Nhất Phẩm Phong Lưu

Chương 337: Một chút tạo hóa

Nhìn Vân La đối xử với Mạc Ngôn, mà ngay cả Hắc Miêu cũng đều sinh ra một chút ghen tị.

Nhưng đứa nhỏ dù sao cũng là đứa nhỏ, chung quy là có lòng ham chơi cùng lòng hiếu kỳ , khi nàng nghe Mạc Ngôn nói tìm cho mình người bạn chơi mới, hơn nữa cũng là một tiểu mập mạp, lập tức liền nhịn không được ...

Nàng lôi kéo tay áo Mạc Ngôn, giậm chân nói:

- Cha, cha à, mau đưa nó cho con xem.

Hắc miêu ở bên cạnh cũng trừng lớn mắt.

Tiểu mập mạp? Nhãn giới và kiến thức của nàng thì tiểu Vân La không thể so sánh được, lập tức liền từ trong lời nói của Mạc Ngôn đoán ra ...

Chẳng lẽ nói ... Miếng Lưỡng giới thạch đã sinh ra linh trí?

Nàng biết, miếng Lưỡng giới thạch kia tất nhiên sẽ rất đáng quý, ngoài có khả năng là thuộc tính thổ trong ngũ hành, chỉ dựa vào chuyện Vân La đạo cung không tiếc tiêu tốn bày ra trận pháp tự hành vận chuyển mấy ngàn năm, lại vẫn đứng lặng không sụp đổ và Lưỡng giới thập phương trận nuôi dưỡng nó, liền đủ thấy sự trân quý.

Nhưng "Trân quý" cũng có sự khác nhau .

Vàng bạc là trân quý, kim cương cũng thực trân quý, nhưng hai thứ kỳ thật có bản chất khác nhau...

Đứng hàng ngũ hành thật sự Lưỡng giới thạch rất trân quý, tuyệt đối là vật báu vô giá, nhưng so sánh với linh thức sơ khai Lưỡng giới thạch có linh thức còn quý giá gấp bội. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, khi sinh ra linh thức ngũ hành đã không còn là vật chết, mà có thể sử dụng ngôn ngữ, sinh vật thể biết đánh biết chạy hoặc là có trí tuệ. Đây là đột phá về sinh mệnh, là một loại sức mạnh thiên địa to lớn được hiện thực hóa, cũng chính là tạo hóa. Loại đột phá thiên nhiên này so với tăng cấp về tu vi của tu sĩ thuộc nhân loại, hay yêu vật càng thêm gian nan.

Bởi vì vì nhân loại và động vật từ nhỏ có sinh mệnh lực, bất luận ngày sau thăng cấp như thế nào, đều thuộc loại tiến hóa mà không phải tạo hóa.

Còn tạo hóa, sinh ra từ trong cái chết, so với điển tịch đạo gia : nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, càng thêm thần kỳ.

Lại nói tiếp, Hắc Miêu hàng phục trận linh miễn cưỡng cũng có thể được dùng hai chữ tạo hóa. Nhưng loại tạo hóa này là tạo hóa Tiên Thiên, cũng không thuần túy, bởi vì dấu vết quá mạnh. Hơn nữa trí tuệ và toàn bộ nhận thức của nó đến từ chính tàn hồn nhân loại, không phải sinh ra bản tính, nghiêm khắc mà nói, nàng cùng những tàn hồn trong Lưỡng giới thập phương trận không có gì khác nhau, chỉ là mạnh hơn mà thôi.

Chỉ từ góc độ kia mà nói, bản mạng hồn kiếm của Mạc Ngôn cũng thuộc loại này. Nó tuy rằng sớm từ trong hỗn độn xuất hiện một chút linh trí, nhưng lại được Mạc Ngôn tế luyện, đã không thuộc về bản tính tự nhiên ...

Hắc miêu nghĩ, nếu Lưỡng giới thạch thật sự đã sinh ra linh trí, cũng có hình thái linh thể độc lập, đây tuyệt đối là một đại sự kiện.

Như thế, cũng giải thích lúc trước vì cái gì Vân La đạo cung đã tiêu phí công sức lớn như vậy đi bố trí Lưỡng giới thập phương trận.

Đồng dạng cũng giải thích được, mấy ngàn năm qua, vì cái gì lại có nhiều tu sĩ đi đến Lưỡng giới thập phương trận như vậy, không biết mệt mỏi chạy tới "Chịu chết"!

Nguyên nhân rất đơn giản... Phía trước nói qua, ngũ hành như Lưỡng giới thạch nếu sinh ra linh trí, tức là tạo hóa.

Loại tạo hóa này nhân loại không có khả năng phục chế, nhưng có thể tham khảo, quan sát, nếu có duyên, nói không chừng từ trong đó xuất hiện một chút tạo hóa huyền cơ!

Đương nhiên, tỷ lệ loại này rất nhỏ, nhỏ đến mức có thể xem bằng không.

Trên bàn cơm, hắc miêu trừng to mắt, nhìn chằm chằm vào Mạc Ngôn, rất có thái độ như: Ngươi còn dám thừa nước đục thả câu, bà đây sẽ cắn chết ngươi ...

Trừng mắt với Mạc Ngôn không tác dụng, nàng lại nhịn không được nhìn sang tiểu Vân La.

Nói đến tạo hóa, kỳ thật nàng vẫn luôn hoài nghi tiểu Vân La chính là linh thể từ linh vật nào đó sinh ra, cũng là kết quả của tạo hóa. Đáng tiếc tiểu nha đầu này vẫn luôn rất ngây ngô, nói không rõ lai lịch của mình, không thể từng bước đi nghiệm chứng.

- Ăn một bữa cơm cũng không ăn được, được rồi, được rồi...

Mạc Ngôn ngăn không được tiểu Vân La mè nheo, cũng không thể ngăn cản ánh mắt giết người của Hắc miêu kia, đành phải để đũa xuống, nói:

- Vậy cho các ngươi xem trước …

Nói xong, hắn lấy ra một hạt châu lục sắc dạt dào, đặt lên bàn.

Miếng hạt châu này vốn là màu xanh nhạt, không biết vì nguyên nhân gì, sau khi mang đi khỏi pháp trận, màu sắc của nó dần dần có xu hướng giống với màu xanh đậm. Hơn nữa vẻ sáng bóng cũng thành trong suốt, cầm nơi tay, có hào quang lục sắc tản ra, vẻ đẹp nói không hết được.

Mạc Ngôn chỉ có thể đem quy kết biến hóa này là không gian bên ngoài rộng lớn, khí tức thuộc tính mộc càng thêm nồng hậu.

Nhưng một điểm khác vẫn làm hắn thấy kỳ quái, linh vật thuộc tính thổ, màu sắc chẳng lẽ không phải là màu vàng sao?

- Đây là Lưỡng giới thạch?

Hắc miêu nhìn hạt châu lục sắc trên bàn, ánh mắt tỏa sáng, nhịn không được khen:

- Cũng không tồi, linh tính cũng là dạt dào, không hổ là thực khí ngũ hành...

Nhãn giới của nàng so với Mạc Ngôn càng thêm rộng lớn, liếc mắt một cái liền nhìn ra, miếng hạt châu này linh tính thuần khiết tới cực điểm, đích xác là thực khí ngũ hành khó gặp. Chẳng qua, nàng có nghi hoặc giống với Mạc Ngôn, thứ này rõ ràng là thuộc tính thổ, vì cái gì là lục sắc chứ?

Tiểu Vân La lại là có chút thất vọng, miếng hạt châu trên bàn này đích xác rất xinh đẹp, nàng nhìn cũng thực thích, nhưng ... Nói với tiểu mập mạp có gì giống nhau đâu?

Nàng lôi kéo tay áo Mạc Ngôn, nói:

- Cha ơi, cha, tiểu mập mạp đâu?

Mạc Ngôn cười nói:

- Tên kia nhát gan, tùy tiện kêu đến, ta lo lắng nó sẽ sợ tới mức tè ra quần... Này, này, Sơn Nguyệt, cô định làm gì?

Lúc này, hắc miêu đang hưng trí bừng bừng dùng móng vuốt lăn lăn hạt châu lục sắc, đôi khi còn dùng đầu ngón tay sắc bén miết ở trên mặt, tựa hồ đang thí nghiệm miếng Lưỡng giới thạch này cứng rắn không ...

- Đây là Lưỡng giới thạch sao?

Ánh mắt của nàng lộ ra vẻ hưng phấn, nói: Nguồn truyện: Trà Truyện

- Tôi đích xác cảm thấy trong nó cất giấu một vật nhỏ, nhưng hạt châu này xác vẻ ngoài rất dầy, linh thức của tôi chỉ có thể miễn cưỡng cảm ứng được một chút đồ vật mông mông lung lung, không thể xâm nhập vào trong đó ...

Mạc Ngôn một tay kéo Lưỡng giới thạch từ móng vuốt của hắc miêu, tức giận nói:

- Cũng như cô nói, tiểu tử bên trong này rất nhát gan, hay kinh sợ ... Tôi nói cô nghe, có phải cô cố ý hay không hả?

Hắc miêu cười giảo hoạt, vừa không thừa nhận, lại cũng không phủ nhận.

Đây là nàng kế thừa thiên tính của miêu yêu, gặp gỡ những sinh vật thể thể tích nhỏ, luôn không kìm lòng nổi trêu đùa một phen ...

Mạc Ngôn đem hạt châu lục sắc giao cho tiểu Vân La, cười nói:

- Muốn gặp được tiểu mập mạp, tự mình nói chuyện với nó đi. Chừng nào thì con có thể nói làm cảm động nó, làm mất băn khoăn cùng bất an của nó, nó tự nhiên sẽ đi ra gặp con ...

Hắn làm như vậy, kỳ thật là vì rèn luyện tiểu Vân La. Một là rèn luyện năng lực giao lưu và nói chuyện của con gái, thứ hai là rèn luyện linh thức của nàng.

Tiểu Vân La vui rạo rực đem hạt châu lục sắc cất vào trong ngực, hôn một cái trên mặt cha, nói:

- Cám ơn cha!

Hắc miêu lại không vui lòng , trừng mắt với Mạc Ngôn, nói:

- Anh có lầm hay không, đồ vật quan trọng như vậy anh lại có thể giao cho tiểu Vân La?

Hơi hơi dừng lại, nàng chỉ vào hạt châu lục sắc, lại nói:

- Anh có biết hay không thứ này đáng quý bao nhiêu không?

Mạc Ngôn đích xác biết sự trân quý của miếng Lưỡng giới thạch này, chỉ có điều sự trân quý hắn biết đến, cùng trân quý trong ý của Hắc miêu lại hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

Hắc miêu coi trọng chính là khả năng ẩn chứa một chút tạo hóa trong Lưỡng giới thạch, mà Mạc Ngôn nghĩ đến trân quý thì hoàn toàn là một loại có liên quan đến thôi diễn, như hắn nói, Vân La đạo cung dùng bút tích lớn như thế bày ra Lưỡng giới thập phương trận, hơn nữa mấy ngàn năm qua trong trận có vô số bộ hài cốt, liền đủ để thuyết minh Lưỡng giới thạch quý giá ra sao. Trên đời này, vô luận chuyện lớn chuyện nhỏ, đều cũng có mạch lạc căn nguyên, Lưỡng giới thạch nếu là vật không đáng giá, lại có thể là làm cho nhiều người như vậy ngã xuống, người sau tiến lên bởi vì nó mà chịu chết?

Ngoài ra, bởi vì có chút dự cảm nào đó, cũng làm cho Mạc Ngôn có nhiều chờ mong hơn đối với sự huyền diệu của Lưỡng giới thạch.

Đây là một loại cảm ứng từ bản tâm, tuy rằng rất mơ hồ, nhưng Mạc Ngôn tin tưởng vững chắc theo thời gian trôi qua, chính mình nhất định có thể có được một cái kết quả không tồi.