“Không thể nào! Người chắc chắn bị làm ngạt chết sau đó mới treo lên xà nhà, ta không thể xem nghiệm sai được!” Triệu Đồ Tử nói.
Mộ Thanh đứng ở cửa phòng, theo tiếng nói nhìn lại, “Ngươi là ngỗ tác?”
Triệu Đồ Tử nghẹn họng, “Cái đó... không phải.”
“Hắn là đồ tể trong thôn, tên gọi Triệu Hưng An, nhưng mọi người
chúng ta thường gọi hắn Triệu Đồ Tử.” Tộc công từ trong phòng đi ra,
đứng sau Mộ Thanh nói.
“Khụ!” Tộc công, thôn trưởng và đám người ở phía sau đồng loạt ho khan, cô nương này...
Người mặc dù không phải heo, nhưng để đồ tể khám nghiệm tử thi, cũng không phải chuyện vi phạm luật lệ.
Nghề ngỗ tác vốn bắt nguồn từ những người làm nghề khâm liệm, đồ tể.
Trước đây ở nơi này không hề có ngỗ tác chuyên môn, nếu có xảy ra án
mạng, đều do dân đen xem nghiệm, rồi sau đó báo cáo lên quan phủ. Trong
đám dân đen này, bao gồm cả lưu manh phố phường cùng đồ tể.
Đồ tể giết heo mổ bò, rất hiểu biết về đao. Lưu manh phố phường suốt
ngày ẩu đả, đánh nhau đối với dao kiếm cũng rất có nhãn lực. Bởi vậy,
hai loại người này xem khám nghiệm tử thi, khá được quan phủ tin tưởng.
Sau đó, quan phủ gọi những người có kinh nghiệm khám nghiệm tử thi
vào nha môn, chuyên môn khám nghiệm cho các vụ án mạng, lúc này mới sinh ra ngỗ tác. Tuy ngỗ tác có chức quan cùng bổng lộc, những vẫn chỉ là
tiện tịch, nhiều người không muốn làm, bởi vậy đến nay các châu huyện,
những nơi không có ngỗ tác, vẫn noi theo chế độ cũ, để cho đồ tể khám
nghiệm tử thi.
Hôm nay Triệu Đồ Tử khám nghiệm tử thi, cũng không có gì không ổn. Chỉ là Mộ cô nương, dường như đang phê bình kín đáo điều này.
Sắc mặt Triệu Đồ Tử đỏ lên, tuy hắn là đồ tể, ở trong thôn cũng coi
như giàu có, cho dù đến nha môn, hắn cũng có thể cùng quan sai đối đáp
mấy câu. Người ta mạnh vì gạo, bạo vì tiền, có bạc là coi như có thể
diện, người khác không hề vì hắn là đồ tể mà dám khinh thường! Mộ cô
nương này, rõ ràng là đang châm chọc hắn coi người là heo mà khám
nghiệm! Hắn khám nghiệm tử thi, thứ nhất không vi phạm luật lệ, thứ hai
hắn không cho rằng mình sai, vì sao phải chịu châm chọc?
“Triều đình ta vẫn chưa bãi bỏ luật lệ đồ tể khám nghiệm tử thi, Mộ
cô nương đối với chuyện này có ý kiến sao?” Triệu Đồ Tử khó chịu, vừa mở miệng đã lôi chuyện luật lệ ra.
“Đúng vậy. Khác nghề như cách núi.” Mộ Thanh nói.
Triệu Đồ Tử nghẹn họng, không ngờ luật lệ quan phủ hắn cũng đã lôi
ra, nhưng Mộ Thanh lại trả lời gọn gàng dứt khoát như thế. Hắn bị nghẹn
họng trong phút chốc hít thở không thông, đợi hoàn toàn lấy lại tinh
thần, lại oán giận không chịu nổi, cười lạnh nói: “Khác nghề như cách
núi? Ta đây thật muốn nhìn xem, nghề ngỗ tác chẳng qua là bắt nguồn từ
đổ tể chúng ta, có thể đi bao xa! Nếu Mộ cô nương nói là tự tử, chi bằng giải thích rõ cho mọi người một chút, để già trẻ trong thôn chúng ta có thể hiểu được!”
Triệu Đồ Tử liếc mắt nhìn thôn nhân vây quanh một vòng, quả nhiên
thấy mọi người nghe đến chuyện này thì tinh thần tỉnh táo hẳn ra.
“Thế nào?” Triệu Đồ Tử ngẩng đầu khiêu khích, hắn cũng không có ý
định cho Mộ Thanh cơ hội cự tuyệt. Hôm nay hắn vốn nên được thôn dân
thừa nhận, lại bị nàng châm chọc đến bực này, hắn nhất định phải vì mình mà đòi lại công đạo! Nếu là nàng tính sai, thật muốn nhìn xem danh hào
phán quan âm ty bị phá hủy như thế nào!
“Mộ cô nương xem nghiệm qua nhiều xác chết như vậy, không phải không
biết chuyện người thắt cổ chết, đầu lưỡi đều vươn ra ngoài chứ? Nhưng bà di của Triệu Đại Bảo, đầu lưỡi nửa phân cũng không vươn ra ngoài! Đối
với việc này, Mộ cô nương giải thích như thế nào?” Triệu Đồ Tử lớn tiếng hỏi, ánh mắt khiêu khích.
Mọi người đồng loạt quay sang nhìn Mộ Thanh, trong chuyện xưa của lão bối quỷ treo cổ, đầu lưỡi đều rất dọa người... đầu lưỡi của phụ nhân
Triệu gia không vươn ra ngoài là cớ làm sao?
“Ai nói cho ngươi, người treo cổ, đầu lưỡi đều vươn ra ngoài miệng?” Ngoài cửa, cô gái đứng yên như trúc, ánh mắt lạnh lẽo.
Lời vừa nói ra khiến cho cả sân rơi vào yên tĩnh.
Triệu Đồ Tử trợn tròn mắt, nhất thời cho là nghe lầm.
“Người treo cổ tự tử chết, đầu lưỡi có vươn ra ngoài hay không liên
quan đến vị trí dây thừng ép vào cổ. Nếu như dây thừng thắt ở phía dưới
yết hầu, khi chết, cuống lưỡi sẽ bị xách lên, đầu lưỡi vươn ra ngoài
miệng. Nếu như dây thừng thắt ở phía trên yết hầu, cuống lưỡi sẽ bị nuốt về sau, đầu lưỡi cũng không thể vươn ngoài miệng. Vết dây thừng của phụ nhân Triệu gia chính là ở phía trên yết hầu.”
Ngỗ tác cổ đại thường coi việc đầu lưỡi có vươn ra ngoài hay không để phán đoán cho việc tự tử hay bị giết. Nhưng pháp y hiện đại không tán
thành điểm này, trên thực tế, người thắt cổ tự tử đầu lưỡi phần lớn ở
sau răng hoặc giữa hai hàm, người chết đầu lưỡi vươn ra ngoài không
nhiều lắm. Coi chuyện lưỡi vươn ra hay không vươn ra làm tiêu chuẩn phán xét, đúng là hại người.
Xưa nay Mộ Thanh đều nói chuyện rất ngắn gọn, một hồi giải thích
nhiều như thế khiến cho trong sân ngoài sân yên lặng không một tiếng
động.
Sau một lúc lâu, có người bắt đầu đưa tay sờ sờ cổ mình, chốc lát bấm ở trên yết hầu, chốc lát lại bấm ở dưới yết hầu, lặp lại vài lần, giống như hiểu được đạo lý trong đó, không khỏi mở to mắt.
Triệu Đồ Tử bỗng nhiên quay đầu đi vào phòng, nhìn chằm chằm vết dây
thừng trên cổ phụ nhân Triệu gia thật lâu, sắc mặt xanh mét đi ra, “Vậy
ngươi giải thích thế nào với sợi dây thừng kia? Dây thừng quấn chặt ở
trên cổ! Ngươi nói xem, lúc sống nàng làm sao mà chui đầu vào được?”
Mộ Thanh không nói, cũng quay đầu đi vào phòng, khi đi ra trong tay cầm một sợi dây thừng, im lặng bắt đầu thắt nút.
Ngón tay cô gái nhỏ dài, như hành như ngọc, trong mưa bụi lại có màu
rất dễ nhìn, sợi dây thừng trong tay nàng được kết rất nhanh chóng, hai
ba cái đã thành một nút thắt. Mộ Thanh ngẩng đầu, nhìn về phía gốc cây
táo trong sân, vươn tay ném dây đi, dây thừng trong tay móc vào đầu cành cây, đầu kia của sợi dây nàng nắm trong tay, khẽ kéo một cái, dưới hàng trăm cặp mắt đang nhìn chằm chằm của mọi người, nút dây thừng siết chặt lại, quấn kít lấy đầu cành cây!
“Dây thừng thắt thành những nút kết được chia thành nhiều loại. Nếu
thắt nút cố định không thay đổi, khi còn sống có thể chui vào thì lúc
chết cũng có thể tháo ra. Nếu thắt nút thòng lọng to nhỏ khác nhau thì
nút thắt hoàn toàn có thể kéo ra kéo vào, nút thắt trên cổ phụ nhân của
Triệu gia chính là nút thắt thòng lọng kiểu to nhỏ. Nút thắt kiểu này
gọi là từng bước chặt, càng gặp nặng thì siết càng chặt, khi còn sống
chui đầu vào, đến khi treo cổ lên tất nhiên là không tháo ra được.” Mộ
Thanh buông tay, dây thừng treo lơ lửng dưới cành cây, mọi người nhìn
chằm chằm dây thừng kia, sắc mặt tán thưởng.
Chỉ là treo cổ thôi, cũng có nhiều cách thức thế này?
Sắc mặt Triệu Đồ Tử lúc xanh lúc trắng, nhìn chằm chằm dây thừng kia, tay nắm chặt, nhưng vẫn cố gắng giãy dụa, “Như thế cũng không thể kết
luận người chết tự treo cổ! Người thắt nút dây thừng có thể là Triệu Đại Bảo. Có chứng cớ gì chứng mình dây thừng này là do phụ nhân Triệu gia
tự mình thắt?”
“Vết dây thừng trên cổ, với bát tự sau gáy cắt chéo nhau, thoạt nhìn
đúng là rất giống như bị siết chết. Nhưng chỗ này cần phân biệt rõ ràng. Nếu như bị bóp cổ chết, vết dây thừng và bát tự sau gáy sẽ cắt chéo
nhau. Nhưng nếu là tự treo cổ, vế dây thừng sẽ hơi cong lên phía trên,
dây là do trọng lượng của cơ thể gây ra khi bị treo lên. Ngươi có thể đi nhìn lại vết dây thừng sau gáy của phụ nhân Triệu gia.”
Lần này, một lúc lâu mới đi ra, khi đi ra thì cả mặt đỏ bừng, thần
sắc phức tạp, cúi đầu như gà trống bị đánh bại. Hắn không dám nhìn Mộ
Thanh, trong đầu chỉ còn lại câu nói kia “khác nghề như cách núi”.
Ba vị trưởng giả của Triệu gia thôn từ trong phòng đi ra, thôn trưởng vội vàng nói với hai gã tráng niên trong sân: “Mau! Mau cởi trói cho
Đại Bảo!”
Bảo trưởng xoay người trách mắng Triệu Đồ Tử: “Ngươi này! Chỉ biết
thể hiện, tính mạng của Đại Bảo suýt nữa mất oan uổng trên tay ngươi
rồi!”
Tộc công thì quay sang thi lễ với Mộ Thanh, “Lão hủ thay Đại Bảo và hai hài tử kia, đa tạ Mộ cô nương!”
Mộ Thanh vội vàng cúi người nâng tộc công dậy, trong phòng hai đứa
nhỏ khóc nức nở chạy ra, cùng với Triệu Đại Bảo đang ướt đẫm dưới sân ôm nhau khóc rống.
Ngoài sân, người vây xem kích động hoan hô, tán thưởng không dứt!
“Âm ty phán quan, quả thực là danh bất hư truyền!”
“Khác nghề như cách núi, thật sự là không phục không được!”
“Nếu không có Mộ cô nương, Đại Bảo chắc chắn sẽ chết oan. Triệu Đồ Tử, ngươi khoe mẽ năng lực cái gì! Suýt nữa hại chết người!”
Mặt Triệu Đồ Tử lại đỏ, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Ngỗ tác mặc dù được bắt nguồn từ những người khâm liệm, đồ tể, nhưng dĩ nhiên cách rất xa.
Mộ Thanh xoay người nhìn hắn một cái, lãnh đạm nói: “Người mặc dù không phải heo, có khi lại không bằng heo.”
Triệu Đồ Tử ngẩng mạnh đầu, xấu hổ và giận dữ nắm tay, trên mặt giống như bị người ta cho một cái tát.
Ba vị lão giả bên cạnh thở dài, hôm nay nếu không có tộc công thấy
hai đứa nhỏ của Triệu Đại Bảo đáng thương, nổi lên lòng thương hại, sai
người mời Mộ Thanh đến, có lẽ Triệu Đại Bảo đã bị đưa đến nha môn. Hiện
tại Mộ lão không ở trong thành, Triệu Đồ Tử khám nghiệm nói đạo lý rõ
ràng, triều đình lại chưa bãi bỏ luật lệ để đồ tể khám nghiệm tử thi,
tri huyện đại nhân tin tưởng, một tính mạng cứ như vậy mà oan khuất chết đi, hai đứa nhỏ không cha không mẹ lại cơ khổ không nơi nương tựa.
Mộ cô nương này, tuy lời nói độc một chút, nhưng so với một tính mạng, câu mắng chửi này đúng là không nặng!
“Không có kim cương toản, đừng ôm đồ sứ sống*. Ngươi hôm nay ôm không phải đồ sứ mà chính là mạng người!” Mộ Thanh thản nhiên nhìn Triệu Đồ
Tử, sau khi nói xong, quay ra hành lễ với ba vị lão giả, rồi cáo từ.
*Câu nói đến từ một điển cố của Trung Quốc, ý chỉ làm việc gì cũng phải biết lựa sức mình.
Triệu Đồ Tử chấn động, tuy rằng hắn không biết kim cương là cái gì,
nhưng nửa câu sau lại nặng như búa tạ đập vào ngực. Đợi hắn ngẩng đầu,
đã thấy Mộ Thanh đi tới cửa sân, già trẻ trong thôn kích động đứng dạt
ra thành một con đường, so với khi nàng vừa đến, trong ánh mắt của mọi
người đã bớt đi vẻ sợ hãi, thêm vài phần kính trọng.
Triệu Đại Bảo ôm hai đứa nhỏ từ trong sân chạy ra, quỳ gối trên mặt đất lầy lội, dập đầu đưa tiễn.
Cô gái lại lại giống như lúc đến, bung dù, dần dần đi xa...
*
Triệu gia thôn cách huyện Cổ Thủy hai mươi dặm, qua một quan đạo,
sông Khúc Thủy uốn lượn chảy xuôi. Mưa phùn gió nhẹ, trên mặt sông lơ
đãng một lớp sương mù nửa che nửa ngỏ thuyền hoa trên sông.
Mộ Thanh che ô, ngắm phong cảnh như tranh trên mặt sông, bước đi nhẹ nhàng.
Mới đi được khoảng chừng nửa dặm, nàng nâng mắt, nhìn về nơi xa, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lẽo.
Phía trước, hai gã tráng hán đứng chặn đường đi.
—— Nói ngoài lề ——
Ta phải cảm tạ sự ủng hộ của mọi người.
Buổi sáng chín giờ mở văn mới, hết ngày, thu gom 760, bình luận 662,
kim cương 12000, hoa tươi 3900, khen thưởng, đánh giá, tất cả đều vượt
ra ngoài dự đoán của ta.
Ta cho rằng rời đi lâu như vậy, trở về sẽ lặng yên không một tiếng
động, không ngờ các ngươi lại cho ta niềm vui lớn như vậy, tim gan vui
vẻ cả một ngày, buổi tối có chút mất ngủ.
Không có gì báo đáp lại mọi người, điều duy nhất ta có thể làm là cố
gắng, viết chuyện xưa này đặc sắc một chút, mong các ngươi lọt hố không
hối hận!
Có người hỏi ta về vấn đề đăng chương mới, ta thành thực trả lời, mỗi chương chỉ có khoảng 3 vạn chữ, hiện nay sẽ đăng vào tám giờ sáng mỗi
ngày.
Có người hỏi ta khi nào thì lên VIP, tháng này không thể, nhanh nhất
là tháng sau, cụ thể ta phải đợi thông báo. Vì lẽ đó, vé tháng này mọi
người không muốn cho ta giữ, đợi khi ta cần, nhất định sẽ không khách
khí với các ngươi.
Cuối cùng, ngày hôm nay ngày bỏ phiếu cuối cùng của Tấn Giang, mọi người sang ủng hộ “thần côn” một chút nào!