại, tiếng ngựa hí vang vọng, tiếng binh sĩ ồn ào.
- Thiên Tuế gia, đã đến Dịch trạm, người mau vào nghỉ ngơi, nô tài cũng vừa pha xong nước tắm!
Người bẩm báo là cận vệ thân tín nhất của y - Trần Khắc. Triệu Tử Đoạn uể oải chống tay, lại thấy đầu đau nhức, người âm ấm sốt, ngẫm cũng thật lạ, dẫn quân đánh trận bao ngày không nhiễm một vết thương, đến khi nằm xe hồi kinh cứ như vậy lại bệnh.
Y vừa bước vào, cả chính sảnh đang huyên náo đột ngột im phăng phắc, y cũng chẳng để tâm, trực tiếp đến gian phòng lớn nhất, sang trọng nhất. Trần Khắc làm việc rất tỉ mỉ, ngoài nước nóng, tinh dầu, cánh hoa, còn có cả trung y lụa đỏ sạch sẽ gấp gọn đặt một bên. Triệu Tử Đoạn nhắm mắt tận hưởng cảm giác dễ chịu.
Ngoài cửa sổ, hình như có hai kẻ đang trò chuyện, Triệu Tử Đoạn ban đầu vốn không chú ý, nhưng khi nhận ra đó là giọng nói của Dương Quân Nguyệt, y dường như bị cuốn theo.
Dưới ánh trăng xanh xao mờ nhạt, Dương Quân Nguyệt ngồi bệch trên cỏ, tựa người vào tường, Phan Phượng Thuật thì đang đứng trước mặt hắn.
Chẳng rõ Dương Quân Nguyệt muốn cầu xin gì, mà Phan Phượng Thuật có tiếng ôn nhu nho nhã cũng phải nổi giận:
- Không được! Lâm Đình vừa là phó tướng vừa là biểu đệ, bản Tướng làm sao có thể nói giết là giết?
Dương Quân Nguyệt ngẩng đầu hứng nguyệt quang, lời nói lạnh lẽo vô cảm:
- Vậy đối với Tướng quân, Quân Nguyệt ta là gì?
Phan Phượng Thuật lặng nhìn hắn ta, nam tử có đôi mắt đẹp như lam ngọc, sáng trong tinh tế, sống mũi cao thẳng hoàn mỹ đến vô lý, gương mặt ấy trước nay chưa từng cùng hắn lạnh lùng. Phan Phượng Thuật bất lực khụy chân xuống:
- Nguyệt! Ngươi còn không hiểu lòng bản Tướng?
Dương Quân Nguyệt khẽ cười, hơi thở hòa vào sương đêm:
- Quân Nguyệt dù sao cũng chỉ là một kỹ nam được Tướng quân mua về! Chỉ là Quân Nguyệt thật sự đã ảo tưởng vị trí bản thân trong lòng người! Quân Nguyệt xin cáo từ!
Bên trong phòng, Triệu Tử Đoạn nghe được tiếng bước chân cứ nhỏ dần, y lắc đầu, Dương Quân Nguyệt sau bao năm vẫn không hề thay đổi, luôn muốn triệt hạ kẻ đối nghịch bằng mưu hèn kế bẩn, y vẫy tay, khẽ phân phó Trần Khắc.
Sáng sớm, Triệu Tử Đoạn đứng trước gương đồng thong thả vẽ một dấu chu sa lên đuôi mắt. Trần Khắc vừa cúi đầu nâng khay mực, vừa bẩm báo:
- Thiên Tuế gia, đúng là nửa đêm hôm qua bên Chinh Di Tướng quân xảy ra chuyện! Trong phòng nghỉ của phó tướng họ Lâm tìm thấy nhiều hiện vật giá trị có dấu ấn Đông Thành, bao gồm cả kỳ lân phỉ thúy và dạ minh châu! Chinh Di Tướng quân đã hạ lệnh trục xuất người này ra khỏi quân ngũ!
Triệu Tử Đoạn dường như không hài lòng lắm với đóa hoa sen đang vẽ, y tẩy đi làm lại, lúc này mặt trời lên cao, phía trước Dịch trạm, ngựa xe binh sĩ đợi y đã vượt quá một canh giờ. Triệu Tử Đoạn ngắm nghía lại vạt áo lần cuối, mắt huyền chớp nhẹ, linh lung hữu ý:
- Chữ "Lâm" không tệ, thu nạp hắn vào Ngự quân!
Trần Khắc chấp tay thi hành, tính cách Cửu Thiên Tuế thất thường khó hiểu, cho nên dù rất tò mò hắn cũng chẳng dám mở miệng hỏi nguyên do.
Triệu Tử Đoạn huyết hài dợm bước lên xa mã, lại nhìn một lượt những người đang cúi đầu đợi y ở đây, thoáng thấy Dương Quân Nguyệt khoác giáp phục phó tướng, y khẽ nhếch môi cười. Dương Quân Nguyệt lần nữa lại dùng cái lưỡi như rắn độc ấy để trèo cao.
Mười lăm năm trước.
Cũng như mọi ngày, y thu người bên trong góc hẹp đợi Dương Quân Nguyệt về, chỉ là hôm nay, rất khuya rồi hắn vật bặt vô âm tín, trong lòng y liền nảy ra lo lắng, suốt một đêm, y không dám ngủ, cũng không thể ngủ, cứ thế, đến khi gà gáy thì Dương Quân Nguyệt cũng trở lại, có điều, trên người hắn đầy vết thâm tím vì bị đánh đập, mắt mũi đều sưng húp.
Y lấy nước đến, Dương Quân Nguyệt vội vàng trấn an:
- Ngươi quen rồi? Vậy là ngươi đã bị như thế này rất nhiều lần?
Dương Quân Nguyệt nhai nát lá thuốc cùng rượu trắng đắp lên vết thương, vừa xuýt xoa vì đau rát vừa than vãn:
- Hắn ta là Đại thiếu gia Tri phủ, hắn có đánh chết ta cũng chẳng sao, huống hồ gì là chỉ xây xát thế này!
Y hơi siết tay lại, giọng nói nhỏ đi:
- Ta có võ công, ta phải dạy cho hắn một bài học!
Dương Quân Nguyệt lam mâu sáng lên, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu:
- Ngươi đánh hắn, hắn lại tìm ta để trả thù!
- Vậy phải làm sao mới được!
Dương Quân Nguyệt nhìn xung quanh một lượt, đưa tay ngang cổ, thì thào:
- Giết!
Cả ngày hôm đó, y trằn trọc lăn lóc, không phải y chưa từng giết người, nhưng những kẻ y ra tay đều là muốn lấy mạng y. Đến tối, y trở mình ngồi dậy, dù sao Dương Quân Nguyệt cho đến hiện tại vẫn là người tốt với y nhất, và biết đâu nếu y không hành động, một ngày nào đó Dương Quân Nguyệt sẽ bị hắn ta đánh đến chết. Y lặng lẽ moi từ ổ rơm ra một thanh trường kiếm sáng loáng, vội vã giấu nó vào người, y lang thang tìm Dương Quân Nguyệt.
Đúng là, Dương Quân Nguyệt đang bị đánh, nơi góc trấn tồi tàn vùng biên ngoại.
Y không suy nghĩ, gấp gáp lao vào, mãnh hổ nan địch quần hồ, một mình y, thiếu niên chưa đủ mười hai tuổi, và ba tên đều đã trưởng thành. Y như một con chim cắt, thoát ẩn thoát hiện, mỗi nhát kiếm đều đâm xuyên qua cổ họng muốn lấy mạng người. Ba tên ngã xuống mặt đất, giãy đành đạch.
Y lau máu đọng trên mí mắt, kéo lấy tay Dương Quân Nguyệt:
- Chạy!
Dương Quân Nguyệt bần thần nhìn y, lại chần chừ quay lại lục tìm ngân lượng trong mấy thi thể. Cả hai đi một mạch không ngừng nghỉ, đến sáng thì gặp một bến đò, y cùng hắn trả tiền rồi xuôi thuyền về phương Nam.
Dương Quân Nguyệt vẫn cứ đi từ sáng đến tối, y cũng không để tâm nữa, ngày ngày y đều luyện võ, sau đó săn thú rừng để bán. Dương Quân Nguyệt cũng không còn gặp rắc rối gì. Cuộc sống cứ thế lặng lẽ trôi qua. Y chỉ lên rừng, Dương Quân Nguyệt chỉ xuống trấn. Bẵng đi ba tháng, một đêm nọ, sai nha từ đâu ập đến nơi ở cả hai, sau đó tống y và Dương Quân Nguyệt vào cùng một buồng giam.
Dương Quân Nguyệt trong hiểm nguy vẫn tìm cách an ủi y:
- Có lẽ họ bắt nhầm, khi đó trời tối, lại không có ai làm chứng, sao có thể bắt được chúng ta!
Y cũng cho là phải, luôn tự trấn an bản thân phải bình tĩnh, đến ngày thứ ba, sai nha đưa Dương Quân Nguyệt đi, y đợi hắn một ngày, tâm luôn lo sợ hắn sẽ bị đánh đập. Ngày thứ năm, hắn quay trở lại, trên tay là một thạp đồ ăn rất ngon, có thịt bò, có canh gà có cơm trắng, có cả rượu.
Dương Quân Nguyệt giải thích:
- Ta nói không biết gì họ liền thả ta ra, ngươi ăn đi! Khi họ lấy lời khai, đừng cứng đầu!
Y tin lời hắn, ăn hết số thức ăn đó:
- Ngon thật!
Dương Quân Nguyệt mỉm cười, thu hồi tráp:
- Nếu ngươi thấy ngon, lần tới ta sẽ mua đến cho ngươi!
Nhưng lời hứa của Dương Quân Nguyệt không bao giờ được thực hiện. Từ sau đó, y không còn nhìn thấy hắn nữa. Ngày thứ bảy, Tri châu Nam châu trực tiếp đến đại lao, hạ lệnh treo ngược y lên, lại cho thuộc hạ dùng thiết roi đánh y tới tấp. Người y như nát bấy, thiết roi thân chín khúc, mỗi lần đánh xương cốt đều muốn vỡ nát, như muốn lấy mạng người.
Tri Châu Nam Châu đứng một bên mà đay nghiến:
- Khá lắm, một tên vắt mũi chưa sạch mà có lá gan giết hài tử của ta sao? Ta không thể để ngươi chết, cả đời này, ngươi phải ở trong nhà lao này, chịu những loại tra tấn này! Cả đời!
Y mơ hồ nghe lão nói, lời hiểu lời không, một ngày y bị đánh ngất không biết bao nhiêu lần, trong thời khắc tỉnh táo nhất, y liền nhớ tới hắn:
- Dương Quân Nguyệt có phải đã chết không?
Tên sai dịch sau khi thừa lệnh hành hạ y xong liền đóng sập cửa phòng giam:
- Hắn ta nhận tiền đi rồi!
Trong lòng y lờ mờ nghi hoặc:
- Tiền? Tiền gì?
Tên sai dịch có lẽ thấy y tội nghiệp, hoặc đáng thương, mới dừng lại một chút:
- Ngươi bị truy nã, ai đem được ngươi đến có thể nhận năm trăm lượng!
Y sững sờ, không đứng nổi, y có thể chống đỡ bao loại nhục hình, nhưng lại không chống đỡ được sự phản bội. Y gục đầu xuống, nghe nước mắt hòa lẫn máu tươi chảy trên môi tanh mặn.
Thế rồi, y đã ở đó hai năm, y không chết, không thể chết, y phải tìm ra hắn, phải cho hắn nếm trải lại loại thống khổ này. Hai năm chìm ngập trong từng chuỗi tra tấn, nếu không có ý nghĩ trả thù đó, y chắc chắn sẽ không vượt qua được. Bọn sai nha dần cũng không còn ác độc, mỗi lần đánh đập y cũng chỉ chiếu lệ qua loa, thi thoảng còn đem thức ăn ngon đến, khi Nam Châu sắp đổi Tri Châu, bọn chúng dường như quên bẵng y trong góc ngục. Nhưng y biết lão Tri châu chắc chắn sẽ không bao giờ tha mạng, trước ngày hắn bị đổi đi. Y vượt ngục và thành công.
Y lẩn trốn sâu trong núi hàng năm trời, y sống trong hang đá, tránh kẻ thù trong tối và cả quan binh ngoài sáng.
Y sinh ra ở Mạt Quốc, là kết quả của một mối tình ngang trái, sinh mẫu y là Hoàng hậu Mạt Quốc, bà hồng hạnh vượt tường cùng một Tướng quân và là Tù trưởng Phạn tộc, lén lút sinh ra y rồi lại lén lút gửi trả về Phạn tộc. Năm y biết nói biết cười, biết hiểu chuyện thì bà mất.
Người thường đồn đại bà lấy thân mình làm thuốc dẫn để cứu Mạt Quốc trong cơn đại dịch, chỉ có Phạn tộc mới biết rằng bí mật của bà và Tướng quân bị bại lộ, bà không thể sống. Phạn tộc trong một đêm bị quân triều đình diệt sạch, chỉ còn y và nhũ mẫu dắt díu nhau trốn chạy, tá túc vào một ngôi làng nhỏ giáp ranh giữa Đại Quốc và Mạt Quốc.
Năm y lên sáu tuổi, ngôi làng lại lần nữa bị diệt chủng, kẻ đứng đầu truy sát y là người huynh ruột cùng một mẹ, Lịnh Hồ Vương Thiên Phần của Mạt Quốc, hắn hơn y tám tuổi, truy đuổi y từ những ngày tháng đầu tiên, giết bất kỳ ai bảo bọc y.
Y lợi dụng thân thể hài tử của mình, dùng một thanh nứa hì hục mổ bụng người chết mà chui vào trong lẩn trốn, nằm giữa hỗn độn máu thịt tanh hôi, y có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng nhũ mẫu bị ngựa đực giày xéo, thân thể xé toang thành nhiều mảnh.
Bởi thế, y rất trân trọng mạng sống, hai năm ở trong lao tù, y luôn tự nhủ bản thân phải sống, để trả thù và để tiếp tục cuộc đời của những người vì y mà bỏ mạng. Nhưng lần tập kích này, y thật sự không chống đỡ nổi, vừa bị hành hạ rút cạn sức lực, vừa bị ba trăm kỵ binh truy sát, đôi lúc y nghĩ thật sự chết chắc rồi.
Y chỉ mơ hồ nhớ bản thân vướng phải bẫy lưới bẫy thú rừng của thợ săn, y bị treo lên cao, nhờ thế may mắn lại thoát khỏi Lịnh Hồ Vương. Chỉ là tránh vỏ dưa gặp phải vỏ dừa, khi y cắt lưới thoát ra, bản thân lại rơi xuống trước mặt một cỗ xe ngựa quý hiển rèm gấm lam sẫm thêu họa tiết kì lân.
Y cố đứng dậy, lại phát hiện chân mình bị thương.
Xa mã mở rèm, người bước ra là một nam tử chỉ lớn hơn y vài tuổi, hắn vận thường phục trắng không tì không vết, cổ áo tay áo đều thêu hoàng hạc. Gương mặt hắn ánh lên vẻ trầm tĩnh mà tuấn lãng, phượng mâu thâm thúy hữu thần sâu thẳm, tựa như muốn hút lấy linh hồn kẻ khác.
Y ngắm hắn quên cả chớp mắt.
Hắn chăm chú nhìn vết thương của y, hạ lệnh:
- Người này xem ra chỉ bị rạn xương nhẹ, Thái y mau mau đến cứu chữa!
Y kinh hoảng trong lòng, như con chim bị trúng tên sợ cả cành cong, đột ngột có người tốt với bản thân, y lại nghĩ đến Dương Quân Nguyệt và địa ngục vừa phải trải qua.
Hắn đứng đó, vạt áo loạn bay giữa nắng gió Nam Châu khô khốc. Thái y vừa băng bó vết thương vừa nhìn y:
- Ngươi may mắn lắm mới gặp được Hầu gia! Vết thương để lâu không chữa, cái chân này chỉ có thể phế bỏ!
Hắn ngạc nhiên:
- Hầu gia?
- Đây là Liên Thành Hầu, Ngũ Hoàng tử của Vĩnh Nguyên Đế!
Y nhìn nam tử kia thêm lần nữa, cảm giác như cả người hắn ta đang tỏa sáng.
___________________
Nữ chính: Namphụnamchínhgìcũng đều cómặt, saotacònchưalênsàn?
Tác giả: Haichươngnữathôi, hai chương nữa thôi! Chịukhó chút vậy!