Bộ Tích Hoan cười, không hề có ý định giấu diếm, “Người là trẫm sai diệt khẩu.”
Mộ Thanh kinh ngạc nhìn Bộ Tích Hoan, nàng biết, hắn không nói dối.
“Tề Thành là người Nguyên gia xếp vào bên người trẫm.” Bộ Tích Hoan
miễn cưỡng dựa vào dưới tàng cây, ánh mặt trời sớm xuyên qua ngọn cây
tạo thành những mảnh loang lổ trên đầu vai nam tử, tao nhã mà u ám, “Bên người trẫm, cơ sở ngầm nhiều vô số kể, hết đi lại tới, giết cũng không
giết hết. Trẫm ngồi trên đế vị bao nhiêu năm, bên người cũng náo nhiệt
bấy nhiêu năm.”
Ý cười trên môi nam tử có chút trào phúng, đứng dưới tàng cây quay
đầu nhìn về phía Mộ Thanh, trong đáy mắt u ám có thứ cảm xúc không biết
tên, “Ngươi cảm thấy trẫm ngoan độc?”
“Đúng.” Mộ Thanh trầm mặc một lát, nói.
Dưới tàng cây, gió lướt qua, tay áo của nam tử tản ra, như là chấn động.
Lại nghe Mộ Thanh nói: “Ta không tán thành chuyện giết người, đó là
sự giáo dục ta được hưởng, nhưng giáo dục mà ngươi nhận được không giống với ta, cho nên ta cho rằng ngươi ngoan độc không có nghĩa là ngươi
sai. Ngươi không cần để ý đến suy nghĩ của ta, ta không thích đem suy
nghĩ của ta áp đặt cho người khác. Ta không tán thành chuyện giết người, bản thân ta tuân theo là được, không mong người khác cũng phải như thế. Mặc dù ngươi không làm được, ta cũng không cho rằng ngươi sai, chỉ cần
giếng này chôn không phải là dân chúng vô tội, ngươi sẽ không phải là
bạo quân.”
Dưới tàng cây, ống tay áo nam tử vẫn tản ra trong gió như trước, như càng thêm chấn động.
Đạo bất đồng bất tương vi mưu*, thế nhân vẫn luôn như thế. Cũng bởi
vì đạo bất đồng mà người nào cũng coi là kẻ thù không đội trời chung,
chưa bao giờ nghe qua việc tôn trọng những kẻ không chung chí hướng.
Luận điệu như vậy, ngay cả mấy lão sư cũng không thấy nói đến.
*Đạo bất đồng bất tương vi mưu: câu này có xuất xứ trong Luận Ngữ, chương Vệ linh Công, có thể hiểu như sau:
1. Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được. Nghĩa này giống câu: chim sẻ sao biết được chí chim hồng.
2. Tư tưởng, quan niệm khác nhau thì không cùng nhau bàn luận trao đổi
được. Nghĩa này thường gặp các tư tưởng tôn giáo khác nhau luôn chê bai
đả kích lẫn nhau.
Bóng cây loang lổ che đi ánh mắt nam tử, nhưng vẻ u ám nơi đáy mắt lại dần dần mất đi, toát lên vẻ sáng ngời, hơn cả nắng sớm.
Mộ Thanh xoay người đi vào trong điện, “Ta còn tưởng rằng trong cung
có án mạng phải tra, kết quả nhanh như vậy đã tìm được hung thủ, hơn nữa hung thủ này còn không thể hành hình được, vậy hồi cung đi, bánh bao
của ta nguội rồi.”
Nàng đi thẳng không quay đầu lại, Bộ Tích Hoan dựa vào tàng cây, dõi
theo nàng vào điện, cúi đầu cười, nụ cười kia như ánh mặt trời đầu hạ,
hơi ấm, hơi say. Sau đó hắn cũng bước chân đi vào trong điện, không quay đầu lại, tay áo vung lên, như có sức mạnh vô hình nào đó, nắp đá trên
miệng giếng tự động đóng lại, một câu chuyện xưa thảm thiết cứ như vậy
bị phủ bụi.
Bộ Tích Hoan mở ra mật đạo, Mộ Thanh đi vào theo hắn, trước khi mật
đạo đóng lại, nàng quay đầu nhìn về phía điện thờ cũ nát phía sau, đáy
mắt vốn trong sạch lại nhiễm vài phần u ám.
Bộ Tích Hoan không bịa đặt, nhưng hắn chưa nói hết.
Nếu như chỉ là vì giết cơ sở ngầm Nguyên gia xếp vào bên người hắn,
vì sao phải phá huỷ dung mạo của Tề mỹ nhân? Hắn không phải là người
thích làm những chuyện vô nghĩa như vậy, làm như thế chắc chắn có mục
đích. Dưới giếng kia... Đến tột cùng là đã chôn bao nhiêu người?
Dù không thể đào thi thể lên để kiểm tra phía dưới, nhưng Mộ Thanh
luôn cảm thấy dưới giếng kia chôn cất tầng tầng lớp lớp xương trắng.
Chuyện lần này quen thuộc, khiến cho nàng nhớ tới kiếp trước.
Kiếp trước, đồng nghiệp của nàng xử lý một vụ án. Một đôi vợ chồng
biến thái mở khách sạn giết người cướp của, phương pháp giấu xác là đào
một cái hố to, đặt một tầng thi thể, lại rải một lớp xi măng, lại đặt
một tầng thi thể, lại rải một lớp xi măng... Khi vụ án được phá, có
hơn bốn mươi thi thể chôn chặt vào trong lòng đất, hiện trường khiến
người ta lạnh cả sống lưng.
Bộ Tích Hoan giết những nam phi bị đày vào lãnh cung, phá huỷ dung
mạo của bọn họ, nhất định không phải xuất phát từ tâm lý biến thái, mục
đích của hắn nhất định không đơn giản! Mà Nguyên gia, từ khi Bộ Tích
Hoan đăng cơ đã tham gia phụ chính, vì sao còn phải sắp xếp nam phi vào
bên cạnh đế vương? Thái hoàng thái hậu không phải vì chuyện đế vương
thích nam phong mà bệnh đến mấy lần sao? Nếu như thế, vì sao còn muốn
đưa nam phi đến hành cung? Đây là hi vọng Bộ Tích Hoan lãng tử quay đầu
hay là sợ hắn không đủ ngu ngốc?
Lối vào mật đạo chậm rãi được đóng lại, giống như đóng lại máu tanh
sau lưng hoàng quyền. Mộ Thanh cau mày, liếc mắt nhìn lần cuối cùng,
quay đầu rời đi.
Không có quan hệ gì với nàng, nàng muốn rời khỏi.
*
Bánh bao Mộ Thanh mang về được thái giám tổng quản Phạm Thông đưa đi
hấp nóng, lão thái giám này mặc dù có bộ dạng vô cùng cứng ngắc, nhưng
thật sự là tâm phúc của Bộ Tích Hoan. Loại chuyện đem thức ăn từ ngoài
cung đi hấp nóng như thế này cũng chỉ có hắn mới có biện pháp khiến
người khác không hoài nghi.
Sau khi bánh bao đã được hấp nóng lại, Mộ Thanh đi đến Càn Phương điện cùng Bộ Tích Hoan dùng bữa.
Hắn gắp bánh bao cắn thử một miếng, bình luận, “Ừ, quả thật không
thơm ngon như khi vừa hấp xong, nhưng lại có loại hương vị khác.”
Mộ Thanh nhíu mày, bữa ăn hàng ngày của đế vương, chớ nói qua đêm,
cho dù là quá một hai canh giờ cũng không đụng đến nữa, lúc này hắn lại
có thể ăn bánh bao ra một hương vị khác sao? Nàng nhìn ánh mắt Bộ Tích
Hoan giãn ra, khóe môi mỉm cười, đâu phải là cảm thấy bánh bao ngon, rõ
ràng là tâm tình của hắn đang rất tốt.
Đúng lúc này, có thái giám nội thị tiến vào điện bẩm báo: “Khởi tấu
bệ hạ, chúng vị công tử đang chờ ở bên ngoài Vu Lan đình, Tạ mỹ nhân mới vào cung vì bệ hạ mà chuẩn bị tấu khúc, hôm qua bệ hạ truyền khẩu dụ,
nói hôm nay muốn đi nghe, hiện tại vừa đúng canh giờ.”
Mộ Thanh nghe vậy nhíu mày, Tạ mỹ nhân mới vào cung? Chính là Tạ công tử tô son điểm phấn ngốc nghếch, ở cùng nàng tại Đông Điện trong Mỹ
Nhân Tư?
“Đã biết, bảo bọn họ đợi một chút!” Ý cười trong mắt Bộ Tích Hoan
nhạt dần, chiếc bánh bao mới cắn được một miếng lập tức buông trở lại
trong bát, không còn hứng trí, khi giương mắt nhìn về phía Mộ Thanh, cảm xúc trong con ngươi lại trở nên dịu dàng, “Trẫm có việc, hôm nay ngươi
cứ nghỉ ngơi đi, buổi tối trẫm lại đến.”
Mộ Thanh nhìn thần sắc của hắn, hơi giật mình, người khác không hiểu
được cảm xúc của hắn, nhưng nàng lại nhìn ra, khi thái giám đến truyền
lời, rõ ràng hắn lộ ra thần sắc chán ghét. Đó là khi thái giám nói đến
đám công tử, không phải là nhằm vào riêng Tạ công tử, mà là nhằm vào tất cả đám nam phi.
Hắn căn bản không thích nam phong?
Thế vì sao phải thông cáo tuyển chọn tất cả mỹ nam tử trong thiên hạ, dựng nên hình tượng một đế vương ham mê nam sắc, hoang dâm vô độ?
Hành cung này, hoàng quyền này, quả thực là bí mật thật sâu...
Mà nàng muốn tạm thời rời khỏi bí mật này, đi xa, đi làm chuyện nàng phải làm.
*
Bộ Tích Hoan rời đi quả nhiên một ngày, khi quay trở lại đã là buổi tối.
Mộ Thanh đã chuẩn bị tốt, hai người theo Hợp Hoan Điện ra cung, thẳng đến phủ Thứ Sử.
Trong đại lao phủ Thứ Sử, Mộ Thanh gặp được Hà Thừa Học đang bị
nghiêm mật tạm giam. Người còn chưa phải chịu hình phạt, Trần Hữu Lương
không ngốc, biết nàng muốn sát ngôn quan sắc để bắt được đồng đảng của
Hà Thừa Học, cho nên không đánh hắn đến mặt mũi bầm dập, mà chỉ dùng
xiềng xích khóa lại.
Từ thị vệ, gã sai vặt đến quan văn trong phủ Thứ Sử bao gồm những
người đêm đó chưa thẩm vấn đều bị mang vào đại lao, từng người từng
người bước qua mặt Hà Thừa Học.
Mộ Thanh chỉ hỏi một vấn đề, “Người này là đồng đảng của ngươi đúng không?”
Hà Thừa Học nhắm mắt, không phối hợp, Mộ Thanh đơn giản sai người đem danh sách chép ra, không cần hắn nhìn, chỉ đọc tên cho hắn nghe. Một
canh giờ sau, đã thẩm vấn xong xuôi, cộng bắt được tám người là đồng
đảng, thị vệ, gã sai vặt, quan văn đều có!
Trong thư phòng ở phủ Hà Thừa Học, nghe nói trải qua một ngày lục
tìm, đã tìm thấy không ít mật tin. Sau khi Mộ Thanh tìm được ra đồng
đảng của Hà Thừa Học, Bộ Tích Hoan đi đến công phòng của phủ Thứ Sử.
Mộ Thanh trở về lầu các đêm qua nghỉ tạm, nhưng không trực tiếp lên
giường mà lại gọi gã sai vặt, muốn hắn mang đến cho nàng một số vật để
dịch dung, gã sai vặt mặc dù cảm thấy quái lạ, nhưng cũng không làm khó
nàng, chỉ là khi nàng dịch dung thì đứng ở một bên nhìn chằm chằm, giống như sợ nàng đột nhiên chạy trốn giống như đêm đó khám nghiệm tử thi.
Mộ Thanh lại không có hành động gì khác thường, dịch dung xong thì lên trên giường ngủ.
Sáng sớm hôm sau, khi Bộ Tích Hoan đến đã thấy nàng trong bộ dạng mặt vàng mi thô, giống hệt bộ dạng lần nàng đến sòng bạc Xuân Thu.
Mộ Thanh nói: “Hôm qua hương vị của bánh bao mang về không ngon lắm,
ta muốn nếm thử khi nó còn nóng, cải trang như thế này sẽ không khiến
người khác chú ý. Ngươi có muốn dịch dung một chút hay không?”
Bộ Tích Hoan nghe vậy, khẽ nở nụ cười, “Trẫm còn tưởng có chuyện gì,
đâu cần phải dịch dung? Cửa hàng kia là cửa hàng lâu năm, có hậu viện,
bảo hạ nhân đánh xe ngựa vào trong hậu viện, chúng ta tiến vào từ cửa
sau là được rồi.”
“Ngươi không nói sớm. Quên đi, còn phải nhanh chóng trở về cung, cứ như thế này đi thôi.” Mộ Thanh nói.
“Ngươi cũng không nói trước với trẫm.” Bộ Tích Hoan miễn cưỡng cười.
“Ta vừa tra xong án ngươi đã rời đi, nào có cơ hội cho ta nói?” Lý do của nàng thực đầy đủ.
Bộ dạng bướng bỉnh cãi lại này của nàng chọc nam tử buồn cười, khi
nâng mắt, trong con ngươi của hắn đã chuyển thành vẻ lưu luyến sủng
nịch, bất đắc dĩ dắt tay nàng, “Được, là lỗi của trẫm. Ngươi muốn như
thế nào thì sẽ như thế đó, đi thôi.”
Lúc này Mộ Thanh không đưa rút tay trở về, chỉ theo hắn đi xuống dưới lầu, một đường cúi đầu, thần sắc đáy mắt không rõ.
Xe ngựa đi ra khỏi cửa sau phủ Thứ Sử, đi được một quãng thì dừng
lại, mành xe vén lên, Ngụy Trác Chi vô cùng tự tại tiến vào trong xe,
hắn vốn muốn ngồi nhờ xe một đoạn đường, lại nghe nói Mộ Thanh muốn đến
cửa hàng bánh bao Phúc Ký ăn sớm, cho nên tiện thể theo luôn.
Ba người vào qua cửa sau của Phúc Ký, lão bản cửa hàng giống như nhận được Ngụy Trác Chi, cười mời ba người vào một gian phòng nhã nhạn.
Sau khi dùng qua điểm tâm, xe ngựa lại vội vã trở về trong cung, đi
vẫn là con đường hôm qua, khi ngang qua cửa nha môn Binh Tào, dân chúng
vây xem vẫn đông kín như hôm qua. Tướng sĩ Tây Bắc cùng thái giám Mỹ
Nhân Tư đối đầu mắng chửi nhau không ngừng, lời lẽ còn khó lọt tai hơn
cả hôm qua, gã sai vặt lại phải xuống xe đi dẹp đường, Mộ Thanh vén mành lên, đột ngột nhảy khỏi xe ngựa đi theo gã sai vặt.
Bộ Tích Hoan cùng Ngụy Trác Chi đều sửng sốt, gã sai vặt đi ở phía
trước nghe thấy có tiếng vang thì quay đầu, khi nhìn thấy Mộ Thanh cũng
sửng sốt.
Mộ Thanh đẩy đám người đang mắng chửi nhau ra chen vào trong, Bộ Tích Hoan không dịch dung, không tiện xuống xe, đành phải vén mành, nói với
gã sai vặt: “Để ý nàng, đừng để cho nàng xung đột với kẻ khác.”
Gã sai vặt tuân lệnh, lập tức đi theo Mộ Thanh lẫn vào đám người, đám quân sĩ Tây Bắc chỉ dâu mà mắng hòe, công khai mắng Mỹ Nhân Tư, ngầm
mắng bệ hạ, hắn nghĩ Mộ Thanh nghe không quen nên muốn đòi lại bất công
cho bệ hạ, nào biết nàng đẩy đám người ra, qua chỗ thái giám của Mỹ Nhân Tư, qua chúng tướng sĩ quân Tây Bắc, vẫn chưa ngừng lại, cho đến tận
khi đến trước bàn gỗ trước cửa nha môn có hai chữ “chinh quân” lớn, từ
trong ngực lấy ra tấm văn điệp thân phận, vỗ lên mặt bàn!
Ầm!
Động tác kia, rất lưu loát, rất quả quyết, thanh âm rất giòn!
Dân chúng đang vây xem bỗng nhiên tĩnh lặng, tiếng mắng chửi ngừng
lại, đám người đồng loạt giương mắt, nhìn về phía thiếu niên đang đứng
thẳng trước bàn chinh quân.